ĐỐT THIÊN TIÊN ĐẠO


Mặc dù Trần Thất từ nhỏ lớn lên trong ổ cướp, nhưng cũng cũng có mấy năm đèn sách, lại học đạo pháp thượng cổ nên không thô t.ục giống như những đạo tặc bình thường.

Mặc dù trong lòng nổi lên ý bất lương nhưng ngoài mặt lại rất tự nhiên, cười nhạt một một tiếng rồi hỏi:
- Hai vị cô nương tới nơi chiến tranh loạn lạc này làm gì? Nơi này của ta đang đấu pháp với người ta đấy.
Vân sư tỷ cười ngạo nghễ nói:
- Tỷ muội bọn ta tới đây chính là để tặng cho đại vương một trận thắng lớn.
Trần Thất cũng không khỏi có chút hứng thú hỏi:
- Không biết hai vị cô nương tặng ta một trận thắng như thế nào?
Trong lòng hắn lại đồng thời cười lạnh, nói thầm: “Tên Triệu Hồng Bào đó tuy có pháp lực lợi hại nhưng ta cũng không sợ.

Ngày mai đánh tiếp ta tự có biện pháp thắng được hắn, chỉ là hai người đẹp này có chút kỳ lạ, ta cũng muốn xem xem các nàng muốn nói gì.”
Vân sư tỷ khẽ nhấc bàn tay trắng nõn lên, một bức họa lập tức bay ra, Trần Thất vươn tay tóm lấy, thu bức họa vào lòng tay.

Ngay lúc hắn mở bức họa này ra cẩn thận xem xét thì bỗng có chút giật mình.

Bức họa này vẽ một loại trận pháp cực kỳ lợi hại, chính là Linh Thứu Vạn Sát đại trận mà Vân sư tỷ đã nhắc tới rất nhiều lần.
Sự lợi hại của trận pháp này không thua kém gì ba ngàn thiên lội binh của Triệu Hồng Bào, hơn nữa còn rất dễ tu luyện, không giống như thiên lôi binh, còn phải khổ tu pháp thuật Thiên Lôi Triệu, thường thì mất mấy năm mới có thể luyện thành một đội tinh binh.

Ba ngàn thiên lôi binh này của Triệu Hồng Bào thực ra còn chưa được tính là thực sự luyện thành, nếu không chỉ cần trận pháp vừa bày sẵn, gọi lôi điện, sấm sét đánh vạn vật ra thì dựa vào đạo hạnh hiện tại của Trần Thất tuyệt đối không thể chống đỡ nổi.
Trần Thất nhìn bức họa này mấy lượt, trong lòng nghĩ thầm: “Linh Thứu Vạn Sát đại trận này cũng hung ác thật, nếu ta thật sự bày bố được trận pháp này chắc hẳn còn có rất nhiều lợi ích.

Mặc dù ta đã có sẵn kế sách đối phó với Triệu Hồng Bào nhưng có thêm thủ đoạn mới thì có thể nắm chắc thêm vài phần, ngược lại cũng không sao, cứ nhận lấy trước đã.”
Linh Thứu Vạn Sát đại trận này cũng không liên quan gì tới hai chữ “Linh Thứu” cả, chỉ là do trận pháp này xuất phát từ Linh Thứu cung mà thôi.


Tên thật của bộ trận pháp này là Vạn Sát đại trận, gồm có bốn mươi chín loại biến hóa, mỗi một loại biến hóa đều có sát ý vô hạn, kẻ địch bị cuốn vào bên trong trận pháp rồi thì đều bị sát ý quấy phá tiêu diệt.
Có điều số người mà trận đại pháp này cần cũng không nhiều, chỉ khoảng chừng hơn sáu trăm người là được.

Trần Thất có khoảng một ngàn ba trăm thuộc hạ, chọn tới chọn lui cũng đủ bày bố trận “Linh Thứu Vạn Sát đại trận” rồi.

Trần Thất suy nghĩ rất lâu, rồi chắp tay cười nói:
- Hai vị cô nương từ nơi xa tới đây làm khách, lại tặng ta lễ vật trân quý như vậy, làm cho Trần Thất ta không biết nên cảm ơn thế nào mới phải.

Chi bằng cứ ở lại huyện thành Tiểu Phái của ta trước, cũng vừa hay giúp ta diễn tập trận pháp.
Trần Thất nhìn trúng hai người đẹp này rồi, sao có thể chịu dễ dàng thả bọn họ đi được?
Vân sư tỷ và Lý sư muội nghe thấy hai chữ “Trần Thất”, cơ thể mềm mại của hai người đều hơi run lên, hai cặp mắt đẹp nhìn nhau một cái, hiện rõ vẻ mui mừng.
Vân sư tỷ nghĩ thầm: “Lúc đầu chỉ muốn thuần hóa một nhóm đạo binh, không ngờ lại gặp được món hời như thế.

Thì ra người này chính là Trần Thất, đạo pháp mà hắn sử dụng chắc chắn là pháp thuật thiên thư của Thiên Hà lão tổ rồi? Không ngờ hắn mới có được thiên thư không lâu mà đã có thể thần thông như thế, bọn ta tuyệt đối không được bỏ qua cơ hội lần này.”
Trong lòng Lý sư muội cũng run lên mãnh liệt, ánh mắt nhìn Trần Thất cũng khác hơn, nàng liếc nhìn Vân sư tỷ liên tục, muốn xem vị sư tỷ này đối phó thế nào.
Các nàng xuất thân từ một môn phái lớn của Tây Vực, căn bản khinh thường loại nhân vật như Trần Thất này, trời sinh đã không coi trọng những “người phàm tục” tầm thường.

Cho nên cũng không nghĩ tới việc Trần Thất lại dám tính toán các nàng, nghe Trần Thất muốn giữ lại thì lập tức có ý mượn nước đẩy thuyền.

Dù sao Linh Thứu Vạn Sát đại trận này cũng là nhu cầu cấp bách của các nàng, không yên tâm để người khác nắm giữ.

Hơn nữa trong mắt bọn họ Trần Thất đáng giá hơn rất nhiều, cho dù lúc này Trần Thất có muốn đuổi bọn họ đi thì hai tỷ muội này cũng nghĩ đủ mọi cách để ở lại.
Vân sư tỷ liền sảng khoái đồng ý, nói với Trần Thất:
- Bọn ta chính là vì muốn giúp đỡ đại vương phá quân địch mà tới, dĩ nhiên sẽ đồng ý dốc hết sức giúp đỡ.


Trần Thất đại vương đã không chê thì hai tỷ muội bọn ta sẽ đồng ý ở lại.
Trong lòng Trần Thất âm thầm vui mừng, ngay lập tức ra lệnh cho thuộc hạ tìm một phòng tốt nhất để cho hai vị đệ tử núi Linh Thức này ở lại.
Vân sư tỷ thấy việc này rất quan trọng nên cũng không nghỉ ngơi nhiều, lập tức chuẩn bị tìm người thích hợp, nhanh chóng bắt đầu diễn thử trận pháp.

Trần Thất cũng không quan tâm, để cho Vân sư tỷ tự do lựa chọn.

Có Trần Thất phối hợp nên chỉ không quá nửa canh giờ sau, Vân sư tỷ đã chọn được sáu trăm người, đồng thời phân sáu trăm người này thành chín đội, cũng không biết nàng dùng thủ đoạn gì mà chưa tới nửa ngày đã làm cho chín đội quân đội này diễn tập rất có tuần tự, có sáu bảy phần của một đội hình nghiêm chỉnh.
Trần Thất mặc dù cũng nhìn qua bức họa Linh Thứu Vạn Sát đại trận nhưng nếu để hắn tự mình diễn tập loại trận pháp này thì chỉ sợ một hai năm cũng chưa chắc có thể luyện thuần thục, hắn thấy hai người đẹp này có khá nhiều thủ đoạn, trong lòng cũng nổi lên suy nghĩ, nói thầm: “Hai cô nương này không biết có lai lịch thế nào? Lại có thể biết được loại trận pháp hung ác như thế.

Muốn nói về trận pháp à… Trong tay Trần Thất đại đương gia ta cũng có một bộ, hơn nữa còn là trận pháp thượng cổ, chỉ là trong tay ta mới có được ba mươi con hỏa nha, còn chưa đủ để bày trận pháp Hỏa Nha đại trận chân chính mà thôi.”
Tâm pháp của Hỏa Nha Trận ngoài đạo quyết ra còn có bốn mươi chín loại pháp thuật, trong đó có Hỏa Nha Trận Chú và Hỏa Vũ Tiễn là Trần Thất đã thành thạo rồi, còn bốn mươi bảy loại còn lại thì chưa từng học qua.

Chỉ còn chờ hắn học hết pháp thuật đồng thời gom góp đủ một trăm con hỏa nha thì mới có thể bày bố Hỏa Nha đại trận chân chính, so về uy lực thì Hỏa Nha đại trận lợi hại hơn ba ngàn thiên lôi binh và Linh Thứu Vạn Sát đại trận không biết bao nhiêu lần.

Dù sao thì hai loại trận pháp này ở Lôi Điện môn và núi Linh Thức cũng không tính là bí thuật thượng thừa gì, Hỏa Nha Trận lại là một loại đạo pháp lợi hại nhất trong đạo thuật thượng cổ.
Vân sư tỷ diễn tập một ngày cũng có phần mệt rã rời, Trần Thất thấy các nàng đều đi nghỉ ngơi rồi, bên ngoài cũng không có Triệu Hồng Bào tới gây hấn, thế là chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi mời hai người Vân sư tỷ và Lý sư muội.

Hai nữ đệ tử núi Linh Thức này tuy không coi trọng Trần Thất nhưng các nàng còn chưa tóm gọn được sáu trăm người này, trận pháp cũng chưa diễn tập xong hoàn toàn, còn phải dựa vào Trần Thất, cho nên vẫn phải cho hắn chút thể diện.

Trong tòa dinh thự mà Trần Thất lựa chọn, chủ khách ba người ngồi xuống, tuy huyện thành Tiểu Phái cũng không có đồ gì ngon nhưng hai bên cũng không để ý lắm nên bầu không khí cũng hòa hợp.
Trần Thất mời mấy chén rượu, thấy Vân sư tỷ uống xong ba chén từ chối nói không thể uống nữa thì cũng không ép, chỉ cười mà hỏi:
- Không biết hai vị tiên tỷ tu hành ở ngọn tiên sơn nào, tại sao lại muốn giúp Trần Thất ta?
Vân sư tỷ mỉm cười nói:

- Đại vương tuổi còn trẻ đã luyện thành một thân pháp thuật như này, còn được truyền thụ rất nhiều tương lai chắc chắn sẽ có tiền đồ rộng mở, e rằng lại xuất hiện một vị yêu vương.

Hai tỷ muội bọn ta không phải nhân sĩ Trung Thổ mà là người tu hành ở núi Linh Thức của Tây Vực, nếu như có cùng đại vương kết một phần thiện duyên thì ngày sau chắc chắn sẽ có rất nhiều lợi ích.
Trần Thất hơi sững sờ, hắn có rất nhiều thuộc hạ yêu quái nhưng chưa từng nghĩ tới việc bởi vì điều đó mà bị hai vị đệ tử của núi Linh Thức xem hắn là yêu quái thật.

Hắn mỉm cười, cũng không giải thích gì, nâng chén mời rượu lên mỉm cười khiêm tốn nói:
- Trần Thất cũng chỉ trùng hợp bái được một vị sư phụ, những gì học được rất rườm rà, không thể so với hai vị xuất thân gia đình giàu có.

Yêu vương gì đó Trần Thất cũng không dám nghĩ đến, chỉ muốn có một phần sự nghiệp ở nơi loạn lạc này để có thể sống vui vẻ hơn.

Không biết hai vị tiên tỷ tới Trung Thổ có việc gì? Có cần Trần Thất giúp đỡ gì không?
Vân sư tỷ thấy Trần Thất dễ bị “lừa gạt” như thế liền không giấu giếm nữa, nói với Trần Thất:
- Linh Thứu Cung của bọn ta ở Tây Vực cũng gặp phải đại địch khác, tên là Thương Lang Thần Cung.

Lần này hai nhà bọn ta vì tìm một món bảo bối mà tới đây, nghe đồn rằng bảo vật này là do Phật tông năm đó để lại, chuyên dùng để trấn áp những vật tà ma ngoại đạo.

Bất kể là ai trong hai nhà bọn ta tìm được món bảo bối này trước thì chắc chắn đều có thể lập tức đè ép đối thủ, xưng hùng ở Tây Vực.
Trần Thất nghe tới tên Thương Lang Thần Cung lập tức nhớ tới Hình Vô Cực bị hắn cướp mất Linh Thức, chỉ là Trần Thất cũng không biết núi Linh Thức và Thương Lang Thần Cung có lai lịch gì, nên cũng không nhiều lời, chỉ là qua loa tỏ vẻ sẽ đồng ý góp sức giúp đỡ hai nàng, hai bên chủ và khách đều vui vẻ uống một trận, sau đó tự về lều của mình.
Bên này Trần Thất vừa tiễn hai người đẹp về liền có một bóng đen chui vào trong phủ đệ của hắn, tâm tính của Trần Thất cảnh giác tới mức nào? Ngay lập tức hét lớn một tiếng thả cờ Hỗn Thiên ra trói cái bóng đen đó lại.

Khói đen của cờ Hỗn Thiên rơi xuống, Trần Thất nhìn thấy bắt được lại là con heo yêu thuộc hạ của Hắc Công Trác kia thì không khỏi nhíu mày, đang muốn dùng túi Ngũ Âm luyện hóa con heo yêu có mưu đồ bất chính nọ, quân sư heo yêu thấy Trần Thất có lòng muốn giết nó liền cuống cuồng nói:
- Chủ công.

Ta tới để báo tin, không phải tới ám sát người đâu.
Trần Thất hơi sững sờ hỏi:
- Ngươi muốn báo tin gì?
Sư quân đầu heo mất đi chủ nhân Hắc Công Trác thì trở thành một con yêu tầm thường, phải chịu vô số khổ cực.


Nhìn thấy Vân sư tỷ và Triệu sư muội tới đây hắn liền có ý muốn bán tin tức của hai người này cho Trần Thất.

Hắn không dám lươn lẹo gì, ngay lập tức nói ra toàn bộ quan hệ của Hắc Công Trác và hai cô gái.

Trần Thất nghe xong cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Hắn trầm ngâm thật lâu mới gọi hai con dơi tinh đến, con dơi tinh này chỉ lớn bằng nắm đấm, nhỏ nhắn đáng yêu cực kỳ.

Trần Thất nói với nó:
- Ngươi tới chỗ hai cô nương kia ở, thuật lại lời các nàng nói chuyện với nhau cho ta.
Trần Thất vừa buông tay, con dơi tinh này bay đi ngay lập tức, hắn quay đầu nói với con heo yêu kia:
- Ngươi tới báo tin lập được công, ở đây ta có một quyển kinh văn, ban cho ngươi tu luyện vậy.

Nếu như sau này ngươi lại có công lao ta cũng không tiếc chỉ bảo thêm.
Quân sư đầu heo mừng rỡ, nhận lấy kinh văn “Đại Nhạc Kim Cương Bất Không Chân Ngôn Tam Ma Da Kinh” mà Trần Thất dùng một mảnh phù tiễn huyễn hóa thành, cám ơn tới cám ơn lui mà rời đi.
Hai vị nữ đệ tử của Linh Thức Cung về tới chỗ ở mà Trần Thất sắp xếp, Lý sư muội liền có chút hưng phấn nói:
- Sư tỷ, không ngờ tên tiểu tử này lại chính là Trần Thất.

May mà lúc nãy tỷ dùng miệng lưỡi lừa gạt được hắn, làm cho hắn tưởng rằng chúng ta không biết lai lịch của hắn, nhưng không biết chúng ta đã nắm rõ hắn từ lâu.
Vân sư tỷ mỉm cười nói:
- Ta còn cố ý nói hắn là yêu quái, nhìn bộ dạng của hắn thế mà chấp nhận luôn.

Với tâm kế đó của hắn thì sao có thể bì kịp tỷ muội chúng ta? Sau này phải nghĩ cách gi.ết ch.ết hắn để cướp đi thiên thư của Thiên Hà lão tổ.

Quyển thiên thư này tới tay thì chúng ta sớm muộn gì cũng là nhân vật hạng nhất.
Hai tỷ muội bàn chuyện với nhau mà không chút đề phòng, ở dưới mái hiên có một con dơi to bằng nắm đấm đang treo mình lộn ngược.

Con dơi này nghe hai tỷ muội đối đáp xong, nhân lúc hai tỷ muội rửa mặt chải đầu ngủ yên thì lặng lẽ giang đôi cánh bay vào trong bóng đêm, loáng cái đã mất tăm mất tích..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi