DỤ DẠ

Lãnh Dạ ngủ thật sự trầm, ngay cả về nhà Viêm Phi cởi hết quần áo hắn vũng chỉ mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

Viêm Phi ôm Lãnh Dạ vào bồn tắm lớn, cho hắn ngồi ở trên người chính mình.

Trải qua ép buộc trước đó, hai người trên người đều là mồ hôi, Viêm Phi cẩn thận giúp Lãnh Dạ thanh tẩy thân thể, lúc đụng tới khu vực mẫn cảm Lãnh Dạ theo bản năng nhúc nhích, ngẫu nhiên còn có thể phát ra vài tiếng thấp giọng rên rỉ, Lãnh Dạ tuy rằng thực mê người, bất quá Viêm Phi không nghĩ đánh thức hắn, tận lực đem động tác làm tới nhẹ nhất.

Tắm rửa xong, Viêm Phi ôm Lãnh Dạ trở lại phòng ngủ, lau khô thân thể Lãnh Dạ rồi đem hắn nhẹ nhàng phóng tới trên giường.

Trải qua một ngày ép buộc, Viêm Phi cũng mệt mỏi, hắn ôm Lãnh Dạ, rất nhanh cũng ngủ.

Lãnh Dạ vẫn ngủ thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại, trợn mắt mở mắt, chống lại là l*ng ngực Viêm Phi gần trong gang tấc, Viêm Phi ôm eo Lãnh Dạ, Lãnh Dạ mặt chôn ở trước ngực Viêm Phi, hai người trên người đều trần như nhộng, nửa người dưới chỉ có một cái chăn mỏng, Lãnh Dạ một chân còn khoát lên lưng Viêm Phi ……

Vừa tỉnh liền đối mặt hình ảnh ái muội như vậy, thật đúng là nhạ hỏa, Lãnh Dạ nhíu nhíu mày, hắn nhớ tới đêm qua tại bệnh viện điên cuồng, sau đó phát hiện chính mình đối Viêm Phi giống như càng ngày càng không sức chống cự.

Đây không phải hiện tượng tốt.

Lãnh Dạ lấy ra móng vuốt sói của Viêm Phi khoát lên người mình, ngồi dậy.

Có động tác, phần eo liền truyền đến một trận ẩn ẩn đau nhức, phỏng chừng là đêm qua đã làm đây mà.

Lãnh Dạ mày vì thế nhăn càng nhanh.

Viêm Phi cũng tỉnh, một tay chống hai má, nghiêng đi thân mỉm cười nhìn Lãnh Dạ:“Không ngủ thêm một lúc nữa sao?”

Lãnh Dạ nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức:“Đã hết khuya.”

“Dù sao hôm nay được nghỉ ngơi.”

“Ngủ lâu như vậy, cũng ngủ đủ rồi” Lãnh Dạ bắt đầu mặc quần áo.

“Đói bụng?” Viêm Phi câu thần.

“Có điểm.”

Viêm Phi cười cười, vì thế xuống giường, mặc vào quần lót, sau đó vào phòng bếp.

Lãnh Dạ nhìn thoáng qua bóng dánh hắn, Viêm Phi sau lưng có một vài dấu vết hồng sắc, là ngày hôm qua bọn họ hai người kích tình bị Lãnh Dạ cào mà ra.

Viêm Phi làm hai phần cơm trưa đơn giản, Lãnh Dạ không muốn xuống giường, vì thế rửa mặt xong hai người đều nằm ở trên giường ăn.

Lãnh Dạ tay phải không dùng được chỉ có thể dùng tay trái lấy dĩa ăn ăn.

Viêm Phi mở TV, chọn kênh tin tức giải trí vừa lúc đưa tin buổi diễn đêm qua. Đưa tin có rất nhiều hình ảnh Lãnh Dạ, nhất là màn kết thúc kia, Lãnh Dạ đứng ở trên đài rất có phong phạm. Đưa tin đối Lãnh Dạ tối hôm qua biểu hiện tán dương, cuối cùng dùng bốn chữ để hình dung hắn: Ngày mai chi tinh.

Hai người vừa ăn cơm vừa xem tin tức, Viêm Phi nhìn Lãnh Dạ trong TV, bình luận:”Em biểu diễn thực gợi cảm.”

“Phải không?”

“Đương nhiên, em biết rõ tôi lúc ấy suy nghĩ cái gì không?” Viêm Phi câu thần.

“Dù sao không phải cái gì tốt, cho nên anh vẫn là câm miệng đi, đừng ảnh hưởng đến bữa ăn của tôi.” Lãnh Dạ mặt không chút thay đổi.

Viêm Phi cười ha ha, gắp một chút chân giò hun khói, đưa tới bên miệng Lãnh Dạ:“Em quả nhiên thực hiểu tôi.”

Lãnh Dạ cắn một ngụm chân giò hun khói, Viêm Phi đem phần còn lại đưa tới miệng mình, Lãnh Dạ cho Viêm Phi một ánh mắt ghét bỏ, Viêm Phi đối hắn nhíu mày.

……

Lãnh Dạ vài ngày kế tiếp đều ở trong nhà dưỡng thương, Viêm Phi cũng không đi công ty, lại ở trong nhà Lãnh Dạ, hai người vẫn đều ở nhà.

Lãnh Dạ vết thương dần dần khép lại, đợi đến ngày tháo băng gạc, Lãnh Dạ một mình một người ra cửa.

Hắn bảo Bùi Hướng Hoa điều tra nam nhân ám toán hắn, Bùi Hướng Hoa xâm nhập dữ liệu cảnh sát, căn cứ Lãnh Dạ miêu tả tìm được tư liệu một nam nhân, nam nhân là một nhân viên của công ty hắn, nhưng lại dùng tư liệu giả, Lãnh Dạ vừa tìm ra liền từ chức, rõ ràng là vì ám toán Lãnh Dạ mới vào công ty.

Lãnh Dạ căn cứ tư liệu Bùi Hướng Hoa cung cấp tìm được chỗ ở của gã, đứng ở cửa nhẹ nhàng gõ gõ cửa.

Mở cửa đúng là nam nhân kia, vừa thấy Lãnh Dạ sắc mặt lập tức thay đổi.

Lãnh Dạ cùng gã chào hỏi:“Lại gặp mặt nhau rồi”

Nam nhân nhìn chằm chằm Lãnh Dạ, cảnh giác hỏi:“Cậu như thế nào sẽ tìm được nơi này?”

Lãnh Dạ nói:“Tôi có biện pháp.”

Nam nhân trầm mặc.

Lãnh Dạ gợi lên khóe môi:“Không mời tôi vào sao?”

“Tôi và cậu không có gì để nói.”

“Anh xác định?” Lãnh Dạ cười lạnh:“Tôi không cho rằng như vậy, chúng ta có thể nói nhiều lắm, tỷ như cơ quan kia, lại tỷ như dao hoa quả suýt giết tôi kia, còn có chính là người đứng sau lưng anh.”

“Cậu không có chứng cớ.” Nam nhân không thừa nhận, làm bộ đóng cửa.

“Đương nhiên.” Lãnh Dạ đè lại ván cửa, trên mặt tươi cười dần dần tiêu tán, miễn cưỡng nói:“Bất quá tôi làm việc cũng không cần chứng cớ.”

Vừa dứt lời, liền hung hăng một quyền đánh vào bụng nam nhân, nam nhân che bụng, lúc này kêu rên ra tiếng, sau đó phẫn nộ phản kích, Lãnh Dạ không vội không chậm bắt lấy quyền của gã, nhẹ nhàng vặn vẹo, chỉ nghe răng rắc một tiếng, nam nhân tay liền trật khớp, sau đó té trên mặt đất kêu rên.

Lãnh Dạ vượt qua thân thể nam nhân thân đi vào nhà, nam nhân hoảng sợ nhìn hắn, Lãnh Dạ lúc này biểu tình băng lãnh, quanh thân hàn ý khiến hắn nhịn không được đánh rùng mình.

“Cậu rốt cuộc là loại người nào?” Nam nhân cố hỏi.

“Có thể cho anh nửa đời sau biến thành người thê thảm.” Lãnh Dạ từ trên cao nhìn xuống, sau đó ngồi xổm trước mặt hắn, nắm cằm:“Cho nên, anh tính toán hiện tại liền nói cho tôi biết hay là vẫn chờ tôi hầu hạ đến khi anh nguyện ý nói mới thôi?”

Nam nhân cắn chặt răng, không có lên tiếng.

“Được rồi.” Lãnh Dạ cầm lấy tay trật khớp kia:“Tôi đây liền cùng anh chơi đùa.”

“Cậu muốn làm gì?” Nam nhân trên trán tràn đầy mồ hôi, rõ ràng bị dọa đến không nhẹ, hắn vốn tưởng rằng Lãnh Dạ chỉ là người mẫu phổ thông, lại không nghĩ rằng là một người phiền toái như vậy, hắn có điểm hối hận vì chút tiền, nhưng là bởi vì phải giữ bí mật nên hắn cố nhịn.

Lãnh Dạ cười cười, nhanh nhẹn đưa tay bị trật khớp của hắn phục hồi như cũ, nam nhân lúc này kêu thảm thiết ra tiếng, không đợi thanh âm hắn hạ xuống, Lãnh Dạ lại nhanh chóng đưa tay hắn lại trật khớp tiếp.

Liên tục vài cái qua lại, yết hầu nam nhân rất nhanh khản lại, sắc mặt trắng bệch, cơ hồ muốn chết đi.

……

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi