DỤ DỖ VỢ YÊU LƯỚI TÌNH CHỜ SẴN


Tên đầu trọc ngửi được mùi nguy hiểm, liền chau mày cau có, dồn ánh nhìn qua người đàn ông đang đứng nhởn nhơ ở bên kia con rạch:
“Thằng ranh! Mày là ai?”
Người đàn ông điềm tĩnh lấy trong túi ra một điếu thuốc lá, dùng bật lửa mạ vàng thắp lên một ngọn lửa đỏ chói:
“Tụi mày từng nghe đến gia tộc Tư Không rồi đúng không?”
“Mày… mày cũng là người nhà Tư Không?”
Người đàn ông chỉ ngón trỏ về phía Cẩn Ngọc: “Cả tao và cô ta.

Khôn hồn thì để cô ta yên ổn.

Tao không cần biết ông chủ của bọn mày là ai, nhưng dám động đến nữ chủ nhân nhà Tư Không thì đẹp chuyện rồi.”
Tên đầu trọc và đồng bọn vội đưa mắt nhìn nhau.

Bọn đàn em thì không nhận ra, nhưng đầu trọc vừa nhìn chiếc bật lửa đó, liền nhận ra là của người nhà Tư Không, bởi đi theo ông chủ nhiều năm, hắn đã từng chứng kiến loại bật lửa đặc thù này không ít lần.

Nói như vậy, những lời thốt ra từ miệng người đàn ông này là hoàn toàn chính xác, gây trong lòng hắn những tia hoang mang tột cùng.

Tên đầu trọc biết tỏng, chủ của hắn luôn tính toán chu toàn, giữa ông ta và nhà họ Tư Không hiện tại vẫn rất hòa nhã.


Đương nhiên hắn không bao giờ tin ông chủ của mình lại đi ra lệnh hắn làm loại chuyện ngu xuẩn này.

Vậy tình huống này xảy ra, nhất định chỉ có thể là do ả đàn bà ngu si kia có mắt mà không thấy thái sơn.

Cũng may mà người nhà Tư Không đến kịp…
Đầu trọc còn chưa kịp lên tiếng, Bạch Mộ Chỉ đã miệng nhanh hơn não: “Cái gì mà là người nhà Tư Không? Nữ chủ nhân gì chứ? Anh nghĩ tôi tin sao? Một câu “người nhà Tư Không” quả thật quá dễ nghe.

Nếu bây giờ tôi nói mình là tổ phụ nhà Tư Không có lẽ cũng không quá đáng?”
“Đoàng!”
Bạch Mộ Chỉ vừa nói dứt câu, liền có một tiếng súng vang lên chấn động.

Cây súng ngắn nằm gọn trong tay người đàn ông bí ẩn, mùi thuốc pháo theo cơn gió xông xộc vào mũi Cẩn Ngọc khiến cô cảm thấy buồn nôn.

Tiếp theo là mùi máu.

Cẩn Ngọc tròn mắt nhìn về phía xa xa, cả đám đàn ông thô bạo cũng đứng như trời trồng.

Một giây trước, Bạch Mộ Chỉ còn ở đây ăn to nói lớn, vậy mà chỉ một tiếng súng nổ ra, cô ta đã nằm sõng soài ra đất.

Tóc Bạch Mộ Chỉ che gần hết mặt cô ta, khiến mọi người không thể xác định rõ chuyện gì.

Nhưng vũng máu đỏ tươi dần lan ra đất đã tự trả lời câu hỏi hoang mang trong đầu mỗi người: Bạch Mộ Chỉ đã bị người đàn ông đó một phát đoạt mạng.

Cẩn Ngọc giật mình, quỵ ngay xuống đất.

Đây là những gì một con người có thể làm với đồng loại của anh ta sao? Gió vẫn thổi, vẫn là mùi thuốc súng pha lẫn mùi máu tanh, nhưng chẳng mất bao lâu, Cẩn Ngọc đã không còn cảm nhận được gì nữa.

Xung quanh cô tối sầm lại, ý thức cũng không còn.

Cứ như vậy, cô liệm đi ngay tại chỗ.


—--------------
Khoảng tám giờ sáng hôm sau, trong căn phòng quen thuộc của Cẩn Ngọc và Tử Lăng.

Cẩn Ngọc nằm ngay ngắn trên giường, sắc mặt trắng bệch như bị bệnh lâu năm chưa khỏi.

Tử Lăng dành cả đêm để trông chừng cô, rồi phải mất thêm một lúc lâu nữa mới đợi được Cẩn Ngọc tỉnh dậy.

Ý thức dần dần trở lại, Cẩn Ngọc mở hai mi mắt nặng trĩu, thứ đầu tiên cô nhìn thấy sau một giấc ngủ dài là ánh mắt đầy lo lắng của Tử Lăng.

Cô chớp mắt thêm mấy lần, dần dần nhớ lại những chuyện đã xảy ra.

Tuy không hiểu vì sao mình ở đây, bên cạnh anh thế này, nhưng cô cũng chẳng còn sức để bật dậy hỏi chuyện nữa.

Đôi mắt mệt nhọc của Cẩn Ngọc chợt rưng rưng, dường như vẫn còn ám ảnh chuyện kinh khủng đó.

Đôi môi xinh đẹp ngày nào cũng khô cằn thấy rõ.

Cẩn Ngọc mếu máo, giọng nhỏ đến mức Tử Lăng phải cúi thấp người mới có thể nghe được:
“Anh… tôi… tôi sợ lắm…”
Tử Lăng vội vã nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, tay kia ân cần vuốt ve mái tóc.

Tuy trước nay anh vẫn luôn đối tốt với cô, nhưng riêng tình cảnh trước mắt, Cẩn Ngọc mới thực sự cảm nhận được sự lo lắng từ tận đáy lòng mà người đàn ông trước mặt đang dành cho mình.


“Đừng sợ, có tôi ở đây rồi.

Tiểu Cẩn Ngọc, xin lỗi vì đã để em một mình.”
Bọng mắt của Cẩn Ngọc không kìm nổi nước mắt khiến vài giọt lệ rơi xuống gò má gầy gò.

Đây là một trong rất ít lần Cẩn Ngọc rơi lệ trước mặt người khác, đây lại còn là Tử Lăng, một người đàn ông mà cô chỉ từng cho là người chồng trên danh nghĩa.

Vừa lúc này, cánh cửa phòng không phát tín hiệu xin vào mà đã tự động mở ra.

Một người đàn ông cao lớn tự nhiên bước vào như phòng mình, còn nở nụ cười niềm nở:
“Anh! Chị dâu tỉnh rồi sao?”
Vừa nhìn thấy anh ta, nhịp tim của Cẩn Ngọc liền tăng lên đáng kể.

Cô trừng mắt nhìn người trước mặt, trong đầu hiện lên rõ mồn một hình ảnh người đàn ông cầm cây súng ngắn, lạnh lùng tàn nhẫn giết người không chớp mắt.

Tại sao anh ta lại ở đây? Còn mở miệng gọi Cẩn Ngọc hai tiếng “chị dâu”?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi