ĐỐT CHÁY LÃNG MẠN

Khi ông cụ Chu và ông Chu trở về, cũng đã xấp xỉ hơn tám giờ tối rồi.

Bên ngoài tuyết lúc này đã rơi rất dày, nhưng cũng may hai người một đường từ lúc lên xe ở công ty đến khi về đến nhà xuống xe, đều có trợ lý và lái xe giúp đỡ che ô chiếu cố, cho nên đầu vai của hai người cũng không bị dính tuyết, cũng không nhìn ra dáng vẻ quá nhếch nhác.

Hứa Nùng lần đầu tiên lấy tư cách là con cháu tới Chu gia, đương nhiên là ngay lập tức tới cửa đón bọn họ.

Chu Khởi nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, thấy rất buồn cười. Vào lúc hai vị trưởng bối còn chưa hoàn toàn đi vào trong nhà, lặng lẽ kề sát tới trước mặt cô, nói khẽ với cô: "Vợ à, thương lượng một chút, buổi tối chuyện ngủ thảm yô-ga miễn đi, lát nữa anh sẽ giúp em ứng phó hai người này."

Hứa Nùng liếc hắn một cái, hết sức vô tình giội nước lạnh, "Em tự mình làm được, cảm ơn."

Vừa thấy biện pháp này không thể thực hiện được, Chu Khởi lại thay đổi sách lược, hắn cố ý kể khổ, giả vờ đáng thương.

"Vợ à, ngủ trên mặt đất lạnh lắm, em nỡ lòng nào để chồng em chịu nỗi khổ này sao?"

"Anh có phải quên chuyện trong nhà bật sưởi dưới sàn hay không hả? Hơn nữa hôm qua, anh sau đó không phải nói đau thắt lưng..."

Khi Hứa Nùng nói lời này, mặt đỏ bừng bừng, ánh mắt trốn tránh nhìn xuống, cũng không biết là vô ý hay là cố tình, thoáng nhìn về bên hông của Chu Khởi một cái, "Vừa lúc làm ấm xoa dịu một chút."

"..."

Chu Khởi muốn hộc máu, hôm qua lời ở trên giường kia có thể coi là thật sao!

Hắn nếu không thuận miệng nói bừa một cái lý do đau thắt lưng, có thể dỗ dành cô, để cô ở phía trên sao!

Hơn nữa, mục đích của bản thân sau đó cũng không đạt được, hiện tại lại bị cô nàng nhà hắn nghi ngờ vấn đề năng lực...

Chu Khởi cảm thấy con sóng này quả thực là lỗ vốn lớn rồi.

Đang nghĩ làm thế nào nói với cô một câu thật tốt thì cha Chu và ông cụ Chu liền từ bên ngoài tiến vào.

Hai vị trưởng bối đều biết Hứa Nùng hôm nay tới đây, nhưng lại không ngờ tới cô sẽ theo Chu Khởi ở cửa chờ bọn họ.

Trong lúc nhất thời không có chuẩn bị gì, dưới chân bước chân cũng dừng lại.

Chu Khởi ngược lại phản ứng tự nhiên, thái độ rất tùy ý giới thiệu Hứa Nùng.

" Ông nội, cha, đây là vợ con, cũng là cháu dâu và con dâu của hai người, Hứa Nùng."

Hứa Nùng vốn đã có chút căng thẳng, lúc này vừa nghe Chu Khởi trịnh trọng như vậy trước tiên nói ra thân phận của cô, trong đầu càng rất là hoảng loạn.

Cô mạnh mẽ áp chế nhịp tim càng lúc càng nhanh, nhìn hai người có địa vị cao ở đối diện, trên người mang theo khí tràng mạnh mẽ của người bề trên, dẫn đầu gật gật đầu.

"Cháu chào ông."

Sau khi gọi xong tiếng này, Hứa Nùng lại nhìn về phía cha Chu bên kia một chút, thấy ông Chu từ lúc vào nhà thì trên mặt không có biểu cảm gì, nhất thời có chút không chắc chắn nên gọi thế nào.

Nghĩ một chút, cô mới mở miệng: "Chú... Cháu chào chú."

Hứa Nùng gọi xong lại có chút hối hận, cô và Chu Khởi cũng đã lĩnh chứng nhận rồi, lại gọi là chú có thể có chút không lễ phép hay không? Nhưng là cha của Chu Khởi nhìn... Luôn cảm thấy vẻ mặt giống như là đối với cô không rất vừa lòng, biểu cảm cũng không có ôn hoà như ông nội Chu, nếu như cô tùy tiện gọi tiếng cha, ông ấy càng chán ghét mình thì phải làm thế nào?

Tâm tư rối rắm lan tràn trong lòng, làm cho Hứa Nùng có chút ủ rũ. Mẹ Chu là người có nhãn lực thế nào a, nhìn thấy con dâu mình như vậy, liền hiểu rồi.

Bà nhanh chóng tiến lên phía trước, dùng sức nhéo ông Chu một cái.

"Cái mặt liệt này của ông có thể thu lại cho tôi hay không, lúc còn trẻ hù dọa tôi thì cũng thôi đi, bây giờ còn hù dọa con dâu tôi nữa?!"

Nói rồi, mẹ Chu quay đầu, khi nhìn về phía Hứa Nùng, biểu tình lập tức lại rất ôn hòa từ ái.

"Nùng Nùng nha, đừng sợ, cha chồng con chính là loại mặt cá chết, khi còn trẻ lúc ông ấy theo đuổi mẹ, cứng ngắc làm mẹ tưởng là mình thiếu tiền ông ấy chứ, mẹ từng đưa ông ấy đi gặp bác sĩ, bác sĩ nói kiểu của ông ấy là mặt liệt, là bệnh, phải trị."

Ông Chu nghe vợ bôi đen mình, rất bất đắc dĩ, còn chưa nói gì, liền thấy mẹ Chu lại dùng sức nhéo ông ta một cái.

"Cười lên cho em!"

Ông Chu từ trước đến giờ bị vợ quản nghiêm, bà xã nhà mình đã lên tiếng, ông ta đương nhiên phải chiếu theo mà làm.

Cho nên dưới cái nhìn chăm chú của cả nhà, vị phó chủ tịch của công ty đã được niêm yết này, người đàn ông ở trên thương trường thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn nói một không hai, chậm chạp, cứng nhắc, kéo khóe miệng lên.

Ông ta cười quá gượng ép, mẹ Chu nhìn mà cũng thấy có chút vô cùng thê thảm, bà lén lút quan sát Hứa Nùng một chút, sau đó nhỏ giọng nói với ông Chu: " Loại lộ răng kia."

Ông Chu bất đắc dĩ, đôi môi lại chậm chạp mở ra, lộ ra một hàm răng trắng bóng khỏe mạnh.

Hứa Nùng được sủng ái mà sợ hãi, cô biết mẹ Chu để cha Chu làm những cái này là vì mình, lúc này cũng biết cha Chu không phải là không hài lòng với cô mới có thể như vậy, vì thế lo lắng và căng thẳng của cô lúc trước cũng không còn nữa, càng nhiều hơn là xấu hổ và không đành lòng.

"Mẹ... Mẹ đừng làm khó dễ... chú nữa, con không để ý đâu."

Xưng hô này nói xong, Hứa Nùng cũng cảm thấy có điểm không thích hợp, Chu Khởi ở một bên nghe xong cũng cười không ngừng, tiếp đến đè giọng tiến đến trước mặt Hứa Nùng, lười biếng nói với cô: "Vợ à, xưng hô này của em làm anh cảm thấy, cha anh là lão Vương ở cách vách."

"..." Hứa Nùng vốn là cực kỳ quẫn bách, nghe xong lời của Chu Khởi, mặt đỏ bừng bừng, đưa tay hung hăng nhéo một cái ở sau lưng hắn.

Chu Khởi chịu đựng, ý cười trên mặt càng ngày càng đậm, cánh tay cũng duỗi về phía sau, nắm lấy cái tay đang làm loạn của cô nàng nhà hắn kia, sau đó giữ chặt lòng bàn tay cô.

Mẹ Chu nghe Hứa Nùng nói, vẻ mặt đắc ý hướng về phía cha Chu nhướng nhướng mày.

"Nhìn thấy chưa? Con dâu nhưng là sửa miệng với tôi nha, vừa nãy cũng gọi cha là "Ông nội" rồi, chỉ vẫn gọi ông là chú, điểm xuất phát của ông đã kém chúng ta một khoảng xa nha!"

