DÙ CHO ANH CÓ THÂM TÌNH


Ban nãy còn lên giọng, lúc này Nghiêm Huệ cũng biết mình còn phải tính đến chuyện tình cảm trong nhà, trên mặt bà ta nở một nụ cười giả dối, "Ly Ly đến rồi à, ngồi xuống trước đi."
Khương Tri Ly khẽ gật đầu, cô mới vừa ngồi xuống đã nhìn thấy đống văn kiện trước mặt, trên đó viết mấy chữ: Báo cáo tài chính.
Cô tùy tiện lật xem, chân mày cô nhíu lại càng ngày càng chặt.
Nghiêm Huệ vừa quan sát vẻ mặt của cô, vừa lên tiếng nói: "Ly Ly này, mấy năm nay cậu con vẫn luôn gạt con, thật ra thì chuỗi vốn của công ty đã có vấn đề từ lâu rồi, dự án đầu tư bất động sản năm ngoái, một dự án tốt như vậy bỗng dưng bị chính phủ cho tạm dừng, chuyện này không ai ngờ đến, tổn thất mấy trăm triệu."
Nói xong, Nghiêm Huệ lại thở dài: "Bây giờ chuỗi vốn của công ty thiếu hụt nhiều như vậy, sắp ảnh hưởng đến cách hoạt động bình thường của công ty rồi, với tư cách là cổ đông lớn nhất công ty, con..."
Giống như là đã hẹn trước, Khương Tri Ly dường như đoán ra được gì đó, không đợi Nghiêm Huệ nói hết lời, cô đã lên tiếng cắt ngang: "Cho nên?"
Cô nhìn thẳng vào Nghiêm Huệ, lời nói rõ ràng sắc bén: "Khi tôi ra nước ngoài thì quyền quản lý công ty tôi đã giao cho bà và cậu, mọi quyết định quan trọng trong công ty đều do bà đưa ra, dự án xảy ra vấn đề, công ty kinh doanh không được tốt, dự án mấy trăm triệu bà cũng chưa từng hỏi qua ý kiến của tôi, bây giờ xảy ra chuyện, chẳng lẽ mợ muốn trách tôi sao?"
Không ngờ Khương Tri Ly lại không hề nể mặt trước mặt mọi người như vậy, sắc mặt Nghiêm Huệ hết trắng rồi lại đỏ, kế hoạch ban đầu bỗng nhiên đi vào ngõ cụt.
Thẩm Hoành Quang ngồi một bên vừa định lên tiếng giảng hòa, một cổ đông ngồi bên cạnh Nghiêm Huệ đã bực bội lên tiếng: "Khương đại tiểu thư, cô không thể nói như vậy được.

Công ty một khi đã hoạt động là đã có khả năng gặp phải rủi ro rồi, cô giữ nhiều cổ phần nhất, bây giờ công ty đang gặp phải khó khăn, cô đương nhiên phải làm tròn trách nhiệm của mình, làm tấm gương sáng cho chúng tôi, nếu không chúng tôi làm sao có thể yên tâm mà ở lại tập đoàn Khương thị."
Khương Tri Ly nheo mắt, ánh mắt sắc bén liếc về phía ông ta, "Ông có ý gì?"
Người đàn ông kia hừ một tiếng, khuôn mặt tiểu nhân không giấu được nụ cười xấu xa trên mặt ông ta, "Chuỗi vốn thiếu hụt năm trăm triệu, cô Khương đây xem như là người thừa kế hợp pháp của công ty, đương nhiên là do cô chịu trách nhiệm bù vào rồi.

Đám cổ đông nhỏ chúng tôi không thể kiếm ra nhiều tiền đến vậy, nếu như trong vòng một tháng mà cô Khương không có cách nào để mang về năm trăm triệu tiền đầu tư, Khương thị tiếng tăm lừng lẫy ở Giang Thành e là không tồn tại được nữa."
Năm trăm triệu đầu tư, cô đi đâu tìm bây giờ.

Đã nói đến nước này rồi, mục đích của bữa tiệc Hồng Môn hôm nay xem ra đã rất rõ ràng.
Giọng nói của Khương Tri Ly lạnh xuống, "Năm trăm triệu? Là các người điên hay là tôi điên?"
Lúc này, Nghiêm Huệ đứng lên, chỉnh sửa lại một chút sợi dây chuyền kim cương đang đeo trên cổ, bà ta bình tĩnh nói thêm: "Không lấy được năm trăm triệu cũng không sao, còn có cách khác."
"Ký lên bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần trên bàn, tất cả khoản nợ của Khương thị không cần cô trả nữa.


Đương nhiên, nếu Khương thị hồi sinh thì không còn mang họ Khương nữa."
Hóa ra đây là mục đích của bọn họ.
Dùng cái giá trên trời ép cô phải từ bỏ Khương thị.

Chiếc bánh lớn mang tên Khương thị này vẫn luôn có vô số người để mắt đến.
Khương Tri Ly rũ mắt xuống, cô bật cười một tiếng.
Nghiêm Huệ nhíu mày lại, nhìn thấy Khương Tri Ly chậm rãi đưa tay lên, từng chút từng chút một xé đi bản thỏa thuận chuyển nhượng đang để trước mặt.
Cô đứng dậy, quét mắt nhìn một lượt mọi người đang ngồi, sau đó ánh mắt cô dừng lại trên người Nghiêm Huệ.
Khương Tri Ly nhếch đôi môi đỏ mọng, giọng nói lạnh lùng châm chọc, "Muốn nuốt trọn Khương thị, ham muốn cũng lớn quá nhỉ?"
Nghiêm Huệ ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng lại, Khương Tri Ly đã xoay người chuẩn bị rời đi.
Lúc cô xoay người, mái tóc đen nhánh dài đến eo của cô như đang nhảy múa trên không trung, tạo thành đường cong hoàn mỹ, khoa trương mà liều lĩnh, sự kiêu ngạo của cô đã dung hòa vào xương, không vì thời gian, không vì nhà họ Khương sa cơ thất thế mà phai đi một chút nào, thậm chí còn nổi bật hơn trước đây.
"Một tháng, vậy là đủ rồi."
Nghiêm Huệ cười lạnh, đưa một bản hợp đồng khác đến trước mặt cô, "Khương đại tiểu thư, cô nói không thì không có bằng chứng."
Khương Tri Ly lạnh lùng nhìn lướt qua, "Hợp đồng không có luật sư xem qua, tôi sẽ không ký.

Bà không cần lo tôi sẽ lật lọng.

Nếu như tôi không lấy được tiền về, chẳng phải các người lại có cách khác để phá hủy Khương thị à?"
Cô không ngốc, nếu như Khương thị thật sự gặp vấn đề lớn như vậy, Nghiêm Huệ không thể nào giống như bây giờ, ung dung nhàn nhã lợi dụng điểm yếu để uy hiếp cô được, chẳng ai lôi cục diện rối rắm vào tay mình cả.
Trừ phi, bọn họ đang giở trò sau lưng, ép cô giao cổ phần ra mà thôi.
Nhưng cho dù cô biết được mục đích thật sự của bọn họ thì cũng chẳng có ích gì.

Thành viên ban Giám đốc, cổ đông lớn nhỏ ở Khương thị đều đứng về phe Nghiêm Huệ, cô chỉ có một mình, hoàn toàn không có cách nào tra được bọn họ đang làm gì, chỉ có thể bị người khác kiểm soát.


Điều duy nhất mà cô có thể làm bây giờ là tranh thủ thời gian, nghĩ cách để giữ lại Khương thị.
Thấy Khương Tri Ly nhất quyết không ký, Nghiêm Huệ cũng không ép buộc nữa, cho dù cô có ký hay không, kết quả một tháng sau vẫn như vậy.
Cho đến khi bóng người Khương Tri Ly biến mất sau cửa phòng họp, một trong những cổ đông bắt đầu luống cuống, vội vàn chạy đến hỏi Nghiêm Huệ: "Cô ta sẽ không lấy được năm trăm triệu đâu phải không?"
Nghiêm Huệ hoàn hồn lại, cười lành: "Ở Giang Thành này làm gì có ai vô cớ ném ra năm trăm triệu cho cô ta? Điên rồi sao?"
Huống chi bà còn nghe nói, lúc nhà họ Khương xảy ra chuyện, cậu thiếu niên năm xưa bị Khương Tri Ly dứt khoát vứt bỏ chính là CEO mới của Kỳ Nhạc, hiện tại có thể xem là nhân vật một tay che trời ở Giang Thành.
Nếu như cậu ta cố ý muốn trả thù, bất luận Khương Tri Ly muốn lấy được khoản đầu tư này từ ai, đều là chuyện viển vông.
Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Nghiêm Huệ càng rõ, nhẹ nhõm nói: "Yên tâm chờ đi, một tháng sau, tất cả sẽ rõ."
-
Rời khỏi tòa nhà Khương thị, Khương Tri Ly liếc mắt đã nhìn thấy chiếc Maserati màu đỏ của Nghê Linh.
Sau khi ngồi vào ghế phụ, Khương Tri Ly thở phạo nhẹ nhõm, cô chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi thế này.
Nghê Linh vừa lái xe vừa liếc qua nhìn cô: "Sắc mặt cậu sao lại không tốt thế kia?"
Khương Tri Ly lấy ngón tay đếm từng chuyện một, cô bình tĩnh kể lại: "Đầu tiên là ngã xuống đất rồi đụng mặt bạn trai cũ, sau đó lúc tớ đang bị sốt thì nhìn thấy vị hôn phu đi thuê phòng với em họ, cuối cùng là bị người thân ép cung."
Trên thế giới còn có ai thảm hơn cô không?
Không có.
Mà Nghê Linh đang lái xe, nghe Khương Tri Ly bình tĩnh kể lại, cô giận đến nỗi suýt chút nữa đã bẻ gãy vô lăng đang cầm trong tay, "Năm trăm triệu?? Người mợ cực phẩm của cậu không biết xấu hổ à? Còn đôi cẩu nam nữ kia nữa? Cậu không tát anh ta cái nào à?"
Vừa nhắc tới Hàn Tử Ngộ, đến bây giờ Khương Tri Ly mới hiểu câu nói tối hôm qua của anh ta là có ý gì.
Chắc là nghe được từ chỗ Thẩm Tư Huyên nói hôm nay có một màn kịch ép cung như vậy, cô không còn giá trị lợi dụng, vì thế không chút do dự mà bỏ rơi cô.

Con người mà, sống rất thực tế.

Nghê Linh lo lắng thở dài: "Vậy bây giờ cậu định làm gì? Dù sao thì năm trăm triệu cũng không phải số tiền nhỏ."

Khương Tri Ly giả vờ cười một tiếng, "Đi từng bước từng bước một thôi, vẫn còn một tháng, đủ để cho tớ nghĩ cách."
Nói thật, mấy lời vừa rồi cô nói trong phòng họp, cô cũng chẳng có gì để chắc chắc, chẳng qua sự kiêu ngạo trong xương cốt kia không cho phép cô tùy tiện cúi đầu.

Bất kể một tháng sau có như thế nào, ít nhất hiện tại, cô vẫn không thể nhận thua.
Khung cảnh bên ngoài cửa xe nhanh chóng lướt qua, đèn đỏ phía trước sáng lên, chiếc xe từ từ dừng lại.
Khương Tri Ly nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt đột nhiên rơi trên màn hình LED của tòa nhà cách đó không xa.
Trên màn ảnh đang phát một bản tin, giọng nói ngọt ngào của người dẫn chương trình từ bên ngoài xe truyền vào.
"Những ngày gần đây, CEO mới của Kỳ Nhạc, một doanh nghiệp nổi tiếng ở thành phố chúng ta, đã trở về nước, gây xôn xao trong cộng đồng doanh nghiệp.

Tập đoàn Kỳ Nhạc dưới trướng tập đoàn Phó thị, phạm vi kinh doanh bao gồm trang sức, bất động sản, khách sạn, v.v.

Theo báo cáo, CEO mới nhậm chức của tập đoàn Kỳ Nhạc trước đây từng phụ trách mảng đầu tư và mua lại doanh nghiệp của tập đoàn Phó thị tại Mỹ, hôm nay bỗng nhiên về nước, được kỳ vọng là sẽ dẫn dắt tập đoàn Kỳ Nhạc đi đến đỉnh cao của ngành trang sức....."
Bên cạnh người dẫn chương trình là một tấm ảnh mờ không rõ bóng lưng.
Có vẻ như là được chụp ở lối vào công ty, mọi người vây quanh, người đàn ông kia mặc âu phục, vừa nhìn vào đã thấy ngay.
"Nghê Linh." Khương Tri Ly bỗng nhiên lên tiếng.
"Sao thế?" Nghê Linh nhìn theo ánh mắt của cô, nghi ngờ nói: "Phó Bắc Thần?"
Khương Tri Ly như có điều phải suy nghĩ, cô hỏi: "Bây giờ anh ấy lợi hại lắm sao?"
Trong bữa tiệc tối qua, cô cũng nghe thấy đám thiên kim danh viện kia nói muốn lấy lòng anh.

Nghê Linh không hiểu ý của cô, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu: "Ừ."
"Lợi hại cỡ nào?"
Nghê Linh suy nghĩ một chút, cô dùng ví dụ mà cô cảm thấy phù hợp: "Một tên xã hội đen trong thời đại văn minh.

Loại mà có thể đánh cậu rồi sau đó dùng tiền chôn cậu ấy."
"...."
Khương Tri Ly gật đầu: "Tớ biết rồi."

"? Cậu biết cái gì?"Nghê Linh dừng lại, cuối cùng cô cũng hiểu ra, con ngươi lập tức run lên.
"Đừng nói với tớ là cậu muốn tìm Phó Bắc Thần để nối lại tình xưa đấy nhé???"
Khương Tri Ly nhìn cô một cái, hờ hững như vậy, ánh mắt giống như có viết vài chữ.
Đúng thế, tớ để mắt đến Phó Bắc Thần đấy, làm sao nào.
Nghê Linh hít một hơi thật sâu, cố gắng thuyết phục cô tỉnh táo lại: "Chị em ơi, anh ta bây giờ không còn là học thần đơn thuần, bông hoa trên núi cao nữa đâu, cậu có biết anh ta ra tay tàn nhẫn thế nào trong giới kinh doanh ở Mỹ không? Anh ta không đến tìm cậu trả thù là đã quá hào phóng rồi, cậu còn muốn theo đuổi anh ta?? Chỉ cần anh ta động một đầu ngón tay thì Khương thị bay màu ngay thôi...."
"Chờ một chút, cậu vẫn còn thích anh ta đúng không?"
Nghe vậy, Khương Tri Ly nheo mắt lại, đôi mắt hồ ly không nhìn ra được chút cảm xúc nào, cười đáp: "Thích chứ."
"Nhìn anh ta rất giống năm trăm triệu."
"...."Nghê Linh cảm thấy hít thở không thông.
Khương Tri Ly nghiêm túc nói một lần nữa: "Không nói cái khác, theo đuổi Phó Bắc Thần, là nghề của tớ."
Trong lúc nói chuyện, Khương Tri Ly chợt nhớ tới email của Kỳ Nhạc nằm trong hộp thư của cô.

Có vẻ như bên họ đang tuyển dụng nhà thiết kế cho các sản phẩm của mùa mới.
Cơ hội đang ở trước mắt cô, cô không có lý do gì để bỏ qua.
Một lát sau, Nghê Linh hoàn toàn từ bỏ ý định thuyết phục, cô cảnh cáo Khương Tri Ly lần cuối cùng: "Nếu sau này anh ta phát hiện ra cậu vì chuyện này mà đến tìm anh ta, cậu không sợ anh ta sẽ trả thù cậu à?"
"Sợ chứ."Khương Tri Ly bình tĩnh đáp.
Con người Phó Bắc Thần, từ trước đến nay có thù tất báo.

Lần đó cô hôn trộm trên bục khiến anh đỏ mặt trước mặt toàn trường, sau đó anh bắt nạt cô bao lâu, cô đều nhớ hết.
Nhìn khung cảnh đường phố quen thuộc lướt nhanh ngoài cửa xe, một loạt cảm xúc dâng lên từ trong tận đáy lòng cô.
Cô biết, chia ly là trạng thái bình thường, hội ngộ mới là điều bất ngờ.
Dù đã xa cách nhiều năm, bôn ba khắp nơi, nhưng vẫn có người khiến bạn không thể buông tay.
Nhưng không phải ai cũng có cơ hội để bù đắp những tiếc nuối ấy.
Cô đã đủ may mắn rồi.
Nghĩ đến đây, Khương Tri Ly bỗng nhiên khẽ mỉm cười, cô lẩm bẩm tự nói với mình: "Cho dù là trả thù, tớ cũng nhận.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi