ĐỐT THIÊN TIÊN ĐẠO


Nhâm Mai Phi cùng Vạn đại tiểu thư là đồng môn, bọn họ học một bộ liên thủ kiếm thuật một khi thi triển ra thì uy lực không thể đỡ nổi.

Cho dù là người có pháp lực cao hơn các nàng cũng không chống đỡ được.

Nhất là bộ phi kiếm sáu màu này, chính là một bộ pháp khí chân chinh mà Vạn Tiêu Cổ phải mất rất nhiều tâm huyết mới tạo ra được, không phải là thứ mà loại pháp vật mơ hồ giữa pháp khí với bùa khí như Hòa Sơn Đạo có thể so sánh.
Từ nhỏ nàng đã được Vạn Tiêu Cổ chọn trong mấy trăm cô gái để làm vệ nữ bên cạnh Vạn đại tiểu thư.

Cho nên rất gần gủi với Vạn đại tiểu thư, gần như là tỷ muội, quan hệ sư môn vô cùng thân thiết.
Nàng không ra tay đối phó với Tuân Kim Linh chính là vì đang dốc sức chuẩn bị trận đạo kiếm này.

Khi Vạn đại tiểu thư gặp nguy, sẽ mượn dùng cảm ứng của sáu thanh phi kiếm để xông tới trợ giúp.

Tuân Kim Linh có thân phận rất khác, cực kỳ tôn quý.

Cho dù nhiệm vụ bắt sống Tuân Kim Linh lần này thất bại, Tình Vũ Kiếm Nhâm Mai Phi cũng không dám để cho tiểu thư của mình phạm chút nguy hiểm.
Trần Thất mượn Hỏa Nha Trận quan sát kỹ chung quanh Tình Vũ Kiếm Nhâm Mai Phi.

Vị Tình Vũ Kiếm Nhâm Mai Phi này hình như không muốn bị người quấy rầy cho nên trong vòng một dặm không hề xuất hiện ai, nhưng ngoài một dặm lại có Tam bang chủ Lý Mị Mị dẫn theo mấy trăm đệ tử của Trúc Chi bang vây quanh Nhâm Mai Phi, dĩ nhiên là đi theo để bảo vệ nữ hầu vệ của Vạn đại tiểu thư này.
Nhưng những người Lý Mị Mị này cũng chỉ có thể đề phòng người thường thôi chứ không thể đối phó với người có pháp thuật như Trần Thất được.
Trần Thất thấy Nhâm Mai Phi hình như không để ý trên đầu mình, hắn thoáng suy nghĩ một hồi rồi lập tức co lại hai cánh của con hỏa nha kia, cấp tốc thu nhỏ hình dáng của nó lại, hóa thành một ánh hào quang rơi xuống.
Chút ánh hào quang đó đến khi gần rơi xuống đầu Nhâm Mai Phi mới bỗng nhiên phình to lên biến thành một con hỏa nha khổng lồ hơn một trượng, hai cánh bắt đầu tấn công, lao vụt tới như một thanh phi kiếm màu đỏ sẫm.
Nhâm Mai Phi bỗng nhiên cảm giác có tiếng gió trên đầu, cũng không suy nghĩ nhiều, dùng một ngón tay búng lên, một phi kiếm như ánh sáng màu ngọc đột nhiên lao từ dưới đất lên hóa thành một luồng ánh sáng như cầu vồng đánh nhau với hỏa nha.
Hỏa nha này vốn là yêu quái Điểu tiên phong của Thú Vương Doanh, một thân tu vi xuất thần nhập hóa, đã sắp đả thông khiếu huyệt quanh người, biến hóa thành một yêu quái mạnh mẽ, thân thể được rèn luyện cực kỳ cứng cáp.

Thân thể của những con yêu quái cỡ này còn mạnh hơn so với thân thể của những người luyện Thiết Cốt công tới tầng bảy tám.


Đao kiếm bình thường không thể khiến nó tổn thương chút nào.

Về sau lại được Trần Thất dùng bùa chú của Hỏa Nha Trận để rèn luyện, thân thể vì thế mà được hỏa nha chân khí luyện qua một lần, rèn luyện tạp chất trong cơ thể, biến hóa thành hỏa nha thì thực lực càng tăng thêm gần một nửa.

Lông cánh toàn thân đều là hỏa nha chân chí, nên lại mạnh hơn vài phần nữa.

Cho dù gặp pháp thuật của Hòa Sơn Đạo Vương Trường Sinh cũng có thể kháng cự.
Nhưng dù cho hỏa nha có mạnh mẽ như vậy cũng bị kiếm quang màu xanh ngọc của Nhâm Mai Phi ôm trọn, hỏa vũ bay tán loạn.

Chỉ là lông vũ của nó cứng rắn hơn lông chim bình thường cho nên mới kiên trì chống đỡ được nhưng cũng bị chấn động tới mức toàn thân run rẩy.

Trần Thất có tâm linh tương thông với con hỏa nha này cho nên cũng cảm nhận được.

Mặc dù hỏa nha bị thương không bị lây sang người hắn, nhưng cảm giác cực kỳ khó chịu kia lại truyền về.
Trần Thất vội vàng hóa một chiêu biến hỏa nha thành một luồng ánh lửa bay lên.

Công lực của Nhâm Mai Phi không đủ, chỉ có thể ngự kiếm trong trăm bước, chuyện này phải dựa vào sự thần kỳ của phi kiếm chứ không phải do năng lực của nàng.

Hỏa nha vỗ hai cánh tung bay mấy trăm trượng trên trời cao.

Sức Nhâm Mai Phi không thể vươn tới nên chỉ đành có thể buông tha.
Nhâm Mai Phi cũng có chút hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lại thì thấy hai đôi canh hỏa nha kia thoáng vỗ một cái, trong giây lát đã không thấy đâu, biến mắt vào trong chân trời, trong lòng thầm nghĩ: “Đây là yêu quái phương nào? Chẳng lẽ đại bang chủ của Tuân gia đến rồi sao? May mà ta có lục sắc kiếm tiên hộ thân, nếu không thì chẳng phải đã bị con yêu nghiệt kia sát hại rồi sao? Ta phải nói chuyện này cho Vạn đại tiểu thư biết.”
Trong lúc gấp gáp ấy, Nhâm Mai Phi không nhìn kỹ được hình dáng của con hỏa nha đó, chỉ nhìn thấy một luồng ánh lửa, cũng không biết là yêu quái gì.


Đang lúc lo lắng, nàng cuống quít giơ một ngón tay chỉ một cái, lập tức có một đạo kiếm quang màu bạc bay ra muốn mượn kiếm quang để truyền âm.
Lai lịch của Thất Thải Phi Kiếm này cũng rất kỳ dị.

Ban đầu là do một vị tán tiên đạo tu luyện, nguyên liệu dành cho mỗi một thanh đều không giống nhau.

Sau khi luyện thành công mỗi khi đối địch sẽ phát ra bảy sắc cầu vồng, vô cùng rực rỡ.

Rất nhiều kẻ địch đã bị kiếm quang nhiều màu sắc này của hắn mê hoặc, sau đó bị hắn đánh bại trong giây phút lơ là thoáng qua.

Sau đó vị tán tiên này mất đi, nhưng không hề có truyền nhân nối dõi, chôn vùi bộ Thất Thải Phi Kiếm này cũng với đạo thư của mình xuống núi sâu, tạm gác lại chờ duyên phận đời sau.
Nhưng rồi đạo thống của vị tán tiên này lại bị một người vào núi hái thuốc có được.

Người hái thuốc này cũng không biết gì, cũng không có ý muốn cầu tiên.

Thấy bộ Thất Thải Phi Kiếm này kỳ dị nên tiện tay đầu cơ kiếm lợi bán cho một vị giang hồ thiếu hiệp.

Còn đạo thư của vị tán tiên kia thì coi như vật vô giá trị, tùy ý vứt ở trong nhà làm giấy vệ sinh.
Vị giang hồ thiếu hiệp kia cũng không hiểu kiếm thuật, chỉ là một người có võ nghệ trong giang hồ, tính tình lại vô cùng niềm nở, chia bộ phi kiếm ấy ra tặng cho mấy người bạn tốt, cứ truyền đi truyền lại như thế, bộ phi kiếm cùng với đạo thư ấy đều tán lạc khắp nơi.
Vạn Tiên Cổ cũng ngẫu nhiên có được một thanh, là do có người muốn lấy lòng vị Trấn quốc thái sư này nên tìm cách để kiếm được.

Lúc ấy Vạn đại tiểu thư mới xuất thế, được Vạn Tiêu Cổ nghĩ cách cầu tình rất nhiều người mới được bái sư ở một môn phái tiên đạo, nhưng rồi cũng chỉ được mang danh là một đệ tử ký danh.

Lúc ấy trong sư môn của Vạn đại tiểu thư có người nhìn ra được lai lịch của thanh kiếm này, Vạn Tiêu Cổ không tiếc bỏ ra số tiền lớn, thêm cả việc mượn quyền thế của Thái sư đương triều, cuối cùng góp nhặt được sáu thanh, cho Vạn đại tiểu thư mang tới sư môn.


Từ đó trở thành hộ thân chi bảo của Tình Vũ Kiếm Nhâm Mai Phi và Vạn đại tiểu thư.
Bộ Thất Thải Phi Kiếm này còn rất nhiều công dụng diệu kỳ.

Vạn đại tiểu tư cùng Nhâm Mai Phi đều không phát huy được hết.

Bí thuật Phi Kiếm Truyền Âm này vốn dĩ cần phải có kiếm thuật cực cao thâm mới có thể sử dụng được.

Nhưng Nhâm Mai Phi dựa vào sự thần quái của bộ phi kiếm nên cũng có thể miễn cưỡng vận dụng.
Nàng ta dùng phi kiếm để hành động, Trần Thất mượn nhờ đôi mắt của Hỏa Nha nên có thể nhìn thấy được.
Vừa rồi hắn điều khiển hỏa nha rồi phải chịu thiệt dưới tay Nhâm Mai Phi, Trần Thất cũng rất tiếc nuổi nhưng rồi đến khi nhìn thấy thanh phi kiếm có thể truyền âm này thì lập tức xao lòng.

Phải biết rằng pháp lực của Nhâm Mai Phi không đủ nên chỉ có thể vận dụng phi kiếm trong vòng một trăm bước.

Phi kiếm có thể truyền âm, vậy mà trên thân kiếm lại không có tới một phần pháp lực, chỉ dựa vào sự thần kỳ của chính thanh phi kiếm này, đem so ra thì con hỏa nha vừa bị một kiếm của Nhâm Mai Phi chém bị thương kia còn kém sự thần diệu này khá xa.
Trần Thất đã tu luyện lâu ngày, việc này không cần ai dạy cũng tự mình lĩnh ngộ được.
Cơ hội tốt cỡ này, Trần Thất sao có thể bỏ qua.

Hắn vội vàng phun nạp chân khí hỏa nha, thúc giục con hỏa nha kia, sau khi Nhâm Mai Phi đã khiến kiếm quang bay xa vài dặm rồi thì con hỏa nha kia mới ở dưới sự khống chế của Trần Thất, bay từ trên đám mây bay xuống, hai móng chân móc một cái đã lập tức chụp được thanh kiếm quang màu bạc này.
Sau khi thanh kiếm quang màu bạc này bị tóm gọn thì giãy dụa giống như con rắn.

Nhưng con hỏa nha này cũng bất phàm, hai móng vận dụng chân khí hỏa nha, tóm chặt lại, dù cho kiếm quang màu bạc có giãy dụa mạnh cỡ nào cũng không thể chạy mất.
Trần Thất mừng rỡ trong lòng, vội vàng gọi hỏa nha quay trở lại, hắn khẽ mở năm ngón tay ra, túi Ngũ Âm biến thành một vòng sáng màu đen sau đó phi ra ngoài.
Hỏa nha và Trần Thất thần niệm tương thông, nó nới lỏng đôi móng, mặc cho kiếm quang màu bạc giãy dụa, túi Ngũ Âm biến thành vòng sáng màu đen bay vụt lên, chụp thanh phi kiếm này vào ngay tức khắc.

Trần Thất thoáng động ý niệm, thu vòng sáng màu đen này về cánh tay, đáy lòng vô cùng đắc ý.
Kiếm quang màu bạc bị hỏa nha chụp được, thoạt nhìn thấy rất đơn giản, Trần Thất định bụng dùng túi Ngũ Âm này thu về trước sau đó sẽ cân nhắc nên luyện hóa như thế nào.

Không ngờ sau khi thanh phi kiếm màu bạc này vào trong túi Ngũ Âm thì lập tức tạo phản, kiếm quang xế động, chỉ phi ra một cái là đã đâm rách túi Ngũ Âm, hóa thành quang khí như một màng tơ nhện, chui vào trong canh tay của Trần Thất rồi xuyên thẳng đến trái tim hắn.
Thanh phi kiếm này cũng có rất nhiều linh tính, địch ý với Trần Thất, cũng không ngờ sau khi thoát khỏi vòng vây lại không hề muốn chạy trốn mà một lòng muốn giết kẻ địch này.

Trần Thất bị dọa sợ đến mức ba hồn bảy vía đều chạy mất, muốn suy xét xem nên dùng thủ đoạn gì để ngăn cản nhưng thanh phi kiếm màu bạc này đã chui vào trong cơ thể hắn rồi, ngăn cản như thế nào đây? Trong số pháp khí của Hòa Sơn Đạo đâu có món nào có thể đấu pháp bên trong cơ thể người, hắn chỉ có thể vận dụng cùng lúc Thái Thượng Hóa Long Quyết với tâm pháp Hỏa Nha Trận, muốn triệu hồi hỏa nha về để ngăn cản, nhưng trong lòng cũng không nắm chắc hoàn toàn, chỉ nghĩ lần này lỗ m.ãng quá rồi, đùa nghịch làm mất cái mạng nhỏ này.
Chân khí hỏa nha nôn nóng cấp tốc, tuyến đường vận hành lại gần cho nên đã nhanh một bước mà chặn lại thanh phi kiếm kia.

Trần Thất chỉ cảm giác cánh tay mình như bị trăm ngàn chiếc đao nhỏ cắt sống, đau đớn khó chịu.

Hận không thể bẻ gãy cánh tay này đi.

Nhưng ngay sau đó Chân Long Kình đã tới nơi.

Chân Long Kình không giống với chân khí hỏa nha, nó không tới ngăn cản, mà trực tiếp nhào tới, hòa trộn cùng một thể với kiếm quang màu bạc kia.
Trong giây phút hoảng hốt ấy Trần Thất như gặp phải ảo giác.

Chỉ thấy một con hỏa nha mở rộng hai cánh to bằng cái bánh xe cũng với một con long khổng lồ ngửa mặt lên trời gào thét, cả hai đang tranh đấu với một con rắn bạc.

Con rắn nhỏ màu bạc ấy bị dọa sợ khiếp vía, không biết tại sao vận mệnh của mình lại gặp nhiều trắc trở đến thế, phải đối đầu với đại địch hung tàn đến mức này.

Hơn nữa còn là một chọi hai.

Con long lớn kia cả người kim quang lấp lanh há cái miệng khổng lồ ra, sau đó nuốt chửng con rắn nhỏ màu bạc ấy.

Trận tranh đấu dường như không hề có một phút ngơi nghỉ.
Trần Thất đau đến mức bò lăn trên mặt đất nhưng rồi không biết tại sao bỗng nhiên cánh tay nhẹ bẫng đi, cảm giác đau đớn như xé rách kia bỗng dưng biến mất.

Hắn ngẩn ra một hồi mới dần dần bình tĩnh lại, xem xét kỹ càng một lượt, thấy chân khí hỏa nha cũng không có triệu chứng gì bất thường, còn Chân Long Kình thì lại hiện lên chút quang huy màu bạc, có vẻ như đang bị cưỡng ép bất động, trông giống dáng vẻ gần như chống đỡ trong bất lực của một con đại xà bị nuốt phải.
“Thái Thượng Hóa Long Quyết này ngoại trừ việc nuốt được tinh hoa huyết nhục, có thể thải âm bổ dương ra thì còn có thể nuốt được phi kiếm hay sao?”
Trần Thất thử vận chuyển Thái Thượng Hóa Long Quyết, quả nhiên khi hắn vận chuyển pháp quyết này, Chân Long Kình giống như một đồng nhũ thú mộ thân, lập tức trở nên linh động hơn rất nhiều, từ từ hấp thụ chân khí mà Trần Thất vận chuyển, nhanh chóng áp chế ánh sáng màu bạc mà Chân Long Kình đang bao lấy kia.
Trần Thất diễn thử một lát, biết rằng mình khi vận chuyển Thái Thượng Hóa Long Quyết có thể khiến cho Chân Long Kình tiêu hóa thanh phi kiếm màu bạc kia nhanh hơn, không thể không thấy kỳ lạ trong lòng, không biết nên là tư vị thế nào.
“Vốn dĩ ta muốn đoạt được một thanh phi kiếm như vậy để có thêm nhiều hơn một loại đòn đối địch, vậy mà không ngờ lại cho Thái Thượng Hóa Long một món đại bổ!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi