ĐỐT CHÁY LÃNG MẠN

Lúc Chu Khởi xuống lầu tìm người phục vụ, Trần Tiến đang dốc hết sức lực bố trí người anh em này.

Toàn bộ một tầng của tàu du lịch là khu giải trí, ngoại trừ bàn chơi bài và mấy cái máy đánh bạc, còn có khu karaoke cùng sàn nhảy đơn giản.

Lần này, người tới tham gia hôn lễ không coi là nhiều, ngoài một ít đối tác làm ăn có quan hệ tốt với Chu gia ra, trên cơ bản người trẻ tuổi cũng chỉ còn lại có nhóm con cháu nhánh bên của Chu gia.

Mấy trò tiêu khiển trên tàu du lịch bọn họ thật sự là đã chơi chán rồi, lại không dám đi chọc phá đêm tân hôn của Chu Khởi và Hứa Nùng, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể quấn lấy Trần Tiến muốn hắn kể cho bọn họ một chút chuyện cũ của anh họ và chị dâu.

Trần Tiến đáp ứng vô cùng vui vẻ, cơ bản còn kêu người phục vụ chuẩn bị rượu champagne cùng đồ ngọt đặt ở bên cạnh, đánh mắt nhìn qua, quả thực có một loại tư thế hắn sắp mở hội tọa đàm.

Nhấp một ngụm champagne, hắn làm ra vẻ thần bí mở miệng.

"Chị dâu của các cô ấy à, là do anh họ của các cô dùng thủ đoạn đùa giỡn lừa về nhà."????

Nhóm con cháu của Chu gia đều ngẩn ra, vị tiểu Trần gia này đang nói cái gì vậy? Cái gì mà dùng thủ đoạn đùa giỡn lừa về nhà? Vì sao phải lừa gạt? Thân phận của anh họ bày ra đó, con gái muốn bổ nhào lên người hắn không có hơn vạn cũng có hàng ngàn, hơn nữa khuôn mặt kia của hắn, đàn ông như vậy, đến mức lấy một người vợ... phải lừa sao?

Nhóm con cháu của Chu gia hiển nhiên đều không tin, dù sao hình tượng của Chu Khởi ở trong lòng bọn họ vẫn luôn là rất cao lớn, cho dù thời niên thiếu hắn thô lỗ một chút, nhưng cũng là loại lạnh lùng kia, tuyệt đối sẽ không phải người chủ động.

Hiện tại nói hắn dùng thủ đoạn đùa giỡn lừa người về Chu gia...

Tuyệt đối không có khả năng!

Trần Tiến nhìn biểu cảm trên mặt của mỗi người bọn họ, "Chậc chậc" hai tiếng, cảm thán mấy đứa bé này vẫn còn quá trẻ đi, hoàn toàn bị ông anh họ kia của bọn họ lừa gạt.

"Hắn dùng chút thủ đoạn đùa giỡn có cái gì mà không tin được? Vậy tôi nếu là nói, anh họ của các người sau đó chọc người ta nóng nảy, không thèm để ý đến hắn, về sau còn chuẩn bị quỳ bàn giặt quần áo với sầu riêng gì gì đó, các cô có phải cũng cảm thấy là tôi cố ý nói như vậy hay không hả?"

"........."

Sự im lặng như tờ qua đi, một giọng nói yếu ớt vang lên ở đối diện Trần Tiến, mang theo sự do dự.

"Tiểu Trần gia, chuyện anh nói... là của bản thân hay là anh họ nha? Tôi thế nào mà nhớ có người truyền, đây là biện pháp anh đã dùng để dỗ dành bạn gái nha..."

Trần Tiến bị sặc một ngụm rượu, hung hăng ho hai tiếng, trong đôi mắt hoa đào phong lưu kia, hơi hơi hiện lên màu đỏ.

Hắn trừng mắt nhìn cô gái vừa nói chuyện một cái, "Không! Phải! Tôi!"

Đệch, thật là chuyện tốt không ra khỏi cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm, hắn chỉ là chuẩn bị sắp làm chuyện này còn chưa có làm đâu, lại có thể truyền ra trong vòng luẩn quẩn rồi!

Nhưng hiển nhiên, sự bác bỏ của hắn các cô gái của Chu gia không quá tin tưởng, tuy rằng ngoài miệng không nói rõ, nhưng các cô lúc này tầm mắt của mỗi một người đều bắt đầu đảo quanh trên đầu gối của Trần Tiến.

Trần Tiến vừa lau rượu champagne tràn ra khóe miệng, vừa nhìn biểu cảm do dự của bọn họ, trong lòng uất nghẹn.

Vừa vặn lúc này, Chu Khởi từ trên lầu đi xuống, hắn giống như tìm được cứu tinh, nhanh chóng đứng dậy hô một câu.

"Đệch, Chu Khởi, cậu tự mình đến nói với bọn họ, vợ cậu có phải do cậu dùng tâm cơ đùa giỡn lừa về nhà hay không! Còn có cái bàn phím, sầu riêng gì gì đó, có phải cũng là cậu phải quỳ hay không!"

Trần Tiến rất oan uổng, đáng lẽ là vui vẻ bố trí huynh đệ, sao vừa quay đầu lại, chuyện dọa người này lại biến thành hắn làm rồi.

Khụ, tuy rằng hắn quả thật có ý muốn làm, nhưng...

Ít nhất, hiện tại đầu gối của hắn vẫn sạch sẽ!

Trong lòng Chu Khởi ngổn ngang, sao có thể để ý đến hắn. Ngay cả một ánh mắt cũng không cho hắn, đi thẳng đến bên người phụ trách tàu du lịch.

Người phụ trách tàu du lịch là một người đàn ông trung niên, thấy Chu Khởi đi tới, vô cùng cung kính khom lưng về phía hắn.

"Chu thiếu, ngài có chuyện gì không?"

Khuôn mặt Chu Khởi bình tĩnh, không có biểu cảm gì hỏi: "Có cái kia không?"

Người phụ trách ngẩn ra một chút, lập tức phản ứng lại, cười ha ha gật đầu: "Có có có, ngài chờ chút."

Chu Khởi vừa nghe những lời này, trái tim đang treo lên cũng buông xuống không ít.

Ban đầu hắn còn sợ trên tàu du lịch này sẽ không có chuẩn bị, không đầy đủ, nếu thật là như vậy, vậy hắn có lẽ phải nhanh chóng kêu người cho tàu du lịch cập bờ, đưa cô nàng nhà hắn đi bệnh viện làm kiểm tra rồi.

Hiện tại, nhìn thấy mặt của người phụ trách là vẻ cái gì cũng hiểu, hắn ngược lại cảm thấy lo lắng của bản thân vừa rồi là dư thừa.

Chu Khởi an tĩnh chờ ở tại chỗ, chờ người phụ trách lấy đồ mà hắn muốn đi ra, nhưng không nghĩ tới chính là, hắn chờ được cũng là một đống...

...

Người phụ trách nâng một cái khay được dùng bao che kín, cười thần bí, sau đó vén lên một góc để Chu Khởi nhìn một cái.

"Chu thiếu, mấy thứ này tuyệt đối thú vị lại an toàn, thích hợp nhất để ngài và Thiếu phu nhân sử dụng đêm tân hôn." Nói xong, người phụ trách lại lần nữa che kín cái túi, nghiêm trang nói một câu, "Chúc ngài và Thiếu phu nhân có một đêm vui vẻ khó quên."

"..."

Chu Khởi một lời khó nói hết nhìn nhìn ông ta, đưa tay day day huyệt thái dương, cố hết sức đè lửa giận xuống, nói: "Tôi muốn không phải là những thứ này."

Người phụ trách ngẩn ra, nghĩ một chút lại dường như là nghĩ đến điều gì, đột nhiên giống như giật mình gật gật đầu.

"À, cái kia cũng có, cái kia cũng có!"

Có kinh nghiệm của lần thứ nhất, lần này Chu Khởi cũng không ôm hy vọng gì.

Quả nhiên, khi người phụ trách lại đi ra, trong tay cầm hai cái cái hộp nhỏ, nhìn chữ "Siêu mỏng" ở phía trên, Chu Khởi cảm thấy đầu mình càng đau hơn.

"Tôi cũng không phải là muốn cái này."

Nụ cười trên mặt người phụ trách hoàn toàn cứng đờ, suy nghĩ một lúc lâu, cũng thật sự là đoán không ra tâm tư của vị đại thiếu gia này. Vì thế, chỉ có thể chủ động đặt câu hỏi: "Vậy, thứ ngài muốn là..."

Chu Khởi có chút xấu hổ khó mở miệng, im lặng giây lát, vô thức hạ thấp giọng đáp: "... Que thử thai."

Người phụ trách ngẩn ra một chút, tiếp đó đặc biệt có thâm ý nhìn Chu Khởi một cái, trong ánh mắt tràn đầy cảm thông.

"Chu thiếu, thật sự xin lỗi, chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều... Khụ, rất nhiều Đồ. Dùng. Trên. Giường, nhưng chính là không có chuẩn bị... thứ mà ngài yêu cầu."

Cái này, thật sự không trách được bọn họ, ai có thể ngờ được vị đại thiếu gia này đêm tân hôn sẽ trực tiếp làm cha chứ!

Chu Khởi dường như đã đoán được đáp án này, im lặng chốc lát, không lại nhìn người phụ trách, vừa xoay người lên lầu, vừa nói: "Kêu người cho tàu du lịch cập bờ đi."

Đang tốt, đột nhiên kêu người cho tàu du lịch cập bờ còn trực tiếp làm cho mọi người bất ngờ.

Mà ngay cả mẹ Chu đã tắm rửa xong, chuẩn bị nghỉ ngơi cũng bị kinh động, bà khoác cái áo khoác lên, ngay cả áo ngủ cũng không đổi, trực tiếp gõ cửa phòng của Chu Khởi.

Lúc ấy Chu Khởi đang chăm sóc Hứa Nùng.

Cô nàng nhà hắn, sau khi hắn đi ra ngoài, lại một mình ôm bồn cầu nôn ra một trận, lúc hắn về phòng thì nhìn thấy dáng vẻ tủi thân nước mắt giàn giụa của cô, đau lòng cực kỳ.

Vì thế, nghe thấy có người gõ cửa hắn sao mà để ý đến, chỉ không kiên nhẫn hô lên một tiếng "Cửa không khóa", sau đó một lòng một dạ đặt toàn bộ lực chú ý ở trên người cô nàng nhà hắn.

Sau khi mẹ Chu đẩy cửa ra liếc về phía phòng ngủ một cái, không nhìn thấy thằng chó con nhà mình cùng với con dâu bảo bối. Cẩn thận nghe ngóng một chút, ngược lại là ở hướng phòng tắm nghe thấy tiếng động, vì thế bà nhanh chóng chạy tới.

Sau khi đi qua, liếc mắt liền nhìn thấy hình ảnh Hứa Nùng ốm yếu ôm bồn cầu nôn khan, bà giật mình, căn bản không kịp nghĩ thêm gì khác, nhanh chóng hỏi: "Nùng Nùng bị ai chuốc rượu sao? Hay là bị bệnh rồi?"

Hứa Nùng sợ mẹ Chu lo lắng, cố nhịn ngẩng đầu, "Mẹ, con không... Oẹ!"

Lời còn chưa nói hết, cô lại buồn nôn một trận, căn bản không có cơ hội cố giả vờ không có việc gì.

Mẹ Chu cũng đau lòng chết đi được, sốt ruột đến độ xoắn chặt tay, "Dừng thuyền! Nhanh chóng để bọn họ dừng thuyền! Chúng ta phải đi bệnh viện kiểm tra thật tốt, đây là xảy ra chuyện gì a, mẹ nhớ hôm nay Nùng Nùng lúc mời rượu đều là uống đồ uống mà, mẹ còn cố ý căn dặn nhất định không thể cho con dâu uống rượu!"

Chu Khởi nhìn mẹ mình muốn nói lại thôi, trong đầu vừa không có lời gì để nói lại không biết phải làm sao.

Dây thần kinh của mẹ hắn rốt cuộc là thô thế nào chứ, loại tình huống này chẳng lẽ không phải là nên trực tiếp đoán là cháu trai đến sao!

Đợi nửa ngày, thấy mẹ hắn vẫn chưa có dấu hiệu thông suốt, Chu Khởi không thể không nhỏ giọng nhắc nhở một câu: "Cô ấy hôm nay không uống rượu, cũng không say tàu, bị nôn đoán chừng là bởi vì nguyên nhân khác."

Mẹ Chu nghe xong thì muốn mở miệng hỏi có phải là ăn phải đồ hỏng hay không, nhưng vừa nhìn vẻ mặt kia của thằng con nhà bà, lập tức tỉnh ngộ.

"À, chẳng lẽ là..."

Chu Khởi gật gật đầu.

Biểu cảm của mẹ Chu nháy mắt liền thay đổi, trong ánh mắt còn có đau lòng, nhưng hơn một nửa là bất ngờ.

"Con chăm sóc Nùng Nùng cho tốt! Chuyện khác để mẹ xử lý!"

Mẹ Chu nói xong liền muốn xoay người đi ra khỏi phòng, Chu Khởi không quá yên tâm, nhanh chóng nhân lúc bà còn chưa đi ra, dặn dò một câu: "Mẹ, điệu thấp chút."

Mẹ Chu gật gật đầu, còn làm như thật ra một dấu "OK" với hắn.

Kết quả vừa ra khỏi cửa, chưa đến hai giây, liền nghe thấy tiếng của mẹ Chu vang vọng trong hành lang của tàu du lịch.

"Lão Chu! Đừng ngủ! Cháu trai, cháu gái của ông sắp tới rồi!"

Chu Khởi, Hứa Nùng: "......"

...

Sau đó, Hứa Nùng là được Chu Khởi ôm xuống tàu.

Bởi vì một cổ họng vui vẻ kia của mẹ Chu, làm cho trên dưới tàu du lịch gần như mỗi người đều biết chuyện Hứa Nùng mang thai.

Đặc biệt là Trần Tiến, vào lúc nghe nói Chu Khởi sắp thăng cấp làm cha, trong lòng có chút ghen tị.

Hắn lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn WeChat cho hai người anh em không lên tàu du lịch chơi đùa.

Hắn trực tiếp gửi tin nhắn trong nhóm WeChat của bốn người bọn họ, cũng không để ý Chu Khởi sau đó có thể đọc được hay không.

【 WeChat 】 Trần Tiến: ôi...

【 WeChat 】 Trần Tiến: ôi...

【 WeChat 】 Trần Tiến: ôi...

Tài khoản của Thẩm Mộ Ngạn ở bên kia trả lời sau một giây, nhưng nhìn cũng không giống phong cách nói chuyện của Thẩm Mộ Ngạn, ngược lại rất giống giọng điệu của con cáo nhỏ nhà hắn.

【 WeChat 】 Thẩm Mộ Ngạn: Anh phá sản à?

【 WeChat 】 Thẩm Mộ Ngạn: đốt pháo. jpg

【 WeChat 】 Thẩm Mộ Ngạn: Cần vốn đầu tư không? Gọi một tiếng bà cô, tôi nể tình cho anh 5 xu tiền vốn quay vòng.

【 WeChat 】 Trần Tiến:............

【 WeChat 】 Thẩm Mộ Ngạn: Làm sao? Ngại ít hả? Vậy tôi hào phóng một chút, một đồng! Không thể nhiều hơn, quan hệ giữa anh và lão Thẩm nhà tôi cũng chỉ đáng giá chút tiền ấy thôi.

【 WeChat 】 Trần Tiến:... Thẩm Mộ Ngạn! Cậu có thể quản lý cái người này nhà cậu không! Bắt cô ta câm miệng!

Sau một hồi khá lâu, bên kia mới lại trả lời một câu.

【 WeChat 】 Thẩm Mộ Ngạn: Không thể.

Trần Tiến: "..."

Cũng may, sau đó Hoắc Tam không nhìn nổi nữa, lời ít mà ý nhiều ở bên kia nói ——

【 WeChat 】 Hoắc Lâm: Rốt cuộc là thế nào? Bên Chu Khởi đã xảy ra chuyện à?

Im lặng giây lát, Trần Tiến lại gửi một tin nhắn WeChat vào trong nhóm ——

【 WeChat 】 Trần Tiến: ừ, làm ra mạng người rồi.

Cố Phán ở bên kia trước tiên là sửng sốt một chút, tiếp đó cũng là phản ứng lại trước, lấy di động lạch cạch gõ chữ, gõ được một nửa lại cảm thấy không đúng, nhanh chóng gọi video WeChat qua.

Trên tàu du lịch ầm ầm, Trần Tiến lười tiếp, trực tiếp cắt đứt.

Cố Phán không từ bỏ ý định, lại gửi tới một cuộc gọi video, tiếp tục bị từ chối.

Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể tiếp tục gửi tin nhắn WeChat, chỉ có điều lần này là dùng thu âm.

【 WeChat 】 Thẩm Mộ Ngạn: "Rốt cuộc là tình huống gì vậy? Có người làm loạn ở trên tàu du lịch? Không thể nào, loại ngày có việc vui thế này, ai lại không có mắt như vậy nha!"

Trần Tiến ở bên này cảm nhận được niềm vui lừa gạt người, trong lúc nhất thời ngay cả phiền muộn cũng không còn.

【 WeChat 】 Trần Tiến: Ai mà biết chứ, người làm loạn tuổi còn rất nhỏ.

Lần này Cố Phán ở đầu bên kia còn chưa kịp nói cái gì, điện thoại di động liền bị Thẩm Mộ Ngạn im lặng đoạt lấy, ngón tay thon dài ở trên màn hình tùy tiện ấn hai cái, đánh ra vài chữ ——

【 WeChat 】 Thẩm Mộ Ngạn: Chu gia sắp là tứ đại đồng đường?

Trần Tiến "Chậc chậc" hai tiếng.

【 WeChat 】 Trần Tiến: Vẫn là Thẩm tổng của chúng ta thông minh, thế nào? Có cảm nghĩ gì không? Người ta không những là người đầu tiên trong bốn người chúng ta kết hôn, còn là người đầu tiên có em bé. Nhìn người ta xem, lại nhìn cậu đi! Chậc, trông giữ nhiều năm như vậy, ngay cả cái thân phận nghiêm chỉnh cũng chưa có nữa!

【 WeChat 】 Thẩm Mộ Ngạn: Vậy cũng còn hơn anh, lão Thẩm nhà chúng tôi ít nhất không bất lực đến mức tìm không ra tung tích của vợ, hừ!

"..." Trần Tiến cảm giác cả trái tim của hắn đều sắp bị đâm nát bét.

Hắn đây là tạo cái nghiệt gì a, bé con trong nhà biến mất đã đủ khiến hắn đau đầu rồi, bây giờ lại có nhiều người như vậy lấy chuyện này trêu đùa hắn!

Hắn giận dữ, rầu rĩ trút vào miệng một ngụm rượu, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy cảnh Chu Khởi ôm vị kia nhà hắn từ trên lầu đi xuống.

Chu Khởi che chở người rất tốt, trang phục mời rượu trên người Hứa Nùng cũng chưa kịp thay ra, bên ngoài chỉ bọc cái áo khoác của Chu Khởi.

Thân thể nhỏ xinh bị ôm ngang ở trước người Chu Khởi, đầu nhỏ của Hứa Nùng uể oải tựa vào hõm cổ của hắn, mí mắt không nâng lên, nhưng nghe tiếng động ở xung quanh cũng không khó phán đoán, tầng dưới này hiện tại có bao nhiêu người.

Thật ra, trước khi xuống lầu Hứa Nùng muốn tự mình đi, nhưng Chu Khởi sa sầm mặt không mảy may có ý thuận theo. Vả lại, cô quả thật cũng rất khó chịu, không những là bởi vì nôn khan, bận rộn một ngày mệt mỏi trên người cũng chưa trút xuống, đột nhiên lại nôn lâu như vậy, tình trạng của cô có thể tốt mới là lạ.

Sau đó, Hứa Nùng cũng quả thật cảm thấy quá khó chịu, không kiên trì nữa, để Chu Khởi ôm mình xuống lầu.

Nghĩ đến đây, Hứa Nùng lại chôn mặt vào trong hõm cổ của Chu Khởi, thật sự là có chút thẹn thùng, nhỏ giọng thì thào: "Chúng ta đi nhanh chút."

Chu Khởi đương nhiên hiểu cô nàng nhà hắn đang nghĩ cái gì, nhưng hắn lại không lưu tâm, đối diện với ánh mắt ở xung quanh đồng loạt bắn về phía này, hắn giống như là không cảm nhận được, vẻ mặt nhàn nhạt, một chút phản ứng dư thừa cũng không cho mọi người.

Sau đó, chuyện đi bệnh viện kiểm tra là mẹ Chu một tay sắp xếp.

Bà nhờ vả vị viện trưởng quen biết của bệnh viện phụ sản, một đường bật không ít đèn xanh, vốn là bác sĩ và y tá của các phòng ban kiểm tra giờ này đều đã tan tầm rồi, lúc này cũng đồng loạt đều bị gọi quay lại.

Hứa Nùng lấy máu, lại làm siêu âm, tới tới lui lui đại khái lăn qua lăn lại gần một giờ đồng hồ, cuối cùng cũng có kết quả kiểm tra ——

"Chúc mừng anh chị, người bệnh quả thật mang thai, mười tuần."

Hứa Nùng vốn đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng vừa nghe được lời khẳng định này, trong lòng vẫn là giật thót.

Cũng không phải bởi vì cái gì khác, mà là lúc trước bởi vì muốn chuẩn bị hôn lễ, cô vẫn luôn kiểm soát chế độ ăn uống, tuy rằng không coi là nghiêm trọng, nhưng là vẫn có chút khiến người nghĩ mà sợ.

Cô cũng không che giấu, trực tiếp hỏi bác sĩ loại tình huống này có thể có ảnh hưởng tới em bé hay không, bác sĩ lại nhìn nhìn phim siêu âm cùng báo cáo thử máu của Hứa Nùng, lắc đầu.

"Tạm thời không có ảnh hưởng gì, từ kiểm tra cho thấy, thai nhi trước mắt phát triển còn xem là tốt, nhưng về sau tuyệt đối không được lại không ăn nữa, trong lúc mang thai kị nhất là ăn kiêng, đồ ăn nhất định phải cân đối mới được."

Bác sĩ nói xong, dường như sợ Hứa Nùng không nghe lời, lại quay đầu dặn dò Chu Khởi một câu: "Anh là chồng, nhất định phải cố gắng để ý cô ấy, duy trì dinh dưỡng thì em bé mới có thể lớn lên khỏe mạnh."

Chu Khởi gật gật đầu, "Vâng, chắc chắn rồi."

Sau đó, Chu Khởi lại hỏi một ít chuyện cần chú ý trong thời gian mang thai, rồi dẫn Hứa Nùng đi ra ngoài.

Mấy người lớn của Chu gia lúc này đều chờ ở ngoài cửa phòng khám, thấy hai đứa trẻ đi ra, nhanh chóng tiến lên đón.

Sốt ruột nhất vẫn là mẹ Chu, bà vội vàng hỏi: "Thế nào? Khẳng định rồi sao? Là có em bé sao?"

Hứa Nùng theo bản năng xoa bụng, hướng về phía mẹ Chu hơi mỉm cười, "Dạ, mẹ, con thật sự mang thai rồi."

Mẹ Chu vui vẻ cực kỳ, ngay cả cha Chu và ông nội Chu ở phía sau cũng thay đổi dáng vẻ trấn định bình tĩnh thường ngày, trên mặt mỗi người đều treo nụ cười cùng sự vui mừng muốn nhịn cũng nhịn không được.

Chu gia có thêm người, hơn nữa còn là việc vui phát sinh trong ngày kết hôn của Chu Khởi, điều này sao có thể làm cho người ta không vui đây?

Ông cụ Chu cười đến mặt mũi hớn hở, không ngừng nói với Hứa Nùng: "Đứa bé ngoan, vất vả rồi, vất vả rồi..."

Mà cha Chu tuy rằng không giỏi biểu đạt, nhưng cái nên nói, nên làm một điều cũng không bỏ lại.

"Ngày mai, cha liền gọi người sang tên năm phần trăm cổ phần của Chu thị cho con."

Lời này của cha Chu là nói với Hứa Nùng, giọng điệu nghiêm túc, nhưng đáy mắt lại tràn ra ý cười nhàn nhạt.

Hứa Nùng vốn là trước hôn lễ cũng đã bị mấy người lớn của Chu gia nửa khuyên nửa ép, lấy một ít cổ phần của Chu thị, lúc này cha Chu đột nhiên lại nói cái này, cô quả thực không biết nên trả lời cái gì mới tốt.

Mẹ Chu ngược lại phản ứng lại trước, hung hăng đánh cha Chu một cái, "Nói cũng không nói rõ ràng! Bất thình lình nói một câu như vậy, làm con dâu thêm khó xử a!"

Nói rồi, bà quay đầu nhìn về phía Hứa Nùng, thay chồng giải thích: "Nùng Nùng nha, con đừng hiểu lầm, chỗ cổ phần này cũng không phải bởi vì con sinh em bé thì có công, vì thế trực tiếp đập tiền gì gì đó lên người con. Nhà chúng ta không thịnh hành cái đó, chuyện con cái luôn thuận theo tự nhiên, con cũng không cần có áp lực.

Nhưng cổ phần công ty thì, cha con nếu đã mở miệng, con liền nhận đi. Lần này cùng lúc trước không giống nhau, lần này chính là cho cháu trai của chúng ta, chẳng qua nó bây giờ còn là cọng giá nhỏ, cũng không quan tâm được nhiều như vậy, cho nên tự nhiên mà vậy, liền trước tiên sang tên cho con."

Mẹ Chu sợ cô con dâu ngoan của bà có áp lực, vừa nói chuyện, còn vừa tiến lên nắm lấy tay cô.

"Tuyệt đối không được nghĩ nhiều, ở Chu gia chúng ta, con vĩnh viễn là bảo bối đứng hàng thứ nhất, cho dù cục cưng trong bụng đi ra, vị trí của con cũng tuyệt đối không thay đổi, sẽ chỉ nhiều thêm một người yêu thương con."

Hứa Nùng bị lời của mẹ Chu chọc cười, sự ấm áp dâng lên trong lòng, cuối cùng ngàn vạn ý nghĩ đều biến thành một câu: "Mẹ, cám ơn mẹ."

...

Chương 79 (2/2)

Thời gian đã quá muộn rồi, hơn nữa Hứa Nùng mang thai cũng không thể lại vui đùa ồn ào, vì thế bọn họ cũng không quay về tàu du lịch nữa, mà là kêu tài xế lái xe quay về phòng tân hôn bên kia.

Phòng tân hôn là một căn hộ bốn phòng, mới đầu mẹ Chu thu xếp sửa sang một căn biệt thự cho hai người, dù sao biệt thự dưới danh nghĩa của Chu gia còn rất nhiều, cũng không cần mua thêm cái khác.

Nhưng ý tưởng này bị Hứa Nùng từ chối, cô cảm thấy chỉ hai người ở, ở phòng lớn như vậy thật sự không cần thiết. Hơn nữa, khu biệt thự thông thường đều ở gần ngoại ô, cô thì không sao, nhưng Chu Khởi bình thường đi làm thì lãng phí rất nhiều thời gian ở trên đường.

Có chút thời gian đó, còn không bằng để hắn ngủ thêm hai giờ.

Vì thế dần dần, Hứa Nùng liền thương lượng với mẹ Chu, chọn một căn hộ bốn phòng ở gần Chu thị.

...

Cả một đoạn đường, tài xế lái xe rất ổn định, Chu Khởi ôm Hứa Nùng lên trên đùi, vẫn không thả người xuống.

Hứa Nùng đã từ trong cảm xúc kinh ngạc, ngoài ý muốn thoát ra, lúc này làm tổ ở trong ngực Chu Khởi, muốn tâm sự với hắn về cục cưng, nhưng lờ mờ nhận ra cảm xúc hắn không đúng lắm.

"Anh sao thế? Không vui à?"

Hứa Nùng ôm cổ hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn, hỏi.

Chu Khởi không lập tức trả lời, đầu hơi hơi cúi xuống, ở chỗ hõm cổ của Hứa Nùng cọ hai cái.

Hứa Nùng có thể cảm nhận được hứng thú của hắn giảm xuống, trạng thái không đúng lắm, cô có chút nóng nảy, "Anh rốt cuộc là làm sao vậy? Em có em bé anh không vui à?"

... Đương nhiên không phải.

Chu Khởi không biết nên nói thế nào, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy quá mất mặt, liền ngẩng đầu trước tiên phân phó lái xe nâng tấm chắn lên.

Sau khi vách ngăn được nâng lên, toàn bộ không gian phía sau cũng chỉ còn lại có hai người.

Chu Khởi im lặng giây lát, ngược lại cũng không dự định tùy tiện lừa gạt cô nàng nhà hắn, mở miệng nói: "Vợ à, chúng ta sinh một đứa con trai đi."

"..." Hứa Nùng bất đắc dĩ, cục cưng này ở trong bụng cô, là trai hay gái, giới tính gì là bọn họ có thể chi phối sao?

Có điều...

"Anh vì sao muốn em sinh bé trai? Anh trọng nam khinh nữ?"

"Làm sao có thể!"

"Vậy là vì sao?"

Hứa Nùng không rõ, đàn ông bình thường không phải đều hy vọng vợ mình có thể sinh một cái áo bông nhỏ sao? Tuy rằng trước kia cô chưa từng thảo luận loại chuyện này cùng Chu Khởi, nhưng cô cảm thấy suy nghĩ của hắn hẳn là sẽ không khác nhiều lắm?

Sao đột nhiên lại đề xuất chuyện muốn để cô sinh bé trai rồi?

Chu Khởi có chút khó mở miệng nói ra suy nghĩ trong lòng mình, phải một lúc lâu, mới rầm rì nói câu: "Bé trai khỏe mạnh, rắn chắc, nếu là dám tranh giành em với anh, anh xử lý thế nào cũng được. Nhưng con gái thì... không được."

Lúc hắn nói chuyện, khuôn mặt tuấn tú còn đang chôn ở trước hõm cổ của Hứa Nùng, dáng vẻ đó cực kỳ giống một con chó cực lớn đang làm nũng với chủ nhân vờ khổ sở để giành được sự chú ý.

Mà sau khi Hứa Nùng nghe xong lý do của hắn, thì thật lâu không có lời gì để nói.

Cô nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng thật sự nhịn không nổi nữa, có chút bất đắc dĩ nói với hắn: "Ngài Chu, anh có phải trẻ con hay không hả."

Chu Khởi cảm thấy lời cũng đã nói đến mức này, mặt mũi nên ném cũng đã ném đi rồi, vậy thì lời nên nói cũng phải nói ra toàn bộ mới được.

"Dù sao anh không quan tâm, bất kể là sinh ra bé trai hay bé gái, em cũng phải yêu anh nhất."

Hắn hiểu Hứa Nùng quá rõ, tuy rằng hiện tại nhìn cô không có phản ứng gì lớn, nhưng một khi đứa bé ra đời, cô khẳng định sẽ dồn toàn bộ yêu thương vào nó.

Dù sao, cô từng trải qua sự rạn vỡ tình thân, trước kia lúc hai người nói chuyện phiếm, cô liền vô thức tỏ ý, về sau nếu như bản thân làm mẹ, chắc chắn sẽ khiến con của mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất thế giới.

Lúc đó Chu Khởi đã mơ hồ lo sợ, còn âm thầm đặt kế hoạch, trong vòng năm năm kết hôn không thể có con.

Nhưng ai ngờ rằng...

Vừa nghĩ đến những điều này, Chu Khởi càng uỷ khuất hơn.

"Rõ ràng mỗi lần đều có phòng bị, sao vẫn trúng chiêu chứ."

Hứa Nùng hung dữ trừng hắn một cái, trong giọng nói mang theo oán trách: "Anh còn không biết ngượng mà nói nữa?! Lúc trước là ai dùng sức lớn như vậy, làm... rách cái kia!"

Chu Khởi nghe xong cũng hối hận chết được, sớm biết thế thì không nên mặc sức bắt nạt cô, lần này thì tốt rồi, người mới bắt nạt chưa được mấy ngày, liền bắt nạt ra một tiểu tổ tông.

Một đường mang theo buồn bực trở về nhà.

Sau khi về đến nhà, Chu khởi vốn muốn giúp Hứa Nùng tắm rửa, nhưng Hứa Nùng một vạn lần không đồng ý. Cũng không thể trách cô, hiện tại ám ảnh của cô đối với phòng tắm không thua gì giường lớn trong phòng ngủ, dù sao cô ở trong đó đã ăn qua quá nhiều thiệt thòi, hơn nữa mỗi lần người đàn ông này đều thề lên thề xuống, cam đoan cái gì cũng sẽ không làm, kết quả là mỗi lần đều nuốt lời.

Trước kia thì thôi đi, hiện tại có em bé, cô cũng không thể mặc hắn làm bừa.

Chu Khởi cũng rất bất đắc dĩ, biết cô nàng nhà hắn nghĩ cái gì, nhanh chóng giải thích: "Anh là người không biết nặng nhẹ như vậy sao? Anh là thật sự sợ em một mình không tiện, không muốn làm cái gì khác."

Hứa Nùng vẫn như trước kiên quyết từ chối: "Không cần, em rất thuận tiện, không cần anh giúp."

"Vậy anh liền canh ở bên ngoài, em có bất cứ vấn đề gì, ngay lập tức gọi anh, tuyệt đối đừng cậy mạnh, nhé?"

Lần này Hứa Nùng đáp ứng rất vui vẻ, "Được."

Sau khi tiếng nước vang lên, Chu Khởi ngược lại thật sự ngồi canh giữ ở bên giường trong phòng ngủ.

Có điều, hắn cũng không nhàn rỗi, im lặng móc điện thoại ra, gửi một cái tin nhắn WeChat cho mẹ hắn.

【 WeChat 】 Chu Khởi: Mẹ, bọn con về đến nhà rồi.

Bên kia gần như một giây đáp.

【 WeChat 】Mẹ Chu: Tình trạng của con dâu mẹ thế nào? Ôi chao, mẹ vừa nãy quên nói rồi, con bảo con bé bớt buồn nhé, không cần cảm thấy sinh con rồi thì sẽ không tự do. Chờ sau khi đứa bé ra đời, con bé có thể như trước làm chuyện mà nó muốn làm, giấc mơ đạo diễn cũng không cần gác lại, đứa bé mẹ sẽ trông giúp các con, chỉ cần các con tin tưởng giao cho mẹ.

Mẹ Chu thật ra cũng thấp thỏm cực kỳ, vừa rồi bà ở bệnh viện chỉ lo vui vẻ, nhất thời quên mất chuyện này. Bây giờ nghĩ tới cũng không tiện cố ý đề cập với Hứa Nùng, cho nên chỉ có thể bàn với Chu Khởi.

Bà biết Hứa Nùng vì làm đạo diễn đã trả giá bao nhiêu lại hy sinh thế nào, bà cũng rất ủng hộ việc phụ nữ có sự nghiệp riêng của bản thân.

Trong thâm tâm bà thật ra hy vọng Hứa Nùng có thể dung hòa sự nghiệp và gia đình, nhưng nếu thật sự làm không được cũng không quan trọng, dù sao vẫn còn có bà hậu thuẫn mà.

Chu Khởi im lặng, sau đó ở trên WeChat trả lời một hàng chữ ——

【 WeChat 】 Chu Khởi: Mẹ nghĩ nhiều rồi, cô ấy thoạt nhìn vô cùng để ý đứa bé này, cũng chưa từng nghĩ có thể có xung đột với sự nghiệp hay không, tạm thời không cần lo lắng điều này.

【 WeChat 】Mẹ Chu: Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Nhưng mà, mẹ sao nhìn con nói chuyện, giọng điệu này... giống như vẫn rất không vừa lòng vậy?

Quả nhiên là mẹ đẻ, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được sự khác thường của hắn.

Nhưng Chu Khởi cũng biết, tuyệt đối không thể trực tiếp nói thật với bà, cuối cùng không những không có được bất luận kiến nghị có ích nào, thậm chí có khả năng sẽ bị chế nhạo.

Hắn suy nghĩ một chút, uyển chuyển hỏi một câu ——

【 WeChat 】 Chu Khởi: Mẹ, khi đó lúc sinh con, cha con có tâm tình gì vậy?

【 WeChat 】Mẹ Chu: Không có tâm tình gì cả, cảm thấy cũng nên đến rồi, sau đó thằng chó con là con đã tới rồi, rất bình tĩnh.

【 WeChat 】 Chu Khởi:...

【 WeChat 】 Chu Khởi: Vậy, mẹ thì sao? Khi đó là tâm tình gì? Có từng suy đoán giới tính của con không?

【 WeChat 】Mẹ Chu: Đoán chứ, ôi, mẹ lúc ấy một lòng một dạ hy vọng con là một bé gái, con nếu là bé gái, đoán chừng liền sẽ không giống hiện tại vạn người ghét như vậy...

Từ trong sáu điểm cuối cùng kia của mẹ Chu, Chu Khởi chỉ biết lời mà mẹ hắn muốn nói lại không nói ra rốt cuộc là gì.

Hắn yên lặng nghĩ một chút về cảnh tượng bản thân về sau có khả năng sẽ trải qua, cuối cùng càng hy vọng cô nàng nhà hắn sinh một đứa con trai.

... Tuy rằng, đây không phải việc mà hắn có thể chi phối.