Ông cụ Chu vẫn luôn không nói chuyện, nhưng nghe xong lời mẹ Chu nói, cũng yên lặng cười cười.

Ông Chu trầm mặc giây lát, sau đó từ trong túi công văn lấy ra một phong bì màu đỏ đưa cho Chu Khởi.

Chu Khởi nhận lấy, sau đó sờ sờ một chút, nhận ra bên trong có một cái thẻ, trong nháy mắt liền rõ ràng đây là có ý gì.

"Nào, bà xã, đây là cha cho em hồng bao gặp mặt, nhanh nhận lấy."

Chu Khởi nói xong, không cho phân trần liền giao cái phong bì màu đỏ kia vào trong tay Hứa Nùng. Hứa Nùng có loại cảm giác nhận được củ khoai lang nóng phỏng tay, cầm lấy thứ nhẹ nhàng kia, không biết nên làm thế nào mới tốt.

Nghĩ một chút, cô cũng không dám nhìn ông Chu, chỉ hơi hơi cong eo về phía ông, nói tiếng "Cảm ơn".

Ông Chu vẫn là dáng vẻ không có biểu cảm gì, nghe xong Hứa Nùng nói, trịnh trọng lên tiếng.

"Cái hồng bao kia xem như là dùng làm phí sửa miệng, nếu đã nhận, thì nên..."

Chu Khởi quả thực sắp bị dáng vẻ kiêu ngạo này của cha hắn chọc cười chết mất, hắn đỡ bả vai của Hứa Nùng, nhéo nhéo, "Vợ à, em mau sửa miệng gọi tiếng "Cha" đi, nếu không anh đoán cha anh đêm nay sẽ nghẹn chết."

Ông Chu bị vợ làm mất mặt thì cũng thôi đi, lúc này còn muốn bị con trai cười nhạo, cái này ông ta sao có thể nhịn được.

Sắc mặt lạnh dần, vừa muốn răn dạy thằng nhãi này vài câu, thì nghe thấy giọng nói mềm mại của cô bé ở bên cạnh, bất chợt vang lên: "Cha."

Trong nháy mắt, băng sương trên mặt cha Chu toàn bộ tan rã, khóe môi cũng nhịn không được có xu thế muốn nhếch lên.

Hứa Nùng gọi xong một tiếng này, không khí chung quanh nháy mắt trở nên khác hẳn, ông cụ Chu vẻ mặt vui mừng, ông chống quải trượng đập đập lên mặt đất, cười nói: "Được rồi, đừng đều đứng ở cửa nữa, ta đã sớm đói rồi, nhanh dọn cơm đi."

Trên bàn ăn, mấy người lớn đều ân cần hỏi han Hứa Nùng, hỏi đông hỏi tây.

Cuối cùng, mẹ Chu giống như là chợt nghĩ tới điều gì, hỏi câu: "Đúng rồi, Nùng Nùng, con muốn lúc nào thì tổ chức hôn lễ nha? Mẹ vốn là muốn càng nhanh càng tốt, dù sao hai người các con đã lĩnh chứng nhận rồi, sớm một chút tổ chức hôn lễ để mọi người biết con là con dâu của Chu gia chúng ta. Nhưng sau đó lại thấy, nếu là quá gấp, có lẽ có chút vội vàng, nếu không chúng ta làm vào tháng tư thì thế nào? Vừa vặn mùa xuân, thời điểm xuân về hoa nở, lúc đó ngày cũng tốt, thời tiết cũng đẹp, mẹ lại giúp các con thu xếp một sân bãi tốt, bảo đảm có thể khiến các con cả đời khó quên."

Thật ra mẹ Chu vốn là muốn để bọn họ ra nước ngoài cử hành hôn lễ, nhưng ông cụ Chu làm việc rất cổ hủ lại cứng nhắc, ông luôn không muốn con cháu của mình quên đi gốc rễ, cho nên khi bà nhắc tới đề nghị này, ông cụ Chu trực tiếp phản đối.

Đương nhiên, ông cụ Chu cũng nói, nếu con bé Hứa Nùng kia kiên trì, cũng có thể nghe theo cô. Nhưng ông vẫn là cảm thấy, nếu như có thể chọn một địa điểm tổ chức ở trong nước, thì tốt nhất là ở trong nước.

Dù sao ngày trọng đại trong đời không có mấy lần, có thể chọn chính quốc gia của mình, không quên gốc rễ, mới là tốt nhất.

Mẹ Chu lời này nói xong, ông cụ Chu ở bên cạnh cũng bắt đầu hùa theo.

"Ừ, ông cũng thấy thời điểm tháng tư rất tốt, Chu Khởi hiện tại mới tiếp nhận một phần nghiệp vụ của công ty, vẫn còn không phải rất bận, đến lúc đó sắp xếp chuẩn bị hôn lễ nó đều có thể làm cùng cháu. Trước kia ông thấy bọn trẻ của rất nhiều gia đình có giao tình với nhà mình, kết hôn như ông lớn, cái gì cũng không làm, chụp cái ảnh cưới còn phải dây dưa rất nhiều ngày, hơn nữa chụp cũng không kiên nhẫn, như vậy không được."

Vừa nói, ông cụ Chu vừa trừng mắt nhìn Chu Khởi một cái, "Ông nói cháu nha, Chu Khởi, cháu nếu học theo loại người đó, nếu cảm thấy kết hôn liền chỉ cần ở ngày đó đi ra là xong, cho dù Nùng Nùng không nói gì, ông cũng muốn thay cháu dâu đánh gãy chân cháu."

Chu Khởi lúc này đang lười biếng ngồi dựa vào lưng ghế, tư thế vô cùng thoải mái tùy tiện, một cánh tay của hắn đặt ở phía sau Hứa Nùng, hoàn toàn là dáng vẻ thiếu gia vô kỷ luật không thể nghi ngờ.

Nghe xong lời của ông cụ Chu, ngược lại là có chút bất đắc dĩ.

"Ông nội, ông cảm thấy cháu sẽ như vậy sao?"

Nói rồi, hắn nghiêng đầu nhìn Hứa Nùng một chút, cười nói: "Đây là bảo bối cháu rất không dễ dàng gì dụ dỗ về nhà, làm sao có thể đối đãi giống như loại đối tượng được người trong nhà tìm cho kia."

Hứa Nùng bị hắn nói đến nóng mặt, lặng lẽ vươn tay muốn véo hắn một cái, để hắn tém tém lại chút. Lại bị hắn đúng lúc nhìn thấy, không thành công, ngược lại bàn tay nhỏ bé còn bị vây chặt lại.

Động tác nhỏ tới lui của hai người ở dưới mặt bàn mấy người lớn không nhìn thấy, mẹ Chu thấy Hứa Nùng không nói lời nào, liền lại hỏi câu: "Sao? Nùng Nùng? Con thấy thế nào? Các con tháng tư kết hôn thì thế nào?"

Hứa Nùng trầm mặc một lúc lâu, mang suy nghĩ vốn chôn ở trong lòng, một từ cũng không sót nói ra.

"Mẹ, thật ra con cảm thấy... chuyện kết hôn có lẽ không cần gấp gáp như vậy."

Người ngồi đây đều ngẩn ra một chút, nhất là Chu Khởi.

Không khí lập tức có chút trầm xuống, nhưng mà cũng may mấy vị trưởng bối đều nhìn ra cảm xúc của Hứa Nùng không thích hợp, ngược lại cũng không nói thêm cái gì.

Ông cụ Chu mở miệng giảng hòa: "Được được, ta cũng cảm thấy, hai đứa đã lĩnh chứng nhận rồi, cái khác cũng không cần quá gấp. Hơn nữa Nùng Nùng mới đại học năm ba đi? Đại học cũng còn chưa học xong, sớm như vậy đã tổ chức hôn lễ ảnh hưởng đối với nó cũng không tốt lắm, lúc ở trường khó tránh khỏi sẽ khiến bạn học có thành kiến với nó mà. Được, muộn chút kết hôn rất tốt, rất tốt."

Hứa Nùng nhìn ra kỳ vọng lúc trước của mấy vị trưởng bối, cùng với nhượng bộ và chiều theo lúc cô không đồng ý.

Trong lòng cô rất hổ thẹn, nhưng lại không thể không làm như vậy.

Cô hiện tại quá kém cỏi, cái gì cô cũng không có, bất kể phương diện nào cũng đều chưa đủ, không đủ để đứng ở bên cạnh Chu Khởi, làm người ngắm phong cảnh cùng hắn.

Hiện tại không có ai biết tin tức hai người kết hôn, cô còn có thể lặng lẽ thở một hơi, sau đó dùng sức leo lên trên, khi leo đến độ cao đủ để sóng vai cùng hắn, hai người lại cùng nhau thông báo cho mọi người.

Cô biết bản thân như vậy quá ích kỷ, nhưng là cô không có cách nào, cô thật sự chịu không được bản thân không có gì cả, thậm chí lúc ngay cả năng lực và sự nghiệp đều chưa có, cứ như vậy trở thành con dâu của Bắc thành Chu gia.

Cho dù người của Chu gia không quan tâm, nhưng là cô lại không thể không để ý.

Cô không thể bởi vì sự tầm thường của bản thân, mà để Chu gia biến thành đối tượng nghị luận trong vòng luẩn quẩn của giới thượng lưu Bắc thành.

Vì thế cô cảm thấy, hôn lễ này phải làm, nhưng là lại không thể lập tức làm.

...

Sau đó, ăn xong cơm, sau khi Hứa Nùng theo ông cụ Chu chơi mấy ván cờ, liền lên lầu tắm rửa trước.

Mẹ Chu thấy người đi rồi, nhanh chóng lôi kéo Chu Khởi ra một góc nói hai câu.

"Con đợi chút nữa nhưng nhất thiết không thể nổi cáu với Nùng Nùng nha, con bé kia chắc chắn là có nỗi niềm gì khó nói, con cố gắng hỏi một chút, nếu hỏi không ra thì cũng thôi đi, cùng lắm thì chúng ta lại chờ hai năm, dù sao chứng nhận các con đã lĩnh rồi, cũng không sợ người chạy mất."

Mẹ Chu ngược lại là nghĩ rất thoáng, bà chính là sợ Chu Khởi nóng giận.

Nhưng mà nói thật, Chu Khởi từ sau khi nghe thấy Hứa Nùng nói xong những lời kia đến bây giờ, vẫn thật không làm sao tức giận. Chỉ là vẫn luôn đang nghĩ vì sao, nghĩ tới nghĩ lui, hắn cuối cùng cũng đoán được vài phần suy nghĩ của cô nàng nhà hắn.

Mẹ Chu thấy hắn không lên tiếng, lại hỏi câu: "Có điều mẹ cũng tò mò, con có biết Nùng Nùng vì sao không muốn lập tức tổ chức hôn lễ hay không?"

Bà cảm thấy con gái thông thường, sau khi lập gia đình, khẳng định hy vọng nhanh một chút thông báo cho mọi người. Hơn nữa thằng nhóc này nhà bà nhìn không đứng đắn, nhưng trong vòng luẩn quẩn có tên tuổi ở Bắc thành, cũng coi như người đàn ông độc thân rất được hoan nghênh.

Cho dù con bé Nùng Nùng kia không để ý cái khác, ít nhất hẳn là để ý một chút hoa hoa cỏ cỏ bên ngoài đi, hôn lễ vừa làm, gần như chính là chặt đứt niệm tưởng của những người phụ nữ có ý với Chu Khởi.

Đây rõ ràng là chuyện tốt a, sao cô lại không muốn chứ.

Chu Khởi không muốn nói thêm gì với mẹ hắn, vả lại hắn hiện tại tuy rằng trong lòng có suy đoán, nhưng cũng nắm không chắc, không tiện có kết luận.

"Lát nữa con hỏi cô ấy một chút. Mẹ, mẹ đi tìm cha nói chuyện phiếm đi, con lên lầu trước đây."

Mẹ Chu dặn dò xong những điều bản thân nên dặn dò, cũng không ngăn cản, gật gật đầu, "Đi đi thôi, cố gắng nói chuyện nha!"

Chu Khởi gật đầu, sau đó cất bước lên lầu.

Sau khi lên lầu đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt liền nhìn thấy cái thảm yô-ga màu tím kia trải ở chân giường, phía trên đặt một cái gối và chăn.

Hứa Nùng đã tắm rửa xong, lúc này đang ngồi ở trước bàn trang điểm sấy tóc, Chu Khởi đi qua, rất không khách khí nhẹ đá cái thảm yô-ga một cước, rồi dựa gần về phía cô nàng.

Hắn rất tự nhiên đón lấy máy sấy tóc trong tay cô, thay cô sấy tóc.

Tóc của Hứa Nùng vốn đã thổi được sắp khô rồi, cho nên Chu Khởi sau đó chỉ dùng mấy phút đồng hồ liền làm xong, cuối cùng, hắn tắt máy sấy tóc, sau đó nghiêng người, nắm cằm của cô, nhẹ nhàng hạ xuống khóe miệng của cô một nụ hôn.

"Vợ à, có tâm sự?"

Hứa Nùng biết hắn muốn nói cái gì, im lặng một chút, xoay người ôm lấy eo hắn, áp má mình lên bụng hắn.

"Chu Khởi, anh cho em thời gian năm năm, có được không? Anh để em cố gắng năm năm, năm năm này em nhất định sẽ rất dốc sức..."

Dốc sức leo lên trên, dốc sức để bản thân trở nên càng xuất sắc hơn, trở thành người ở trong mắt mọi người, có thể xứng đôi với hắn.

Chu Khởi vừa nghe cái này, còn có cái gì không hiểu.

Tim hắn đau muốn chết, hắn biết cô gái của hắn là không có cảm giác an toàn mới có thể như vậy.

Những lời muốn nói vào giờ khắc này đều không nói ra được, cuối cùng cũng chỉ còn lại một câu: "Không sao, muốn làm gì thì đi làm cái đó, cho dù ngã xuống cũng còn có chồng em tiếp mà."

Hốc mắt của Hứa Nùng hơi ẩm ướt, một lát sau, cô rầm rì đáp: "Cảm ơn."

Chu Khởi không buông tha bất kỳ cơ hội nào, ôm đầu nhỏ của cô, tươi cười nói: "Vợ à, cám ơn phải có chút thành ý chứ? Nếu không thảm yô-ga đêm nay liền miễn đi?"

Nói rồi, không cho phân trần ôm cô đứng lên, bước vài bước về phía giường lớn, trực tiếp đặt người ở phía trên.

Cơ thể cao lớn nháy mắt đè lên trước người Hứa Nùng, cô nhìn khuôn mặt tuấn tú kia của Chu Khởi gần trong gang tấc, hiếm khi không kháng cự, ngược lại chủ động ôm cổ hắn, nâng đầu hiến dâng nụ hôn.

Chu Khởi hưng phấn không thôi, cô nàng nhà hắn hiếm khi chủ động như vậy, hắn đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua cơ hội rồi.

Vì thế, hắn vừa biến bị động thành chủ động, thật sâu hôn đôi môi kiều diễm của cô, vừa dùng bàn tay to lớn, ở trên người Hứa Nùng khắp nơi đốt lửa.

Ngay tại khi hắn cảm thấy sắp bắt đầu tiến vào chủ đề, đầu ngón tay chậm rãi hướng xuống phía dưới, lại ngoài ý muốn đụng phải một thứ vừa mềm vừa dày...

Cả người Chu Khởi đều sững sờ, thở hổn hển ngẩng đầu lên từ cổ Hứa Nùng, có chút không tin nhìn cô.

"Em???"

Hứa Nùng bị hắn ức hiếp vẫn luôn nũng nịu thở dốc, nhịn hơn nửa ngày nhịn đến bây giờ, rốt cuộc vẫn là nhịn không được nữa, nở nụ cười.

"Cái đó... Em vừa nãy lúc tắm rửa mới phát hiện thân thích tới rồi."

Chu Khởi vừa tức vừa bất đắc dĩ, cuối cùng hung hăng mút cần cổ trắng nõn của Hứa Nùng một cái, ở phía trên lưu lại dấu ấn mới, tiếp đó dường như là chưa hết giận, lại cắn môi dưới của cô một cái.

"Anh xem em chính là muốn giày vò chết anh!"

Hắn ngăn lại khóe môi cô, khàn giọng nói.

Hứa Nùng lại cười cười, chủ động hôn một cái lên má hắn.

"Cho nên, đêm nay vì cân nhắc cho thân thể của anh, thảm yô-ga vẫn là không thể miễn."

"..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi