ĐỐT CHÁY LÃNG MẠN

Hứa Nùng là được Chu Khởi một đường cõng về nhà.

Cục dân chính cách nhà trọ của Hứa Nùng không xa lắm, lúc trước bọn họ bắt xe từ chỗ gần đó qua mới hết mười mấy phút đồng hồ, cho nên sau khi đợi trong chốc lát cũng không đợi được xe trống, cô liền bàn bạc với Chu Khởi nếu không đi bộ trở về thôi.

Chu Khởi đương nhiên đồng ý, nhưng mà sau đó đi được hai bước liền nhất định nói muốn cõng Hứa Nùng quay về.

"Cõng hay ôm em chọn một cái đi."

Hứa Nùng ngay cả từ chối cũng không được, chỉ có thể chống lại ánh mắt của người qua đường xung quanh, mặt đỏ bừng bừng leo lên lưng hắn.

Thật ra cảm giác này đối với Chu Khởi mà nói cũng rất mới lạ.

Dù sao lần trước khi cõng Hứa Nùng, quan hệ của hai người vẫn chưa phải như thế này.

Suy nghĩ lúc ấy chính là, cô gái này sớm muộn là của mình.

Hiện tại thì, cô gái này đã là của mình rồi.

Vừa nghĩ đến đây, ý cười trên mặt Chu Khởi càng thêm lười biếng nhàn hạ.

Khi về đến phía dưới nhà trọ, Hứa Nùng muốn kêu hắn thả cô xuống.

Chu Khởi không đồng ý, kiên quyết cõng cô đi đến bên ngoài cửa thang máy.

Có một bác gái sống ở tầng dưới dường như mới vừa đi nhảy ở quảng trường về, một thân quần áo rất rực rỡ, thần thái nhìn qua so với người cùng lứa tuổi có sức sống hơn nhiều.

Bác gái ngâm nga một khúc nhạc ở cửa thang máy, vừa lắc hông vừa chờ thang máy, nhìn thấy Chu Khởi và Hứa Nùng đi tới, cười ha hả bắt chuyện.

"Người còn trẻ tình cảm thật tốt, mới kết giao không bao lâu đi? Tôi hình như trước kia từng nhìn thấy hai người, có phải cái lần mất điện lần trước không, hai đứa cũng đi siêu thị bên ngoài tiểu khu mua đồ?"

Bác gái quả thật có chút ấn tượng về bọn họ, chủ yếu là có ấn tượng rất sâu về Chu Khởi, hôm bị mất điện đó hắn và Hứa Nùng đi siêu thị, sau đó cũng không đi vào, luôn đứng ở bên ngoài hút thuốc.

Lúc ấy bà cùng bạn già cũng đi siêu thị mua cây nến, hai người còn nói một câu, chàng trai này lớn lên rất nhanh nhẹn đi.

"Không phải là kết giao." Chu Khởi chẳng mấy khi có kiên nhẫn trả lời người xa lạ, "Đã kết hôn rồi."

Lúc hắn nói chuyện, mặt mày hiện lên vẻ lười biếng, khóe môi khẽ nhếch, trong nụ cười dường như có chút đắc ý.

Bác gái rất ngạc nhiên, nhìn bọn họ trên dưới hai lượt, "Hai đứa nhìn qua cũng không lớn nha, kết hôn sớm như vậy à? Thật sự là hiếm thấy, thanh niên bây giờ có rất ít người giống như các cháu."

Hứa Nùng bị quan sát có chút ngại ngùng, cô nằm sấp trên lưng Chu Khởi, kéo kéo tai hắn, nhỏ giọng nói với hắn: "Anh điệu thấp một chút."

"Điệu thấp cái gì? Việc vui đương nhiên muốn cho toàn thế giới cũng biết chứ."

Nụ cười trên mặt hắn lười biếng, tiếp đó siết chặt bàn tay trên chân Hứa Nùng, nói: "Kẹo cưới lúc trước vẫn còn hai cái ở trong túi áo khoác của anh, em lấy ra mời bác gái này ăn, để người ta cũng dính chút không khí vui mừng."

"Ơ, hôm nay mới kết hôn à?" Bác gái cười hỏi.

"Vâng."

"Rất tốt, rất tốt, hôn lễ tổ chức ở chỗ nào nha?" Bác gái cho là bọn họ hôm nay làm tiệc rượu, cho nên mới hỏi như vậy.

Hứa Nùng thấy hai người tán gẫu đến càng ngày càng thân mật, nhanh chóng lấy ra cái kẹo còn dư, đưa qua cho bác gái kia.

"Bác gái, bác ăn kẹo đi."

Người già đều thích những đứa trẻ lớn lên ngoan ngoãn, Hứa Nùng lúc này nằm sấp trên lưng Chu Khởi, nhìn qua hai má đỏ hồng, dáng vẻ vừa ngoan ngoãn lại ngượng ngùng, bác gái kia càng nhìn càng cảm thấy thích.

"Nhà bác ở tầng sáu, nhà đầu tiên bên phải, về sau các cháu nếu là có việc gì gấp a, có thể đi tìm bác. Bình thường chỉ có bác cùng ông ấy hai người ở nhà, rất nhàn, không cần sợ làm phiền a."

Chu Khởi tươi cười gật gật đầu, Hứa Nùng cũng có chút xấu hổ kéo ra một nụ cười với bác gái.

Sau khi bác gái ra khỏi thang máy, Hứa Nùng oán hận đánh bả vai Chu Khởi một cái, "Anh có thể cho em biết hai chữ điệu thấp viết như thế nào hay không?"

Cô cũng đã kêu hắn điệu thấp rồi, kết quả người đàn ông này lại vẫn có thể trái lại tán gẫu với người ta nhiều như vậy, sau đó nếu không phải là bác gái đến nơi phải đi ra, đoán chừng hắn cũng có thể tán gẫu với người ta đến chuyện nuôi con đi.

Cú đánh kia của Hứa Nùng giống như gãi ngứa, Chu Khởi một chút cũng không để ý.

Hắn quay đầu lại, hôn một cái lên cằm của Hứa Nùng, "Cô vợ anh không dễ dàng gì mới cưới được, anh đương nhiên muốn khoe khoang với cả thế giới rồi."

Hứa Nùng còn có chút oán giận trừng hắn, hắn nhịn không được, lại hôn một cái lên mặt cô.

"Được rồi, đừng tức giận, lần sau nghe lời em."

Nói xong, hắn dường như là nghĩ tới điều gì, đột nhiên lại hỏi câu: "Vừa nãy lời của bác gái kia ngược lại là nhắc nhở anh, vợ à, em muốn tổ chức hôn lễ kiểu gì a? Trước kia có từng nghĩ tới việc này không? Ở trong nước hay là ở ngước ngoài? Kiểu Trung hay là kiểu Tây?"

Hứa Nùng nghe xong lời của hắn, có chút cạn lời nhìn hắn.

Cô luôn cảm thấy Chu Khởi gần đây giống như luôn quên chuyện hắn là tên quỷ nghèo, tuy rằng có lẽ gần đây thu nhập ổn định, nhưng hẳn là vẫn chưa tới mức độ tùy tùy tiện tiện liền có thể lấy ra một khoản lớn đi?

Nhưng mà Hứa Nùng lại không tiện nói thẳng cái gì, nghĩ một chút, cô siết chặt cánh tay ôm trên cổ Chu Khởi, nói: "Em tạm thời không muốn tổ chức hôn lễ."

Lý do cô nói với Chu Khởi là, hiện tại hai người cũng không có bạn bè, người thân nào, hơn nữa cô mới đại học năm ba, về sau còn muốn nghĩ chuyện chuyển khoa, tuy rằng đã nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi, nhưng mà thật sự chân chính tính ra, tuổi tác cũng không phải rất lớn, không cần gấp gáp.

Thật ra Chu Khởi đoán được băn khoăn của Hứa Nùng, nhưng hắn không nói rõ, hôm nay vui vẻ, hắn cũng không cần thiết bác bỏ những gì cô nói.

Bởi vậy sau khi cô nói xong những lời kia, hắn liền gật đầu nói được.

Sau đó về đến nhà, Chu Khởi mới đem Hứa Nùng thả xuống.

Hắn chạm vào hai má cô, nói: "Đi tắm rửa một cái trước đi? Trên mặt lúc trước khóc đến lem nhem kìa."

Cũng may nhiếp ảnh gia bên cục dân chính lấy ánh sáng không tệ, cho nên ảnh cưới chụp ra ngược lại không nhìn ra Hứa Nùng có cái gì khác thường, trên ảnh cô nàng nhà hắn như trước là dáng vẻ ngoan ngoãn, mềm mại.

Hứa Nùng nghe xong lời này, cũng có chút ngượng ngùng. Cô gần như trong nháy mắt liền nghĩ tới bản thân ở đầu đường khóc đến suy sụp, sau đó hỏi Chu Khởi những lời có liên quan đến gia đình kia.

Vừa nghĩ đến đây, cô liền vội vàng xoay người, cũng không nói cái gì nữa, chạy thẳng về hướng phòng tắm.

Chu Khởi lúc này tâm tình rất tốt.

Hắn thật sự rất lâu rồi không có vui vẻ giống như hôm nay vậy, lúc trước mang theo đội xe một đường ở nước ngoài thi đấu phá vỡ lớp lớp vòng vây, cảm giác của hắn cũng nhàn nhạt, chỉ cảm thấy cái cúp kia chỉ là bọn họ nên lấy được.

Nhưng lần này hắn lại có loại tâm tình ngạc nhiên vui mừng và cuồng nhiệt, cảm giác khô nóng trong ngực đồng loạt phun trào.

Hắn ngẫm nghĩ, lại nhìn thoáng qua cửa phòng tắm mà Hứa Nùng vừa mới đóng, cuối cùng quyết định hôm nay buông thả một chút, hút điếu thuốc chúc mừng một cái.

Chu Khởi không hút ở trong phòng khách, mà là đi vài bước đến ban công.

Hàng vạn ngọn đèn bên ngoài giống như dải ngân hà, như những ngôi sao nhỏ thắp sáng màn đêm.

Chu Khởi đứng ở trước cửa sổ, thuận tay đưa điếu thuốc đến bên miệng, tiếp đến nghiêng đầu, ấn xuống cái bật lửa. Ngọn lửa lóe lên, ánh lửa màu lam đỏ chiếu sáng xung quanh sống mũi của hắn, khuôn mặt khoa trương kia tăng thêm một phần ngang bướng.

Hắn thong thả hút một hơi, tiếp đến ngậm điếu thuốc bên miệng, rồi sau đó lấy ra điện thoại di động mà Hứa Nùng tặng hắn.

Hắn bình thường rất ít chơi WeChat, cho nên vòng bạn bè sạch sẽ, một lời nói nhảm hoặc là ảnh chụp cũng không có.

Đầu ngón tay hắn ở trên màn hình ấn vài cái gõ ra vài chữ, tiếp đến lại đem ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn lúc trước chụp ở cửa cục dân chính dán lên, một lát sau, ấn gửi đi.

Vì thế vòng bạn bè đầu tiên trên WeChat của Chu Khởi cứ như vậy tùy tiện ra đời ——

【 Cuối cùng đã là người của ông đây. 】

Phía dưới là ảnh chụp một đôi sổ đỏ, chỗ quan trọng hắn đều che mờ, thậm chí ngay cả ảnh chụp trên giấy chứng nhận kết hôn hắn cũng không lộ ra, duy chỉ còn còn dư lại hai cái tên chói lọi.

Người được cấp: Chu Khởi.

Người được cấp: Hứa Nùng.

Phía dưới còn đánh dấu ngày đăng ký.

Cái vòng bạn bè này gửi đi không quá mười giây đồng hồ, WeChat của Chu Khởi liền nổ tung. Những bình luận trong vòng bạn bè tăng vọt.

Trần Tiến là người đầu tiên ở trong nhóm nói ——

【 WeChat 】 Trần Tiến: Đệch?????????

【 WeChat 】 Trần Tiến: Chu Khởi????????

Chu Khởi lười biếng nhìn màn hình, bên miệng gợi lên ý cười biếng nhác.

【 WeChat 】 Chu Khởi: Gọi ba Chu làm gì?

【 WeChat 】 Trần Tiến:......

【 WeChat 】 Trần Tiến: Cậu thật sự lấy chứng nhận rồi??? Giấy chứng nhận kết hôn trong vòng bạn bè của cậu không phải là P đi!

【 WeChat 】 Chu Khởi: Làm như tớ nhàm chán như cậu vậy?

【 WeChat 】 Trần Tiến:...

Một lát sau, Trần Tiến lại không kìm được.

【 WeChat 】 Trần Tiến: Tớ nói này Hoắc Tam, Thẩm Mộ Ngạn, hai cậu liền không có gì muốn nói sao? Tên này lại có thể là người kết hôn sớm nhất trong nhóm chúng ta! Các cậu chẳng lẽ không cảm thấy nhục nhã à?!

【 WeChat 】 Hoắc Tam: Nên cảm thấy nhục nhã chính là cậu, trong bốn người chúng ta, chỉ có cậu vẫn không có ai muốn.

【 WeChat 】 Thẩm Mộ Ngạn: Ừ.

【 WeChat 】 Trần Tiến:......

Chu Khởi ở bên này ý cười càng sâu, gõ gõ đánh đánh lại ở mặt trên tán gẫu với bọn họ vài câu.

Sau đó mẹ Chu cũng gửi đến WeChat, muốn từ hắn toàn bộ ảnh giấy chứng nhận kết hôn không bị vạch mã, Chu Khởi theo lời của bà gửi qua, vài giây đồng hồ sau, mẹ Chu gửi đến một tin nhắn ghi âm.

"Con dâu của mẹ thật xinh đẹp, chậc, kết hôn với con thật sự là đáng tiếc."

Chu Khởi cũng đã quen với điệu bộ này của mẹ hắn, cũng không để ý, thuận miệng đáp câu: "Nếu không kết hôn với con, mẹ cũng không có con dâu xinh đẹp như vậy."

Hai mẹ con giống như mọi khi, lại buôn chuyện trêu chọc vài câu, sau đó mẹ Chu đột nhiên giọng điệu nghiêm túc một chút.

"Ông nội con kêu con cuối tuần về nhà một chuyến, nói muốn đánh gãy chân chó của con."

Chu Khởi nhịn không được cười, "Ông nội đã biết chuyện con lén lút đăng ký kết hôn rồi?"

"Đúng vậy, vừa nãy còn xem ảnh kết hôn của hai đứa với mẹ đó, nói cô bé Nùng Nùng kia quen mặt, nhìn chính là một cô gái tốt. Mẹ vừa nãy lén lút nghe một chút, ông nội con giống như còn gọi điện thoại cho trợ lý, kêu người chuẩn bị lễ gặp mặt cho cháu dâu nữa, đoán chừng là chờ sau khi chân chó của con bị đánh gãy, liền muốn gặp con bé đi."

Ý cười trên mặt Chu Khởi càng ngày càng đậm, hắn đem điếu thuốc trên tay dập tắt, nhịn không được lại đốt tiếp một điếu, sau đó nói với mẹ Chu: "Cuối tuần con về, nhưng là chuyện gặp mặt lại chờ một chút đi, chờ sau khi con đem mọi chuyện đều nói rõ với cô ấy lại nói."

Mẹ Chu ở đầu kia không thôi lo lắng, "Ôi, có thể hay không sau khi con nói xong, trà của con dâu mẹ liền ngâm nước nóng nha?"

Mẹ Chu ở đầu kia lúc nói đến câu này, vừa vặn Hứa Nùng tắm xong từ phòng tắm mở cửa đi ra.

"Không đâu." Chu Khởi và Hứa Nùng liếc mắt nhìn nhau, "Mẹ, trước đừng nói, cô nàng nhà con đi ra rồi."

Nói xong liền trực tiếp đem điện thoại cắt đứt, lại vội vàng dập tắt điếu thuốc vừa mới đốt lên.

Hứa Nùng nhìn một loạt động tác này của hắn, không hiểu sao cảm thấy có chút buồn cười.

Cô vừa lau tóc, vừa đi đến bên cạnh hắn.

Cô gái nhỏ lúc này đã thay quần áo ở nhà, một bộ váy ngủ nhung san hô màu trắng, cần cổ vừa tinh tế lại trắng, có mấy sợi tóc ẩm ướt dính ở mặt trên.

"Lại lén lút hút thuốc đi?" Hứa Nùng vừa lau tóc, vừa hỏi hắn.

Chu Khởi túm cô gái nhỏ đến trước người, đón lấy khăn mặt trong tay cô, thay cô lau tóc.

"Hôm nay vui vẻ, chỉ là muốn hút điếu thuốc chúc mừng một chút."

Hứa Nùng nâng mắt nhìn hắn, "Em lại chưa nói quản lý anh, anh giải thích nhiều như vậy làm gì?"

"Không được, em là vợ của anh, nhất định phải quản lý anh."

Nói xong, trên mặt Chu Khởi hiện lên nụ cười mỉm nhàn nhã, nâng mặt Hứa Nùng, thân mật cọ cọ chóp mũi cô.

"Về sau chuyện phiền lòng bên ngoài do anh quản lý.

Anh do em quản lý."

Khi hắn nói chuyện giọng điệu cũng không khác lúc bình thường, nhưng không hiểu sao khiến cho trái tim của Hứa Nùng nhảy lên một cái.

Sự nặng nề vốn còn đọng lại ở trong lòng, vẫn luôn nhẫn nại chịu đựng, dường như vào giờ khắc này chậm rãi tan đi chút ít.

Ánh mắt cô mềm mại, nhẹ ngẩng lên nhìn hắn, không lên tiếng.

Chu Khởi vĩnh viễn không chịu nổi sự trêu chọc vô ý của Hứa Nùng, lúc này thấy cô yên tĩnh nhìn mình, sự khô nóng trong lòng càng rõ ràng.

Hắn chuyển động, đem mặt xê dịch sang bên cạnh, tiếp đến, môi mỏng nhẹ dán lên tai Hứa Nùng, trong hơi thở, có dòng điện căng chặt khiến người run rẩy.

Khi lại mở miệng, giọng hắn trầm khàn, trong lời nói, có sức hút làm cho người ta muốn trầm luân.

"Bạn học nhỏ, cái phiếu【 muốn làm gì thì làm 】lúc trước, hôm nay có thể xin đổi không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi