DƯ ÂM

Du Âm về Thẩm gia, như mọi lần cởi cặp sách rồi đến phòng bếp phụ mọi người. Du Âm không biết Thẩm mẹ đã về, vừa vào bếp đã thấy bà tới tìm, muốn cô cùng bà đi đến nhà kính phụ chăm sóc cây cỏ.

Mấy năm nay Thẩm mẹ càng lúc càng rảnh rỗi, chồng thì bận rộn, con trai thì ít quan tâm nên bà rất thích Du Âm, cô bé vừa lương thiện, vừa mạnh mẽ, hoàn toàn không giống những cô bé đồng trang lứa.

Du Âm kính trọng Thẩm mẹ, trước khi mẹ cô qua đời, Thẩm mẹ đối xử với mẹ con cô rất tốt, sau khi mẹ Du Âm ngoài ý muốn qua đời vì tai nạn giao thông, Thẩm mẹ không chỉ tổ chức tang lễ cho mẹ cô mà còn giúp đỡ cho cô tiếp tục đi học. Ân tình giữa bọn họ rất nhiều khiến Du Âm không biết lấy gì để báo đáp.

Trong nhà kính, Thẩm mẹ chăm chút tỉa hoa, Du Âm thì tưới nước.

Bà trách cứ con trai trưởng Thẩm Nhương lâu rồi chưa về, con trai út Thẩm Trị thì chưa có bạn gái, thở dài nói: "Dì mà sinh được một cô con gái ngoan ngoãn như Du Âm thì tốt rồi, ít nhất còn vui vẻ thêm được mấy năm."

Du Âm cười cười: "Thực ra nhị thiếu gia rất quan tâm dì, chỉ là anh ấy để trong lòng thôi."

Thẩm mẹ thở dài: "Biết là vậy nhưng vẫn không bằng con gái được."

Đang nói thì Thẩm Trị đi vào, cầm điện thoại đưa cho mẹ, "Mẹ, anh trai gọi."

Thẩm mẹ ngày ngày nhớ thương con trai trưởng ở nước ngoài, vừa nghe là Thẩm Nhương gọi, buông cây kéo trong tay, cầm di động bước ra ngoài, "Cái tên tiểu tử thúi này, vẫn còn biết gọi điện về cho mẹ cơ đấy!"

Nhìn Thẩm mẹ đã đi xa, trong nhà kính chỉ còn lại cô và Thẩm Trị, Du Âm thấy không khí bỗng chốc ngột ngạt, hô hấp dồn dập.

Đợi một tuần, Thẩm Trị rốt cuộc cũng gặp được Du Âm, cô không dám đối mặt với anh, vội vàng xoay người để lại cho anh một bóng lưng, Thẩm Trị do dự một lát mới mở miệng, nói giọng thành khẩn, "Buổi tối hôm đó...... Thật xin lỗi, tôi biết chuyện này đã làm em tổn thương, tôi cũng không biết đền bù như thế nào cho em......"

"Tôi nhận lời xin lỗi của anh, anh cứ xem như không có chuyện gì xảy ra là được, không cần đền bù." Du Âm nhanh chóng nói xong câu đó rồi vội vàng rời khỏi nhà kính.

Thẩm Trị nhìn bóng dáng gầy yếu của Du Âm, ánh mắt khó lường.

Ra khỏi nhà kính, hô hấp Du Âm mới trở lại bình thường, lúc nãy nóng vội, trên đôi mắt xuất hiện vài giọt nước, cô dùng tay lau, áp chế nội tâm đang nổi sóng mãnh liệt, cố gắng bình tĩnh trở lại, làm bộ như không có chuyện gì rồi trở về phòng bếp.

Ở Thẩm gia, cô không thói quen ăn không ngồi rồi.

Năm bảy tuổi Du Âm đã sống tại Thẩm gia, cô và Thẩm Trị xem như là thanh mai trúc mã, nhưng hai người không thân thiết, từ nhỏ Thẩm Trị đã lạnh lùng, Du Âm lại hướng nội tự ti nên hai người rất ít khi nói chuyện với nhau.

Đêm xảy ra chuyện đó, Du Âm không dám nhớ lại, cô vốn không có sức để phản kháng lại Thẩm Trị, nhưng cô cũng có thể kêu cứu, chỉ là lúc muốn kêu cô chợt nghĩ lại, nếu có người tới thì phải nói gì bây giờ?

Nghĩ đến đó Du Âm dần dần không phản kháng nữa.

Du Âm cho rằng chuyện đêm đó như vậy là xong, sẽ không phát sinh thêm chuyện gì nữa, sinh hoạt vẫn diễn ra theo đúng quy luật thường ngày. Cô tiếp tục đi học, sau đó thi đại học, tìm một công việc không quá tệ kiếm tiền sinh hoạt, báo đáp ân tình của Thẩm mẹ. Đây chính là nguyện vọng của mẹ cô, cũng là mục tiêu sống của cô.

- --

Sau giờ cơm chiều, Ứng Thanh Hề đi theo mẹ sang Thẩm gia.

Mấy ngày trước Ứng mẹ mang con gái về nhà ngoại dự tiệc mừng thọ, dù sao cũng sắp thi nên tranh thủ ôn tập, Ứng mẹ thuê ngay một cô gia sư cùng về thành phố S để dạy học cho Ứng Thanh Hề. Sau khi trở lại, Ứng mẹ đem về không ít đặc sản, mang qua cho Thẩm mẹ. Quan hệ hai người thân thiết như chị em, không thiếu chuyện để nói, Ứng Thanh Hề đành phải đi tìm Thẩm Trị giết thời gian.

Ứng Thanh Hề và Thẩm Trị là thanh mai trúc mã, lúc ngồi nói chuyện với nhau, chủ đề bọn họ nói lại là Cao Lãng, "Em đúng là khâm phục tên Cao Lãng kia, không biết xấu hổ hay sao mà cứ gọi cho em hoài."

Cao Lãng bị Ứng Thanh Hề miêu tả thành tiểu tử thúi không biết xấu hổ quả thật không sai.

Thẩm Trị: "Nếu em nghe điện thoại của cậu ta thì cậu ta sẽ không gọi nhiều như vậy đâu."

"Nếu em nghe, anh ta nhất định sẽ nói đến khi điện thoại hết pin mới chịu ngắt. Thật phiền phức!" Ngoài miệng thì nói phiền phức, nhưng Thẩm Trị lại nhìn không ra một chút phiền phức nào trên khuôn mặt cô. Ba người lớn lên cùng nhau, Thẩm Trị khá hiểu tính cách của Ứng Thanh Hề, cô là một cô công chúa kiêu ngạo, cái gì cũng phải tốt nhất, Cao Lãng thì tính tình ăn chơi trác táng không kềm chế được, vì điểm này nên cô mới không ưng Cao Lãng.

Ứng Thanh Hề và Thẩm Trị nói về Cao Lãng một chút, rồi tùy tiện nói thêm vài chuyện, sau đó Thanh Hề ở trong phòng anh coi phim chờ mẹ nói chuyện xong với Thẩm mẹ. Thẩm Trị cầm một quyển sách, ngồi ở một góc sô pha, thoạt nhìn diện mạo của bọn họ rất xứng đôi, tạo nên một hình ảnh hết sức đẹp đẽ.

"Cốc cốc" tiếng đập cửa vang lên.

"Mời vào."

Du Âm cầm khay tiến vào, Thẩm mẹ phân phó cô chuẩn bị trái cây cùng trà hoa lài mang đến cho Ứng Thanh Hề, cô cẩn thận đem chúng đặt lên bàn trà trước mặt Ứng Thanh Hề, "Ứng tiểu thư, mời dùng."

"Cảm ơn." Ứng Thanh Hề thường xuyên tới Thẩm gia, những thứ Du Âm chuẩn bị đều là những món Ứng Thanh Hề thích, cô nho nhã nhấp một ngụm trà hoa lài, mắt không rời tivi.

Thẩm Trị nghe được tiếng của Du Âm lập tức ngẩng đầu, Du Âm đang đưa lưng về phía anh lom khom dọn trà, quần áo cô đang mặc rất vừa người, động tác duỗi tay của cô làm lộ ra một mảng da thịt trắng nõn. Thẩm Trị nhìn cô không dời mắt được, anh nhớ rõ eo cô rất nhỏ, đường nét cơ thể rất đẹp, đêm đó tay anh đặt ở eo cô lưu luyến thật lâu, da thịt mềm mại, sờ lên rất thoải mái, đã sờ là không muốn buông ra, cuối cùng anh bóp lấy eo cô, nằm trên người cô hung hăng ra vào......

Buổi tối Thẩm Trị không uống trà hoặc cà phê, cũng rất ít ăn gì, Du Âm đang đứng trước mặt anh thong thả rót trà, lúc ngẩng đầu vô tình đụng phải ánh mắt của Thẩm Trị, bị anh nhìn đến nỗi trong lòng trở nên hốt hoảng, vội vàng cầm khay ra khỏi phòng anh.

Dường như Du Âm thấy mình bị ảo giác, ánh mắt vừa nãy của anh nhìn cô với ánh mắt đêm hôm đó giống nhau y hệt.

Thẩm Trị nhìn Du Âm rời đi, đứng dậy đi đến nhà vệ sinh, dùng nước lạnh xối qua mới dập tắt được ngọn lửa vừa nhen nhóm.

Anh thừa nhận rằng, buổi tối hôm đó tuy anh có uống quá chén nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, chỉ là không khống chế được bản thân nên thú tính trong lòng mới nổi lên.

- --

Hai ngày cuối tuần ở Thẩm gia, Du Âm cố gắng tránh mặt Thẩm Trị, cũng may Thẩm Trị vẫn như bình thường, hai người cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc với nhau.

Chiều chủ nhật, Du Âm thu dọn đồ, nói dì Trần một tiếng rồi đến trường. Bên ngoài vẫn còn chút nắng, Du Âm mang theo mũ, đeo cặp sách, trên tay còn cầm một túi đựng quần áo và đồ cá nhân. Gặp Thẩm Trị ở cửa, bộ dạng như muốn ra ngoài, thấy Du Âm, anh chủ động mở miệng, "Đến trường à? Tôi cũng tiện đường qua đó, tôi đưa em đi."

Du Âm từ chối, "Không cần, tôi ngồi xe buýt được rồi"

Thẩm Trị không nói nữa, trực tiếp duỗi tay lấy cái túi cô đang cầm, đến chỗ để xe, Du Âm cũng chỉ có cách đuổi theo, cô do dự một chút thì mở cửa, nhìn thấy cô thì chú Phùng lên tiếng chào hỏi, Du Âm nhỏ giọng đáp lại.

Dọc đường đi hai người không nói một lời, Du Âm nhìn phong cảnh ngoài cửa, bên ngoài thì nóng đến đổ lửa, bên trong thì mát lạnh sảng khoái.

Khoảng bốn mươi phút sau, xe tới cổng sau trường học, Du Âm kêu chú Phùng dừng xe, cô lo lắng nếu dừng xe trước cổng chính thì sẽ bị người khác soi mói, Thẩm Trị nhìn ra tâm tư của cô nên không lên tiếng ngăn cản. Du Âm xuống xe, nghĩ lại trên xe còn có túi đồ, chỉ có thể mở cửa xe lấy, túi đồ đặt bên cạnh Thẩm Trị, cô duỗi tay với lấy, Thẩm Trị nhìn cô một cái, ánh mắt chứa đựng hàm ý sâu xa, Du Âm vội vàng tránh đi, đóng cửa xe lại.

Xe chậm rãi rời đi, hòa vào dòng xe cộ.

"Âm Âm?" Chu Kỳ ngập ngừng lên tiếng.

Du Âm nhìn thấy Chu Kỳ cũng có chút ngoài ý muốn, "Kỳ Kỳ, sao cậu lại ở đây?"

Chu Kỳ trả lời: "Tớ đến đây mua đồ."

Vừa rồi Du Âm xuống xe cô đã thấy, còn thấy Thẩm Trị đang ngồi bên trong, tuy không thấy rõ ràng mặt, nhưng Chu Kỳ biết người kia chắc chắn là đại soái ca. Nữ sinh thấy soái ca thì luôn tò mò hưng phấn, dùng ánh mắt dò xét hỏi Du Âm: "Người đi với cậu là ai vậy?"

Du Âm cầm túi đồ đi trước, "Là nhị thiếu của Thẩm gia."

Chu Kỳ biết quá khứ của Du Âm, cũng nghe Du Âm nói qua Thẩm gia có hai người con trai. Cô đi phía sau Du Âm, si mê cười hỏi: "Anh ấy đẹp trai lắm đúng không?"

Lại truy hỏi Du Âm, "Hình như anh ấy còn có anh trai? Bọn họ lớn lên có giống nhau không? Anh nào đẹp trai hơn thế?"

Du Âm nhớ lại gương mặt Thẩm Nhương, "Bọn họ lớn lên rất giống nhau, nhưng đại thiếu gia đã 27 tuổi, dáng vẻ trưởng thành hơn nhiều."

Thẩm Nhương đã là người đàn ông trưởng thành, còn Thẩm Trị vẫn còn ở độ tuổi thiếu niên tươi đẹp.

Chu Kỳ hâm mộ nói: "Mỗi ngày cậu đều được ngắm hai soái ca trong nhà, ngưỡng mộ cậu quá."

Du Âm nghe thế thì cười cười, nếu có thể, cô hy vọng bản thân có thể ở trong nhà mà nơi đó có cha có mẹ.

Chu Kỳ không biết trong lòng Du Âm nghĩ gì, trong lòng dâng lên chút tâm tư, hỏi Du Âm: "Mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy*, cậu không thích như thế sao?"

(* ý là thường xuyên gặp gỡ nhau)

Du Âm không chịu nổi Chu Kỳ, "Tớ với họ không cùng một thế giới."

"Vậy nếu cậu với bọn họ cùng thế giới, cậu sẽ thích sao?" Chu Kỳ không có ý định kết thúc đề tài này.

Du Âm bất đắc dĩ, "Anh ấy không phải hình mẫu lý tưởng của tớ."

Chu Kỳ giúp Du Âm cầm cái túi cô đang xách, "Trong đầu tớ có ít nhất một ngàn tiểu thuyết ngôn tình, nào là tổng tài yêu tôi, chuyện tình hoàng tử - lọ lem."

Du Âm cười, "Vậy còn cậu? Cậu muốn trở thành nữ chính tiểu thuyết nào?"

"Tất nhiên là làm nữ chính thiêu đốt trái tim lạnh băng của nam chính, nhưng tớ không biết nam chính của tớ đang ở nơi đâu hết."

Thời thanh xuân, ai cũng đem chính mình sống trong tiểu thuyết, làm nhân vật chính lương thiện, dũng cảm, nhân vật phụ thì tàn ác, tính cách phải rõ ràng, trải qua cuộc đời phong phú. Sau khi lớn lên mới chậm rãi hòa nhập cuộc sống, rất ít người có thể sống đúng bản thân, lương thiện thì có thể bị xem là yếu đuối, còn dũng cảm thì thành lỗ mãng, cuộc sống không chỉ đơn giản một mặt, nó thật phức tạp, thường xuyên làm con người ta lạc lõng giữa đời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi