DỤ DỖ TRAI NGOAN VỀ LÀM CHỒNG



Đối diện với biểu cảm mong đợi của Cố Dã, Từ Di Nhiên trở nên chột dạ trước câu hỏi bất ngờ của anh, trái tim cô vốn đã nguội lạnh từ lâu, lúc gặp được anh cũng chỉ là lúc muốn tìm một người lập gia đình cho yên ổn.

Tình cảm Từ Di Nhiên dành cho Cố Dã là thương, không phải yêu, nhưng bản thân cô cũng rất mông lung giữa thương và yêu.

Đáp án về câu hỏi này Từ Di Nhiên không thể chắc chắn, chỉ yên lặng đặt lên môi Cố Dã một nụ hôn thay cho câu trả lời.

"Bà xã, em hứa với anh một chuyện được không?" Cố Dã nhìn thẳng vào mắt Từ Di Nhiên thỏ thẻ.

"Được."

"Mỗi buổi tối trước khi ngủ và mỗi buổi sáng thức dậy đều nói yêu anh. Cho dù một ngày nào đó em không cần anh nữa cũng hãy nói yêu anh, để anh biết trên đời này vẫn có người nhớ đến sự tồn tại của anh."

Càng nói trong đôi mắt Cố Dã càng ngập nước, Từ Di Nhiên xoa mặt anh, mỉm cười ngọt ngào xoa dịu cơn xúc động của anh: "Anh là chồng em, là người em cần nhất."

Sắc mặt Cố Dã dần dịu lại, tâm trạng trong lòng cũng bình ổn hơn rất nhiều. Ở bên cạnh Từ Di Nhiên, Cố Dã luôn lo lắng một ngày nào đó cô bỏ rơi anh, bởi cô ở bên ngoài muốn có bao nhiêu người có bấy nhiêu người, nhưng anh chỉ có duy nhất một mình cô, và chính cô là người đã kéo anh ra khỏi cuộc sống cô độc.


Từ một người chẳng thể hòa nhập với gia đình hay cộng đồng, Cố Dã lạc lõng giữa thế giới rộng lớn, để rồi gặp được Từ Di Nhiên, mới gặp lần đầu đã muốn kết hôn với anh. Đêm nào Từ Di Nhiên cũng đến cửa hàng nói với anh, lặp đi lặp lại chuyện kết hôn không chịu hẹn hò, ấy vậy mà anh lại rung động lúc nào chẳng hay.

Bản thân Cố Dã vốn yếu đuối lại dễ xúc động, Từ Di Nhiên giống như một điểm tựa vững chắc để anh có thể dựa vào. Giữa Cố Dã và Từ Di Nhiên, anh đóng vai người vợ, cô đóng vai người chồng, tính cách trái ngược hoàn toàn với đối phương nhưng dù có thế nào thì cô và anh vẫn thuộc về nhau.

Điện thoại trong túi Từ Di Nhiên bỗng đổ chuông, trên màn hình hiển thị A Nhĩ đang gọi đến, cô bắt máy liền hỏi thẳng: "Chuyện gì?"

"Chị, Cố Chính Vũ tối nay muốn gặp chị."

Tiếng A Nhĩ trong điện thoại vang rõ, Cố Dã đang nằm sát Từ Di Nhiên nên đương nhiên nghe thấy được. Nhắc đến Cố Chính Vũ, Cố Dã liền bật dậy mang theo sự giận dỗi hiện rõ trên mặt bỏ đi một mạch.

Từ Di Nhiên ngồi lên nhìn theo bóng lưng Cố Dã vào phòng tranh, cô thư thả nói với A Nhĩ: “Bảo hắn tối nay gặp ở sòng bạc."

"Yes madam! Goodbye madam!"

Từ Di Nhiên cười lạnh cúp máy, tên nhóc này cũng nào cũng như con nít, nhưng vấn đề cần quan tâm hiện tại là phải nghĩ cách dỗ dành Cố Dã. Từ Di Nhiên khổ tâm bóp trán, ai bảo lấy chồng ngây ngô dễ dỗi thì phải chịu, vả lại chuyện liên quan đến Cố Chính Vũ, Cố Dã nhất định sẽ nghĩ ngợi nhiều hơn, trong chuyện này không thể trách anh.

Đến hơn năm giờ chiều, Cố Dã sau gần bốn tiếng trong phòng tranh cũng chịu ra ngoài, ngay khi anh vào bếp chuẩn bị nấu cơm tối thì Từ Di Nhiên nhanh chóng cản lại.

"Chúng ta ra ngoài ăn"

Cố Dã không có ý kiến, dọn dẹp nhà cửa một chút rồi trở về phòng lấy quần áo đi tắm.

Trong phòng tắm, Cố Dã vừa cởi xong quần áo thì tiếng tay vặn cửa bỗng vang lên một tiếng “Cạch!”, tiếp theo là tiếng gọi đầy hứng khởi của Từ Di Nhiên.

“Cưng à!”

Cố Dã giật mình xoay đầu nhìn Từ Di Nhiên đứng ở ngoài đưa đầu vào nhìn. Ngay khi ánh mắt Từ Di Nhiên hướng xuống phía dưới hạ thân Cố Dã thì biểu cảm trên mặt cô bỗng trở nên nham hiểm, nụ cười nhếch môi của cô cũng đầy dụng ý.

Cố Dã cảnh giác nhìn Từ Di Nhiên, cơ thể tự giác dần dần xoay lưng lại với cô, căng thẳng hỏi: “Em... em muốn làm gì?”


“Không có, anh tắm đi.”

Nói xong Từ Di Nhiên đóng cửa lại, Cố Dã hít sâu một hơi bình tĩnh lại.

Trong tủ quần áo của Từ Di Nhiên chỉ vỏn vẹn hai màu đen, xám và vài cái áo thun màu trắng, ngược lại quần áo của Cố Dã là màu sáng nhẹ nhàng nổi bật giữa những bộ đồ tối màu của cô.

Lúc Cố Dã chuyển đồ anh đến, ngôi nhà một màu ảm đạm của Từ Di Nhiên được bừng sáng, thậm chí những vật dụng nhỏ nhất cũng có thể thay đổi được một khung cảnh lớn.

Thời tiết độ cuối năm trở lạnh, Cố Dã mặc sơ mi xanh dương nhạt, bên ngoài mặc thêm áo hoodie không cổ màu trắng, cùng quần tây dài màu trắng kem, trông anh càng giống một chàng sinh viên.

Trong khi đó, Từ Di Nhiên mặc áo hoodie croptop tay dài màu đen, quần túi hộp cũng đen nốt, đứng cạnh Cố Dã liền tạo nên hình ảnh một trắng một đen đối lập.

Trước đây Cố Dã không có quyền để bình luận cách ăn mặc của Từ Di Nhiên, thực chất anh luôn cực kỳ ghét cô mặc quần áo hở da hở thịt, nhưng áo cô hầu như không hở eo cũng hở lưng, may mà lúc cô ra ngoài mặc thêm áo khoác, không thì đã phô hết cho mọi người nhìn.

Mặt mũi Cố Dã hầm hầm ngồi ở mép giường, dù chuẩn bị xong không có ý xuất phát, Từ Di Nhiên đành phải lên tiếng hỏi lý do: "Anh sao vậy?"

"Em mặc như vậy còn muốn ra đường?" Mày Cố Dã cau chặt, biểu tình hờn dỗi trách móc.

Từ Di Nhiên cười khổ, lấy thêm một áo khoác bomber màu rêu sậm mặc vào, kéo dây khóa đến tận cổ. Mặc xong Từ Di Nhiên đến trước mặt Cố Dã cho anh kiểm tra, nét cười hiện lên trên mặt anh, cuối cùng cũng chịu đứng lên ra ngoài ăn tối.

Rời khỏi chung cư đến một nhà hàng nằm cạnh bờ sông, Từ Di Nhiên cùng Cố Dã tay trong tay vào thang máy.

Chẳng biết trùng hợp hay ngẫu nhiên, Từ Di Nhiên chạm mặt với vợ sau bố đẻ đi cùng bạn, bà ta nghênh ngang hất mặt bước vào, thái độ vô cùng hống hách.

Cửa thang máy vừa khép lại, vợ sau bố đẻ Từ Di Nhiên liền vờ vu vơ nói với những bà bạn, từ biểu cảm đến giọng nói đều cố tình ám chỉ đến Từ Di Nhiên rõ mồn một: “Tôi nói các bà nghe, không phải đẻ đứa nào ra nó cũng có hiếu đâu, có cái thứ tạo nó ra, đến lúc nó lớn lại quay ngược lại muốn giết chết người tạo ra nó”

Những người phụ nữ đi cùng vốn không biết mặt Từ Di Nhiên, thế nên mạnh miệng hùa theo, một người lên tiếng nói: “Ý bà nói con riêng chồng bà đấy à? Nghe đồn được chống lưng dữ dằn lắm nhỉ? Chắc cũng chỉ được cái tiếng thôi.”

Một người phụ nữ khác nghe thế liền cao giọng chen vào: “Chắc là vậy rồi, một đứa con gái thì làm được gì, chỉ dựa vào tin đồn mà làm càn, bà nên về bảo chồng bà kiện nó đi, làm con cái lại ra tay đâm bố đẻ thì quá mức trái đạo đức.”

Đến tầng đã bấm, cửa thang máy mở ra, vợ sau bố đẻ Từ Di Nhiên chân chưa kịp bước ra đã bị Từ Di Nhiên nắm tóc lôi ngược lại, hành động bất ngờ của cô khiến những người phụ nữ khác kinh hãi hét lớn.


Từ Di Nhiên một tay nắm tóc bà ta, một tay cầm dao bấm kề cổ bà ta, lạnh lùng đưa mắt về phía những người phụ nữ kia, bọn họ hoảng sợ vội bỏ chạy mạnh thân ai nấy lo.

Cửa thang máy đóng lại lần nữa, Từ Di Nhiên hạ tầm mắt nhìn vợ sau bố đẻ mặt đã tái mét, cô nhếch môi cười lạnh: “Hồ ly tinh, lặp lại những gì vừa nói khi nãy xem?”

Bà ta cố gỡ tay Từ Di Nhiên đang nắm tóc, đau đến mức không còn thốt lên được lời nào.

Từ Di Nhiên cúi thấp đầu xuống bên tai bà ta, giọng nói bình bình mang theo ý cảnh cáo vừa đủ cho bà ta nghe thấy: “Về nói với chồng mày, một ngày đẹp trời tao nhất định tiễn vợ chồng con cái mày đi một lượt.”

Cửa thang máy mở ra lần nữa, Từ Di Nhiên đẩy mạnh bà ta ra ngoài khiến bà ta ngã nhào ra sàn. Cửa thang máy khép lại, đóng lại nụ cười ẩn ý cùng gương mặt tỏa đầy sát khí của Từ Di Nhiên.

Số tầng đang nhảy trên bảng đèn LED, Cố Dã hoang mang nhìn Từ Di Nhiên thảnh thơi bên cạnh, dè dặt hỏi về chuyện vừa xảy ra ngay trước mắt: "Bà xã, nhất định phải đánh người sao?"

"Có những loại người xứng đáng bị như vậy"

Nghe thấy cuộc trò chuyện của những người phụ nữ, Cố Dã cũng dễ dàng đoán ra Từ Di Nhiên và người khi nãy có quan hệ gì, chỉ là không ngờ cô lại có thể ra tay mạnh bạo như thế kia.

Trước đây khi mới biết đến danh Từ Di Nhiên, mỗi khi Cố Dã nghe đến tên cô sẽ luôn đi kèm theo loạt tin đồn tiêu cực, sợ thì sợ nhưng yêu vẫn yêu. Sau khi bước vào cuộc sống của Từ Di Nhiên, Cố Dã vẫn chưa thể hòa nhập hoàn toàn, tính cách giữa cả hai quá khác biệt, thế giới của cô và anh cũng trái ngược nhau.

Liếc mắt thấy Cố Dã hơi cúi đầu, khóe môi cũng trễ xuống đôi chút, Từ Di Nhiên thầm đoán anh không thoải mái vì hành động thô lỗ của cô vừa rồi. Từ Di Nhiên xoay người đối diện Cố Dã, giữ lấy cằm anh đặt lên đôi môi hồng hào một nụ hôn, anh liền cong môi mỉm cười.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi