ĐỘT NHIÊN ĐƯỢC LÊN HASHTAG


Vân Anh lén lút Chu Luân, cậu nhìn thấy hai má cô ta dần ửng đỏ.

Khúc Hạ thầm phỉ nhổ trong lòng, tự nhiên đỏ mặt là sao? Thế nhưng câu nói tiếp theo của Vân Anh làm cậu nhanh chóng hiểu ra nguyên do vì sao Vân Anh lại đỏ mặt như vậy.
"Ờm...!anh Luân, anh chụp hình chung với tụi em được không?"
Chu Luân nhìn Khúc Hạ thoáng qua rồi gật đầu.

Vân Anh như cô nữ sinh đáng yêu mà mọi nam sinh nào cũng yêu thích, cô nàng nhảy cẫng lên rồi nói lớn: "Chị Tố Tố cũng chụp hình với em đi."
Khúc Hạ cười thầm trong lòng, hóa ra là dùng chiêu trò "chụp ảnh thân thiết" tự tạo danh tiếng cho mình.

Cậu nhìn thấy Tố Tố vui vẻ đi tới chỗ họ, rồi thấy Vân Anh nắm tay Tố Tố thân thiết như người trong nhà, cậu tò mò không biết hai người đã thân nhau từ lúc nào.

Trái ngược với cậu, Chu Luân bình thản hơn nhiều, có vẻ hắn đã biết Tố Tố và Vân Anh có mối quan hệ chị chị em em từ lâu rồi.
"Chị Tố Tố đứng nhích lại gần chút nữa đi."
Tố Tố cười: "Được rồi, được rồi."
Khúc Hạ vừa nghiêng đầu qua, nào ngờ Tố Tố bị Vân Anh đẩy vào giữa ngăn Khúc Hạ và Chu Luân ra.

Khúc Hạ giả vờ như không để ý, hơi nhích ra một chút cho lịch sự, thế nhưng có người không vui vẻ tự nhiên như cậu.

Chu Luân nhìn Tố Tố một cái rồi nhìn vào camera điện thoại.

Đúng như Khúc Hạ nghĩ, Vân Anh tag tên cậu, Tố Tố và Chu Luân vào, nhìn bằng một con mắt cũng đủ hiểu Vân Anh đang cố tình kéo quan hệ với Chu Luân và Tố Tố để kiếm thêm danh tiếng.

Khóe môi Khúc Hạ vẽ thành vòng cung thật nhẹ.

Dàn cast chủ nhà nợ một vài trò chơi nên quay họ trước, còn những khách mời số mới như Khúc Hạ, Tố Tố và Vân Anh vẫn nghỉ ngơi trong phòng diễn viên.

Khúc Hạ từ trong phòng thay đồ bước ra, nhân viên phục trang chỉnh sửa lại cổ áo cho cậu.

Số quay của cậu có chủ đề Ai Cập nên Khúc Hạ phải mặc trang phục của Ai Cập xưa.

Vân Anh mặc váy trắng, mang giày dây ánh vàng, tóc duỗi thẳng gắn dây kim tuyến vừa gợi xảm vừa xinh đẹp như phụ nữ Ai Cập thời xưa.

Cô nàng đang tạo dáng chụp ảnh, nhìn thấy Khúc Hạ thì phấn khích chạy đến.

"Anh, em có chuyện muốn nhờ anh, hổng biết có được không?"
Khúc Hạ thấy Tố Tố đi với trợ lý ra bên ngoài tìm bối cảnh chụp, cậu nhíu mày, đanh mặt lại: "Giờ không có ai, không cần thảo mai thế đâu."
Vân Anh cười giả lả: "Em thảo mai hồi nào..."
"Được rồi, có chuyện gì không?" Khúc Hạ rùng mình, đừng dùng giọng nói nhão như bột đó nói chuyện với cậu.

Cậu đang là trai thẳng nghe xong sắp thành gay rồi đây này.


"À thì...!em muốn xin số điện thoại của anh Luân...!em hứa là không cho ai biết đâu.

Nha? Anh hai?"
Khúc Hạ lắc đầu: "Tôi không có số điện thoại của hắn."
Dĩ nhiên Vân Anh không tin: "Anh là gà của ảnh mà, sao không có số của sếp được."
Khúc Hạ nhún vai: "Hầu như không có ai có số điện thoại hắn cả, nếu cô cần gì thì liên lạc với hắn qua app, hoặc cô muốn thì tôi đưa số trợ lý hắn cho cô."
Dễ gì trợ lý nhận điện thoại từ người lạ.

Vân Anh bĩu môi: "Vậy khỏi đi.

Mà ba nói với anh giúp em vô Paradis luôn.

Hai anh em chung công ty có gì giúp đỡ qua lại, không bị ai ăn hiếp."
Khúc Hạ bật cười, Vân Anh khó chịu muốn hỏi cậu cười cái gì, đúng lý trợ lý đạo diễn ở ngoài bước vào, Vân Anh sợ lộ chuyện nên im bặt.

Khúc Hạ cười trong lòng, giúp cô ta vào Paradis? Tối nằm ngủ gác tay lên trán mơ một giấc có vẻ dễ hơn đấy.

Số quay của Khúc Hạ, Vân Anh và Tố Tố bị đổi sang địa điểm khác, ngay cả nhóm người Chu Luân cũng không hay biết.

Đạo diễn còn chơi kiểu bất ngờ chờ diễn viên thay đồ xong xuôi thì bị bắt lại ép họ đi lên xe.

Sự việc xảy ra bất ngờ làm mọi người không kịp trở tay, cả fan đến hiện trường xem cũng bất ngờ, luống cuống đuổi theo thần tượng của mình.

Chưa lên xe nhưng tiếng Minh Châu la oai oái: "Cái gì mà tự nhiên vậy? Chơi cái gì không chơi chơi trò bắt cóc giữa ban ngày!"
Khúc Hạ bật cười, vẫy tay gọi: "Chị ơi, ở đây còn trống này!"
Minh Châu vừa thấy Khúc Hạ đã vội lao đến ôm một cái: "Trời ơi, Hạ ơi, chị sợ quá, sợ lắm luôn, em phải bảo vệ chị nha!"
Khúc Hạ gật gật: "Em có đồ ăn cho mọi người đây ạ."
Minh Châu vô cùng phấn khích, ngay cả Quý Hải cũng bật cười vì Khúc Hạ có lòng bồi dưỡng cho mọi người.

Chu Luân là người lên xe cuối cùng, vì tổ phục trang chọn nhầm size giày nên không được chơi trò "bắt cóc bỏ dĩa" như mọi người.

Chu Luân theo thói quen nhìn chỗ Khúc Hạ, phát hiện Minh Châu đã ngồi bên cạnh cậu, Chu Luân lườm một cái rồi giận dỗi ngồi ở hàng ghế phía trước.

Vân Anh ngồi cạnh đưa nước cho hắn: "Anh Luân, nước này."
Chu Luân định từ chối nhưng tiếng Minh Châu từ đằng sau vang lên: "Hạ, nước ngọt loại này mới ra này, uống ngon ghê."
"Vâng, em dạo trên mạng thấy hàng mới nên đặt về."
Lời từ chối nuốt vào trong bụng, Chu Luân vươn tay đón nhận chai nước.
Ngón tay Chu Luân chạm trúng tay Vân Anh.

Vân Anh ngượng ngùng đỏ mặt.


Lúc Chu Luân lườm cậu, Khúc Hạ thấy lạ, cậu đâu có chọc ghẹo ngưòi này, cớ sao lại giận dỗi rồi?
Xe đoàn phim một đường tiến thẳng đến công viên văn hóa Thác Tiên, ở đây có một tòa lâu đài phỏng theo Kim Tự Tháp, đoàn phim sẽ quay ở đây, bên ngoài sảnh có hai màn hình lớn để fan ở hiện trường tiện theo dõi thần tượng.

Đội cameraman đã chuẩn bị sẵn sàng máy quay theo chân từng người.

Cả đoàn làm việc nhanh lẹ, không bao lâu sau mọi thứ đâu vào đấy.

Nhóm người chơi nghe đạo diễn phổ biến nội dung để còn biết đường hợp tác hay pha trò trong quá trình quay.

Đáng lý số quay của Khúc Hạ mang chủ đề đồ bơi và công viên nước, nhưng vì giấy phép xin quay ở địa điểm bơi có chút trục trặc nên họ dời số quay tiếp theo lên trước.

Tuy nhiên điều đó không ảnh hưởng đến tâm trạng mọi người cho lắm, chủ yếu là vào bên trong họ phải nghĩ cách "diễn" như thế nào cho thật.

Phải, mọi thứ đều là diễn, kể cả khi đang quay game show, tính cách trên game show càng tự nhiên, càng hài hước làm khán giả thích thú và chờ đợi tập tiếp theo là thành công của họ.

Đa phần các diễn viên đều thích quay game show, đó là dĩ nhiên rồi, vừa khỏe, catxe cao, và nó cũng mang tính "diễn", hoàn toàn phù hợp với nghề nghiệp họ đang theo đuổi.

Vì thế mà tần suất diễn viên đi game show nhiều là điều hiển nhiên.

Yêu cầu cuộc chơi rất đơn giản, nhóm chín người này bị giam trong lăng mộ hoàng thất, họ phải tìm cách thoát khỏi nơi đây trong thời gian ba ngày.

Ban ngày họ sẽ có những chỉ dẫn đi tìm chìa khóa để mở cánh cửa bí mật rời khỏi lăng mộ.

Khi đêm đến họ phải tìm nơi an toàn, bởi sẽ có nhiều thứ kỳ lạ làm họ trở tay không kịp, nhưng nếu họ vượt qua được nỗi sợ hãi, tìm được vài vật dụng cần thiết sẽ được cộng thêm điểm, chỉ dẫn tìm chìa khóa sẽ rõ ràng dễ hiểu hơn.

Còn thời gian ban ngày ban đêm như thế nào sẽ do đạo diễn quy định.

Ai nấy đều ồ lên, nghe có vẻ ghê ghê rồi đó.

Minh Châu nói lớn: "Hạ ơi, chị sợ quá..."
"Không sao, em sẽ bảo vệ chị." Khúc Hạ gồng hai tay, để lộ cơ bắp rắn chắc.

Minh Châu thích thú cười ha ha, Chu Luân bực bội quay người đi chỗ khác.

Lúc cả nhóm tiến vào bên trong Kim Tự Tháp, Khúc Hạ thấy nhóm quay phim vẫn chưa làm việc, cậu cố ý đi phía sau Chu Luân.

Hắn cảm giác có ngón tay nho nhỏ chọt lưng mình.


"Anh anh, bộ anh đang giận em à?"
Chu Luân nhướng mày, còn giả vờ đến lấy lòng hắn nữa à, Khúc Hạ lại học ba cái trò nhảm nhí này ở đâu vậy: "Tôi đâu có cửa mà giận em."
"Rõ ràng là giận...!khụ...!em biết sai rồi...!tha lỗi cho em đi mà..."
"Biết sai ở đâu?" Khúc Hạ cười trong lòng, đồ trẻ con, rõ ràng là dỗi cậu thật.

Cậu nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết mình chọc giận tên này lúc nào nữa.

Chu Luân càng ngày càng quái thế nào ấy, lớp ngụy trang xa cách lạnh lùng ban đầu biến đâu mất tiêu rồi.

"Chỗ nào cũng sai hết..."
"Hừ." Chu Luân tăng cước bộ, Tố Tố đi đằng trước lộ vẻ khó chịu.

Cô ta đã cố xem Khúc Hạ như người tàng hình rồi, nhưng người này cứ vo ve bên tai như ruồi nhặng thật khó chịu.

Chu Luân lầm bầm: "Còn không biết chừa chỗ cho người ta, nhân viên gì chán đời thế không biết, không nhạy bén hiểu ý sếp gì cả."
Khúc Hạ loáng thoáng nghe được, không biết là Chu Luân cố tình nói cho cậu nghe hay tai cậu thính quá mà nghe được.

Khúc Hạ cười trong lòng, cái gì vậy, thằng cha trước mặt này có phải là Chu Luân không vậy?
Vì để thuận tiện tìm những vật do đạo diễn yêu cầu, họ chia làm hai đội, một đội đi phá giải cơ quan, đội khác đi tìm đồ vật bí mật.

Chu Luân chung đội với Tố Tố, còn Khúc Hạ chung đội với Vân Anh.

Cả hai người đều khó chịu trong lòng, nhưng có camera cạnh bên nên không để lộ những cảm xúc khác thường.

Minh Châu chung đội với Khúc Hạ, sự hài hước của cô ấy đã giúp cho khúc Hạ thoải mái một chút.

Hai đội bốc thăm, đội Khúc Hạ sẽ giải cơ quan, đội Chu Luâ đi tìm đồ vật.

Khúc Hạ biết chút ít kiến thức về phá giải cơ quan nên phút chốc thành con át chủ bài của đội.

Còn Vân Anh ngoài tác dụng làm đẹp đội hình ra thì không còn gì.

Tố Tố có giác quan thứ sáu hỗ trợ, đoán chỗ nào có đồ vật cất giấu là đúng y như vậy hấp dẫn hơn Vân Anh nhiều.

Hai đội mò mẫm đến khi có thông báo của đạo diễn là sắp về đêm rồi, tất cả mọi người phải tìm được căn phòng có treo dây đỏ, đó là nơi an toàn của họ.

Khúc Hạ đang mắc kẹt phá giải cơ quan bằng âm thanh nên không thể bỏ ngang.

Vân Anh lo lắng.

"Sắp hết giờ rồi, chúng ta mau đi đi, cái này giải sau cũng được."
"Nếu trời sáng cơ quan này sẽ biến mất và tìm lại phiền lắm." Minh Châu bác bỏ: "Vân Anh với những người khác tìm phòng an toàn đi, sau đó thông báo tụi chị.

Tụi chị ở lại phá giải cái này cho xong."
Trước camera, Minh Châu phân phó mỗi người một nhiệm vụ.


Vân Anh với người còn lại rời đi, còn Minh Châu ở lại phụ Khúc Hạ.

Thông báo đêm đến hiện lên, không gian xung quanh tắt bớt đèn.

Bốn bề trở nên vắng lặng khiến người chơi vừa hồi hộp vừa lo lắng, đến cả fan đang xem cũng phải nín thở lo không biết có chuyện gì xảy ra đây, duy chỉ có đội quay phim bận quay người chơi và đạo diễn hóng hớt chuyện vui phía sau.

Khoảnh khắc không gian tối lại, Khúc Hạ giật mình, cậu nhận ra mình đang quay phim, nơi này là phim trường và bên cạnh còn có người khác, Khúc Hạ mới lấy lại bình tĩnh.

Thôn báo của đạo diễn vang lên, nếu như bị "sinh vật" ban đêm tấn công, người chơi sẽ bị mất một đồng đội và thêm một kẻ thù, phải cẩn thận hết sức có thể.

Đạo diễn dứt câu, Khúc Hạ loáng thoáng thấy trong góc tối có bóng người lắc lư đi ra.

Là một người bị băng trắng quấn kín toàn thân, còn có máu hóa trang vô cùng kinh dị.

Dáng đi người đó lắc lư nghiêng ngả, chứng tỏ là một xác ướp thành zombie.

Người kia đang đi lại chỗ Minh Châu trong khi cô quay lưng lại nên không biết.

Khúc Hạ run lên, cậu khều Minh Châu.
"Chị...!mình đi thôi...!bỏ nó đi chị...!không ăn nổi đâu..."
"Bỏ sao được, còn một cái cuối thôi."
"Không chị ơi...!nó sắp tới rồi...!chạy thôi chị..."
"Chạy thôi!" Khúc Hạ hét lên.

Minh Châu đang ngồi trên cái ghế mây chừa không gian xung quanh đủ rộng để giải nốt nhạc.

Khúc Hạ bưng luôn ghế mây có Minh Châu đang ngồi xông ra ngoài.
"Zombie nó tới rồi!!!"
Nhân viên đóng giả làm zombie vừa chồm tới bị sức mạnh lẫn tiếng thét thánh thót của Khúc Hạ làm giật mình, vì vậy trễ một nhịp tóm lấy Minh Châu.

Tiếng thét của Khúc Hạ vang đến nỗi nhóm Chu Luân ở tầng dưới còn nghe được.

Chu Luân giật mình, Tố Tố nói: "Tiếng Khúc Hạ khủng khiếp vậy? Cậu ta gặp phải cái gì rồi à?"
Chu Luân dừng bước, phát hiện dây giày của mình bị bung ra.

Hắn ra hiệu: "Mọi người đi trước, tôi cột dây lại đã."
Mọi người thấy thế rời đi trước.

Chu Luân vừa mới ngồi xuống định cột dây giày, Khúc Hạ với Minh Châu từ xa chạy tới.

"Chạy mau! Chạy mau! Nó dí tới nơi rồi!"
Chu Luân định hỏi nó nào, Khúc Hạ chạy tới, không để Chu Luân mở miệng nói, bằng sức mạnh bộc phát lúc con người gặp phải thứ đáng sợ, Khúc Hạ nắm cổ áo Chu Luân kéo đi.

"Anh ngồi đó cho chúng nó tới cắn hả? Chạy mau!"
"Khoan! Khoan! Chậm đã! Dép của tôi! Dép!!!"
Trên màn hình, tiếng gào của Chu Luân với gọi chiếc giày dây cột đang cách mình càng ngày càng xa, còn nhóm nhân viên đóng giả xác ướp lai zombie vừa thở hồng hộc vừa chạy theo..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi