Đá trong cốc tan ra, người trong quán bar đổi từng người một.
Lý Phục Thanh lại luôn ngồi đó giống như một tọa độ.
Liên Châu bắt đầu cảm thấy hai mắt mơ màng, ngáp liên tục.
Cô lười để ý đến Lý Phục Thanh, nhếch đôi môi ướt át nói với Du Úc: "Về thôi, tôi buồn ngủ quá, buồn ngủ chết mất."
Du Úc không ngờ có một ngày, câu chuyện anh bắt giữ một tên lưu manh lại nhàm chán đến như vậy, anh liếm môi, uống một hơi hết nửa chén tequila còn sót lại, muốn đỡ Liên Châu lên nhưng cô lại đẩy tay anh ra.
"Tôi đưa em về, bây giờ đã trễ rồi." Du Úc vẫy một chiếc taxi đang chờ khách cách đó không xa.
Xe vừa dừng lại, Liên Châu vội vàng bước lên xe, đóng cửa lại.
Xe sắp chạy nhưng Du Úc vẫn bám lấy cửa sổ: "Đừng như vậy."
Liên Châu ngủ thiếp đi trên xe, cô nghiêng người dựa vào cửa xe, mái tóc vừa dài vừa dày che phủ toàn bộ khuôn mặt, phát ra tiếng thở dốc nặng nề.
Du Úc ngồi ngăn ngắn, lúc thì nhìn Liên Châu lúc thì lại nhìn con đường đang lướt qua trước mặt.
Đến khi cách nhà Liên Châu khoảng 1km thì Du Úc chợt kêu lên.
"Bác tài, dừng xe, đến phía trước thì rẽ vào."
"Đến rồi." Tài xế nói xong thì đạp phanh gấp.
"Đến rồi, chính là nơi này." Du Úc nói.
Du Úc kéo Liên Châu xuống xe, cô để ý đến váy và tóc của mình: "Đừng tưởng rằng tôi không biết anh đang nghĩ gì."
Du Úc nghiêm túc nhưng khóe miệng lại không giấu được một chút đắc ý.
"Tôi biết, tản bộ cho tỉnh rượu."
Thấy Liên Châu lộ vẻ không vui, Du Úc lại bổ sung thêm một câu.
"Nếu thật sự không được thì tôi cũng em trở về, cơ thể của tôi rất tốt."
Liên Châu không lên tiếng, đi thẳng về phía trước.
Hai giờ sáng, đèn đuốc vẫn còn sáng đèn.
Liên Châu và Du Úc đi ngang qua một chiếc thùng rác, chuột chạy tán loạn khắp nơi, dưới mái hiên của một cửa hàng quần áo ven đường có một kẻ lang thang, cả người đen tối được bọc trong chiếc chăn bông bẩn và các thùng các tông.
Nếu không phải là khi ngủ lộ ra cái bàn chân thì rất khó nhìn ra đó là một người.
Gió lạnh thổi ra một vảy nến nhỏ trên làn da Liên Châu khiến cô tỉnh táo hơn một chút nhưng cũng không muốn nói chuyện.
Cô nhớ đến Chu Dư, có phải Chu Dư cũng sẽ cố ý kéo dài bước chân về nhà như vậy hay không?
Nếu có một người phụ nữ bên cạnh anh ta, người phụ nữ đó có phải sẽ có hương vị hơn Liên Châu không?
"Hồ ly đê tiện." Liên Châu bỗng nhiên hung tợn nói một câu.
"Cái gì?" Du Úc trừng lớn mắt.
Tuy rằng ngôn từ thô tục nhưng anh lại cảm thấy cô như vậy rất đáng yêu.
"Mắng người, mắng những người phụ nữ trước kia đã quyến rũ chồng tôi." Liên Châu chẳng hề kiêng dè gì.
"Em thật sự không biết về những người đó sao?" Du Úc hỏi.
"Thôi đi, đến các anh cũng không tra ra được." Liên Châu liếc mắt xem thường nói.
"Vậy làm sao em biết là có, lại còn không phải một người?" Du Úc đuổi mãi không buông.
"Không phải anh ta muốn có hương vị sao, hít người này một hơi, hít người kia một cái, mới có nhiều hưng phấn." Liên Châu nói.
Một chiếc taxi từ phía đối diện đi đến, ánh đèn chiếu vào hai người khiến họ không thể mở mắt nổi, xe gầm rú phóng đi.
Liên Châu quay đầu lại nhìn một cái, Du Úc hỏi xem cô có sao không, cô lắc đầu.
Quãng đường 1km cũng không dài, mắt đã thấy cửa tiểu khu ở ngay trước mặt.
Liên Châu chỉ chỉ tiểu khu, hỏi Du Úc có muốn đi lên không.
Du Úc cười gật gật đầu, Liên Châu cũng cười theo: "Anh biết là tôi sẽ không để anh lên đó mà.
Anh có gì muốn nói với tôi không?"
"Tôi nói em đừng sợ nhé." Du Úc đến gần Liên Châu, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc.
"Tháng trước có một thai phụ bị giết bởi một người phụ nữ, xác chết bị ném ở một vùng đất hoang vu ngoài ngoại ô mới được tìm thấy vài ngày trước.
Thi thể vô cùng thê thảm.
Em biết không? Đứa trẻ được "sinh ra", bị ăn sống một nửa..."
"Đợi đã." Liên Châu đột nhiên hoa mắt váng đầu, chạy vội đến bên cạnh một bồn hoa nôn thốc nôn tháo.
Có một cửa hàng tiện lợi bên ngoài tiểu khu, Du Úc định đi mua nước thì bị cô kéo lại.
Cô lấy khăn giấy ra lau miệng, nắm lấy cánh ta Du Úc mà đứng lên, thuận thế ôm lấy cánh tay rắn chắc kia, nhỏ giọng hỏi: "Nói những chuyện này với tôi sẽ không tính là vi phạm quy định chứ?"
Cơ bắp tay Du Úc tập luyện nhiều năm cuối cùng cũng có tác dụng, anh âm thầm nắm bàn tay lại: "Em đúng thật là không để ý đến bất cứ cái gì bên ngoài kia.
Hiện tại chuyện này đã truyền khắp nơi rồi, tin tức trên mạng phiên bản gì cũng có."
"Tôi cũng không ăn dưa(*).
nói không chừng tôi có thể giúp các anh phá án thì sao?" Liên Châu thì thào nói.
(*) Ăn dưa ám chỉ việc hóng hớt tin đồn.
Phiên bản Du Úc tóm gọn lại cũng không khác nhiều với thông báo từ phía nhà nước: Người bị hại 26 tuổi, mang thai sáu tháng, đêm mất tích chỉ vì muốn ăn dưa mà cãi nhau với người nhà, khoảng 11 giờ đêm một mình đi ra ngoài.
CCTV thấy cô ấy đi ra khỏi khu phố một mình, đi bộ qua đường 61, sau đó thì biến mất.
Ngày hôm sau gia đình lập tức báo cảnh sát, hai tuần sau thi thể nạn nhân được tìm thấy ở vùng ngoại ô vắng vẻ, được lá cọ bao phủ lại.
Cả người trần truồng, khi còn sống bị đánh đập tàn nhẫn, nguyên nhân gây tử vong là do nghẹt thở.
Thai chết lưu đã được sinh ra, không thu thập được dấu vân tay nào ở hiện trường, không tìm được tinh dịch hay bất cứ bằng chứng quan trọng nào khác.
"Tài xế taxi? Hay là tình nhân lái xe tới đón?" Liên Châu nói.
"Mùa này lấy đâu ra dưa hấu chứ, 11 giờ siêu thị xung quanh đã sớm đóng cửa huống chi cô ấy còn là một thai phụ.
Nếu có một cửa hàng trái cây gần đó có thể đi bộ đến mua thì gia đình cô ấy cũng không đến mức không muốn đi mua."
"Chúng tôi đã điều tra rồi." Du Úc nói.
"Không tìm thấy hung thủ, vì vậy tối nay tôi đưa em về nhà không phải là vì muốn làm gì."
"Thi thể được chôn ở vùng ngoại thành, sao các anh lại tìm được thế?" Liên Châu hỏi.
Du Úc nói mấy học sinh trung học trốn học đi câu cá đã phát hiện ra trong khi đào giun đất.
Liên Châu gật đầu như suy tư điều gì đó.
"Em không sợ sao?" Du Úc nhịn không được hỏi.
"Sợ chứ." Cô đáp.
Trong lòng cô hoàn toàn không có chút sợ hãi nào.
"Nếu bắt được hung thủ anh sẽ xử lý như thế nào?"
Du úc nghiến răng nói: "Đầu tiên tôi phải đánh một trận đã."
Đến cửa nhà Liên Châu, Du Úc mới yên tâm.
Hai người tạm biệt ngắn gọn, Liên Châu không chút lưu luyến nào mà đóng cửa lại.
Du Úc ngượng ngùng đứng trong chốc lát, lại không biết Liên Châu đang ghé vào trên cửa, thông qua mắt mèo vẫn luôn nhìn trộm cho đến khi anh rời đi.
Liên Châu cho rằng tối nay Lý phục Thanh sẽ đến.
Cô tắm xong thì nhẹ nhàng thì dùng một ít tinh dầu mùi đàn hương, nằm trên giường tìm kiếm thông tin về vụ án.
Ngoại trừ thư phòng cô mở tất cả đèn và cửa ra vào các phòng trong căn hộ, hy vọng sẽ ở trong một môi trường sáng sủa như vậy thì bản thân cũng thông suốt hơn.
Ước chừng là do uống không đủ rượu, cơn buồn ngủ của cô ngày càng đi xa, lo lắng cũng ngày càng rõ như sắc trời.
Khi trời sáng, Liên Châu ngồi dậy, viết biển số xe vào trong sổ ghi chép.
Chiếc taxi đêm qua đã đi vòng trở về giống như một con đại bàng đang săn mồi, đang ẩn nấp chờ đợi thời cơ.
Sáng sớm thứ hai, Liên Châu trang điểm nhẹ, đeo hai bông tai ngọc trai nhỏ và buộc mái tóc dài lại bằng khăn lụa màu xanh lá, áo sơ mi trắng kết hợp với quần ống suông màu kaki đến công ty.
Đây là quần áo của cô vài năm trước đây.
Khi đó Chu Dư còn cười nhạo bộ đồ này của cô giống như một bí thư chi bộ của thôn thập niên 80, lúc ấy cô đã tức giận đẩy tất cả quần áo như vậy xuống tận đáy tủ.
Văn phòng không lớn, là kiểu duplex nhỏ khoảng một trăm mét vuông, phong cách văn phòng, phong cách Bắc Âu và phong cách Trung Quốc đang trang trí hỗn loạn với nhau.
Bên trong có năm sáu thanh niên đang ngồi, phần lớn đều tươi cười chào đón Liên Châu, chắc tám phần sáng nay đã bị Tùng Lăng Phong "chào hỏi qua"..