Nhưng là mơ ước vẫn phải có, nói không chừng ngày nào đó sẽ thành hiện thực.

——————————

Trong lúc mang thai, Hứa Nùng đặt xuống toàn bộ công việc, chuyên tâm ở nhà dưỡng thai.

Có điều, cô cũng không phải giống như sản phụ khác, thật sự nhàn rỗi ở nhà, cô đang viết kịch bản bộ phim thứ hai, tuy rằng tiến trình chậm chạp, nhưng Hứa Nùng cũng rất biết đủ.

Thời điểm ba tháng đầu, cô trên cơ bản nôn nghén không ngừng, mỗi lần nhìn cô ôm bồn cầu nôn đến choáng váng, Chu Khởi đau lòng vô cùng.

Sau đó dứt khoát xin ông cụ Chu nghỉ phép, nói chờ tình trạng của Hứa Nùng ổn định một chút lại đi làm.

Tuy rằng... Loại chuyện lãnh đạo xin nghỉ phép chờ sinh gì đó, gần như trước kia chưa từng nghe thấy. Nhưng ai bảo công ty này là do Chu gia mở đây, hơn nữa ông cụ Chu cũng đau lòng cháu dâu, đương nhiên không do dự chút nào liền phê chuẩn.

Sau khi được phê chuẩn, Chu Khởi liền một lòng một dạ ở nhà với Hứa Nùng. Ngoài những chuyện cần làm theo lời dặn của bác sĩ ra, hắn còn theo dì giúp việc trong nhà học rất nhiều món.

Có rất nhiều lần, canh tẩm bổ mà Hứa Nùng uống, đều là Chu Khởi tự tay nấu.

Có điều, hắn lúc ấy cũng không nhắc tới với Hứa Nùng, về sau vẫn là dì giúp việc trong lúc tán gẫu vô ý nói ra, Hứa Nùng mới biết được việc này.

Cô mặt ngoài không có phản ứng gì lớn, nhưng thật ra trong lòng đã rất cảm động. Sau khi quay về phòng ngủ, cô lập tức lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn WeChat cho Chu Khởi, người hiện đang ra ngoài thay cô mua đồ ăn vặt.

【 WeChat 】Của Chu Khởi: Chồng à, hôm nay cũng là một ngày siêu yêu anh nha. jpg

【 WeChat 】Của Hứa Nùng: Nói đi, lại muốn ăn cái gì, anh mua về.

"..."

Hứa Nùng vừa bực mình vừa buồn cười, bản thân không dễ gì thổ lộ một lần, kết quả liền bị hắn xem là trò đùa gạt đi?

Nhưng mà, ngẫm lại cũng là, bản thân gần đây đã qua giai đoạn đầu mang thai, tình trạng cơ bản ổn định, nôn nghén cũng giảm đi rất nhiều, hai ngày này trên cơ bản đều dần dần hết hẳn, thay vào đó là thèm ăn và sở thích ăn uống khá tai quái.

Lại ví dụ như vừa rồi, cô ăn cơm rất ngon lành, đột nhiên liền nảy ra ý muốn ăn chanh.

Ý nghĩ này một khi bắt đầu, thì không ngừng không nghỉ, cô yên lặng nuốt nước miếng một lát, cuối cùng nhịn không được, giày vò Chu Khởi đi mua chanh cho cô.

Chu Khởi mới đầu sợ hãi vấn đề ăn kiêng, còn cố ý gọi điện thoại hỏi bác sĩ. Bác sĩ ở đầu kia trả lời là, có thể ăn được chút ít. Hắn lúc này mới yên tâm, cầm chìa khóa xe đi ra cửa.

Phòng tân hôn của bọn họ ở trên một đoạn đường, xung quanh trên cơ bản đều là khu thương mại, rất ít chợ, Chu Khởi lái xe vòng quanh một đoạn mới tìm được một cái siêu thị, mới vừa chọn chanh xong, lại mua một hộp dâu tây cùng sơ ri, thì nhận được WeChat của cô nàng nhà hắn.

Cô nàng nhà hắn hiếm khi có lúc chủ động như vậy trực tiếp thổ lộ, vì thế sau khi nhận được WeChat, hắn quả thật rất vui vẻ, nhưng sau khi vui vẻ lại nghĩ, cô có phải còn muốn ăn cái gì khác hay không, ngại nói ra, cho nên mới trả lời hai câu kia.

Có điều, hiển nhiên hắn đã đoán sai, sau khi hắn trả lời tin nhắn WeChat kia, trên cơ bản chính là đá chìm đáy biển, bên kia không gửi đến bất cứ tin tức gì nữa.

Chu Khởi cũng không sốt ruột, chuẩn bị quay về cố gắng hỏi một chút, cùng lắm thì lại đi ra một chuyến mua thay cô.

Sau đó về đến nhà, Hứa Nùng nhìn thấy chanh mà hắn đang xách thì cái gì cũng quên hết, nếu không phải Chu Khởi ngăn cản, đoán là cô có thể trực tiếp toàn bộ hai nửa liền bắt đầu ăn.

Chu Khởi giao hoa quả cho dì giúp việc mang đi rửa, trong quá trình chờ đợi, hắn ôm cô, ngồi vững vàng ở trên ghế sô pha.

"Vừa nãy sao không trả lời anh?" Chu Khởi lười biếng cười, ở trên khóe miệng của Hứa Nùng hôn một chút, "Bị anh vạch trần suy nghĩ, cảm thấy không còn mặt mũi nữa?"

Hứa Nùng nhìn ngài Chu nhà mình, có chút một lời khó nói hết.

"Liền không thể là em đột nhiên cảm thấy anh vất vả, sau đó mới gửi những cái đó cho anh à?"

Lời này có chút mới mẻ, nụ cười của Chu Khởi càng sâu.

"Thật cảm thấy chồng vất vả?" Hắn cười đến có chút hư, nhếch khóe miệng tiến đến trước mặt cô, "Nếu thật cảm thấy anh vất vả, vậy thì buổi tối thưởng cho anh."

Hắn vừa nói cái này, Hứa Nùng liền biết người đàn ông này ám chỉ cái gì, trong lúc nhất thời, bàn tay không hiểu sao xẹt qua cảm giác mỏi mệt cùng nóng bỏng.

Cô đỏ mặt đẩy hắn ra, đứng dậy đi về hướng phòng bếp.

"Được rồi, anh đừng nói chuyện nữa, em muốn đi ăn hoa quả."

Chu Khởi cũng không ngăn cản, dù sao hắn biết, cô nàng nhà hắn bất kể ban ngày lăn qua lăn lại thế nào, đến buổi tối vẫn là sẽ ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh hắn, mặc hắn bắt nạt.

...

Giữa thai kỳ, bụng của Hứa Nùng lớn lên rất nhanh.

Trên cơ bản mỗi một tuần đều sẽ to ra một vòng, mỗi tháng đều sẽ đổi một cỡ quần áo.

Sau đó, tình trạng của cô cơ bản ổn định, cũng không để Chu Khởi ở nhà dính lấy cô nữa, dù sao Chu thị một cái công ty lớn như vậy, sau khi hắn tiếp nhận ôm đồm không ít dự án ở trên người, mắc cạn mấy tháng đã là cực hạn rồi, không thể tiếp tục dừng lại.

Chu Khởi cũng rất nghe lời, nhưng là so sánh với ban đầu, thời gian hắn ở cùng Hứa Nùng vẫn là nhiều hơn rất nhiều. Ngoại trừ không tăng ca ra, mỗi tuần còn sẽ rút ra thời gian một ngày, chuyên cùng cô đi ra ngoài dạo phố giải sầu.

Hôm nay, hai người giống như trước, ra ngoài đi dạo.

Gần đây đã vào hạ, chăn trong nhà nên thay đổi rồi, Hứa Nùng không phiền người giúp việc trong nhà, mà là mang theo Chu Khởi cùng đi cửa hàng chọn mua.

Hứa Nùng chuẩn bị mua hai cái chăn hè tơ tằm, lúc chọn màu, cô cầm bản mẫu sổ, hỏi Chu Khởi thích hai cái nào.

Chu Khởi trực tiếp bắt lấy trọng điểm, hỏi lại: "Vì sao phải mua hai cái chăn?"

Hứa Nùng nâng mắt nhìn hắn một chút, giọng điệu rất đương nhiên nên thế: "Em về sau bụng càng lúc càng lớn, số lần dậy đi toilet sẽ càng ngày càng nhiều, đến lúc đó nhất định sẽ ảnh hưởng đến anh, đắp hai cái chăn thuận tiện hơn."

Thật ra Hứa Nùng ban đầu là muốn cùng Chu Khởi chia phòng ngủ riêng, nhưng không biết làm sao cô bên này mới mở miệng nói một chút, người đàn ông này ở đầu kia liền giận tím mặt.

Sau đó, hắn dường như không có cách nào bắt bí cô, nâng mặt cô hôn lung tung một trận, lại nhẹ cắn cắn môi cô, hả giận rồi, mới ôm cô nói: " Vợ à, em nghĩ thế nào vậy, em mang thai vất vả như vậy, anh làm sao có thể vứt bỏ em mà ngủ một mình?"

Hứa Nùng ngược lại không cảm thấy có vấn đề gì, làm tổ ở trong ngực hắn, đáp: "Nhưng mà anh ngủ cùng em... anh cũng nghỉ ngơi không tốt nha, ngày hôm sau còn phải đi làm nữa."

"Vậy cũng phải ngủ cùng!" Chu Khởi đối với chuyện này vô cùng cương quyết, "Được rồi, cái khác đều có thể theo ý em, nhưng việc này em phải nghe lời anh, ngoan."

Hứa Nùng không có cách nào, vì thế chỉ có thể thay đổi sách lược.

Không thể chia phòng, vậy thì chia chăn đi, ít nhất... Không cần mỗi lần rời giường đi toilet, đều sẽ đánh thức hắn.

Nhưng nào ngờ, cái ý tưởng này cũng bị Chu Khởi trực tiếp loại bỏ.

"Không được, không thể chia chăn ngủ." Trong lúc nói chuyện, Chu Khởi cũng không quan tâm có phải là đang ở bên ngoài hay không, xung quanh có phải còn có người bán hàng ở đó hay không, trực tiếp ôm lấy Hứa Nùng, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Anh cũng sắp nhịn thành hòa thượng rồi, mỗi ngày chỉ dựa vào chút phúc lợi ôm em đi ngủ này sống qua ngày, em vậy mà còn muốn chia chăn."

"Bà Chu, em có phải quá là không có lương tâm hay không."

Giọng điệu của Chu Khởi lúc ấy ủy khuất vô cùng, bên trong còn chứa không ít giọng điệu làm nũng, làm cho Hứa Nùng đỏ mặt cực kỳ, luống cuống xấu hổ, cũng không chú ý được cái khác, chỉ có thể trước tiên để hắn đứng lên.

"Nhiều người nhìn như vậy kìa, anh mau đứng lên đi!"

Chu Khởi không động đậy, ngược lại ôm người càng chặt hơn, "Vợ anh cũng sắp chia chăn ngủ rồi, anh còn để ý ánh mắt của người khác làm gì, dù sao đã rất đáng thương rồi."

Hứa Nùng rất bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ phải đẩy đẩy hắn, "Được rồi, chỉ mua một cái chăn, được chưa."

Mục đích của Chu Khởi đạt được, sau khi đứng dậy khỏi phải nói cười đến vui vẻ thế nào, lái xe xách túi đi theo phía sau bọn họ nhìn ông chủ nhà mình như vậy, cũng có chút không nhịn được nhìn thẳng.

Hôm đó, sau khi hai người mua chăn xong, còn đi dãy cửa hàng bà bầu và trẻ em.

Tuy rằng mẹ Chu thỉnh thoảng sẽ mang qua mấy món đồ cho em bé, trong nhà cũng chất không ít quần áo nhỏ, bít tất cùng đồ chơi của trẻ con, nhưng Hứa Nùng vẫn là nhịn không được, muốn tự tay chọn lựa chút đồ cho cục cưng.

Có điều, sau đó ở cửa hàng đồ trẻ em, còn ngoài ý muốn gặp được một người ——

Khi đó dì nhỏ của Chu Khởi mang theo vị kia đến Chu gia náo loạn, Cố Thiến Thiến.

Sau khi Chu Khởi chặt đứt sự giúp đỡ với gia đình dì nhỏ, tuy rằng nhà dì nhỏ không có quá mức thất vọng, nhưng cũng tuyệt đối không giàu có giống như trước.

Dì nhỏ có ý lấy tiền trong nhà nuôi vị thanh mai trúc mã này của con trai, nhưng là người nhà bên chồng lại một người hai người đều không cho phép.

Trước kia tiêu tiền của Chu gia thì cũng thôi, bọn họ có thể mở một mắt nhắm một mắt, hiện tại trong nhà vốn là thời kì khó khăn, bà ta còn lấy tiền đập lên người một người ngoài, đầu óc không phải là có vấn đề sao?

Dần dần, Cố Thiến Thiến ở trên người dì nhỏ mò không được chỗ tốt, cũng lười lại tiếp tục ở bên cạnh bà ta giả vờ, trực tiếp cắt đứt quan hệ với dì nhỏ.

Cũng may, cô ta lớn lên không tệ, khí chất cũng đủ, tuy rằng không tìm thấy công việc tốt nào, nhưng nếu là người phục vụ bán hàng thông thường linh tinh gì đó, vẫn là có thể làm.

Cũng may, cô ta rất thức thời, biết bản thân không có chỗ dựa, cũng không có xoi mói bắt bẻ, vì thế chọn hai nhà, cuối cùng chọn làm người bán hàng ở một cửa hàng nhập khẩu sản phẩm bà bầu và trẻ em.

Cô ta đã làm gần một năm, trên cơ bản coi như ổn định, lần này gặp được Hứa Nùng và Chu Khởi, cũng rất ngoài ý muốn.

Đặc biệt là khi nhìn Hứa Nùng được Chu Khởi ôm giống như che chở bảo bối tiến vào cửa. Cố Thiến Thiến cảm thấy luồng cảm xúc khó yên trong lòng cô ta kia, lại bốc lên.

Cửa hàng trẻ em có chế độ lần lượt đón khách, Chu Khởi và Hứa Nùng vừa vặn liền đến lượt Cố Thiến Thiến tiếp đón, cô ta muốn trốn cũng không có cách nào, cho nên chỉ có thể kiên trì tiến lên, lễ phép mỉm cười.

"Xin chào quý khách, quý khách cần những gì? Tôi có thể giới thiệu sản phẩm liên quan cho hai người."

Thật ra, bình thường lúc gặp gỡ người quen, Cố Thiến Thiến chỉ cảm thấy rất mất mặt, lần này gặp gỡ Hứa Nùng, loại cảm giác kia càng bị phóng đại vô số lần.

Cho dù, đã tiếp nhận hiện thực, nhưng nhìn hiện tại dáng vẻ Hứa Nùng hạnh phúc, cô ta vẫn là nhịn không được nghĩ, hết thảy những thứ này vốn nên thuộc về cô ta!

Càng nghĩ, biểu cảm trên mặt cô ta lại càng mất tự nhiên, ánh mắt nhìn Hứa Nùng, cũng mơ hồ có một chút nham hiểm.

Chu Khởi mắt lạnh quét Cố Thiến Thiến một cái, mới vừa muốn mở miệng, lại bị Hứa Nùng đánh gãy.

"Cửa hàng này hình như cũng không có thứ em thích, chúng ta đổi một nhà khác đi?"

Hứa Nùng không cho Cố Thiến Thiến bất kỳ ánh mắt nào nữa, ngẩng mặt trực tiếp nhìn Chu Khởi, nói.

Chu Khởi lại lạnh lùng nhìn Cố Thiến Thiến một chút, giống như là uy hiếp, cũng giống như là cảnh cáo. Cuối cùng, theo lời Hứa Nùng, ôm cô xoay người đi ra ngoài.

Sau khi đi ra ngoài, Hứa Nùng lập tức mở miệng.

"Em không cho phép anh làm chuyện dư thừa."

Biểu cảm của Chu Khởi ngưng đọng, rủ mí mắt nhìn Hứa Nùng một lúc lâu, cuối cùng thở dài.

"Anh là sợ em bởi vì cô ta mà tâm tình không tốt."

"Em nào có, nếu không phải là hôm nay gặp gỡ, em cũng đã sớm quên có một người như vậy."

Hứa Nùng biết tính tình của Chu Khởi, hôm nay gặp gỡ Cố Thiến Thiến là ngoài ý muốn, nhưng địch ý trong đáy mắt đối phương đối với mình cũng là thật sự còn tồn tại.

Chu Khởi khẳng định sẽ vì cô, nghĩ cách khiến cô ta biến mất khỏi Bắc thành. Nhưng cũng không phải Hứa Nùng thương hại người phụ nữ kia, thật sự là cô cảm thấy không cần thiết, không cần thiết tốn thời gian cùng tinh lực trên người loại người đó.

"Dù sao không cho phép anh ra tay bừa bãi." Hứa Nùng đứng ở trước người Chu Khởi, nhéo nhéo khối thịt mềm bên hông hắn, "Cô ta không đáng để anh lãng phí thời gian, có nghe thấy không?"

Chu Khởi không biết làm sao, một tay vững vàng ôm lấy eo của Hứa Nùng, một tay thì đặt ở trên bụng của cô.

"Con trai à, con xem mẹ con tùy hứng chưa kìa, con mau ra đây để cha bắt nạt một chút đi, hy sinh bản thân một chút để cha con tìm về địa vị và tôn nghiêm của một người đàn ông."

Giới tính của em bé là trước đó không lâu lúc làm siêu âm, bác sĩ lặng lẽ tiết lộ.

Hứa Nùng không có cảm giác gì, cô cảm thấy con trai, con gái đều rất tốt, chỉ cần đứa bé khỏe mạnh thì cô đã thỏa mãn rồi.

Nhưng sau khi Chu Khởi nghe thấy trong bụng cô chính là một bé trai, hưng phấn mất mấy ngày, không có việc gì liền úp sấp trên bụng cô nói chuyện phiếm với cục cưng, trên cơ bản lời tán gẫu cũng gần giống như hôm nay, đều là tố cáo với con trai, sau đó kêu hắn mau ra đây cho cha hắn bắt nạt một chút.

Hứa Nùng bất đắc dĩ, không thể nhịn được nữa đập lên mu bàn tay Chu Khởi một cái.

"Cục cưng sinh ra là để cho anh bắt nạt sao?"

"Con gái thì không nhất định, nhưng con trai cũng không cứ?" Chu Khởi vẻ mặt đắc ý, "Dù sao anh nói lúc đầu, thằng nhóc thối này nếu là dám tranh đoạt em với anh, anh tuyệt đối sẽ không khách khí."

Công chúa nhỏ hắn không nỡ đụng tới một chút, con trai hắn còn có cái gì không dám, trước một tuổi thì thôi, sau một tuổi nếu là dám tranh vợ với hắn, vậy thì chờ xem người làm cha này là hắn làm thế nào sửa chữa thằng nhóc thối tha kia đi!

——————————

Hôm Hứa Nùng trở dạ, không nhiều không ít, vừa vặn chính là ngày bác sĩ dự tính.

Lúc đến bệnh viện chờ sinh, chủ nhiệm khoa sản còn trêu chọc, nói cái thai này vừa nhìn chính là đứa bé ngoan, không đến sớm cũng không đến muộn, đến vừa đúng ngày.

Cũng quả thật chiếu theo lời bác sĩ nói, em bé trong bụng Hứa Nùng thật sự rất ngoan, không những đúng ngày đến, sau đó cũng không để mẹ chịu đựng, không sai biệt lắm phía trước phía sau chỉ dùng xấp xỉ hai giờ, liền an ổn đi ra.

Hứa Nùng được tiêm mũi giảm đau, quá trình sinh cũng thoải mái hơn sản phụ khác rất nhiều. Sau khi đứa bé được sinh ra, cô còn nghiêng đầu nhìn thoáng qua.

Đứa bé mới sinh đều không dễ nhìn lắm, làn da đỏ ửng, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nếp nhăn giống như người già, nhưng mà cũng may khuôn mặt nhìn cũng rất xinh đẹp, tóc cũng đen hơn nhiều so với trẻ mới sinh khác.

Lúc đứa bé được ôm ra ngoài, y tá trực tiếp nói với Chu Khởi "Chúc mừng, mẹ con bình an."

Nhưng Chu Khởi lúc ấy một chút tâm tư dư thừa cũng không có, cũng không cẩn thận nghe lời nói của y tá, tùy ý quét mắt qua đứa bé một cái, rồi kêu cô ta ôm đứa bé đi đến chỗ mấy người lớn của Chu gia.

Hắn thì bước nhanh vào phòng sinh.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô nàng nhà hắn kia, hốc mắt Chu Khởi cũng ẩm ướt. Mặc dù vừa nãy bác sĩ ở bên ngoài vẫn an ủi hắn, nói tiêm thuốc giảm đau, sản phụ sẽ không đau đớn nữa, hắn vẫn là cảm thấy quá cực khổ cho bảo bối của hắn rồi.

"Vợ à, vất vả rồi." Hắn vừa nói, vừa hôn lên trán của Hứa Nùng.

Hứa Nùng cười lắc đầu, vươn tay về phía hắn, nhẹ nhàng xoa một cái trong lòng bàn tay hắn.

"Anh cũng vất vả rồi, từ lúc em mang thai đến bây giờ, vẫn luôn chăm sóc em, chịu đựng tính tình khi tốt khi xấu của em, à..."

Nói tới đây, Hứa Nùng dường như là chợt nghĩ tới điều gì, có chút ngoài ý muốn nhìn Chu Khởi.

"Cái đó... Vừa rồi anh đã nhìn thấy cục cưng chưa?"

"Nhìn thoáng qua một chút, rất xấu." Chu Khởi lúc này còn tưởng rằng con khỉ nhỏ mà y tá ôm là con trai, cho nên trong lời nói không giấu sự ghét bỏ, "Xem chừng về sau sẽ khó tìm vợ."

"..." Hứa Nùng một lời khó nói hết, "Nó không cần tìm vợ."

Chu Khởi lười biếng cười, " Vợ à, tuy rằng Chu gia chúng ta quả thật có thể kết hôn thương mại, nó không cần lo tìm không được đối tượng. Nhưng chuyện tình cảm này, vẫn phải để bản thân nó tới đi, cho nên vợ à, vẫn là phải để thằng nhóc thối tha kia tự mình tìm."

"..." Hứa Nùng nhịn không được, nói, "Không cần tìm vợ, bởi vì nó cũng là con gái."

"...???"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi