DỤ DỖ VỢ YÊU LƯỚI TÌNH CHỜ SẴN


Tử Lăng đã làm nghề lâu năm, gặp không biết bao nhiêu đối tác, nhất là từ sau khi Cẩn Ngọc mất tích, những câu hỏi như thế này lại càng xuất hiện nhiều hơn.

Vậy nên khi được hỏi như vậy, trong đầu anh đã tự động đưa ra đáp án:
“Năm nay tôi cũng không còn trẻ nữa, tất nhiên đã yên bề gia thất rồi.”
Roulia một tay chống cằm, khẽ bĩu môi: “Tiếc vậy! Tôi còn định sẽ tán đổ chủ tịch nữa đấy.”
Tử Lăng cười trừ, nghiêm túc đi vào chủ đề chính: “Giám đốc cũng thật giỏi đùa! Thật ra vợ của tôi… cũng chính là người tôi đã đề cập trong thư mời.

Sau khi chúng ta chính thức kí hợp đồng, chỉ cần quý công ty đồng ý, dù có phải trả thêm bao nhiêu tiền để lấy được thông tin của cô ấy tôi cũng sẵn sàng chấp nhận.”
“Hừ, chủ tịch biết ICN không dễ dàng bán thông tin cá nhân của người khác, nên mới nhất quyết kí hợp đồng với chúng tôi sao?”
Tử Lăng lắc đầu: “Cô Roulia xin đừng hiểu lầm! Tập đoàn chúng tôi vô cùng có thành ý hợp tác dài lâu…”
Roulia cười cười rồi đứng dậy.

Đến tận lúc này, cô mới chịu gở chiếc kính râm đã che mất dung mạo xinh đẹp của mình từ nãy đến giờ.

Vừa nhìn thấy gương mặt đó, Dương Thần suýt chút nữa đã ngã ngửa.


Còn Tử Lăng lại run rẩy đứng dậy, mắt không chớp lấy một lần.
Đáy mắt anh có gì đó trĩu nặng.

Anh bước đến, nắm chặt hai bàn tay nhỏ bé của cô.

Chính là cảm giác này, người mà anh ngày đêm mong mỏi.
“Tiểu Cẩn Ngọc, là em!”
Đối diện với bộ dạng xúc động như sắp khóc đến nơi của Tử Lăng, Roulia lại bình tĩnh vô cùng: “Chủ tịch, anh vừa nói gì vậy? Tiểu Cẩn Ngọc là ai?”
“Em…”
Danis - trợ lý của Roulia không chịu được cảnh trước mặt, vội hất tay Tử Lăng ra, lạnh lùng: “Chủ tịch, xin anh hãy tự trọng.”
Roulia nhìn biểu cảm khốn đốn của Tử Lăng, lại bất giác bật cười: “Chắc là do chủ tịch căng thẳng quá nên tâm lý đã có chút bất ổn.

Được rồi, nếu không có gì nữa thì chúng tôi xin được phép đi trước.”
Nói rồi, Danis liền nhìn Tử Lăng bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, rồi dọn đường đưa Roulia rời đi.

Ngay cả khi Roulia đã khuất bóng rất lâu, Tử Lăng vẫn chưa thể hoàn hồn được.

Cả người ngoài như Dương Thần cũng bị một phen hết hồn hết vía.
Dương Thần run rẩy chạm tay vào vai Tử Lăng, miệng an ủi người khác nhưng lòng mình cũng chẳng được yên:
“Chủ tịch, có lẽ là người giống người…”
“Sao có thể?”
Tử Lăng hất tay Dương Thần ra, lớn tiếng: “Cậu cũng nhìn thấy mà? Đó rõ ràng là Cẩn Ngọc! Cẩn Ngọc là duy nhất trên đời, tuyệt đối không thể có chuyện người giống người được!”
Trong suốt những năm tháng Tử Lăng dằn vặt và cố chấp về cơn đau mất Cẩn Ngọc, nếu không là Mạn Tường, Dương Thần cũng là người hiểu và động viên anh nhiều nhất.

Vậy mà năm năm trôi qua, Tử Lăng không những cố chấp ôm hi vọng về một điều viển vông, bây giờ còn mặc định cô gái xa lạ kia chính là Cẩn Ngọc?
Dương Thần nắm chặt cổ áo Tử Lăng, muốn dùng tiếng nói để khiến anh thức tỉnh:
“Chủ tịch mau tỉnh lại đi! Cô gái đó không thể nào là phu nhân được! Nếu cô ta là phu nhân, thì sớm đã trở lại tìm anh rồi, rồi đến khi gặp mặt, cô ta cũng không thể tỏ ra không quen không biết như vậy được!”

“Có thể cô ấy đã bị mất trí nhớ! Làm sao tôi biết được trong năm năm qua Cẩn Ngọc đã phải trải qua những chuyện gì?” - Tử Lăng giận dữ quát ngược lại.
“Nếu mất trí nhớ, sao cô ta có thể biết mình đã sống ở Kinh Long từ nhỏ đến lớn? Cô ta không hề mất trí, chỉ có anh thôi, chủ tịch!”
“Đủ rồi!”
Tử Lăng thét lên, đẩy Dương Thần ra xa mình, chỉ ngón trỏ vào anh: “Tôi nhất định sẽ làm sáng tỏ chuyện này! Tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy là cậu đã sai rồi! Không những Cẩn Ngọc còn sống, mà cô ấy còn đang trở về bên tôi nữa! Chắc chắn là như vậy!”
Nói rồi, Tử Lăng hậm hực bỏ đi một mạch.

Dương Thần dù ức nghẹn trong lòng, vẫn phải sắp xếp giấy tờ gọn gàng rồi lập tức chạy theo.

Tâm trạng anh cũng phức tạp không kém Tử Lăng.
Tuy bây giờ Tử Lăng đã là chủ tịch của tập đoàn Tư Không, nhưng vẫn chưa hoàn toàn nắm hết mọi quyền hành.

Hơn nữa, cha của anh, Tư Không Thạch cũng đã mất cách đây hai năm.

Nếu đám người Tư Không Tam có thể lôi kéo được lão phu nhân, không phải Tử Lăng xong đời rồi sao?
Lúc này, thứ cần nhất cho Tử Lăng là một bộ óc tập trung cao độ cho công việc và một gia đình êm ấm để làm hậu thuẫn phía sau, vậy mà anh bây giờ…
—-------------
Danis và Roulia vừa đến khách sạn, anh ta liền lên tiếng chỉ trích cô: “Cô chủ, còn quá sớm để lộ mặt.”
Roulia bình thản như không: “Vậy chú định đợi đến khi nào? Gương mặt này sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện thôi, để lộ sớm một chút và gây dựng niềm tin, không phải sẽ tốt hơn nhiều à?”
“Nhưng nó không theo kế hoạch ban đầu của chúng ta!”
Roulia giơ ngón trỏ thon dài đặt lên đôi môi đỏ tươi đầy quyến rũ của mình: “Suỵt! Tôi không cần một kế hoạch quá máy móc.


Chú chỉ cần làm theo lời của tôi, rồi từng người bọn họ đều sẽ phải trả giá.”
Danis nuốt nước bọt.

Phong thái ngút trời này của cô, thậm chí còn vượt xa người đó nữa.

Anh ta từ ngày hôm đó đã thề chết trung thành, đương nhiên sẽ luôn làm theo lời Roulia.

Chỉ là… trong thâm tâm anh ta mong rằng mình sẽ không mất chủ nhân một lần nào nữa.
“Vậy… bây giờ chúng ta sẽ làm gì?”
Roulia cầm bật lửa mạ vàng, vuốt nhẹ đã có một đốm lửa đỏ rực.

Cô chăm chú nhìn nó, bây giờ trong ánh mắt của cô cũng chỉ phản chiếu hai ngọn lửa rực rỡ:
“Chúng ta… đùa với lửa một chút đi! Nhưng coi chừng phỏng đấy!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi