ĐỐT CHÁY LÃNG MẠN

Trần Minh rất có nhãn lực, cũng nhìn ra được người đàn ông tự xưng là chồng của Hứa Nùng này, đối với hắn có thái độ thù địch rất lớn.

Hắn cũng không nói thêm gì nữa, rất tự nhiên chào tạm biệt Hứa Nùng, sau đó xoay người liền đi.

Hứa Nùng không biết làm sao, sau khi Trần Minh đi rồi, trực tiếp ngẩng đầu nhìn về phía Chu Khởi.

"Chu Khởi, em đã nói muốn yên tĩnh, không phải là nói đùa."

Cô cảm thấy như thế này không được, tình trạng này thật sự cũng không có gì khác lúc bình thường, hắn vẫn là không lúc nào không xuất hiện trong cuộc sống của cô, một chút thời gian rảnh rỗi cũng không cho cô, cô hoàn toàn không có cách nào thật sự tĩnh tâm suy nghĩ.

Nghĩ đến đây, cô lại nói: "Nếu có thể, em hy vọng chúng ta tháng này không cần gặp nhau."

Chu Khởi nhìn biểu tình nghiêm túc của cô, cũng không nói lời nào phản bác.

Chỉ cúi người xuống, trực tiếp để cả khuôn mặt lên trên vai cô.

Trong trường đi qua đi lại đều là sinh viên của đại học B, hai người Chu Khởi và Hứa Nùng ngoại hình lại đặc biệt dễ nhìn, lúc này người đàn ông thân mật như vậy dựa vào cô, ngược lại thật có chút thu hút sự chú ý.

Nhưng Chu Khởi không hề nhận ra, cái trán của hắn đặt trên bả vai Hứa Nùng, mang theo hơi thở vô lại.

"Vợ à, em bình tĩnh thì bình tĩnh, tức giận thì tức giận, nhưng mà dù sao cũng đừng quên chuyện bản thân còn có một ông chồng nha, giấy chứng nhận kết hôn của chúng ta nhưng là còn để ở chỗ anh, em muốn chối cũng không được."

"..."

Mấy ngày sau đó, Chu Khởi ngược lại vẫn là bộ dáng tuân thủ ước định, cũng không có giống như trước đây, luôn luôn lắc lư ở trước mặt Hứa Nùng.

Nhưng mà tin nhắn WeChat của hắn vẫn luôn chưa từng đứt đoạn, chốc lát hỏi Hứa Nùng có nhớ hắn không, chốc lát lại giả vờ đáng thương, nói cũng không biết cô tĩnh tâm đến cuối tháng, có thể còn yêu hắn hay không a.

Hứa Nùng vừa bực mình vừa buồn cười, đặc biệt là sau đó có một lần, còn nhận được mấy tấm ảnh hắn gửi tới.

"Vợ à, nếu không anh chọn một cái trong này để quỳ đi, liền quỳ đến khi em hết giận mới thôi, chúng ta đừng suy nghĩ nữa, được không?"

Trên hình phân biệt là sầu riêng, bàn phím, còn có mặt đất đầy mảnh thủy tinh.

Lúc Hứa Nùng nhìn thấy cái này, trực tiếp đem WeChat của Chu Khởi kéo đen, sau khi làm xong, thế giới của cô ngược lại là thanh tịnh đi không ít.

...

Thời gian nhoáng một cái đã tới cuối tháng, cũng là ngày biểu diễn kỷ niệm thành lập trường.

Lưu Ngải và Trì Sa Sa đi theo Hứa Nùng thay quần áo ở hậu trường, mấy cô gái vui vẻ cười nói hàn huyên một lát, sau đó Trì Sa Sa nhìn điện thoại di động, bất chợt "Ồ" một tiếng.

"Ơ, Bùi Ngọc được bảo lãnh tại ngoại chờ xét xử a."

Lúc trước, cô nàng này còn quan tâm Bùi Ngọc gọi hắn Bùi ảnh đế, trong lòng cũng có yêu thích cùng ngưỡng mộ đối với hắn, nhưng từ trước đó không lâu, sau khi chó săn có thâm niên trong giới tung ra thủ đoạn dơ bẩn của hắn, lợi dụng nhân mạch trong giới giải trí rửa tiền cho những dự án không thể để lộ ra ngoài của nhà hắn, ấn tượng của Trì Sa Sa đối với hắn liền tuột dốc không phanh.

Không những cô, mà chuyện của Bùi Ngọc ở trong ngoài giới giải trí đều dấy lên không ít ồn ào, không ai có thể nghĩ đến, người đàn ông nhìn qua ôn hòa lễ phép, một chút tính công kích cũng không có này, nhân phẩm phía sau lại là như vậy. Trong lúc nhất thời, rất nhiều người qua đường trắng cũng chuyển thành đen, trang thông tin của hắn cũng liên tục bị hack, chỉ có một số ít fan não tàn trung thành đến chết còn đang nhảy nhót, nói không tin vụ tai tiếng này là sự thật, chờ pháp luật trả lại trong sạch cho Bùi ca ca nhà bọn họ.

Lưu Ngải cũng nhìn thoáng qua, cảm thán, "Cảm thấy không cần biết cuối cùng kết quả ra sao, Bùi Ngọc cũng đã xong đời a."

"Không nên sao! Nhân phẩm của hắn kém như vậy! Loại chuyện phạm pháp này cũng làm ra được, nói không chừng còn lén lút làm qua chuyện gì khác nữa!"

Hứa Nùng đối với chuyện của Bùi Ngọc trong khoảng thời gian này cũng có nghe thấy, nhưng ngoại trừ lúc mới đầu có chú ý qua mấy lần, những lúc khác cô cũng không quan tâm.

Cô cảm thấy bản thân cùng với bà Tạ đã náo loạn thành như vậy rồi, vậy bà ta như thế nào, Bùi gia hoặc là Bùi Ngọc như thế nào, cũng không có quan hệ gì với cô.

Cô bây giờ quan tâm nhất, chính là chờ tới buổi biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường.

Vốn cho là bản thân sẽ không sao, nhưng giờ phút này thật sự gần đến giờ rồi, Hứa Nùng vẫn là cảm thấy có chút căng thẳng.

Có rất nhiều bạn học đang chuẩn bị cho tiết mục biểu diễn trong hậu trường, lúc Hứa Nùng đổi xong quần áo cùng hai cô nàng đi qua, đối diện đột nhiên đụng phải Viên Sơ đang vội vã chạy tới.

"Hứa Nùng, đàn tỳ bà của cậu bị người ác ý làm hỏng rồi!"

Cô ấy vừa bắt đầu liền trực tiếp nói một câu như vậy, biểu cảm trên mặt cũng là tràn đầy lo lắng, "Hiện tại cách màn diễn mở màn của bọn mình chỉ có mười mấy phút, tớ đã hỏi thăm một vòng, bạn học trọ ở trường không có mấy người biết gảy đàn tỳ bà, còn lại mấy người cũng không để đàn tỳ bà ở trường. Bây giờ làm thế nào đây? Sắp phải biểu diễn rồi!"

Hứa Nùng ngẩn ra một chút, Lưu Ngải và Trì Sa Sa ở bên cạnh cũng có chút ngoài ý muốn.

Lưu Ngải nói: "Sao lại bị người ác ý làm hỏng chứ? Nhạc cụ của các cậu không phải đều đặt ở cùng một chỗ sao? Vừa nãy trước khi Nùng Nùng đi thay quần áo, bọn tớ còn đặc biệt dặn dò, cậu không phải nói sẽ bảo quản thật tốt sao?"

Viên Sơ sốt ruột vô cùng, lúc này bị Lưu Ngải chỉ trích như vậy, trên mặt cũng treo sự lúng túng.

"Xin lỗi, tớ biết chuyện này tớ cũng có trách nhiệm, vừa nãy tớ đem nhạc cụ của cả hai đều đặt vào trong góc của khu chuẩn bị trong hậu trường, sau đó thì đi nhà vệ sinh, không nghĩ tới sau khi quay lại, tỳ bà đã bị hỏng rồi."

Lời này nói ra rất dễ dàng làm cho người ta nghi ngờ, Trì Sa Sa cũng nhíu mày, "Vậy đàn vi-ô-lông-xen của cậu hỏng rồi sao?"

Viên Sơ ngớ ra, "Không có."

Sau khi cô ta nói xong, cũng hiểu Trì Sa Sa là có ý gì. Điều chỉnh sắc mặt, lại nói: "Tớ biết chuyện này rất trùng hợp, nhưng thật không phải là tớ làm. Tớ nếu không muốn để bạn học Hứa Nùng lên sân khấu, lúc đầu đã không tiến cử cô ấy cho ban giám hiệu, càng không cần phải nói tớ còn muốn..."

Cô ta giống như có lời gì muốn nói lại không thể nói, gấp đến mức mặt cũng có chút đỏ, đứng ở nơi đó không biết nên làm thế nào mới tốt.

Người trong cuộc Hứa Nùng, ngược lại là người bình tĩnh nhất, cô an tĩnh trầm mặc trong chốc lát, thấy Lưu Ngải và Trì Sa Sa còn muốn mở miệng nói gì đó với Viên Sơ, liền vội vàng ngăn cản.

"Chuyện này xảy ra, ai cũng không muốn, hiện tại còn cách lễ mở màn không xa, chúng ta suy nghĩ biện pháp giải quyết đi. Còn như phía sau xảy ra chuyện gì, chờ sau khi mọi thứ kết thúc rồi hãy nói."

Tuy rằng Hứa Nùng đối với chuyện này không phải là rất để ý, nhưng bị phá hoại chính là đồ của mình, bị nhằm vào cũng là bản thân mình, cô không có khả năng tùy tùy tiện tiện bỏ qua chuyện này.

Cô muốn tính toán, nhưng không phải là bây giờ.

Sau đó, Viên Sơ và Hứa Nùng cùng nhau đi tìm thầy đạo diễn tổ chức tập luyện tiết mục của trường, thầy giáo kia sau khi nghe thấy tỳ bà hỏng rồi, không cần biết đúng sai liền mắng chửi hai cô gái một trận.

Đợi ông ta chửi mệt rồi, thời điểm ngừng lời thở dốc, Hứa Nùng mới chậm rãi mở miệng nói: "Thưa thầy, em biết chuyện này là bởi vì sơ sẩy của bọn em mà ra, nhưng bây giờ quan trọng nhất có lẽ là bố trí lại tiết mục mở màn... Em vừa rồi suy nghĩ một chút, bọn em muốn biểu diễn là hợp tấu hai loại nhạc cụ, cái này không giống như là vũ đạo hai người hoặc là tiết mục hợp diễn gì khác, một bên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bên kia liền không có cách nào để biểu diễn. Nếu không chúng ta trực tiếp đổi tiết mục hai người thành một người đi?"

Có thể nói ra loại lời nói này, một bên là sự việc đẩy đến tình trạng này, còn có một bên... Thật ra cũng là suy nghĩ chân thật trong lòng Hứa Nùng.

Cái tiết mục này bản thân cô ngay từ đầu đã không muốn nhận cho lắm, là chủ nhiệm khoa và Viên Sơ dốc hết sức khuyên bảo, cô mới không còn cách nào khác phải tham gia.

Cô lại là kiểu người có nhiệm vụ thì phải cố gắng hoàn thành, cảm giác lúc trước là, nếu đã bắt đầu rồi, thì không được bỏ dở nửa chừng, sẽ luôn cố gắng tập luyện, cũng là hy vọng có thể thật sự làm tốt việc này.

Nhưng hiện tại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngược lại mặt khác cũng khiến cho Hứa Nùng thở phào nhẹ nhõm.

Tiết mục này là tiết mục mở màn lễ kỷ niệm thành lập trường, không cần biết tốt hay xấu, ngày mai chắc chắn sẽ lại trở thành đầu đề thảo luận trên diễn đàn trường. Dựa theo quan điểm của Hứa Nùng từ trước đến nay, cô cực kỳ không muốn trở thành đối tượng mà mọi người bàn tán.

Cho nên, mặc dù đáng tiếc, nhưng cũng xem như có thể tiếp nhận.

Thầy đạo diễn kia nghe xong lời của Hứa Nùng, nghĩ một chút, cảm thấy cũng chỉ có biện pháp này là khả thi. Ngược lại là Viên Sơ ở một bên, vẫn vô cùng sốt ruột nói lại suy nghĩ biện pháp.

Mà đúng vào lúc này, cửa văn phòng đột nhiên bị người gõ vang, sau khi thầy đạo diễn hô một tiếng "Vào đi", cửa bị đẩy ra, Lưu Ngải và Trì Sa Sa cùng đi vào.

Trong tay Trì Sa Sa còn cầm một cây đàn tỳ bà, vẻ mặt hai cô nàng nhìn qua đều là háo hức và vui vẻ.

"Thưa thầy, cái đó... Bọn em giúp bạn học Hứa tìm được một cây đàn tỳ bà mới có thể dùng, biểu diễn mở màn có thể giữ nguyên kế hoạch thuận lợi tiến hành rồi!"

Thầy đạo diễn gật gật đầu, mà Viên Sơ ở bên cạnh cũng rõ ràng thở phào, trên mặt cuối cùng lộ ra một chút ý cười.

Sau đó, lúc đi ra ngoài, Hứa Nùng có chút tò mò hỏi các cô ấy, đàn tỳ bà là từ chỗ nào tới?

Lưu Ngải chỉ chỉ Trì Sa Sa ở bên cạnh, "Cô ấy gọi điện thoại cho người đàn ông của mình, sau đó người đàn ông của cô ấy nói chuyện này với người đàn ông của cậu, tiếp đó không bao lâu sau liền đưa tới cái đàn tỳ bà này."

Trì Sa Sa đúng lúc nói tiếp, "Chậc chậc" hai tiếng, "Cho nên nói nha, thế giới của tổng tài bá đạo chính là khiến cho người ta mơ ước, chuyện mà người bình thường gấp đến giậm chân, người ta tùy tùy tiện tiện liền có thể giải quyết. À! Đúng rồi, hắn còn viết mảnh giấy để tớ giao cho cậu."

Hứa Nùng nhận lấy mảnh giấy mà Trì Sa Sa đưa tới, nét chữ ở mặt trên đánh mắt nhìn một cái, liền biết là Chu Khởi viết ——

【 Vợ à, cố gắng nhiều ngày như vậy không thể uổng phí. Đừng lùi bước, tỏa sáng cho anh xem. 】

Hứa Nùng không nói rõ được cảm giác của chính mình, rõ ràng lúc trước đối với cô mà nói vẫn là chuyện có thể có có thể không, giờ này khắc này, lại bởi vì hai câu nói đơn giản của hắn, không hiểu sao lại trở nên khác hẳn.

Viên Sơ cũng tiến đến trước mặt cô thoáng nhìn một cái, nhếch môi cười cười, "Người đưa đàn tỳ bà cho cậu là bạn trai của cậu sao? Tờ giấy này cũng là hắn viết? Tình cảm của hai người nhìn qua thật tốt nha."

Hứa Nùng vốn đối với Viên Sơ cũng không phải rất thân cận, vừa rồi lại xảy ra loại chuyện kia, tuy rằng cô biết trước khi sự việc chưa điều tra rõ ràng, không nên nghi ngờ nhiều, nhưng hiện tại, đối với cô nữ sinh này cô cũng thật sự là khó nói được nhiều hơn một câu.

Cô cất kỹ tờ giấy, sau đó đón lấy đàn tỳ bà trong tay Trì Sa Sa, rồi nhàn nhạt mở miệng: "Không còn thời gian nữa, chúng ta chuẩn bị lên sân khấu đi."

...

Ngồi ở hàng ghế đầu tiên trong hội trường biểu diễn là lãnh đạo trường cùng một nhóm khách quý được mời tới.

Bà Chu lấy tư cách là người vừa mới quyên góp cho đại học B hai tòa nhà, lúc này tự nhiên có một vị trí ở hàng ghế đầu tiên này.

Mà bên cạnh bà còn đi theo Chu Khởi.

Hai mẹ con vừa chờ màn diễn mở màn của Hứa Nùng, vừa nói chuyện phiếm.

Bà Chu vẫn còn đang ghét bỏ con trai của mình, nói: "Con cũng rất có ý tứ đi theo bà mẹ này ăn ké cái vị trí nha, ban đầu lúc mẹ nói tiêu tiền đầu tư cho đại học B khu dạy học, sao con không có động tĩnh nha? Bây giờ đến xem biểu diễn, ngược lại là hành động so với người nào khác cũng nhanh hơn."

Chu Khởi bắt chéo hai chân, một tay chống cằm, lười biếng cười.

"Con bây giờ nhưng là người đã có vợ, tiền kiếm được đều muốn tiêu ở trên người vợ con, hoạt động trên mười đồng tiền không có cách nào tham gia."

Mẹ Chu cảm thấy đứa con trai này của mình quả thực có thể ba hoa, nếu không phải ngại vì đang ở bên ngoài, hơn nữa còn là ở trong trường của con dâu mình, bà thật muốn hung hăng đập cái đầu chó của hắn một cái.

Hai mẹ con nói nói cười cười một lát, đèn trong hội trường liền dần dần tối đi.

Màn sân khấu cực lớn màu đỏ sậm đang từ từ kéo ra, ánh đèn sân khấu sáng lên một mảng ở chính giữa, chiếu lên trên người Viên Sơ.

Âm điệu trầm thấp của đàn vi-ô-lông-xen vang lên, Viên Sơ thuần thục kéo vang đoạn A trong giáo ca của đại học B.

Tiếng đàn từ từ chìm vào cảnh đẹp, mắt thấy khi thanh âm đạt tới cao trào, đèn sân khấu đột nhiên chuyển hướng, chiếu vào trên người Hứa Nùng ban đầu vẫn ẩn trong bóng tối.

Hứa Nùng lúc này mặc một thân Hán phục màu trắng đỏ đan xen, mái tóc nửa vấn nửa thả, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, dưới đuôi mắt phải có một đóa hoa mai xinh xắn yên tĩnh nở rộ.

Ánh mắt của cô không có phía dưới khán đài, toàn bộ lực chú ý đều tập trung trên đàn tỳ bà ở trong tay.

Hứa Nùng gảy toàn bộ là đoạn cao trào của giáo ca, giai điệu càng lên càng cao, động tác gảy dây đàn trong tay cô cũng càng lúc càng nhanh, có cảm giác như mây bay nước chảy.

Không khí trong hội trường lúc này hoàn toàn bị tiếng tỳ bà của cô ngưng kết lại, hô hấp của những người có mặt ở đây đều đi theo tiếng đàn trầm bổng của cô cùng nhau lên lên xuống xuống.

Khoảnh khắc kia, trong hội trường không có một ai không đặt ánh mắt ở trên người Hứa Nùng, dường như trong nháy mắt cô trở thành trung tâm của thế giới, an tĩnh ở trên sân khấu, lặng lẽ nở rộ.

Chương 65 (2/2)

...

Màn diễn mở màn của hai cô gái rất thành công, khi cúi chào khán giả, hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Không khí gần như bị các cô đốt cháy đến tột đỉnh, trái tim vốn căng thẳng của Hứa Nùng dần dần thả lỏng, trong thân thể cũng trào ra cảm giác thoải mái mà trước nay chưa từng có.

Cô và Viên Sơ đứng dậy chuẩn bị xuống sân khấu, khoảnh khắc xoay người, ánh mắt vừa vặn gặp gỡ ánh mắt của Chu Khởi đang ngồi ở phía dưới.

Đáy mắt của người đàn ông kia chứa đựng ý cười, không quá đứng đắn nhìn cô, đôi môi mỏng mấp máy dường như đang nói với cô cái gì đó, nhưng khoảng cách quá xa, cô không thấy rõ khẩu hình của hắn.

Sau đó, lúc đi tới hậu trường, điện thoại di động của Hứa Nùng vang lên, lấy ra nhìn một cái, phát hiện là Chu Khởi gửi tin nhắn cho cô.

Nội dung rất đơn giản: Vợ à, nhìn vào việc anh lần này đã giải nguy kịp thời, buổi tối thưởng cho anh cái gì a? Nể mặt cùng nhau ăn một bữa cơm?

Hứa Nùng hôm nay thật ra tâm tình đặc biệt tốt, Chu Khởi chắc chắn cũng đã nhận ra được, cho nên mới gửi cái tin nhắn có tính thăm dò này.

Cô còn chưa kịp trả lời, Viên Sơ ở đầu kia đột nhiên lớn tiếng quát lên: "Cậu làm?!"

Giọng nói quá lớn, Hứa Nùng ở đầu này cũng giật nảy mình, quay người lại nhìn qua một cái, phát hiện là Viên Sơ đang quát Trần Minh, người bạn từ nhỏ lớn lên với cô ta.

Sắc mặt của cô ta rất kém, có vẻ giận dữ, mà Trần Minh đứng ở trước mặt cô ta, ngang ngạnh nghển cổ, không lên tiếng.

Hứa Nùng không quá muốn lo việc bao đồng, nhưng bởi vì vừa nãy khi hai người đi xuống sân khấu, nói rằng muốn cùng nhau điều tra chuyện lúc trước đàn tỳ bà của cô bị ác ý làm hỏng, cho nên, lúc này cô không thể không tiến lên trước, hỏi chuyện gì xảy ra.

Thấy cô đi tới, sắc mặt của Viên Sơ lúc đỏ lúc trắng, giống như là cực kỳ xấu hổ, không biết làm sao mở miệng.

Một lúc lâu sau, cô ta mới hít sâu vào một hơi, thấp giọng khẽ nói với Hứa Nùng: "Xin lỗi, bạn học Hứa, chuyện tỳ bà không cần điều tra nữa, là... là Trần Minh làm."

Đáp án này làm cho Hứa Nùng rất ngạc nhiên, cô chớp mắt hai cái, suy nghĩ thật lâu cũng nghĩ không ra Trần Minh làm chuyện này là có ý gì.

"Cậu... Nhìn tôi không vừa mắt?" Lời này của Hứa Nùng là nói với Trần Minh.

Trần Minh vẫn giống như lúc trước nghển cổ ngang ngạnh, không đáp lại.

Viên Sơ không biết nên làm thế nào, cuối cùng đành phải thay hắn trả lời: "Hắn là thay tớ làm chuyện dư thừa."

Cô ta ngừng một chút, dường như cảm thấy cũng không giấu nổi nữa, liền nói ra toàn bộ sự việc từ đầu chí cuối với Hứa Nùng.

"Thật ra, ban đầu tiến cử cậu tới cùng tớ hợp diễn tiết mục mở màn, tớ quả thật là có mục đích khác. Tớ có một anh trai nuôi, là con trai một gia đình nhiều đời qua lại với nhà tớ. Anh ấy là đạo diễn có danh trong giới. Lúc trước, sau khi vô ý cùng tớ nhìn thấy ảnh chụp của cậu ở trên diễn đàn trường, liền cảm thấy cậu rất phù hợp với nữ chính trong bộ phim mới của anh ấy. Nhưng mà cái người này, tính cách rất lập dị, bình thường làm việc cũng không theo lẽ thường, vì thế liền thực hiện một buổi thử ống kính đặc biệt... Lần này, tiết mục mở màn hợp tấu Trung Tây nhạc cụ cũng là anh ấy đề nghị, à, bình thường cậu hẳn là cũng chú ý tới một vài đạo diễn nổi danh trong giới đi? Anh ấy chính là Ngô Phàm, người quay bộ XX kia.

Trần Minh... Có lẽ là thấy tớ có hứng thú với vai nữ chính trong phim điện ảnh mới của Ngô Phàm đi, là cảm thấy tớ không nên bắc cầu cho cậu và Ngô Phàm, giúp cậu "Thử ống kính". Cho nên, hôm này mới làm loại chuyện cực đoan này, xin lỗi, tớ thay hắn nhận lỗi với cậu, Hứa Nùng, xin lỗi."

Viên Sơ nói một đoạn phía trước, nghe vào trong lỗ tai Hứa Nùng cô cũng không quá tin tưởng, nhưng đoạn sau cái tên Ngô Phàm này vừa xuất hiện, Hứa Nùng ngược lại cảm thấy có vài phần có thể tin.

Ngô Phàm này chính là vị đạo diễn thiên tài mà trước đó không lâu Trì Sa Sa đã nói, cũng là người ở trong giới giải trí nổi danh tính tình quái đản. Nhưng bởi vì phim hắn quay vừa ăn khách vừa có linh khí, còn đoạt được không ít vở diễn lớn của đạo diễn trong và ngoài nước, cho nên mọi người cũng dần dần quen cùng bao dung tính tình quái đản của hắn.

Trước đây cũng đã từng nghe người khác nói, hắn tìm diễn viên chính thử vai chưa bao giờ đi con đường chính quy, mỗi lần gần như đều là tình huống rất bất ngờ, có người còn không biết chuyện gì xảy ra, về đến nhà thì phát hiện có người đã đưa tới hợp đồng của diễn viên chính.

Hôm nay, chuyện này có lẽ đổi lại là người khác, đều sẽ cảm thấy là cái bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, dù sao mỗi một bộ phim điện ảnh mà Ngô Phàm quay đều bùng nổ, chỉ cần là người được hắn nhìn trúng, gần như có thể dự tính ở trong giới chắc chắn được vào tuyến thứ nhất.

Nhưng những thứ này với Hứa Nùng mà nói, không có chút lực dụ hoặc nào, ngược lại có chút chán ghét phương pháp không thông báo đã cưỡng ép cô làm việc này.

Nhưng mà Hứa Nùng cũng rõ ràng, bây giờ biểu diễn đã kết thúc rồi, cô cũng không chuẩn bị lại cùng xuất hiện với cô nàng Viên Sơ này nữa, cho nên cũng không cần thiết phải xé rách da mặt.

Vì thế, cô nói thẳng: "Lời xin lỗi của cậu tớ nhận, những lời khác hôm nay tớ cũng coi như không nghe thấy. Nhưng đàn tỳ bà của tớ nhất định phải có người bồi thường."

Tuy rằng tổn thất không lớn, nhưng là đồ nên lấy lại, vẫn là muốn lấy lại.

Viên Sơ gật gật đầu, "Chắc chắn, lát nữa tớ trực tiếp chuyển tiền trong Alipay cho cậu. Cái đó, Ngô Phàm hiện tại hình như đã chờ ở bên ngoài rồi, anh ấy vừa mới gửi WeChat cho tớ, nói rất hài lòng với cậu, cảm thấy cậu chính là nữ chính trong tưởng tượng trong phim điện ảnh mới của anh ấy, cậu..."

Hứa Nùng chặn đứng lời cô ta, giọng nhàn nhạt: "Xin lỗi, tớ không có hứng thú với vai nữ chính này."

Câu trả lời này của cô làm cho Viên Sơ và Trần Minh đều rất bất ngờ, đợi cô xoay người rời đi, Trần Minh giận dữ mở miệng: "Tớ đã nói cậu làm chuyện dư thừa mà! Vốn dĩ chính là nhân vật mà cậu muốn, cậu vì để Ngô Phàm kia vui vẻ, liền vẫn luôn làm theo mong muốn của hắn giúp hắn làm việc! Hiện tại thì tốt rồi, người hắn chọn căn bản không thèm để ý tới phim của hắn! Tớ xem hắn đến lúc đó có thấy mất mặt hay không!"

Hứa Nùng lười nghe hai người nói những chuyện này, bước chân nhanh hơn một chút, ôm đàn tỳ bà đi thẳng ra bên ngoài.

Sau khi đi ra từ cửa sau của hội trường, Hứa Nùng ngay lập tức lấy điện thoại di động ra muốn trả lời tin nhắn của Chu Khởi. Nhưng không ngờ tới vừa mới đi về phía trước được hai bước, liền nhìn thấy chủ nhiệm khoa và một người thanh niên trẻ ở trước mặt.

Người thanh niên kia sau đầu tết một cái bím tóc, ngày mùa đông lạnh, nửa người trên vậy mà vẫn chỉ mặc một cái áo phông lỡ tay, trong tay cầm một cái cốc thủy tinh trong suốt miệng thô ráp, bên trong ngâm nửa cốc nước cẩu kỷ.

Trong lòng Hứa Nùng hơi hơi kinh ngạc một chút, nghĩ thầm, hiện tại thật sự đều là loại dưỡng sinh như thế này sao? Vừa phá hư thân thể vừa tẩm bổ?

Cô vốn muốn lặng lẽ âm thầm đi qua bên cạnh hai người, nhưng ánh mắt của chủ nhiệm khoa đặc biệt tốt, liếc mắt đã nhìn thấy cô.

"Ơ kìa, Hứa Nùng, đang nói chuyện về em đấy, mau qua đây!"

Trong lòng Hứa Nùng giật thót một cái, lại lần nữa quan sát người thanh niên ở bên cạnh chủ nhiệm khoa, không hiểu sao, đột nhiên liền có loại cảm giác hắn chính là vị đạo diễn thiên tài Ngô Phàm kia.

Quả nhiên, một giây sau, chủ nhiệm khoa lên tiếng chứng thực lời cô.

"Vị này chính là Ngô Phàm, đạo diễn trẻ tuổi nổi tiếng trong giới, em hẳn là không xa lạ đi? Gần đây hai bộ phim bán được quá 2 tỷ tiền vé ở trong nước đều là do anh ta quay, chắc chắn em có biết tới."

Hứa Nùng gật gật đầu, trầm mặc giây lát, vẫn là lựa chọn lễ phép chào hỏi đối phương.

"Chào anh."

Thái độ kiêu ngạo trên người Ngô Phàm rất rõ ràng, đối mặt với sự chủ động chào hỏi của Hứa Nùng, hắn cũng chỉ là hơi hơi gật đầu.

Chủ nhiệm khoa cũng không nói lời dư thừa, trực tiếp nói với Hứa Nùng: "Hứa Nùng à, vị đạo điễn Tiểu Ngô này, nói vừa nãy xem màn diễn mở màn của em, cảm thấy em rất phù hợp với vai nữ chính trong phim điện ảnh mới của anh ta, vừa rồi chúng ta còn đang trò chuyện đấy, cô cảm thấy đối với em mà nói đây cũng là một cơ hội tốt!"

Chủ nhiệm khoa tuy rằng không ở trong giới giải trí, nhưng là dạy một đám trẻ sắp đi vào con đường này, bà ta hoặc nhiều hoặc ít sẽ quan tâm một chút tới sự tình trong giới.

Mà Ngô Phàm có năng lực thế nào, bà ta cũng biết.

Hiện tại hắn chọn trúng Hứa Nùng, một là khẳng định đối với sinh viên đại học B bọn họ, hai, thật ra cũng đối với phát triển của đại học B có chỗ tốt.

Hứa Nùng vẫn chưa tốt nghiệp, một khi nổi tiếng, lại về trường lên lớp liền chính là một sự tuyên truyền mạnh mẽ, tuy rằng đại học B bọn họ không thiếu sinh viên, nhưng loại chuyện có lợi đối với sự phát triển của bọn họ này, vẫn không ngại quá nhiều.

Vốn tưởng rằng Hứa Nùng nghe xong lời của mình, sẽ vô cùng vui vẻ đáp ứng, nhưng nào ngờ, cô gái kia im lặng giây lát, khi mở miệng nói vậy mà là...

"Thật ngại quá, chủ nhiệm, đạo diễn Ngô, tôi không có hứng thú gì với nhân vật này, cũng không muốn nhận vai tham gia biểu diễn."

Chủ nhiệm khoa ngẩn người, Ngô Phàm cũng ngoài ý muốn nhướng mày.

"Cô có phải không nghe rõ hay không?" Ngô Phàm giương cằm, vẫn là vẻ mặt đầy kiêu căng kia, "Tôi muốn cho cô, là vai chính trong phim mới của tôi, không phải là vai phụ."

"Tôi biết." Hứa Nùng gật gật đầu, sau đó nhìn thẳng đối phương, bình tĩnh lên tiếng, "Tôi từ chối."

Lần này, Ngô Phàm ngược lại thật sự lại khó có thể dùng thái độ từ trên cao nhìn xuống cô bé trước mắt, hắn trầm mặc giây lát, lại nói: "Tôi nghe nói cô có ý chuyển khoa học đạo diễn? Cô nếu đến diễn phim của tôi, tôi có thể dẫn dắt cô."

Cơ hội này thật sự rất khó có được, đổi lại là trước kia, Hứa Nùng chắc chắn cực kỳ hào hứng, nhưng giờ này khắc này, lựa chọn của cô vẫn như lúc trước là ——

"Xin lỗi."

Chủ nhiệm khoa vô cùng nóng nảy, "Hứa Nùng, em có biết bản thân đã bỏ lỡ cơ hội gì hay không?!"

Đứa bé này sao lại như vậy chứ! Cơ hội có thể nổi tiếng rất tốt lại có thể vứt bỏ như vậy?!

"Vì sao?" Ngô Phàm nhẹ giọng hỏi câu.

Hứa Nùng không biết nên nói như thế nào, cuối cùng chỉ nói một câu: "Có lẽ cảm thấy cách làm việc của tôi và đạo diễn Tiểu Ngô ngài khác nhau rất nhiều đi."

Tuy rằng việc biểu diễn trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường không coi là chuyện gì lớn, nhưng trong lòng Hứa Nùng luôn cảm thấy có chút khó chịu, hơn nữa vừa mới rồi tiếp xúc ngắn ngủn trong chốc lát, cô cũng nhìn ra sự kiêu ngạo trên người vị đạo diễn thiên tài này.

Người như vậy, là không có khả năng nhìn người bình đẳng giống nhau.

Trước kia cô rất muốn đi đường tắt, thậm chí có thể vì mộng tưởng hy sinh tự tôn, nhưng bây giờ lại đột nhiên không còn loại suy nghĩ kia nữa.

Cô biết tương lai rất quan trọng, thời cơ rất quan trọng, nhưng càng quan trọng hơn, có lẽ vẫn là phải yêu bản thân mình trước.

Nghĩ đến đây, cả người cô đều rộng mở trong sáng.

Cô hơi hơi cúi người về phía hai người bái một bái, sau đó nhẹ giọng nói tạm biệt.

Chủ nhiệm khoa ở phía sau gọi cô, còn muốn mở miệng khuyên can, nhưng Hứa Nùng lại một chút do dự cũng không có, một lần cũng không quay đầu lại, đi thẳng về phía trước.

Lúc đi về phía cổng trường, Hứa Nùng cảm giác bước chân của mình, mỗi bước lại nhẹ nhàng hơn.

Cô hình như thật lâu rồi cũng không có vui vẻ giống như hôm nay vậy.

Cô chưa từng là tâm điểm chú ý xuất hiện trước mắt của mọi người, cũng chưa từng thản nhiên, không hối hận như vậy từ chối người nào...

Có lẽ nói ra có chút lập dị khác người, nhưng cô vẫn cảm thấy, bản thân hôm nay dường như lại được sinh ra một lần nữa.

Nghĩ đến đây, khóe miệng cô vẫn luôn nhịn không được hơi hơi vểnh lên.

Mỉm cười vô thức, ngẩng đầu, liền nhìn thấy người đàn ông chờ ở cổng trường.

Chu Khởi lúc này một thân áo bành tô dài màu xanh đậm, bên trong phối với áo len đan cao cổ và quần dài màu đen, thân ảnh thon dài cao ngất đứng ở bên đó, người qua đường lui tới không một ai không liếc mắt nhìn hắn.

Mà bên này, bởi vì Hứa Nùng chậm chạp không trả lời tin nhắn của hắn, Chu Khởi không biết cô có phải còn có việc gì liên quan đến buổi biểu diễn hay không, cho nên vẫn luôn không dám lại chủ động liên lạc.

Hắn nghĩ, cô nàng nhà hắn nếu là rời khỏi trường chắc chắn phải đi ra cổng trường, liền dừng xe ở cổng trường học, dựa vào bên cạnh xe chờ.

Ánh mắt hai người tại lúc này bất chợt giao nhau, bước chân của Hứa Nùng từ từ dừng lại, vẫn không nhúc nhích đứng ở tại chỗ.

Chu Khởi còn tưởng rằng cô là cảm thấy hắn quá khoa trương, vì thế chỉ chỉ về hướng bên cạnh, ý nói nếu không hắn đi ra giao lộ chờ cô?

Nhưng nào ngờ, một giây sau, cô nàng nhà hắn nhấc bước chân liền chạy về phía hắn.

Sau lưng cô đeo đàn tỳ bà, trên người vẫn mặc bộ Hán phục trắng đỏ đan xen kia, mái tóc rối tung ở dưới đèn đường tản ra ánh sáng rực rỡ, đáy mắt cùng khóe miệng, đều có ý cười nhàn nhạt.

Chu Khởi hơi giật mình, đứng ở tại chỗ không dám cử động dù chỉ một chút, cứ như vậy nhìn cô đi tới bên cạnh mình.

Một giây sau, Hứa Nùng đâm thẳng vào trong ngực hắn, ôm ngang lưng hắn.

Lần này Chu Khởi triệt để ngây dại, trong trí nhớ của hắn vợ hắn hình như là lần đầu tiên chủ động nhiệt tình như vậy, nhất thời có chút không kịp phản ứng.

"Vợ à... Sao vậy?"

Hứa Nùng không lên tiếng, suy nghĩ trong lòng lại trào ra vô số lời khó có thể mở miệng nói ra——

Thật ra ban đầu cô cũng không hiểu, vì sao bản thân sẽ dần dần có thay đổi lớn như vậy.

Sau đó, nhìn thấy người đàn ông này, cô đột nhiên nghĩ thông suốt.

Trước đây cái gì cũng không dám làm, là cảm thấy không có đường lui, không có nắm chắc.

Nhưng hiện tại, người đàn ông này chính là đường lui của cô, chỗ dựa của cô.

Hắn mang đến thế giới của cô ánh sáng, mang đến dũng khí cùng hy vọng để cô có thể yêu bản thân mình.

Cô không cần lại đặt bản thân ở trong bụi trần, cũng không cần lại cúi đầu khom lưng với thế giới này.

Nghĩ đến đây, khóe mắt của Hứa Nùng lặng lẽ tràn ra một giọt nước mắt, một lát sau, cô cong khóe miệng, cười nói với hắn ——

"Đừng cử động, cho anh phần thưởng giải nguy."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi