Khoảng một tuần sau, Tử Lăng cuối cùng cũng đã xuất viện về nhà.
Tuy sức khỏe vẫn còn trong thời kì cần theo dõi thêm, nhưng thoạt nhìn cũng đã thấy sắc mặt anh cải thiện rất nhiều.
Về đến nhà, Tử Lăng lại tiếp tục giả mù, cũng như không cho phép Cẩn Ngọc được tiết lộ với bất kì ai.
Việc anh có thể nhìn thấy, ngoài cô ra, cũng chỉ có Mạn Tường và Dương Thần mới được biết.
Cẩn Ngọc sau khi ở cạnh Di Giai mấy ngày giúp cô ấy bình tâm lại về cú shock vừa trải qua, mới vừa trở về biệt thự của bọn họ, đã nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra từ bên trong.
Cẩn Ngọc vội chỉnh trang bộ váy hồng nhạt đơn giản, cẩn trọng bước từng bước vào đại sảnh, quả nhiên bắt gặp Thẩm Dương An và Tư Không Tình ghé thăm.
“Thưa mẹ, thưa cô.”
“Cẩn Ngọc về rồi sao? Nào, mau ngồi xuống đi con!” - Thẩm Dương An ngọt giọng.
Từ lần ra mắt gia đình, trong mắt Cẩn Ngọc, Thẩm Dương An là người cao sang và quyền quý, nhưng sau nhiều lần gặp lúc bà ghé thăm Tử Lăng, Cẩn Ngọc lại thấy người phụ nữ này cũng rất tốt, vừa thông minh mà cũng rất dịu dàng.
Cẩn Ngọc gật đầu, vừa bước đến bộ ghế sofa rộng lớn, đã bị Tử Lăng ra hiệu ngồi cạnh mình.
Trước mặt người lớn, Cẩn Ngọc đương nhiên phải ngoan ngoãn làm theo.
Thẩm Dương An nhìn thấy hành động vừa rồi liền cười tít mắt.
Cẩn Ngọc cười niềm nở, nhanh trí tìm cách bắt nhịp vào câu chuyện nãy giờ: “Mẹ, cô tư, trước khi con về, ba người đang cùng nhau nói chuyện gì vậy? Có thể cho con tham gia cùng được không?”
Tư Không Tình sang trọng ngóp một ngụm trà hoa cúc thượng hạng, từ tốn nói: “Cũng không có gì.
Chỉ là chúng ta đã nghĩ đến chuyện trích bao nhiêu cổ phần công ty cho con.”
“Sao ạ?” - Cẩn Ngọc tròn mắt ngạc nhiên.
Thẩm Dương An vui vẻ giải thích lại: “Là công ty Lăng Tư mà Tử Lăng đang làm giám đốc.
Bây giờ dù sao con cũng là một thiếu phu nhân, ngày ngày cùng Tử Lăng tham gia chuyện công ty, có cổ phần cũng phải là chuyện sớm muộn.”
Cẩn Ngọc tìm cách từ chối: “Không ạ.
Dù sao con cũng chỉ làm thư kí, có cổ phần hay không cũng không quan trọng.
Nếu mẹ và cô thấy cần thiết, cứ giao hết cho Tử Lăng là được ạ.”Tư Không Tình bĩu môi: “Sao lại vậy được? Là vợ thì phải là người quản lý tài chính trong gia đình chứ? Hơn nữa Lăng Tư cũng chỉ là một trong số các công ty con thuộc tập đoàn Tư Không thôi.
Nếu bây giờ con không cùng chồng gánh vác, thì sau này làm sao một mình Tử Lăng xoay chuyển được cả một tập đoàn? Như mẹ của con, hiện tại cũng đang giúp ba con quản lý công ty nội thất gia dụng đấy!”
“Chỉ là một dự án mới, còn non trẻ, không đáng nhắc tới!” - Thẩm Dương An khiêm tốn.
Cẩn Ngọc cạn lời, mắt nhìn hai người kia nhưng ngón tay lại âm thầm níu vạt áo sơ mi của Tử Lăng như muốn cầu cứu.
Dù sao anh cũng là người thừa kế, nhất định lời nói của anh sẽ có giá trị hơn cô gấp bội phần.
Tử Lăng nhận được tín hiệu, điềm tĩnh đáp: “Mẹ, cô tư, con thấy ý kiến lần này thật sự không tồi.
Thay vì để 10% cổ phần lọt vào tay người ngoài, giao cho Cẩn Ngọc giữ là tốt nhất.”
“Anh nói gì vậy?” - Cẩn Ngọc nói thầm đủ nghe, giọng nói mang theo hơi bất lực.
Tử Lăng cười cười, quay sang thì thầm vào tai Cẩn Ngọc: “Em ngại làm gì chứ? Sau này mọi thứ tôi của tôi cũng sẽ là của em hết mà!”
Thẩm Dương An và Tư Không Tình thấy đôi vợ chồng trẻ tình tứ như vậy, thật sự cũng vui lây.
Đúng lúc này, điện thoại của Tư Không Tình vang lên, dường như có việc gì rất gấp.
Tư Không Tình sắc mặt nghiêm trọng, trả lời cuộc gọi một cách qua loa rồi liền xách túi đứng dậy, nói lời tạm biệt:
“Chị, Tử Lăng, Cẩn Ngọc, bây giờ em có việc gấp, phải đi trước đây!”
Thẩm Dương An giơ tay nhìn đồng hồ, cũng tìm cớ rời đi: “Vừa hay đến lúc mẹ cũng phải đi cà phê với bạn.
Hai đứa cứ tự nhiên, mẹ và cô về trước đây!”
Cẩn Ngọc vội đứng dậy, còn định ra tiễn nhưng Thẩm Dương An đã lập tức can ngăn.
Thật ra như vậy cũng không sai, vì dù bọn họ ở khác tòa, nhưng cũng trong cùng một khuôn viên, tính ra thì cũng như từ phòng này sang phòng khác thôi.
Sau khi hai người đi khuất bóng, Cẩn Ngọc liền muốn giải tỏa sự thắc mắc trong lòng: “Tử Lăng.
10% cổ phần đó không phải là số cổ phần của ông chủ Dương vừa reo bán hôm qua sao?”
“Đúng vậy.
Sau khi cổ phiếu vừa lên sàn, tập đoàn Tư Không đã thâu lại ngay, và quyết định giao nó cho em.”
“Tại sao lại là tôi? Anh giữ thêm cũng được mà?”Tử Lăng vẹo má Cẩn Ngọc: “Ngốc quá! Em không biết tôi đang sở hữu những thứ gì đâu! Nhiều quá cũng không tốt, san tên cho em dần dần là vừa rồi!”
Cẩn Ngọc bất lực trước lý lẽ của những người giàu sụ, phần lại ngượng ngùng trước hành động vừa rồi của Tử Lăng, nên liền tìm cách đổi chủ đề:
“À mà… cô tư ấy, so với hôm chúng ta gặp ở buổi ra mắt đã khác bây giờ nhiều nhỉ?”
Tử Lăng gật đầu, lời nói đầy ẩn ý: “Thật ra với mỗi người sẽ mỗi khác.
Tiểu Cẩn Ngọc, sau này em sẽ hiểu.”
“Đừng gọi tôi là Tiểu Cẩn Ngọc!”
“Tôi cứ thích gọi đấy, muốn tôi dừng lại, trừ khi…”
“Trừ khi cái gì?” - Cẩn Ngọc cảm nhận được chuyện không lành.
Tử Lăng học theo Mạn Tường được chiêu này liền đem ra áp dụng, lấy ngón trỏ chỉ chỉ lên một bên mặt: “Một nụ hôn ở đây.”
“...”
Hai người cứ như vậy, một người ngượng ngùng không có lỗ để chui xuống, người kia lại say nắng gương mặt giận hờn đáng yêu mà không ngừng trêu ghẹo.
—-----------
Cùng lúc đó, trong chiếc xế hộp sang chảnh đậu bên ngoài rào lớn nhà Tư Không.
Tư Không Tình ngồi ở hàng ghế phụ, bên cạnh là một người đàn ông lịch lãm, cũng trạc tuổi Tư Không Thạch.
“Thế nào? Bọn họ đã đồng ý đưa bà 10% cổ phần chưa?” - Người đàn ông lạnh lùng lên tiếng.
Tư Không Tình nhếch đôi môi son màu đỏ thẫm, vừa quyến rũ lại quyền lực vô cùng: “Đương nhiên là có.
Có điều tôi đã nhanh chóng giao nó cho một người khác rồi!”
Người đàn ông giận dữ quát to:? “Bà dám!?”
Trước sự phẫn nộ đó, Tư Không Tình vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh tanh, không ngại lên tiếng cảnh cáo:
“Dã Đồ Dương, ông nên biết thân phận của mình một chút.
Gia sản được chia từ nhà họ Dã và của hồi môn của tôi đã thừa sức giúp ông gầy dựng sự nghiệp.
Đừng hòng chiếm thêm bất cứ thứ gì từ nhà Tư Không nữa….
hự!”
Dã Đồ Dương không nói không rằng, chỉ vừa nghiến răng, vừa nắm tóc Tư Không Tình kéo mạnh về sau, khiến bà đau nhưng không dám để lộ bộ mặt yếu đuối trước người khác.
“Tư Không Tình, bà mới là người nên biết thân biết phận.
Nếu năm đó không có tôi đứng ra giúp đỡ bà và đứa con hoang trong bụng bà, thì bây giờ bà có còn địa vị cao quý thế này không? Hay đã sớm bị bà già nhà Tư Không tống cổ đi từ đời nào rồi?”“Đừng nhắc đến con của tôi! Ông đã giết nó!” - Tư Không Tình nén cơn đau mà phản bác lại.
Dã Đồ Dương vẫn được nước lấn tới: “Tôi giết được nó, cũng có thể thừa sức giết cái mạng quèn của bà!”
Hành hạ Tư Không Tình cho đã, Dã Đồ Dương mới chịu buông tha cho bà và lái xe đi.
Tiếc rằng, cuộc ẩu đả vừa rồi đã được người đứng trên lầu cao dùng ống nhòm quan sát.
Trên ban công tòa nhà chính, Thẩm Dương An trở lại bộ mặt nghiêm nghị, vốn đã chứng kiến được tất cả những chuyện vừa xảy ra.
Không chỉ vậy, bà còn đeo một chiếc tai nghe bí ẩn.
Đó chính là vật kết nối với thiết bị theo dõi mà bà đã sớm đặt vào túi xách của Tư Không Tình.
“Thì ra đó là lý do cô tư muốn chuyển cổ phần cho Cẩn Ngọc, xem ra là cùng hội với mình.
Có điều… đứa bé năm đó không phải của Dã Đồ Dương ư? Kì lạ thật.”.