ĐỘT KÍCH TRÁI TIM THIẾU NỮ

=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=

Thấy vẻ mặt hạn hán lời của hai người kia, BOSS lại cười vui vẻ hơn: “Hai người đừng căng thẳng quá, tôi không chỉ nói riêng trận SQUAD hôm nay mà còn cả hợp tác sau này nữa, mong là chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ ha.”

Một người nữa cùng team với ba người họ là Giang Trừng Vũ, sau khi BOSS nói chuyện cậu lập tức duỗi cổ chui ra từ sau lưng Tô Mộ Mộc, nhiệt tình phá hỏng bầu không khí: “BOSS ơi, game có thể giết đồng đội đấy

Tô Mộ Mộc và Lâm Trăn cùng liếc cậu ra trắng cả mắt, nín ngay!

Giang Trừng Vũ hết sức vô tội: “Tôi đâu có nói sai.”

BOSS cười ha ha: “Ngày đầu tiên đáp đất Tô Mộ Mộc đã bắn tôi thành hộp, hôm sau Lâm Trăn lại để tôi thành hộp lượn xuống biển xanh, chắc hôm nay không thể mở khóa thêm một tư thế mới hơn nữa đâu.”

Giang Trừng Vũ lắc đầu: “Đừng vui quá sớm, nhỡ đâu hai người họ khiến chúng ta thành thần kì song hộp rồi sao?”

BOSS không thể đỡ nổi Giang Trừng Vũ, ông tò mò hỏi: “Thần kì song hiệp gì?”

Giang Trừng Vũ đáp: “Không phải song hiệp mà là hộp, cái hộp vuông ấy.”

BOSS bỗng tỉnh ngộ, nói: “Vậy thì tôi phải cẩn thận tí.”

Lâm Trăn chợt đứng dậy bước tới đè vai trái của Giang Trừng Vũ, Tô Mộ Mộc đè thêm bên phải, hai người cùng cười khẽ nói: “Bạn học họ Giang này, mong bạn có thể giữ im lặng.”

Giang Trừng Vũ cảm nhận được ham muốn giết người dữ dội làm ý chí sống còn mãnh liệt khiến cậu im thin thít.

BOSS ngồi bên cạnh nhìn Lâm Trăn với Tô Mộ Mộc phối hợp cực kì ăn ý bèn cười nói: “Xem ra công ty không chọn nhầm đại diện game rồi, từ hình tượng đến kỹ thuật và độ ăn ý của hai người đều rất hợp với game của chúng tôi.”

BOSS lớn đã lên tiếng khen ngợi thì tất nhiên là phải hợp tác rồi, cô cười nói: “Tôi rất vui khi được trở thành dại diện của PUBG, tin rằng sau này hợp tác giữa chúng ta sẽ rất suông sẻ.”

Lâm Trăn cũng vội khách sáo đôi câu: “Hợp tác suông sẻ.”

Khi mấy người họ đang nói chuyện thì lời dạo đầu của MC đã kết thúc, trận đấu chính thức bắt đầu.

Từ đầu Tô Mộ Mộc với Lâm Trăn đã xác định một châm ngôn cho trận này đó là—— Game thì có thể thua nhưng BOSS thì không thể chết.

Bọn họ phải xuyên suốt trung thành với chính sách này!

Vì thế khi vừa đáp xuống đất thì giọng của họ liên tục vang lên.

“BOSS, tôi có mũ 3.” Tô Mộ Mộc mang mũ chạy bịnh bịch đến chỗ BOSS giao đồ.

“BOSS, tôi có giáp 3.” Lâm Trăn xách giáp 3 chạy bịch bịch đến chỗ BOSS cởi ra.

“BOSS có lấy chảo không? Cái của tôi có skin í! Đẹp lắm luôn.”

“Giảm thanh với chống giật BOSS thích cái nào?”

“Chỗ tôi có cái scope X4, hợp với súng giảm thanh của BOSS lắm á!”

Sau khi bốn người ra khỏi nhà máy điện nhỏ, cả người BOSS mang đầy súng ống full phụ kiện còn Tô Mộ Mộc với Lâm Trăn thì tả tơi như giẻ lau. Lâm Trăn là thảm nhất, bên trái một cây short gun, bên phải một cái nỏ, trên đầu có mũ 1 lắc lư, ít ra Tô Mộ Mộc còn có một cái giáp để giữ mạng.

Giang Trừng Vũ tròn mắt há miệng nhìn hai chú chó săn rồi thầm than hai con người này liều mạng quá thể.

[Ha ha ha ha cái mòe gì rứa! Mộc Mộc với Thụ Ca hài quá]

[Để BOSS có một trải nghiệm chơi game tốt đẹp thôi mà hai người liều mạng ghê]

Tô Mộ Mộc loot căn nhà cuối cùng xong bèn mở bản đồ lên xem: “Bo độc siết, đến lúc chúng ta phải di chuyển rồi!”

Nếu bây giờ được xem trận đấu từ góc nhìn thượng đế*, mấy chục người từ tám phương bốn hướng di chuyển về giữa bo an toàn, quy mô cực lớn, hệt như các loại động vật đi di trú.

(*) Một camera được điều khiển bởi người tạo trận đấu custom đó.

BOSS nghe thấy tiếng than thở của cô bèn cười nói: “Không ngờ đại diện game của tôi lại có tài làm MC hài hước bẩm sinh thế này.”

Tô Mộ Mộc đang định vênh váo đáp lại một câu tôi cừ lắm đó thì chợt nhìn thấy biểu tượng ngồi xe bé nhỏ trước ID của BOSS và Giang Trững Vũ.

Cô giật mình, giọng cao vút lên may: “BOSS, anh lên xe Giang Trừng Vũ hả?”

BOSS không hề biết hiểm nguy đang cận kề, nói: “Đúng đó, bọn tôi đi trước chờ hai người.”

Lâm Trăn nói khẽ: “……Xe tang của Cam Lớn mà anh cũng dám leo lên.”

Giang Trừng Vũ không vui nói: “Hứ! Lâm Trăn, cậu đừng tưởng cậu nói nhỏ thì tôi không nghe nhé!”

Xe tang gì—— BOSS vừa mới há miệng, giọng còn chưa kịp vang lên thì cái yên xe đang ngồi chợt quay không thấy trời đất đâu, chiếc xe lăn từ đỉnh xuống chân núi rồi kết thúc bằng tiếng nổ ‘ầm’ vang.

Giang Trừng Vũ: “A a a a không phải lỗi lại tôi nhé! Do miệng thúi của Cây Nhỏ thôi!”

Lâm Trăn: “Anh đổ thừa như đúng rồi ấy nhợ, chả có tí logic nào hết trơn.”

BOSS tuyệt vọng đổi mặt thành meme châm thuốc trầm tư, lẳng lặng nhìn Tô Mộ Mộc và Lâm Trăn vội vã đến ‘rưng rưng’ loot xác, có lẽ cái game này không có chỗ cho anh dung thân rồi.

Tô Mộ Mộc nói: “BOSS cứ yên tâm, bọn tôi sẽ báo thù cho BOSS.”

BOSS: “Đầu sỏ đã biến thành thần kì song hộp với tôi rồi.”

Giang Trừng Vũ: “……”

“BOSS đã chết, người trên cả bản đồ đều có thù với team.” Lâm Trăn hiên ngang lẫm liệt nói, đôi mắt chó săn lập lòe ánh sáng. Tuy miệng thì nói vậy nhưng tốc độ loot lại chẳng chậm đi tí nào.

BOSS âm thầm than oán, anh không biết họ có thù hằn gì với người khác hay không nhưng chắc chắn anh với ba người này có oán thù cực kì sâu nặng.

Sau đó, BOSS dứt khoát bứt ra khỏi ba người trong team, chơi SQUAD như SOLO để giữ mạng. Sự thật chứng minh là anh đã chọn đúng, thời gian sống sót đã tăng lên rất nhiều!

BOSS nghĩ mình đã GET được cách chính xác nhất để chơi trò này.

Còn Tô Mộ Mộc với Lâm Trăn thì luôn lặng lẽ theo đuôi, âm thầm bảo vệ ông cả chặng đường. Nhưng dù có hai vệ sĩ đi theo thì cách chết của BOSS vẫn cực kì đa dạng và phong phú, một bước phát triển mới, tầm cao mới đầy lôi cuốn của những cách thành hộp trong game.

Tô Mộ Mộc to gan đoán có lẽ chủ đề được tìm kiếm nhiều nhất ngày hôm không phải là buổi lễ tuyên bố phiên bản mới hay tin về người đại diện game mà là 108 kiểu chết của BOSS.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hình thức thi đấu SQUAD được sắp xếp vào sáng ngày thứ ba của hoạt động và buổi lễ tuyên bố phiên bản mới sẽ được diễn ra vào xế chiều.

Vì cần phải tham gia buổi lễ nên Tô Mộ Mộc trông thấy Lâm Trăn mặc tây trang.

Cậu uể oải đứng đó, lẳng lặng nghe staff trao đổi về lịch trình.

Chỉ số nhan sắc với chiều cao bẩm sinh giúp cậu chỉ cần đứng thôi cũng đã toát lên vẻ quyến rũ chết người.

Mái tóc ngắn lộn xộn đã được thợ trang điểm xử lý đâu ra đấy, dường như cậu đã cất đi vẻ rực rỡ đầy sức sống và thay nó bằng sự chín chắn và trưởng thành nhưng nó cũng biến mất sau khi trông thấy Tô Mộ Mộc.

Ánh mắt cậu sáng lên khi nhìn cô, quay sang qua loa vài câu với staff rồi cất bước đi đến chỗ Tô Mộ Mộc.

Cô liếc thấy cái cà vạt được thắt chẳng ra đâu vào đâu trên cổ Lâm Trăn, hơi ngạc nhiên nói: “Cái kiểu thắt cà vạt như quấn rong biển này là sao đấy?”

Lâm Trăn thắt cà vạt không có tí quy luật nào cả, so sánh với các đại thần chơi game cùng cậu thì thua xa.

Lâm Trăn xấu hổ sờ mũi rồi ưỡn ngực lên, chờ mong nhìn cô, ý đồ rất dễ hiểu.

Tô Mộ Mộc cười khẽ: “Đừng bảo là em nung nấu ý đồ chờ chị đến nha?”

Lâm Trăn lại còn thành thật gật đầu: “Đúng rồi á.”

Tô Mộ Mộc từng xem những tin được chia sẻ trong vòng bạn bè của Lâm Trăn, rõ là biết thắt cà vạt, cô cũng lười vạch mặt tên âm mưu BOY này.

Lâm Trăn hơi lơ đãng, dường như trước mắt và trong đầu cậu bây giờ chỉ có một vùng tuyết trắng mịn, và theo thời gian, tuyết trắng biến thành khuôn mặt đang cúi xuống của cô.

Cậu mím môi, ánh mắt đầy dịu dàng.

“Được rồi.” Tô Mộ Mộc ấn nút thắt đã được tạo hình xong và chỉnh lại để nó trông thật đẹp.

Đột nhiên, Lâm Trăn vuốt sợi tóc rũ trước ngực cô, mượt mà và mềm mại.

Tô Mộ Mộc hoang mang hỏi: “Sao thế?”

Thấy có staff đi ngang, Lâm Trăn lập tức buông ra, sợi tóc lướt qua tay cậu rồi rơi xuống để lại chút tiếc nuối thoáng qua trong lòng.

Cậu nói khẽ: “Sau này em muốn chải đầu cho chị.”

Nghe thế, Tô Mộ Mộc nghệt mặt ra rồi cười khẽ như hoa nở rộ đúng độ xuân về: “Được.”

“Chị Mộc Mộc, may quá, em tìm được chị rồi.” Staff đột nhiên chạy đến cắt đứt khoảng thời gian hai người ở bên nhau.

Tô Mộ Mộc đáp lời staff, trước khi đi cô lại liếc sang nhìn Lâm Trăn.

Vẻ mặt ấm ức hệt như chú chó lớn xác bị chủ nhân vứt bỏ.

Vì là người đại diện mới nhất của game nên Tô Mộ Mộc và Lâm Trăn đều được xếp ngồi trên hàng đầu.

Thường thì đại diện phát ngôn tham gia những buổi lễ tuyên bố thế này chỉ để góp cái mặt ngồi cho có nhưng Tô Mộ Mộc với Lâm Trăn lại muốn tham gia thật, họ thật sự đang nghiêm túc ngồi nghe nội dung chi tiết của buổi lễ hôm nay.

BOSS đứng trên sân khấu để ý thấy những động tác trao đổi nhỏ giữa hai người, cuối cùng BOSS cũng đã tìm được chỗ trút hết ức chế dồn nén trong ba ngày nay, anh trêu nói: “Sắp tới game sẽ cho ra mắt một bản đồ hoàn toàn mới, khi có bản thử nghiệm kín thì xin mời hai đại diện game của chúng tôi cùng tham gia, còn tôi chỉ mong là mình sẽ không chết trên tay hai người nữa thôi.”

Cả hai cùng với cánh nhà báo tham gia buổi lễ đều bật cười.

“Bây giờ xin được mời hai đại diện của chúng ta lên sân khấu, cùng tôi vén bức màn cho phiên bản mới nào.”

Tô Mộ Mộc với Lâm Trăn nhìn nhau, cười bước lên sân khấu.

Giữa sân khấu là một quả cầu thủy tinh, khi hai người cùng đặt tay lên thì quả cầu bắt đầu sáng lên và xuất hiện lên trò chơi.

Trên cao vang lên tiếng pháo hoa nở rộ, hoa giấy ánh bạc rơi xuống khiến cả sân khấu chìm vào mộng ảo.

Màn hình LED chiếu bức ảnh quảng bá hai người chụp cho giải đấu esport lần này lên, là tấm hai người đứng giằng co đầy ác liệt.

Nhưng bên ngoài tấm hình đó, họ lại đứng cách quả cầu thủy tinh và dịu dàng nhìn nhau cười.

Cùng lúc đó, dưới sân khấu luôn có một ánh mắt đầy ắp ghen tị cứ nhìn chằm chằm vào họ mãi.

— Hết chương 60 —

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi