DỤ DỖ ĐẠI LUẬT SƯ



“Nhưng chỉ sợ tớ sẽ bị anh ta đạp một cước xuống giường mất” “Cậu có thể chuốc say anh ta mà. Đàn ông sau khi bị chuốc say sẽ bị mất đi năng lực tự khống chế. Đến lúc đó cậu có bầu rồi thì càng tốt. Cậu không cần phải cố gắng cũng có thể ngồi vững ngôi vị hoàng hậu. Đúng rồi, nhất định phải chọn ngày bà dì vừa đi đó, mấy ngày đó dễ dàng mang thai nhất”

Khương Tuyết Nhu đầu óc hỗn loạn, cô bây giờ ngay cả yêu cũng không thể làm theo ý mình, chỉ có thể dùng đến đứa nhỏ của chính cô. “Nhưng anh ta không hề yêu tớ, gia đình như vậy đối với đứa nhỏ... “Cậu không cần để ý những điểm này, trước hết kéo anh ta lên giường trước đã Lâm Minh Kiều cắt đứt lời cô: “Hơn nữa cậu không phải nói muốn báo thù sao? Chỉ cần cậu có thể chui vào nhà họ Lục, lợi dụng Hoắc Anh Tuấn. Với thân phận mợ chủ của cậu thì có chắc chắn có thể làm cho bọn họ gà chó không yên, lúc đó có gì sảng khoái hơn? Hơn nữa bọn họ cũng không thể chửi mắng cậu, vì cậu là trưởng bối mà” “Cũng có lý... Khương Tuyết Nhu nhất thời bị cảm xúc mạnh mẽ xông lên tận óc: “Có điều, cậu làm sao biết nhiều đến vậy? Chẳng lẽ cậu đã cùng Giang Quý Dương... “Phi phi phi, tớ với anh ta chỉ mới dừng lại ở hôn môi thôi, chưa có tiến thêm bước nào nữa" “Thật hâm mộ.” Cô và Hoắc Anh Tuấn ngay cả hôn cũng chưa từng có, quả thật thất bại.

Nửa giờ sau, hai người xuất hiện ở một trung tâm mua sắm đắt tiền ở thành phố Thanh Đồng.


Khương Tuyết Nhu sau khi đi vào thì vẫn một mực oán trách. “Quần áo nơi này rất đắt tiền, tại sao cậu lại dẫn tớ vào nơi này. Hoắc Anh Tuấn là một người rất tiết kiệm tiền, xe cũng là xe Lexus, bình thường mặc quần áo giản dị, chất lượng tuy rất tốt nhưng nhãn hiệu tớ cũng chưa nghe qua bao giờ “Là một Tổng giám đốc thì cũng không thể nào mặc quá kém được. Cậu nhìn xem cửa tiệm kia quần áo thế nào?" Lâm Minh Kiều lôi cô bước vào một shop thời trang nam mắc tiền, chỉ quần áo trên người ma nơ canh hỏi.

Khương Tuyết Nhu nhìn một cái: “Quần áo rất đẹp mắt, nhưng con ma nơ canh này vốc người không giống Hoắc Anh Tuấn lắm”

Lâm Minh Kiều trêu ghẹo: “Biết chồng của cậu có một vóc dáng cực chuẩn như người mẫu rồi”

Người mẫu?

Khương Tuyết Nhu cho là Hoắc Anh Tuấn không gánh nổi danh hiệu này. Cô đã gặp qua những người bạn nam của anh ấy, anh ấy là người có vóc dáng chuẩn nhất, thậm chí ngay cả cởi quần áo xuống thì dáng vẻ... “Cậu đang suy nghĩ gì bậy bạ hay sao mà mặt đỏ dữ vậy?” Lâm Minh Kiều cười khì khì nhìn Khương Tuyết Nhu. “Khụ khụ... chúng ta hay là đi thôi, nơi này mắc quá” Khương Tuyết Nhu quẫn bách kéo cô ấy đang muốn đi vào trong.


Nhân viên phục vụ chào đón họ: “Bộ quần áo này của chúng tôi là bộ mới nhất và là mẫu giới hạn. Toàn quốc chỉ có tổng cộng hai bộ mà thôi” “A, cô đừng giới thiệu làm gì cho tổn công, những cô gái đó nhìn là thấy nghèo rồi, căn bản không mua nổi đâu” Tiếng chế giễu bỗng nhiên truyền tới,

Ngay sau đó Tần Gia Như cùng Thang Nhược Lan xuất hiện trước mặt cô. “Cô Tần, cô Thang,... Nhân viên phục vụ sáng mắt lên, vội vàng nghênh đón.

Tân Gia Như liếc Khương Tuyết Nhu một cái: “Sao? Mới đó đã tìm được đàn ông khác rồi sao? Có điều, người đàn ông mới của cô sao cô không cho xuất hiện đi? Không dám à? Chỉ là một luật sư nhỏ bé thôi, còn chẳng phải là công việc mà đại gia tộc hay làm”

Lâm Minh Kiều giận nói: “Mày có bệnh không? Mày có biết bạn trai của cậu ấy là...

Khương Tuyết Nhu kéo kéo tay cô ấy, nhìn cô ấy lắc đầu.

Cô và Hoắc Anh Tuấn là bí mật kết hôn, chẳng qua không biết Tân Gia Như hiểu nhầm bạn trai cô là ai.


Thang Nhược Lan nhìn thấy vậy trong lòng đắc ý suy nghĩ một chút. Trước kia gia cảnh của hai người họ rất tốt, mỗi lần cô ta cũng chỉ có thể đứng phía sau lưng. “Tuyết Nhu, cậu đổi chỗ đi, theo tớ biết hiện tại trong thẻ của cậu chắc không có mấy đồng đâu nhỉ” “Thang Nhược Lan, cậu đừng có quá đáng" Lâm Minh Kiều tức chết, lần trước lúc hai người chưa tuyệt giao, chính cô ta đã nói chuyện của Khương Tuyết Nhu cho cô ấy biết, không nghĩ vừa quay đầu liền bán đứng bạn bè.

Quả nhiên, phục vụ vừa nghe được các cô không có tiền lập tức nhịn không được nói: “Nếu như các cô không có tiền mua nổi thì đi đi, chúng tôi nơi này nhân viên phục vụ rất ít, không tiếp đãi nổi” “Ai nói chúng tôi không có tiền?” Lâm Minh Kiều móc ra chiếc thẻ.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi