DỤ HÔN


Cố Tương nói: "Chắc là anh ấy đang bận."
"Chắc là?" Nghe đến đây, mẹ Giang Trì cau mày.

Bà nhìn Cố Tương rồi hừ một tiếng, "Chẳng nhẽ con không biết chồng mình đang bận cái gì à?"
Cố Tương hơi sửng sốt, cô thật sự không biết.

Hai ngày nay cô không liên lạc với Giang Trì, anh cũng không liên lạc với cô.

Hai người vốn không có tình cảm gì, lại đều bận rộn, bọn họ không liên lạc với nhau là chuyện rất bình thường mà?
Cố Tương nói: "Anh ấy rất bận nên con không muốn làm phiền."
"Sao lại là làm phiền?" Mẹ Giang Trì tỏ ra không vui, "Con đã kết hôn với nó thì phải biết nó đang làm gì, nó không về nhà, vậy con hãy gọi cho nó.

Nếu hai vợ chồng không liên lạc với nhau và mặc kệ nhau, cả ngày chỉ biết đến công việc thì sau này sinh con kiểu gì? Điều ông nội mong đợi nhất là hai đứa ở cùng với nhau, gia đình mẹ cưới con về đầu phải để con chẳng làm gì cả."
Mẹ của Giang Trì lúc còn trẻ là một người rất xinh đẹp, kể cả bây giờ khi nói chuyện, dù là phàn nàn, giọng điệu của bà cũng rất dịu dàng đầm ấm khiến người nghe không thể nào tức giận nổi.
Cố Tương cảm thấy bà có vẻ không hài lòng về cô.


Khi nghe thấy bà bảo mình và Giang Trì sinh con, cô lại cảm thấy nhức đầu.
Lúc đầu khi bảo Cố Tương vào làm dâu, họ đầu có nói cô phải sinh con với Giang Trì! Nếu thật sự sinh con cho Giang Trì, thì cô bị thiệt thòi lớn rồi.
Trong lúc đang suy nghĩ, Cố Tương thấy mẹ Giang Trì nhìn chằm chằm vào mình và nói với giọng thất vọng: "Con còn ngồi đó làm gì, gọi cho nó đi! Để nó về cho sớm."
".." Cố Tương không nói nên lời, cô đành cầm điện thoại lên gọi.
Điện thoại được bật loa ngoài, sau khi nổi máy, giọng Giang Trì vang lên, "Có chuyện gì thế?"
Anh có vẻ không vui lắm khi nhận được cuộc gọi của Cố Tương.

Dường như Giang Trì đang tức giận vì những gì đã xảy ra ngày hôm đó.

Cố Tương cũng không muốn gọi cho anh.

Nhưng mẹ của Giang Trì đang ở đây.

Nên cô đành phải làm vậy.
Cố Tương nói: "Tôi đang ở nhà, mẹ cũng ở đây, mẹ bảo tôi hỏi anh bao giờ mới về."
"Đang bận." Giang Trì nói: "Em ăn cơm và nói chuyện với mẹ đi, cứ thể nhé, tôi còn có việc, ngắt máy đây."

Thái độ quá mức lạnh lùng!
Giang Trì đang định cúp máy thì bỗng nghe thấy tiếng mẹ mình đột nhiên cầm khăn tay ho khan.

Nghe vậy, Giang Trì nhíu mày hỏi: "Mẹ, mẹ bị ốm à?"
Mẹ Giang Trì nói: "Không sao, chuyện nhỏ thôi không nghiêm trọng đầu, con cứ làm việc đi, không cần để ý đến mẹ.

Dù sao bọn con đều bận, không cần phải để ý đến bà già này làm gì." Mẹ Giang Trì nửa như phàn nàn, nửa như làm nũng.
Giang Trì nghe vậy bất đắc dĩ nói: "Được rồi, lát nữa con sẽ về gặp mẹ."
Mẹ đã về được vài ngày rồi mà Giang Trì vẫn chưa đến thăm, bây giờ mẹ lại bị ốm làm anh cũng khá lo lắng.

Nghe thấy Giang Trì nói sẽ trở về, Cố Tương dập máy.
Vừa ngắt máy, mẹ Giang Trì cũng ngừng ho.

Hóa ra vừa rồi mẹ Giang Trì giả vờ sao? Quan trọng là mẹ Giang Trì giả vờ y như thật, khiển Cố Tương suýt nữa tin rằng bà bị ốm thật.
Cố Tương nhìn chằm chằm mẹ Giang Trì và bà cũng phát hiện con dâu đang nhìn mình.
Cảm thấy xấu hổ, mẹ Giang Trì lập tức nghiêm mặt, nói: "Con nhìn mẹ làm gì? Cứ ngốc như con thì làm sao gọi nó về được? Con đã lấy Giang Trì, vậy hãy để ý đến nó một chút."
"..." Cố Tượng không biết phải nói gì nữa.
Cô giúp việc trong nhà rót cho Cố Tương cốc trà, "Trà đây thưa mợ."
"Cảm ơn." Cố Tương cầm cốc, uống hai ngụm để che giấu không khí ngột ngạt.

Mẹ Giang Trì lại hỏi tiếp: "Con với Giang Trì vẫn chưa ngủ với nhau à?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi