DÙ CHO ANH CÓ THÂM TÌNH


Vị trí vắng vẻ nhất trong nhà hàng, đôi nam nữ trẻ tuổi có ngoại hình nổi bật ngồi đối diện nhau thu hút sự chú ý của nhiều người.

"Tách" một tiếng, cảnh này đã được chụp lại.

"Tử Du, cậu chụp cái gì vậy?"
Nghe vậy, Hạ Tử Du cất điện thoại đi, khóe miệng nhếch lên: "Không có gì, tớ thấy hoa bên này nhìn rất đẹp.

"
Cô gái ngồi đối diện Hạ Tử Du gật đầu, lại hỏi: "Đúng rồi, sao hôm nay cậu lại tiêu tiền như nước vậy, mời tớ đến nhà hàng đắt tiền như này ăn tối, thăng chức rồi à?"
Hạ Tử Du lắc đầu, trên môi nở một nụ cười không giải thích được: "Đắt không, tớ cảm thấy rất đáng.

"
Cô nói mà, Khương Tri Ly là người mới, lại có hôn ước với Hàn Tử Ngộ, dù có thế nào thì cũng không nên đến Kỳ Nhạc, chứ đừng nói đến việc vừa mới đến đã có thể tham gia thiết kế sản phẩm cho quý mới.

Hóa ra là đang cấu kết với Hoắc Tư Dương.

Hạ Tử Du chậm rãi cầm ly rượi lên, ý cười trong mắt càng ngày càng đậm, trong đầu đã vạch xong kế hoạch.

Trong khi đó, cuộc trò chuyện bên này cũng sắp kết thúc.

Bầu không khí không hề mập mờ giống như trong tưởng tượng của Hạ Tử Du, nhưng cũng không đến nỗi giương cung bạt kiếm.

Lúc này, chiếc điện thoại đang đặt trên bàn bỗng rung lên.

Hoắc Tư Dương cầm điện thoại lên, nhìn thấy tên người gọi đang hiển thị trên màn hình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm biếm khó hiểu.

Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn Khương Tri Ly nói: "Xin lỗi cô Khương, tôi phải nghe điện thoại.

"
"Không sao đâu.

"
Hoắc Tư Dương đứng dậy đi sang một bên, cho đến khi đảm bảo rằng Khương Tri Ly đang ngồi trên bàn ăn không nghe được nội dung cuộc trò chuyện, anh ta mới ấn nghe máy.

Anh cố ý kéo dài giọng nói: "Sao thế sếp? Đêm hôm gọi điện cho tôi, cậu đây là đang phá hỏng chuyện tốt của tôi đấy.

"
Giọng điệu vô cảm vang lên từ đầu dây bên kia: "Khoản tiền của chi nhánh bên Anh xảy ra vấn đề, tối nay cậu bay qua đó xử lý đi.

"
"?? Tối nay bay ngay á?? Khoản tiền?" Hoắc Tư Dương bỗng trợn tròn mắt, "Sếp này, cậu lãng phí sức lao động của nhân viên cấp cao thế này à?"
Sau một hồi kháng cự vô ích, Hoắc Tư Dương bỗng nhiên im lặng, anh vểnh tai lên nghe âm thanh truyền đến.

Chờ đã, nhạc nền này nghe quen quen.

Anh ngẩng đầu lên nhìn, cách đó không xa, có người đang chơi piano, giai điệu êm tai như dòng nước chảy lặng lẽ vang lên.

Giống hệt với âm thanh phát ra từ trong điện thoại.

Hoắc Tư Dương cuối cùng cũng phản ứng lại, anh tức giận cười nói: "Phó Bắc Thần, cậu cmn đây là đang dùng việc công trả thù riêng! "
Anh còn chưa tố cáo xong thì điện thoại đã bị ngắt không thương tiếc.

Hoắc Tư Dương vừa mới trở về bàn ngồi, thông tin chuyến bay đã được gửi vào điện thoại.

Anh chỉ có thể nghiến răng, cất điện thoại vào trong túi, nhìn về phía Khương Tri Ly, cố nặn ra một nụ cười còn xấu hơn là đang khóc: "Thật sự xin lỗi cô Khương, e là tối nay tôi không có cách nào đưa cô về được, công ty có việc gấp, tôi phải qua đó xử lý.

"
Khương Tri Ly nhìn dáng vẻ của anh như đang đi dự đám tang, cô thân thiện gật đầu.

"Không sao đâu, anh bận việc của anh đi, tôi tự về được.


"
Thấy Hoắc Tư Dương vội vàng rời đi, Khương Tri Ly gọi người phục vụ đến, cô nghĩ anh ta vẫn chưa kịp thanh toán.

Nhưng người phục vụ lại lịch sự nói với cô, bàn của bọn họ đã được thanh toán rồi.

Khương Tri Ly cau mày, cô còn nghĩ chắc là Hoắc Tư Dương đã thanh toán trước rồi, cô cũng không nghĩ nhiều nữa.

Khi cô bước ra khỏi nhà hàng, trời đã tối đen như mực.

Vị trí của nhà hàng này thật sự rất hẻo lánh, Khương Tri Ly đi đến ven đường chuẩn bị bắt xe, cô đứng ngoài gió lạnh cả nửa ngày cũng không nhìn thấy chiếc taxi nào đi ngang qua.

Cuối cùng, trong màn đêm vô tận, một chiếc taxi chậm rãi đi đến dừng lại trước mặt cô.

Khương Tri Ly còn chưa kịp lên xe, tài xế đã mở cửa đi xuống, lo lắng đi vòng qua bánh xe: "Cô gái, cô đợi một chút, hình như bánh xe của tôi bị xì, đợi tôi kiểm tra một lát.

"
"Được, vậy ông cứ xem đi.

"
Khương Tri Ly vừa định mở cửa bước lên xe, cách đó không xa, cô nhìn thấy một chiếc Rolls Royce Phantom từ trong màn đêm chậm rãi đi tới, dừng lại ở ven đường gần đó.

Khương Tri Ly nhìn đi nhìn lại hai lần, sau đó cô nhìn thấy một dáng người quen thuộc từ trên xe đi xuống.

An Dương?
Xét về giá của chiếc xe, An Dương hẳn là không có khả năng sở hữu chiếc xe này, chẳng lẽ Phó Bắc Thần đang ở gần đây?
Khương Tri Ly nghĩ một lúc, cô không thèm để ý đến bác tài xế đang bận bịu sửa xe bên cạnh, cô đi thẳng về phía An Dương.

Cô cười nói: "Trợ lý An, thật trùng hợp, anh cũng đến đây ăn cơm à?"
An Dương chỉnh lại mắt kính, lịch sự trả lời: "Không phải, tôi đến đón Phó tổng.

"
Cho dù là cô đã đoán trước được câu trả lời, Khương Tri Ly vẫn giả vờ ngạc nhiên: "Tối nay Phó tổng đến đây dự tiệc xã giao à?"
Nghe vậy, An Dương dừng lại một chút, vẻ mặt thản nhiên nói dối: "Đúng vậy.

"
Vốn dĩ trong lịch trình không có mục này, chính anh còn không biết đây là tình huống gì, anh chỉ nhận điện thoại nói là phải đến đón người.

An Dương vỗn dĩ còn đang thắc mắc tại sao Phó Bắc Thần bỗng nhiên lại đến nhà hàng ở nơi vắng vẻ thế này ăn tôi, bây giờ anh nhìn thấy Khương Tri Ly cũng ở đây, xem ra cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn.

Trong khi hai người đang nói chuyện, phía sau truyền tới tiếng bước chân.

Phó Bắc Thần cầm chiếc áo vest trên tay, vài cúc áo sơ mi tùy ý cởi ra, dáng vẻ trông vừa lười biếng vừa kiêu ngạo, đôi mắt đen láy lạnh lùng không còn dáng vẻ thâm trầm như ngày xưa, anh giống như là đang say.

An Dương phản ứng rất nhanh, anh nhanh chóng mở cửa xe.

Phó Bắc Thần cúi người bước lên xe, giống như anh hoàn toàn không nhìn thấy Khương Tri Ly đang đứng bên cạnh.

"Phó tổng.

" Khương Tri Ly vội vàng lên tiếng gọi anh.

Người đàn ông ngước mắt lên, men say còn lại trong mắt dường như đã tản đi, khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh thường ngày.

Khương Tri Ly mỉm cười, ánh mắt chân thành nhìn anh: "Ở đây hẻo lánh quá, tôi không bắt được xe, anh có thể tiện đường cho tôi đi nhờ được không?"
Giọng điệu chân thành, mặt không đổi sắc, cô bỗng nhiên cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình đã được Phó Bắc Thần rèn giũa lên một tầm cao mới.

Không chỉ như vậy, cô còn sắp bị anh bức thành kẻ chuyên đi nhờ xe rồi.

Khương Tri Ly vừa nói xong, tiếng còi xe phía sau vang lên, đèn xe màu trắng nhấp nháy hai lần.


Bác tài xế vừa rồi còn tình cờ lái xe đến đây, ló đầu ra khỏi cửa xe, lớn giọng hỏi: "Cô gái, còn muốn bắt xe nữa không?"
"! !.

.

"
Cứu mạng!!!!
Bác tài xế này có thể sáng suốt một chút được không!!
Một giây trước cô còn đang cảm thán kỹ năng diễn xuất của mình không chê vào đâu được, bây giờ cô chỉ muốn đứng đây cả đêm mua vé rồi chuyển đến hành tinh khác sống.

Khương Tri Ly ngượng ngùng đến mức suýt chút nữa có thể dùng ngón chân móc thành một tòa lâu đài thần tiên, cô cố nặn một nụ cười: "Không ngồi nữa ạ, cảm ơn bác tài.

"
"Ờ, được.

"
Chiếc xe taxi rời đi, để lại bầu không khí lúng túng.

Cho dù tố chất tâm lý của Khương Tri Ly có mạnh mẽ đến đâu thì bây giờ cô vẫn cần thời gian để sắp xếp lại một chút
Chỉ cần cô không xấu hổ, người xấu hổ là Phó Bắc Thần.

Cô cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày, ánh mắt nhìn chăm chú đến nỗi sắp chọc thủng thành một cái lỗ.

Cô cần thời gian để sắp xếp lại câu từ, sống lại để thoát khỏi bầu không khí đang lúng túng này.

Nhưng mà còn chưa kịp đợi Khương Tri Ly sống lại, cô đã nghe thấy Phó Bắc Thần thấp giọng nói: "Khương Tri Ly.

"
Giọng nói trầm trầm lạnh lùng hòa vào cơn gió đêm, cực kỳ lạnh lùng, trong lòng Khương Tri Ly cũng run lên.

"Hả?"
Cô còn chưa kịp hoàn hồn, kinh ngạc ngẩng đầu lên.

"Lên xe.

"
"Ờ, được!.

.

"
Chiếc Rolls Royce chầm chậm đi vào màn đêm, hòa mình vào dòng xe cộ.

Bên trong xe vô cùng im lặng, Khương Tri Ly vừa rồi đã hoàn toàn học được một bài học, cô ngồi im lặng như gà.

Cô còn nghe được mùi rượu thoang thoảng bay trong không khí.

Chỉ trong vài phút, Khương Tri Ly đã hoàn toàn quên mất bài học vừa rồi.

Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, thận trọng hỏi: "Tối nay anh uống rượu à?"
Phó Bắc Thần nhắm mắt lại, anh đưa tay lên xoa xoa chân mày, ừ một tiếng.

Khương Tri Ly lại thầm thì: "Trước đây sao không thấy anh uống nhiều!.

"

Anh hừ một tiếng, "Em nhìn thấy tôi được mấy lần?"
"! ! "
Khương Tri Ly nghẹn họng không nói được câu nào, cô quyết định không nói đến chủ đề này nữa, im lặng quay đầu đi.

Bên ngoài cửa xe, màn đêm buông xuống, chỉ còn lại ánh đèn đường nhanh chóng lướt qua.

Suy nghĩ trong đầu cô trôi về nửa tiếng trước.

Trong nhà hàng, Hoắc Tư Dương vừa nói xong, bầu không khí trên bàn ăn bỗng trở nên im lặng.

Công bằng mà nói, lời đề nghị của Hoắc Tư Dương thực sự rất hấp dẫn.

Trong khoảng thời gian này, Khương Tri Ly vẫn luôn liên lạc với những nhân viên cũ của Khương thị, cô muốn tìm hiểu thử xem Nghiêm Huệ đã làm gì, nhưng không ai sẵn sàng giúp đỡ cô.

Trong thời đại vật chất lên ngôi, ai cũng đặt lợi ích cá nhân của mình lên hàng đầu, được mấy ai sẽ niệm lại tình xưa, mạo hiểm đến giúp cô lật đổ Nghiêm Huệ.

Mà chuyện thuyết phục được Phó Bắc Thần trong vòng một tháng, cô đương nhiên là không làm được.

Tuy rằng không biết lời đề nghị này của Hoắc Tư Dương là có mục đích gì, nhưng đối với cô mà nói thì chỉ có lợi mà không có hại.

Hoắc Tư Dương cười nói: "Cô Khương, cô phải biết rằng, nếu như Phó Bắc Thần biết cô là vì chuyện này mà tiếp cận anh ấy, những chuyện sau này cô gặp phải chắc còn tệ hơn thế này nhiều.

"
Khương Tri Ly im lặng một lúc, ánh mắt cô vô cũng kiên định, "Xin lỗi, nhưng tôi tạm thời không muốn rời khỏi Kỳ Nhạc.

"
Cô ở lại đây.

không chỉ vì cứu Khương thị, còn vì chính bản thân cô.

Nếu như Phó Bắc Thần không muốn giúp cô, vậy thì xem như thôi đi vậy.

Cho dù có thế nào đi chăng nữa, lần này, cô sẽ không như tám năm trước.

Có những lựa chọn, sai một lần là đủ rồi.

Khương Tri Ly ngủ thiếp đi.

Có lẽ là do ghế sau của chiếc Rolls Royce quá thoải mái, hoặc là do mấy ngày nay cô thức đêm vẽ nên có hơi mệt, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cho đến khi cô mơ màng mở mắt ra, chiếc xe đã dừng lại dưới tầng hầm khách sạn, không biết là đã dừng bao lâu.

Cô lặng lẽ liếc nhìn Phó Bắc Thần đang ngồi bên cạnh, phát hiện anh vẫn đang cúi đầu xem tài liệu.

Ánh đèn bên trong xe mờ ảo, vẻ mặt anh chăm chú bình tĩnh, nhìn không giống như đang say.

Khương Tri Ly bỗng tỉnh táo trở lại.

Đợi đã, anh xem tài liệu để giết thời gian, vậy cô đã ngủ trên xe bao lâu rồi??
Nhưng mà Phó Bắc Thần cũng không muốn đánh thức cô.

Xem ra anh vẫn còn có trái tim.

Khương Tri Ly bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

Bỗng nhiên, tiếng lật tài liệu loạt soạt vang lên bên trong xe, Khương Tri Ly vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Hiếm khi có cơ hội thế này, cô muốn kéo dài thời gian một chút.

Giả vờ được khoảng chừng mười phút, Khương Tri Ly cảm thấy sắp xong rồi, cô giả vờ như vừa mới ngủ dậy, nghiêng đầu nhìn anh.

Thật trùng hợp, Phó Bắc Thần cũng ngước mắt lên nhìn cô.

Đối mặt với ánh mắt của anh, Khương Tri Ly nuốt nước bọt, mặt không hề đổi sắc hỏi anh: "Chúng ta đến nơi rồi à?"
Anh không thèm trả lời mấy câu hỏi nhảm nhí của cô, dứt khoát mở cửa xuống xe.

Thấy cô không chịu nhúc nhích, Phó Bắc Thần đặt một tay lên cửa xe, cau mày hỏi.

"Diễn xong chưa?"
Khương Tri Ly: "?"

Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, để lại mấy chữ.

"Diễn xong rồi thì xuống xe.

"
Cô tính sai rồi.

Vào một khoảnh khắc nào đó, Khương Tri Ly cảm thấy mình như đang đàn gảy tai trâu.

Cô đi theo Phó Bắc Thần vào thang máy, đôi giày cao gót dưới chân bị cô đạp rầm rầm.

Lúc này, âm thanh giày cao gót từ phía trước truyền đến, sau đó là một giọng nữ nhẹ nhàng êm tai.

"Phó tổng, thật là trùng hợp, không nghĩ sẽ gặp anh ở đây.

"
Khương Tri Ly cảm thấy căng thẳng, cô cảnh giác nhìn cô gái trẻ đang đi về phía bọn họ.

Người phụ nữ có khuôn mặt dịu dàng, ăn mặc sang trọng ưu nhã, nhìn Phó Bắc Thần nở nụ cười duyên dáng.

Phó Bắc Thần lịch sự gật đầu, giọng điệu hời hợt: "Cô Lâm, đã lâu không gặp.

"
Lâm Chi Vi không ngờ rằng Phó Bắc Thần lại nhớ tên mình, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Cho đến khi ánh mắt cô ta dừng lại trên người Khương Tri Ly, nụ cười trên miệng bỗng chốc đông cứng lại.

Chưa từng nghe nói Phó Bắc Thần có bạn gái.

Nhưng mà đêm hôm, một nam một nữ cùng nhau đến khách sạn!.

Lâm Chi Vi vội vàng duy trì nụ cười trên mặt, nhẹ giọng hỏi: "Đây là thư ký mới của Phó tổng sao? Thật xinh đẹp.

"
Khương Tri Ly:? Sao không phải là bạn gái?
Cô cúi đầu nhìn, có trùng hợp không chứ, hôm nay cô mặc trang phục công sở, cô mặc áo sơ mi lụa trắng với chân váy đen, trông cô thật sự rất giống thư ký.

Nghe vậy, Phó Bắc Thần cau mày, ánh mắt anh lướt nhìn biểu cảm trên mặt Khương Tri Ly, sau đó lại nhìn xuống đường cong mảnh khảnh của cô.

Anh quay mặt nhìn đi chỗ khác, vừa định lên tiếng, nhưng Khương Tri Ly đã nhanh hơn một bước, cô nhón chân lên, làm như không có ai ở đây tiến lại gần anh.

Đầu ngón tay mảnh khảnh của cô nắm lấy cà vạt anh, nhẹ nhàng chỉnh lại chiếc cà vạt vốn dĩ không cần chỉnh lại chút nào, sau đó nhìn anh.

Bãi đậu xe thiếu sáng, nhưng đôi mắt cô lại sáng động lòng người, hàng mi dài cong vút khẽ rung.

Khương Tri Ly nháy mắt, cố ý làm nũng: "Phó tổng, cà vạt của anh lệch rồi.

"
Chỉ cần cô đến gần thêm chút nữa, đã có thể hôn lên môi anh.

Vì khoảng cách quá gần nên hơi thở của hai người như quyện vào nhau.

Phó Bắc Thần đút hai tay vào túi quần, anh không tránh động tác của cô, chỉ lặng lẽ cúi đầu nhìn cô.

Ánh mắt thâm thúy nhìn vào đôi mắt cô, sau đó từ từ di chuyển xuống môi cô.

Nhiệt độ trên mặt Khương Tri Ly bị ánh mắt của anh làm cho tắng lên, cô vô thức nín thở.

Phải nói rằng, ánh mắt Phó Bắc Thần nhìn cô!
Giống như kẻ đi săn đang nhìn chằm chằm con mồi đang tự mình dâng đến cửa.

Tràn đầy mê hoặc.

Như muốn dụ dỗ cô tiếp tục động tác tiếp theo!.

.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi