DỤ DỖ TRAI NGOAN VỀ LÀM CHỒNG



Lần đầu tiên Từ Di Nhiên gặp A Nhĩ khi cậu chỉ đang là một cậu nhóc chán đời liều mạng ở khu huấn luyện đặc biệt của Kiều gia.

Vì cảm nhận được tính cách giống nhau, Từ Di Nhiên liền chọn A Nhĩ cùng đồng hành.
Thời gian cứ thế trôi qua, mỗi ngày đều chìm trong bận rộn, đến khi nhìn lại Từ Di Nhiên và A Nhĩ đã đi cùng nhau với tư cách quan hệ cấp trên cấp dưới, và cả quan hệ chị em suốt nhiều năm dài.
Sau hai tháng gấp rút chuẩn bị, hôn lễ của Tu Kiệt và A Nhĩ cũng được tổ chức.

Lão Tu vốn là cựu xã đoàn xã hội đen, quen biết rộng rãi, vì vậy có thể nói xuất thân của Tu Kiệt không đơn giản.

A Nhĩ thì khác, ngoại trừ danh tiếng được làm cánh tay phải của Từ Di Nhiên và có anh trai được làm trợ lý đắc lực cho Kiều Lục Nghị, còn lại thân thế cậu chỉ là một cái vỏ rỗng.
Không để A Nhĩ chịu thiệt thòi so với gia đình Tu Kiệt, bà Từ vẫn nhiệt tình mời bạn bè, hàng xóm đến dự đám cưới, chủ yếu để khoe khoang về cuộc sống viên mãn có con đàn cháu đống của mình lúc về già.
Thật ra, nói về hôn nhân đồng tính, tuy ở thời đại hiện tại đã được chấp nhận, nhưng ở rất nhiều nơi vẫn không ủng hộ, phần lớn là ở các nước châu Á có nhiều phong tục tập quán cổ truyền.


Nhưng ai cũng chỉ có một lần để sống, nếu vì sợ sự đàm tiếu của người khác mà không dám sống thật với bản thân, không dám mạnh dạn đón nhận tình yêu xứng đáng thuộc về mình thì khi chết đi, vĩnh viễn chỉ có thể mang theo sự tiếc nuối.
Có người chê cười lão Tu vì con trai đồng tính, nhưng con trai ông ấy là Luật sư, “con rể” lại là người có quyền lực, lại kiếm được rất nhiều tiền.
Trong lúc hai nhân vật chính làm nghi lễ trên sân khấu, bạn bè bà Từ ngồi bên bàn bên cạnh chồm qua hỏi nhỏ: “Bà Từ, nói thật đi, bà có mấy đứa con, để tôi biết có phải chuẩn bị tiền cưới nữa hay không.”
Bà Từ giơ tay che miệng cười, vẻ mặt vô cùng đắc ý, tự tin đáp: “Nhà tôi có ba đứa con trai, hai đứa gả đi rồi, chuẩn bị còn một đứa nữa, mấy bà chuẩn bị đi nhé.”
Từ Di Nhiên lén nhìn sang A Lãng, anh chàng hít sâu một hơi, biểu cảm căng thẳng cứng nhắc vì biết đang ám chỉ đến mình.

Từ Di Nhiên lặng lẽ nở nụ cười gian, cố ý nói: “Anh Mạt, anh cũng sắp ba mươi tuổi rồi nhỉ, định giữ trinh giống ông chủ của chúng ta sao?”
Hàn Mạt bị gọi đích danh mặt mày như bị chọc trúng điểm nhột, mọi người trên bàn nghe thấy lời Từ Di Nhiên đều không nhịn được cười, kể cả A Lãng.
MC mời phụ huynh lên sân khấu phát biểu, ông bà Từ đại diện bên nhà A Nhĩ lên sân khấu.

Bà Từ trước mặt lão Tu cùng khách mời mang ra một khay của hồi môn bằng vàng 24, nhiều đến mức khiến ai nấy đều giật mình vì độ chói lóa.
Bà Từ đeo vàng cho A Nhĩ, tỏ ra khiêm tốn nhưng biểu cảm cùng lời nói lại không giấu được sự tự cao: “Thật ngại quá, gia đình chúng tôi xuất thân chẳng được tốt, điều kiện cũng ở mức tạm đủ, nay con trai út kết hôn, chúng tôi chỉ có một chút tấm lòng.

Hy vọng lão Tu đây cùng Tu Kiệt sẽ không chê cười, từ nay chúng ta đều là người cùng một nhà, nếu Tu Kiệt có làm lỗi tôi cũng xin phép được dạy dỗ nó như con mình, nếu A Nhĩ làm lỗi thì cứ nói với tôi, tôi sẽ dạy lại nó.

Đừng hiểu lầm, tôi không phải bênh con mình đâu nhé, bởi vì tôi có ba đứa, ngoại trừ A Lãng trưởng thành nghe lời, A Nhĩ với Di Nhiên lại vô cùng cứng đầu, ngoài tôi ra, chẳng ai dạy nổi bọn nó đâu.”
Mọi người ồ lên cười, A Nhĩ cũng mỉm cười, trong mắt dâng lên dòng nước mắt hạnh phúc, ngoan ngoãn đứng yên cho bà Từ đeo lượng vàng nặng trĩu lên tay và cổ.

Từ nhỏ anh em A Nhĩ đã thiếu thốn tình cảm bố mẹ, đến khi gặp ông bà Từ, cho dù nhiều lúc bị bà Từ mắng hay càm ràm nhưng đến cuối cùng bà vẫn là một người mẹ luôn nghĩ cho con cái.
Sự thật là bà Từ không sinh ra anh em A Nhĩ, nhưng tình cảm của một người mẹ dành cho hai anh em chưa từng là giả.
Bên dưới bàn chính, Cố Dã dõi theo bà Từ trên sân khấu, sau đó xoay đầu nhìn Từ Di Nhiên đang cong môi cười, anh bất chợt cất tiếng: “Mẹ vẫn vậy.”

Từ Di Nhiên gật đầu tán thành, không nhanh không chậm đáp: “Phải, dù cách thể hiện tình thương với con cái của bà ấy không được dịu dàng, nhưng lại chứa đầy tình cảm phía sau.”
Cố Dã không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay Từ Di Nhiên dưới bàn, ánh mắt dành cho cô cực kỳ tình cảm.

Có những cảm xúc đặc biệt, vài lời nói căn bản không thể bày tỏ ra hết, duy nhất chỉ có hành động mới chứng minh được cho cảm xúc ấy.
Từ Di Nhiên nghiêng đầu nhìn qua A Lãng ngồi bên cạnh, nét mặt nghiêm nghị nhắc nhở: “Lãng, bà Từ chỉ còn lo mỗi em thôi đấy.”
A Lãng vừa gật đầu, Từ Di Nhiên đột nhiên lên giọng trêu hỏi: “Nghe không anh Mạt?”
Biểu cảm Hàn Mạt hoàn toàn vô tội, cuối cùng cũng hiểu được vì sao Kiều Lục Nghị rất có thành kiến gặp mặt Từ Di Nhiên, bất kể là ai lọt vào tầm ngắm của cô rồi chắc chắn không còn yên ổn.
Hàn Mạt thở ra một hơi, lo lắng thay cho tương lai của con Từ Di Nhiên: "Làm mẹ rồi thì nghiêm chỉnh đi."
Từ Di Nhiên nhún vai tỏ ra bất lực, thái độ vô cùng hiên ngang, thản nhiên đáp: "Máu lưu manh, không đổi được."
Hàn Mạt nghẹn lời, Cố Dã cùng A Lãng nhịn cười, ngăn không cho bản thân bật cười thành tiếng.

Sẽ chẳng có gì để nói khi Kiều Lục Nghị hay Hàn Mạt lúc nào cũng lạnh như băng, mặt mày tỏa ra sát khí dày đặc gây hù dọa người đối diện.

Ấy vậy mà khi đứng trước mặt Từ Di Nhiên, dù "cứng" đến đâu đều bị cô làm cho không mềm nhũng yếu ớt thì cũng bốc hỏa nổi điên.
Tàn tiệc về đến nhà cũng đã hơn mười giờ, Từ Di Nhiên ngáp ngắn ngáp dài, vào phòng chưa thay đồ đã nằm dài ra giường nhắm mắt.
Lúc Cố Dã thay đồ ngủ ra cho Từ Di Nhiên, nhìn thấy chiếc bụng phẳng lì ngày nào của cô đã nhô lên.

Anh bất giác đưa tay sờ vào, trong lòng dâng lên cảm giác lơ lửng không dám tin cả hai đã có con.

Nhất là đối với một người phóng khoáng thích tự do như Từ Di Nhiên, lại có ngày chịu yên phận mang thai.
Thay đồ cho Từ Di Nhiên xong, Cố Dã xoay người nằm sát bên cạnh, dịu dàng hôn lên gò má cô.


Ánh mắt Cố Dã dành cho Từ Di Nhiên ngập ý ngọt ngào, kể cả tâm trí lẫn trái tim đều hướng về cô.
Tiếng rung bỗng truyền đến trên đệm, Cố Dã ngồi dậy, lôi điện thoại trong túi áo khoác của Từ Di Nhiên đang để trên giường kiểm tra.

Dễ dàng mở khóa bằng vân tay của chính mình, Cố Dã sững người vài giây khi nhìn thấy Nhã Tịnh gửi đến ảnh chụp chung giữa cô ta và Lạc Nhân, trong ảnh cả hai đều rất thoải mái, trông như những đôi tình nhân bình thường khác.
Tin nhắn mới của Nhã Tịnh lại gửi đến lần nữa với nội dung: [Cảm ơn cô đã tác hợp, tôi có bạn trai cảnh sát rồi nhé].
Cố Dã nhìn về Từ Di Nhiên đang ngủ say, trong lòng bình yên khó tả.

Lần này anh hoàn toàn tin tưởng cô, cô tuyệt đối sẽ không vì áy náy với tình xưa mà còn lưu luyến, hay chưa thể bỏ Lạc Nhân ra khỏi tâm trí.

Cố Dã tin hành động của Từ Di Nhiên lần này xuất phát từ sự công bằng mà cô muốn, Lạc Nhân ngày xưa đối tốt với cô, giờ đây cô có hạnh phúc cũng vì chút ơn nghĩa xưa giúp anh ta tìm được hạnh phúc của chính mình.
Bất kỳ một việc làm nào của Từ Di Nhiên đều có mục đích, dù là đối với ai hay vấn đề nào.

Cố Dã càng hiểu con người Từ Di Nhiên, anh lại càng yêu cô da diết, như muốn giữ chặt cô bên mình, nửa giây cũng không muốn rời.
Cố Dã nằm xuống ôm chặt lấy Từ Di Nhiên, tay nắm lấy tay cô.

Dưới ánh đèn sáng, hai chiếc nhẫn cưới đặt cùng chỗ trở nên lấp lánh.
Sẽ chẳng ai ngờ được, người Cố Dã từng cứu năm mười bảy tuổi, chín năm sau không chỉ gặp lại mà còn trở thành người một nhà, cùng anh nên duyên vợ chồng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi