ĐỐT XƯƠNG CUỐI CÙNG (TỐI HẬU NHẤT CĂN CỐT ĐẦU)

Chương 29: Án mạng (12)
Từ trong lời kể của Hồng Học Trí, Lương Diệc có thể cảm nhận được nỗi hận từ trong nội tâm cậu ta dành cho Trương Thiệu Huy, nhưng trên gương mặt cậu ta lại mang theo bất an. Là bởi vì tổn thương mà Trương Thiệu Huy mang đến cho cậu vẫn luôn tồn tại khiến nội tâm cậu sợ hãi, hay là bởi vì không trực tiếp sát hại Trương Thiệu Huy mà cảm thấy không cam lòng? Hoặc là vì cả hai nguyên nhân?
"Sau khi đánh ngã Trương Thiệu Huy, anh có đánh thêm lên đầu hắn nhiều cái nữa không?"
Trong báo cáo của bác sĩ Mộc có nói rõ sau khi Trương Thiệu Huy chịu một đòn đánh nghiêm tọng thì sau đó liên tục bị tập kích nhiều lần nữa, từ đó mới dẫn đến tử vong.
"Mặc dù lúc ấy tôi thật sự rất muốn giết chết Trương Thiệu Huy, hơn nữa cả một đường đi theo hắn đều luôn có ý tưởng này, nhưng tôi lại không làm như vậy. Ngay lúc hắn ngã xuống trước mặt tôi, mặc dù trong lòng cảm thấy rất thống khoái, nhưng đây chẳng qua là cảm xúc hóa giải tạm thời. Lạnh lùng nhìn hắn giãy dụa muốn đứng dậy, tôi lại hung hăng đá hắn mấy cái, mỗi một lần hắn muốn đứng dậy thì tôi sẽ đạp hắn xuống, nhìn hắn càng lúc càng yếu đi. Thế nhưng sau khi khoái cảm trong lòng biến mất, thứ mà tôi cảm nhận được không phải là sự giải thoát mà là sự sợ hãi sâu sắc. Rõ ràng chỉ cần mình dùng sức đánh xuống thì mình liền kết thúc thống khố bấy lâu nay, rõ ràng người này khiến cho tương lai của mình không còn thuộc về mình, rõ ràng hắn hủy hoại nhiều đứa trẻ cùng trang lứa với mình, thế nhưng tôi không thể xuống tay được.
Cô An đã từng nói: "Thiện cùng ác, chính là xem trong nội tâm của con, phần ác hay phần thiện nhiều hơn. Nếu như con không khống chế được bản thân làm chuyện ác, như vậy sau này con sẽ không có cuộc sống yên tĩnh, nội tâm của con sẽ vĩnh viễn sám hối vì chuyện trước đây. Mặc kệ con muốn hướng thiện bao nhiêu đi nữa thì trong lòng của con đã hiện hữu sự tà ác."
Cho nên sau khi đạp hắn mấy cái, khiến hắn không thể giãy dụa phản kháng thì tôi liền không đánh hắn nữa, bởi vì sẽ làm dơ bẩn bàn tay của tôi. Cái chết của hắn không có bất kì quan hệ gì với tôi, nếu Sir không tin, tôi cũng không còn cách nào. Người không phải tôi giết, tôi sẽ không thừa nhận, đánh hắn mấy lần, tôi nhận, vì đây vốn là sự thật."
Sau khi Hồng Học Trí kể xong mọi chuyện thì liền ngồi yên không nói gì nữa. Nếu cảnh sát không tin bạn, bạn có nói bao nhiêu thì cũng là lãng phí nước bọt mà thôi.
"Hồng tiên sinh, mấy ngày tới hi vọng anh không xuất cảnh. Anh có thể ra về được rồi." Bây giờ chỉ có nhân chứng nhìn thấy người tiếp xúc cuối cùng với Trương Thiệu Huy là Hồng Học Trí, nhưng không có ai thấy Hồng Học Trí giết người, chứng cứ chưa đủ, chỉ có thể liệt kê Hồng Học Trí vào danh sách đối tượng tình nghi mà thôi.
Ngược lại sự thẳng thắn của Hồng Học Trí ngoại trừ khiến Lương Diệc đồng tình ra thì nhiều hơn là kính nể. Một người đàn ông, khi còn bé bị xâm hại, nhưng dưới sự giáo dục của An phu nhân, đã tích cực đối mặt với cuộc sống, dũng cảm thừa nhận một số chuyện không muốn bị vạch trần.
"Tôi nghĩ sau này còn có thể gặp lại Sir, dù sao tôi bây giờ cũng là đối tượng tình nghi kia mà." Hồng Học Trí cười khổ.
*****
"Madam."
Chuyện xảy ra trong phòng thẩm vấn, đám người Giản Mạc đều nghe được, hiểu rõ. Quả thật, đối với chuyện Hồng Học Trí thẳng thắn, mấy người bọ họ cũng chưa từng dự liệu qua. Những chuyện không thể chịu nổi kia, nếu phát sinh trên người mình, sợ rằng không có mấy người có dũng khí thản nhiên sinh hoạt giống như Hồng Học Trí.
"Tốt lắm, chúng ta đến chỉnh sửa những lập luận bây giờ. Nhìn xem chúng ta có bỏ sót chi tiết nào không."
Bên trên bảng trắng, dán ảnh của Hồng Học Trí, Trương Thiệu Huy, lão Lưu, Nghiêm Hưng Tường, cô giáo An, đều là những người từng tiếp xúc với Trương Thiệu Huy.
Đầu tiên, hài cốt của Trương Thiệu Huy bị phát hiện trong một cánh rừng ở quận Hoàng Đại Tiên, mà trước khi chết Trương Thiệu Huy đã gặp Hồng Học Trí, lão Lưu và Nghiêm Hưng Tường, có lẽ còn có một nhân vật mà đến giờ cảnh sát vẫn chưa điều tra ra được.
Hồng Học Trí, hai mươi năm trước bị Trương Thiệu Huy xâm hại, muốn kiện Trương Thiệu Huy ra tòa nhưng vì sự can thiệp của cha mình mà không thành công. Cuối cùng dưới sự trợ giúp của cô giáo An mà có được mấy năm sống ung dung tự tại.
Vài năm sau, không ngờ một lần nữa rơi vào bàn tay ma quỷ của Trương Thiệu Huy, thấy được chuyện hắn làm cùng với những đứa trẻ cùng trang lứa. Cuối cùng ở quán bar cãi vả với Trương Thiệu Huy, rồi nhịn không được hận ý trong lòng, ở trong rừng cây đã đánh ngã Trương Thiệu Huy.
Dựa theo giải thích của Hồng Học Trí, cậu ta chẳng qua chỉ đánh ngã người ta rồi bồi thêm vài cú đạp, không hề giết người. Nói cách khác, cú đánh đầu tiên Trương Thiệu Huy gặp phải là do Hồng Học Trí ra tay.
Thế nhưng căn cứ theo báo cáo nghiệm thi của bác sĩ Mộc, vết thương ở phần đầu của Trương Thiệu Huy được tạo thành từ nhiều cú đánh, nhưng Hồng Học Trí chỉ thừa nhận mình đánh có một lần, như vậy những cú đánh sau đó là do người nào gây nên?
Lão Lưu, từng là thám tử tư, ban đầu bởi vì theo dõi một đứa trẻ mà quen biết Trương Thiệu Huy. Lại không ngờ rằng lão Lưu vì lợi ích của bản thân mà hợp tác với Trương Thiệu Huy, cùng hủy hoại đám trẻ. Cho dù lão Lưu chẳng qua chỉ giúp Trương Thiệu Huy chụp hình nhưng ông ta đã không báo cảnh sát, còn để mặc Trương Thiệu Huy gây tội, nghĩ đến lại nhịn không được mà đánh lão một trận. Loại người trợ trụ vi ngược này không nên có kết quả tốt mới đúng.
Mười năm trước, trước khi chết, Trương Thiệu Huy đã phát sinh tranh chấp với hai người, cuối cùng mặc dù đã bỏ đi nhưng vẫn quay lại. Hơn nữa tận mắt nhìn thấy quá trình Trương Thiệu Huy và Hồng Học Trí rời khỏi quán bar, còn đi theo hai người họ, lúc đến rừng cây thì phát hiện Trương Thiệu Huy đã ngã trên mặt đất, nhưng lão Lưu không cam lòng Trương Thiệu Huy không trả tiền công cho mình mà đã cướp hết những thứ đáng giá trên người hắn ta.
Lão Lưu tức giận không cam lòng chuyện Trương Thiệu Huy làm, có thể hay không đã giết Trương Thiệu Huy rồi giá họa cho người khác?
Từ lời khai của lão Lưu, lúc hắn cướp tư trang trên người Trương Thiệu Huy thì lúc đó hắn ta đã té ngã trên mặt đất, cũng không biết lúc đó Trương Thiệu Huy còn sống hay đã chết.
Trương Thiệu Huy, là sau khi Hồng Học Trí rời đi, đã chết trước khi lão Lưu đến cướp đồ, hay là sau khi lão Lưu cướp xong rồi mới bị giết hại.
Nghiêm Hưng Tường, mười năm trước là phục vụ viên của quán bar, hôm nay là giám đốc, như vậy hắn ta đóng vai trò gì trong vụ án này? Đơn thuần chỉ là người đứng xem, hay là người tham dự?
Thật ra đối với Nghiêm Hưng Tường, vốn dĩ Giản Mạc bọn họ cũng không hoài nghi, nhưng sau khi Tiêu Tiêu và Đại Vĩ điều tra quán bar thì phát hiện mười năm trước Trương Thiệu Huy và Nghiêm Hưng Tường từng xảy ra mâu thuẫn, hai người gây gỗ ở quán bar, khiến nhiều người ở trong quán vây xem.
Nghiêm Hưng Tường che giấu chuyện này, là vì cái gì?
Nhân vật then chốt cuối cùng, chính là cô giáo An. Trong con đường trưởng thành của Hồng Học Trí, bà đóng vai trò là một người mẹ, nhưng cũng chính vì cô giáo An mà vài năm sau đó, ác mộng của Hồng Học Trí lại bắt đầu lần nữa. Khiến cho Hồng Học Trí nổi lên lòng giết người, nhưng cũng vì lời dạy bảo của cô giáo An mà cậu ta không xuống tay với Trương Thiệu Huy.
Mọi người nhìn sơ đồ quan hệ trên bảng trắng, cô An và Hồng Học Trí là cô trò, Hồng Học Trí và Trương Thiệu Huy là người bị hại và người bạo hành, Hồng Học Trí có thể không chịu nổi uy hiếp của Trương Thiệu Huy mà muốn làm hại hắn, được coi là một người tình nghi. Mà quan hệ của cô An và Hồng Học Trí, cô An cũng có thể vì bảo vệ học trò của mình mà sát hại Trương Thiệu Huy, được coi là người tình nghi thứ hai.
Trương Thiệu Huy cùng lão Lưu chỉ là quan hệ lợi ích thuần túy, có thể bởi vì giữa hai người bất hòa, sau khi Hồng Học Trí đánh ngất Trương Thiệu Huy thì nhân cơ hội sát hại, được coi là người tình nghi thứ ba. Còn Nghiêm Hưng Tường cùng Trương Thiệu Huy từng có tranh chấp, còn những phương diện khác thì không quen, Nghiêm Hưng Tường sẽ không nhất thời xung động vì một chút cãi vả mà sát hại Trương Thiệu Huy, cho nên trong bốn người thì hắn ta là người tình nghi thấp nhất.
"Madam, có phải cô giáo An phát hiện Hồng Học Trí không đúng, sau khi theo dõi thì thấy Hồng Học Trí bị Trương Thiệu Huy chèn ép, sau đó nổi lên ý niệm giết người?"
Lấy mức độ bảo vệ học trò của cô giáo An, Tư Hàn cảm thấy đây là chuyện có thể xảy ra.
"Nhưng cô An lương thiện như vậy, rõ ràng Hồng Học Trí và cô An chỉ là quan hệ cô trò, làm một người dạy học, cô An cũng hiểu biết về pháp luật, sẽ không ngu xuẩn đến mức vi phạm pháp luật, bà ấy sẽ dùng pháp luật để bảo vệ người khác." Tiêu Tiêu không đồng ý với giải thích của Tư Hàn, cho dù tức giận vì chuyện của Hồng Học Trí nhưng bà ấy càng biết cách sử dụng pháp luật để bảo vệ học trò của mình.
"Chờ một chút, trong bốn người này, mười năm trước khi Trương Thiệu Huy chết, bọn họ đang làm gì?" Nếu như có chứng cứ ngoại phạm thì có thể loại bỏ nhiều hơn, nhưng hiển nhiên khả năng này không thể dùng đến.
"Sau khi Hồng Học Trí đả thương Trương Thiệu Huy thì liền về nhà, không có bằng chứng ngoại phạm. Còn lão Lưu là cướp tư trang của Trương Thiệu Huy nên đương nhiên không để người khác nhìn thấy, cho nên cũng không có. Nghiêm Hưng Tường nói hôm đó hắn bận rộn cả ngày, khách ở quán bar rất nhiều, hắn không hề ra khỏi quán, chẳng qua người trong quán bar đều không nhớ rõ chuyện này cho nên cũng không được tính là bằng chứng ngoại phạm. Còn cô giáo An bởi vì hôm đó có tiết dạy nên vẫn luôn ở trường, phần lớn giáo viên trong trường và học sinh có thể làm chứng." Lương Diệc hồi tưởng lại lời khai của bọn họ, nói.
"Nói như vậy, trong này chỉ có duy nhất cô giáo An là có bằng chứng ngoại phạm, cho nên liền nói cô giáo An không thể giết người." Tiêu Tiêu tiếp lời, suy đoán của mình quả nhiên không sai. Ba người khác đều không có bằng chứng ngoại phạm, nhưng cô giáo An không giống, có nhiều học sinh và thầy cô làm chứng cho bà, điểm này không thể làm giả được.
"Đại Vĩ, cậu đi theo dõi lão Lưu, nhìn xem ông ta có hành vi kì lạ nào không."
"Lương Diệc, cậu theo dõi Nghiêm Hưng Tường, hắn ta lăn lộn nhiều năm như vậy, cáo già xảo quyệt, cậu đi xem một chút."
"Tư Hàn, em theo dõi Hồng Học Trí, Tiêu Tiêu theo dõi cô giáo An."
"Yes, Madam."
Tình hình bây giờ không cần phải nói, nếu tìm được thêm vài đầu mối thì đó sẽ là mấu chốt, khoảng cách đến thành công phá giải vụ án càng gần hơn.
"Sếp Vương, phòng Pháp chứng có phát hiện đầu mối nào mới không?" Giản Mạc gọi điện thoại cho Vương Thủ Nhân, nhiều ngày như vậy, bên Pháp chứng chắc đã có tiến triển.
"Madam à, là như vậy, chúng tôi phát hiện trong quần áo của nạn nhân có một vài thành phần khác, tôi nghĩ hẳn cái này sẽ trợ giúp được cho cô, tôi lập tức gởi tài liệu qua."
Vương Thủ Nhân vừa nói xong thì máy vi tính của Giản Mạc liền vang lên một tiếng thông báo, Giản Mạc mở nội dung bên trong ra.
"Những thứ này đều là chất dính trên quần áo của nạn nhân, có thành phần không giống với thuốc màu dính trên quần áo của hắn. Đây là thuốc men hóa học được dùng trong lúc rửa hình."
"Thuốc men hóa học dùng để rửa hình? Trương Thiệu Huy là một người thích thưởng thức hình ảnh của mình và mấy đứa trẻ, nếu trong nhà có những chất này cũng không có gì kì quái." Giản Mạc nói.
"Những dung dịch này cùng với dung dịch rửa ảnh bình thường có chỗ không giống. Nhiếp ảnh gia sẽ không chọn những dung dịch này, loại này nếu dùng không cẩn thận thì sẽ dễ làm hỏng ảnh chụp, nhìn qua một cái liền biết người này không có hiểu biết về phương diện này."
"Lần trước Tiêu Tiêu có đến nhà của Trương Thiệu Huy, trong nhà của hắn vừa vặn có một phòng rửa ảnh, xem ra cần phải nhờ đồng nghiệp phòng Pháp chứng đi qua xem thử một chút, nhìn xem ở đó có manh mối gì không."
"Được, chúng tôi lập tức đi ngay, có kết quả sẽ thông báo cho Madam."
"Vậy làm phiền sếp Vương rồi."
*****
"Cô thích ăn gì?" Tan ca, Giản Mạc cùng Mộc Hi Lương đến siêu thị cách nhà không xa. Giản Mạc không quên chuyện mời cơm Mộc Hi Lương, vừa tan ca liền kéo Mộc Hi Lương chạy thằng đến siêu thị.
"Làm món sở trường của cô đi." Từ lúc ở chung với Giản Mạc, cho đến giờ cũng không biết Giản Mạc sẽ nấu cơm, cho nên trong mấy năm mình không có ở đây, đứa nhỏ này rốt cuộc đã tự mình nấu ăn rồi sao? Ban đầu nói muốn ăn cơm do Giản Mạc nấu chẳng qua thuần túy là muốn làm khó Giản Mạc, nhưng không ngờ người ta sảng khoái đáp ứng như vậy.
Sở trưởng? Giản Mạc ngẫm nghĩ lại cuộc sống của mình mấy năm qua, thật giống như cho đến nay chưa bao giờ mình động tay làm gì, dĩ nhiên ngoại trừ những lúc đói không chịu nổi thì sẽ đi nấu một tô mì trứng gà cải xanh. Có thể nói là không có món sở trường không nhỉ? Bỗng nhiên có chút hối hận chuyện đồng ý nấu cơm, trước giờ mình chưa từng nấu qua, sao có thể đáp ứng sảng khoái như vậy chứ?!! Thật muốn ói một ngụm máu, cần gì phải đáp ứng người ta, đến quán ăn không phải là tốt hơn sao.
Nội tâm muốn gầm thét như vậy, biểu tình cũng tỏ ra có chút lúng túng, cái này bảo mình phải làm sao đây? Chẳng lẽ nói sở trường của mình là mỳ gói trứng gà cải xanh à? Nói ra thì mắc cỡ chết người. Vì để tránh xấu hổ, Giản Mạc chỉ có thể trưng ra gương mặt lạnh lùng, hào tráng chỉ tay nói: "Cô thích ăn gì thì cứ chọn rồi bỏ vào xe đẩy đi."
"Phụt ~, Giản Mạc thật đúng là quá đáng yêu nha." Mộc Hi Lương nhìn Giản Mạc không ngừng biến đổi sắc mặt, tự dưng cảm thấy dáng vẻ không được tự nhiên của đứa nhỏ nhà mình sao mà đáng yêu vậy nhỉ? Ừm, sau này có thể không cần chăm sóc dạy bảo rồi.
"........" Đáng yêu? Có phải Mộc Hi Lương giải phẫu thi thể đến điên rồi không, mình bày ra gương mặt như người chết vậy mà còn kêu là đáng yêu? Đúng là nhìn thấy người chết nhiều quá rồi.
"Ừm, vẻ mặt khi nãy của Tiểu Mạc đáng yêu hơn thi thể nhiều nha, chớ hoài nghi." Ngay lúc Giản Mạc còn đang suy nghĩ thì một câu thình lình này liền phát ra từ miệng Mộc Hi Lương.
"........."
Cái cô này có cần phải trắng trợn như vậy không, mặt của mình đương nhiên đáng yêu hơn thi thể nhiều rồi. A~, không đúng, tại sao lại đem mặt mình so với những người đó, đáng ghét, hơn nữa mình còn lọt bẫy, thật là mất mặt.
Mộc Hi Lương nìn Giản Mạc âm tình bất định, cố gắng nén cười. Ừm, tâm tình hôm nay đúng là không tệ.
"Ôi ~, đây không phải là Madam mặt không biểu tình sao, trùng hợp vậy a~" Ngay lúc Giản Mạc nhìn chằm chằm Mộc Hi Lương đang nén cười thì bên tai truyền đến giọng nói không phải rất quen thuộc, nhưng xưng hô quen thuộc như vậy, là người quen của mình có phải hay không nha! Giản Mạc thật muốn gào lên, bị người khác nhìn thấy bộ mặt khác của mình, thật sự rất khó chịu đó!
"Lany cũng thật đúng dịp nha, ế ~~, hai người nấu cơm hả? Có thể cho tôi đến ké một bữa hay không, tôi vừa mới ở phòng thí nghiệm về, rất là đói, Lany~" Nói xong, bày ra dáng vẻ đáng thương nhìn Mộc Hi Lương.
Nhưng phản ứng của Mộc Hi Lương là liếc mắt nhìn Giản Mạc một cái, sau đó nhìn Susen, mặt lạnh nói: "Chúng tôi chuẩn bị mua thức ăn cho con heo nhà chúng tôi, cậu nhất định muốn ăn?"
"Thú cưng nhà cậu?" Không xác định hỏi.
"Ừm hừ."
"Nữ thần cậu cũng có sở thích như vậy hả, mẹ nó! Lany, hình tượng ngự tỷ thục nữ của cậu đâu rồi, thú cưng nhà cậu sao có thể là một con heo chứ, quá đả kích tôi rồi! Phi, tôi mới không cần giành đồ ăn với heo, tạm biệt, hôm nay tâm tình của chị rất tốt, không so đo với cậu, vẫn nên đến nhà đứa nhỏ đáng yêu của tôi ăn ké thì hơn." Vừa chửi vừa bỏ chạy, khốn kiếp, cậu mới là heo, cả nhà cậu đều là heo, không muốn tôi quấy rầy thì cứ nói thẳng. Lany gì đó đáng ghét nhất, vẫn là đứa nhỏ nhà mình đáng yêu hơn.
"Thú cưng nhà cô là heo thật hả?" Thấy Susen bỏ chạy rồi Giản Mạc mới nghi ngờ hỏi.
"........."
Mộc Hi Lương rất bình tĩnh đẩy xe đồ, đi về phía trước, thấy thứ gì cũng cũng lấy, hoàn toàn không để ý đến Giản Mạc.
"Cho nên thú cưng của cô thật sự là?" Có lúc, một khi ai đó đã nổi lên lòng hiếu kì thì bạn có cản cũng không được, lúc Giản Mạc bu theo đằng sau hỏi cho ra nhẽ thì Mộc Hi Lương lựa chọn im lặng không nói.
Lúc đem toàn bộ nguyên liệu nấu ăn về nhà Giản Mạc thì Mộc Hi Lương lại rất giống một vị khách, yên lặng ngồi trong phòng khách xem TV, hoàn toàn coi thường âm thanh loảng xoảng lộn xộn phát ra từ phòng bếp.
Lúc này Giản Mạc rầu rĩ nhìn đống nguyên liệu trước mắt, trong tay là quyển sách dạy nấu ăn cô lén mua nhân lúc Mộc Hi Lương không chú ý. Nhưng nội dung bên trong cùng thực tế hoàn toàn không giống nhau nha. Đun nóng dầu đến sáu phần, xin hỏi, dầu nóng sáu phần rốt cuộc là nhiệt độ bao nhiêu vậy hả?! Còn chuyện thêm muối, cả hai lọ đều có màu trắng, nhìn thế nào thì cũng giống nhau dễ sợ! Giản Mạc muốn điên rồi, ảo não nhìn đống đồ ăn trước mặt.
Dĩ nhiên, ở đồn cảnh sát, Giản Mạc là người có tinh thần phá án cao nhất, một Giản Mạc không chịu thua tội phạm, thì cũng sẽ không nhận thua khi đối mặt với đống thức ăn.
Hồi lâu sau....
"Madam, xin hỏi đây là thứ gì?" Mộc Hi Lương bưng cái chén, nhìn đống màu đen bên trong, hỏi.
"Khoai tây." Giản Mạc nghiêm túc nói.
"Khoai tây là một loại thực phẩm màu vàng, có thể được Madam đại nhân xào thành màu đen, ừm, tay nghề của Tiểu Mạc quả nhiên phi thường." Nói xong, Mộc Hi Lương còn như nhìn thấy chuyện lạ mà gật đầu một cái.
"Còn cái này là món gì vậy?" Mộc Hi Lương tìm trong đống khoai tây màu đen một miếng nho nhỏ không phải màu đen, sau đó nhìn món khác, hỏi.
"Bắp cải xào lòng." Đối với lời của Mộc Hi Lương, đương nhiên Giản Mạc nghe ra ý tứ trong đó. Nhìn Mộc Hi Lương lại hỏi một món khác, Giản Mạc liếc mắt một cái, nghiêm trang nói, món này hẳn không có vấn đề gì chứ?
Nhìn bề ngoài của món này, ít nhất là không có kinh sợ như khoai tây, trong lòng Mộc Hi Lương thoáng an ủi một chút, chắc là có thể ăn nhỉ? Nghĩ như vậy, gắp một miếng nhỏ bỏ vào miệng.
"........" Cái này thật sự là bắp cải hả? Mộc Hi Lương rất muốn phun ra, mặn như vậy, là muốn thế nào a! Nhưng nhìn vẻ mặt khẩn trương của Giản Mạc, Mộc Hi Lương cứng rắn nuốt xuống.
"Còn món này?"
"Trứng gà."
"Món này?"
"Thịt bò bít tết."
Cứ như vậy, Mộc Hi Lương một bên hỏi một bên nếm thử, cuối cùng sau khi nếm xong đống thức ăn trước mặt thì trong lòng yên lặng thề: Sau này, có mệt mỏi đi nữa cũng sẽ không để Tiểu Mạc xuống bếp.
-------------
Tác giả có lời muốn nói:
Madam: "Tiểu Uyên chết tiệt ~ cô ra đây! Tôi bẻ ngón tay của cô!"
Tác giả: "Ế ~ làm gì đó!"
Madam: "Còn dám hỏi làm gì hả! Tôi không chỉ biết nấu mì trứng gà cải xanh!
Tác giả: "Ừ ừ, đứa trẻ nhà nào đó còn nói có mì trứng gà cà chua cũng là sở trường của cô."
Ánh mắt giết người của Madam phóng đến: "Tôi phải phế ngón tay phải của cô!"
Tác giả: "Dù sao tôi cũng không phải là công o(╯□╰)o
Editor cũng muốn bon chen: hai chẻ nhà mình đáng yêu vch T.T, nhất là Madam thần kinh thô của tui. Ngồi edit đoạn Susen làm cameo mà tui cười sml, chỉ một câu ngắn gọn của Hi Hi đã khiến giáo sư nhà chúng ta tức đến chửi thề, vừa chửi vừa bỏ chạy, vãi cả thú cưng là heo, vậy mà Madam còn tưởng thiệt, haha =))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi