DÙ CHO ANH CÓ THÂM TÌNH


Ở sau lưng biên đạo chuyện của người khác, lại còn bị người ta bắt ngay tại trận, đúng là đủ xấu hổ.
Khương Tri Ly cười híp mắt, ánh mắt không hề nhìn ra vẻ tức giận, nhưng lại khó hiểu đến nỗi khiến người khác cảm thấy nguy hiểm.
"Nếu cô tò mò về mối quan hệ giữa tôi và Hoắc tổng như vậy, sao cô không đến hỏi tôi? Tôi nhất định biết thì sẽ nói, nói thì sẽ nói bằng hết."
Nữ đồng nghiệp bị mắng đến đơ người, trán bắt đầu đổ mồ hôi.
Lỡ như Khương Tri Ly lại nói lại những chuyện này với Hoắc tổng, cô sẽ mất việc như chơi.
Sắc mặt Hạ Tử Du bình tĩnh, nhưng thật ra lòng bàn tay cô ta đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Cô ta giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu uy hiếp: "Khương Tri Ly, cô dựa vào khuôn mặt đi lên mà còn ở đây kiêu ngạo? Cô nói xem những chuyện này Hàn Tử Ngộ có biết không?"
Khương Tri Ly chậm rãi đi đến trước gương, cô thong thả tô lại son môi, nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Tử Du cười rạng rỡ.
Đôi môi đỏ mọng tươi tắn khiến nụ cười của cô càng thêm mê người, đôi mắt hồ ly nhếch lên, nhìn cô như một mỹ nhân vô cùng bá đạo.
"Tôi xinh đẹp như vậy sao tôi lại không tự hào? Dù sao không phải ai cũng có thể dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, cô nói xem có đúng không, đàn chị."
Sắc mặt Hạ Tử Du tái nhợt.

Đôi môi đỏ mọng của Khương Tri Ly hé mở, ánh mắt vô cùng châm chọc, miệng cô như một chiếc súng liên thanh, nói hết câu này đến câu khác.
"Còn nữa, đã là thời đại nào rồi, lúc nào cũng nói đến đàn ông thì có phải nhàm chán quá rồi không.

Hay là trong lòng đã bẩn nên nhìn cái gì cũng thấy bẩn?"
"Cô quan tâm đến chuyện của tôi như vậy, lại còn chụp lén, nghề tay trái của cô là paparazzi à? Cả ngày bận rộn chạy theo người nổi tiếng?"
Hạ Tử Du còn không tìm được cơ hội để phản bác, cô ta tức giận đến nỗi suýt chút nữa làm tróc những viên thạch anh trên móng tay mình.
Lồng ngực đập phập phòng, đôi môi bị cắn đến trắng bệch, cuối cùng chỉ có thể cay đắng nói lại một câu: "Để tôi xem cô còn đắc ý được bao lâu."
Tiếng giày cao gót càng lúc càng xa, bên trong nhà vệ sinh lại yên tĩnh trở lại.
Diệp Gia Kỳ, người chứng kiến toàn bộ, không nhịn được mà bắt đầu vỗ tay, cảm khái nói: " Chị, chị mở lớp dạy mắng người đi, em ngồi trên mái nhà học cũng được."
Khương Tri Ly bỗng nhiên bật cười, cô khiêm tốn nói: "Em cũng rất giỏi, hai chúng ta không phân cao thấp."
Cô nhìn Diệp Gia Kỳ, cười cảm kích: "Vừa nãy cảm ơn em nhé."
Không biết thế nào, Diệp Gia Kỳ nhìn thấy nụ cười của cô, không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng, vội vàng an ủi: "Haiz, chị này, chuyện có như thế, đám người bọn họ là như vậy, chị đừng có nghe.

Đoạn thời gian trước lúc em mới tới, bọn họ cũng từng nói em như vậy....."
Đây cũng chẳng phải là lời an ủi, lúc Diệp Gia Kỳ vừa mới đến công ty, cô cũng đã đối mặt với chuyện bị đồng nghiệp khua môi múa mép nói xấu sau lưng.

Xung quanh cũng chẳng có mấy người thực sự xem cô là đồng nghiệp, bọn họ đều cảm thấy cô là phú nhị đại dựa vào quan hệ để sống, không phải nịnh cô thì là sợ cô.
Chỉ có Khương Tri Ly, thật sự xem cô là đồng nghiệp bình thường.
Diệp Gia Kỳ chưa bao giờ muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng chuyện hôm nay, cô thật sự muốn xen vào.
Sau khi tạm biệt Khương Tri Ly dưới lầu, Diệp Gia Kỳ lấy điện thoại ra, hung hăng gọi điện thoại.

"Sao vậy tổ tông?" Giọng điệu nhàn nhạt của Hoắc Tư Dương từ đầu bên kia truyền đến.
"Hoắc Tư Dương, sao anh lại làm Phó giám đốc công ty được vậy? Đám nhân viên ở công ty sao lại ngụy biện như vậy chứ?"
Hoắc Tư Dương bỗng nhiên bị mắng, anh bối rối hỏi: "Ai làm gì em?"
Diệp Gia Kỳ kể ngọn nguồn câu chuyện lại một lần cho anh nghe, còn thêm dầu vào mỡ.
"Anh cũng không biết đám người kia nói chuyện khó nghe thế nào đâu, chị Tri Ly tức đến sắp khóc, hai mắt cũng đỏ hoe...!Có ai lại ức hiếp người khác như thế? Đều tại anh, không có chuyện gì cũng mời người ta ăn cơm, tại anh nên chị Tri Ly mới bị nói thành như vậy?"
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói Diệp Gia Kỳ từ bảng điều khiển ô tô truyền đến, vang vọng rõ ràng bên trong xe.
Bàn tay đang cầm vô lăng của Hoắc Tư Dương sắp không cầm nỗi nữa, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra, lại phải quan sát sắc mặt của người ngồi phía sau.
"Bà cô, anh sai rồi có được không, anh phải lái xe, cúp đây."
Hoắc Tư Dương vội vàng ngắt cuộc gọi Bluetooth, giọng nói Diệp Gia Kỳ đột ngột dừng lại, bên trong xe khôi phục lại trạng thái yên tĩnh.
Từ kính chiếu hậu, Hoắc Tư Dương nhìn thấy Phó Bắc Thần đang cúi đầu xem điện thoại, trên mặt không có biểu cảm gì.
Xong rồi, anh vừa mới từ nước Anh đến ngày đêm còn chẳng phân biệt được mà chạy về đây, còn chưa kịp ngồi nóng ghế.
Anh chỉ là cùng Khương Tri Ly ăn một bữa cơm, sao lại gây ra nhiều rắc rối như vậy.
Hoắc Tư Dương nuốt nước miếng, cố gắng vùng vẫy: "Cái đó....!Sếp này.....!Cậu nghe tôi giải thích, chỉ là hiểu lầm."
Phó Bắc Thần ngước mắt lên, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn anh, giọng nói lạnh lùng.

"Môi trường cạnh tranh trong công ty ác liệt như vậy, tung tin đồn gây rối, xử lý thế nào, cần tôi dạy cậu sao?"
Hoắc Tư Dương bị ánh mắt lạnh lùng của anh dọa cho rụt cổ lại, anh ta mở miệng định nói gì đó, lời đến miệng rồi lại chuyển thành: "Hiểu rồi, tôi lập tức gọi cho bộ phận nhân sự."
Anh xem như đã biết, trả thù cái gì chứ, đơn thuần là chém gió.
Phó Bắc Thần rõ ràng là không quên được tình cũ.
Anh thế nào mà lại đụng phải vảy ngược, lần này lại đến nằm trước họng súng.
Vì thế, Hoắc Tư Dương chỉ có thể không không ngừng gọi cho Tiêu Diễm và quản lý của Bộ phận Nhân sự.
Ở ghế sau, Phó Bắc Thần bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, sự chú ý của anh lại rơi trên màn hình điện thoại.
Trên màn ảnh hiện lên hai tin nhắn.
- Áo vest của anh còn ở chỗ tôi, khi nào thì tôi trả anh được?
- Ông chủ có thể thêm WeChat của tôi được không? Phí tin nhắn SMS rất đắt >▽.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi