ĐỐT CHÁY CON KIẾN



Gần đây trong tiểu khu luôn có người thích nhìn Liên Châu nhiều hơn vài lần, thậm chí có người còn cố ý thì chào hỏi cô chỉ để nói với người bên cạnh "chính là cô ta".

Nhiều lần, Liên Châu đã tạo thành thói quen không chớp mắt đến cùng, người khác coi cô là một miếng thịt, cô cũng coi người khác là thịt.
"Tiểu Khương! Tiểu Khương!" Mẹ Phỉ Phỉ kéo Phỉ Phỉ bước nhanh về phía Liên Châu dưới một cây cọ, giày cao gót kêu cốp cốp.
Liên Châu có hơi kinh ngạc, đứng lại: "A?"
Trong lòng Liên Châu rất rõ ràng, lời đồn đãi trong tiểu khu về mình hơn phân nửa là từ miệng mẹ Phỉ Phỉ nhiệt tình truyền ra ngoài.
Hôm nay mẹ Phỉ Phỉ ăn mặc rất tỉ mỉ, kẻ mắt đánh má hồng, mặc váy lụa, tinh thần sảng khoái, đáng tiếc trên mặt lại mang vẻ quan tâm từ trên cao nhìn xuống: "Đã lâu không gặp cô, sao lại thành bộ dáng như thế này? Gần đây rất mệt mỏi nhỉ."
Liên Châu gật đầu, thản nhiên nói: "Vẫn tốt."
Mẹ Phỉ Phỉ nhếch miệng, thở một hơi từ mũi ra giống như đang nghĩ gì đó, một lát sau tròng mắt đảo quanh: "Cô rất xinh đẹp, có gì phải lo lắng, cùng lắm thì tìm một tên ngốc nhiều tiền, sau này vẫn sống thoải mái, cô nói có đúng không?"

Những lời nói không vừa mắt kết hợp với cảm giác vượt trội không thể che giấu được, mẹ Phỉ Phỉ trông như một miếng bánh ngọt lên men, cuối cùng Liên Châu cũng xác nhận được ánh sáng trong mắt mẹ Phỉ Phỉ là đắc ý.

Cô cười cười, ghé đến bên tai Phỉ Phỉ nói: "Phỉ Phỉ, cháu về nhà trước đi, cô muốn nói chuyện với mẹ cháu một chút."
Mẹ Phỉ Phỉ buông tay ra, "Đi đi, bảo bà nấu cua hoa lên."
Phỉ Phỉ gật đầu chạy đi.
Liên Châu nhìn mẹ Phỉ Phỉ tràn đầy chờ mong thì nhếch khóe miệng lên: "Mẹ Phỉ Phỉ, khuôn mặt này của cô nếu bán được thì chắc là hận không thể bày ra trên hàng thịt lợn ngoài kia mà hét giá chứ?"
Ban đầu Khương Liên Châu giống như một con cừu, mềm mại yếu đuối, véo nó một cái nó cũng chỉ biết kêu lên tránh né.

Bị ánh mắt nham hiểm lạnh lẽo của Liên Châu nhìn chằm chằm, mẹ Phỉ Phỉ hoảng sợ lắp bắp kinh hãi, mới phản ứng lại mình bị sỉ nhục: "Tiểu Khương, cô nói cái gì?!"
Liên Châu đến gần cô ta, cô ta lùi về phía sau hai bước, Liên Châu giữ cô ta lại, rũ mắt xuống, giọng nói cực thấp: "Nhà tôi cung phụng bảy con Kumathong, bọn chúng nói muốn giữ lưỡi của cô lâu hơn một chút, rồi cắt thành từng miếng nhỏ vào ngày 14/7 âm lịch, sau đó xâu nó vào một cây tăm sắt để ăn."
"A, cô nói bậy bạ gì đó!" Mẹ Phỉ Phỉ tránh khỏi Liên Châu, nhìn kỹ biểu tình của cô: Lưng cô chìm trong ánh hoàng hôn yếu ớt màu vàng nhạt, mái tóc buông xõa hai bên, khuôn mặt xinh đẹp bây giờ chỉ còn lại một mảnh mờ nhạt và lạnh lẽo giống như bức tượng thạch cao trống rỗng.

Trong thời tiết nóng nực của tháng 7, mẹ Phỉ Phỉ không khỏi toàn thân lạnh lẽo, bỏ lại một câu "bệnh thần kinh" rồi vội vàng chạy đi.
Liên Châu đứng ở phía sau nhìn cô ta cho đến khi cô ta nhanh chóng chìm vào bóng tối của tòa nhà rồi biến mất.

Liên Châu đứng thẳng người, trở về nhà.
Các thùng carton mua trên mạng đã đến, dựa vào thảm cửa, Liên Châu mở cửa, kéo thùng giấy dày vào nhà để dựa vào tủ giày.


Lý Phục Thanh từ trong thư phòng đi ra: "Em về rồi à?"
Liên Châu đưa túi mua đồ cho hắn, tự mình mở hàng chuyển phát nhanh ở cửa.
Liên Châu đã đồng ý với Lý Phục Thanh, cuối thàng này cùng hắn đến Lệ Giang định cư, chưa từng thương lượng với Liên Châu kiếm sống ở bên đó như thế nào, cũng chưa từng thương lượng muốn thuê nhà hay mua nhà, cũng không thương lượng sẽ sống ở đó với tư cách gì.

Liên Châu kiểm tra số lượng hộp, để chúng ra các phòng khác nhau.

Tối nay có thể bắt đầu dọn dẹp.

Lý Phục Thanh nói, tất cả mọi thứ trong phòng hắn đều phải kiểm tra một lượt, để hắn quyết định mọi thứ cần mang đi nếu không sẽ để lại mùi, thu hút chó hoang.
Trong phòng bếp thoang thoảng mùi thơm của đậu khô, Liên Châu đứng ở phòng khách, tay cầm con dao nhỏ dùng để tháo hàng, nhìn về phía phòng bếp một cái.

Hoàng hôn từ cửa sổ giữa nhà bếp và phòng tắm chiếu vào nhà, toát lên từng đợt khói trắng.


Liên Châu dường như nghe ai đó gọi mình, bảo cô đi qua vùng sáng, cô rón rén đi qua, bám vào khung cửa lạnh lẽo của nhà bếp mà nhìn vào bên trong.
Lý Phục Thanh đang đưa lưng về phía cửa mà xào rau, dầu mỡ bắn ra ngoài chảo, lật một cái, phát ra tiếng lạo xạo vui tai.

Liên Châu khẽ cắn môi dưới, hô hấp dồn dập, trong lòng cô không ngừng lặp đi lặp lại: kết thúc, kết thúc nó, kết thúc nó tại đây đi...
"Liên Châu?" Lý Phục Thanh cũng không quay đầu lại, "Em có nhớ mua tỏi không?" Một hồi lâu không có ai trả lời, Lý Phục Thanh bỏ đậu vào trong đĩa, quay đầu nhìn thoáng qua.

Liên Châu đứng bên cửa, hốc mắt phiếm hồng, hắn tắt bếp đi: "Không phải em quên mua tỏi chứ?"
Liên Châu lắc đầu, lấy ra hai đầu tỏi khỏi túi quần, vài miếng tỏi màu xám trắng hiện ra: "Ở đây, quên đưa cho anh.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi