DỤ HÔN


Cố Tương đảo tròng mắt.

Giang Trì nhìn chằm chằm vào cô.

Anh luôn cảm thấy cái dáng vẻ này của cô chắc chắn sẽ nói ra cái gì đó làm anh tức giận.
Quả nhiên, Cố Tương cũng không để anh thất vọng.

Cô nói: "Tôi thích người xấu, hết ăn lại nằm, người thấp hơn tôi."
"..." Giang Trì nghe xong mà chỉ biết im lặng.
Mẹ kiếp, cái này là cái điều kiện quái gở gì vậy.

Anh đã nhìn ra Cố Tương đang cố ý làm ngược lại ý anh.
Anh nói: "Sở thích của cô Cố thật là kỳ lạ."
"Chịu thôi." Cố Tương nói: "Mỗi người đều có sở thích riêng của mình, không khiến anh xen vào chuyện của tôi.

Ra ngoài, tôi muốn đi vệ sinh."
Giang Trì nhìn xoáy vào cô, cơ thể cũng không nhúc nhích.

Thấy anh vẫn ở trước mặt, Cố Tương không thể không đưa tay đẩy anh ra, Giang Trì vẫn nhìn cô, mắt khẽ giật nhẹ, anh buông tay và đi ra ngoài.
Lúc Cố Tương từ nhà vệ sinh đi ra, Giang Trì cũng không rời đi mà còn đứng ở bên ngoài.

Cô hỏi: "Anh không đi ăn cơm ở chỗ này làm gì?"
Giang Trì nói: "Không phải cô nói cô không muốn ăn sao? Tôi cũng chẳng có khẩu vị gì."
Cố Tương nhìn cái tên bị bệnh thần kinh này rồi đi thẳng qua luôn, có người hầu tới thúc giục bọn họ: "Cậu, mợ, mời hai người vào ăn cơm."
Cố Tương liếc nhìn Giang Trì ở bên cạnh rồi bước chân vào phòng ăn.
Mẹ Giang Trì đã ngồi vào bàn, ông nội cũng đang ở đây, nhìn thấy Cố Tương, ông nói: "Tương Tương, qua đây ngồi."
Cố Tương chào: "Cháu chào ông nội." Rồi cô cùng Giang Trì đi qua ngồi xuống.

Dù hai người không hợp nhau, nhưng họ vẫn tỏ ra hoàn thuận ở trước mặt người lớn trong nhà.

Quan trọng là ông nội lớn tuổi rồi, bọn họ cũng không muốn để ông cụ lo lắng.
Ông cụ Giang nói: "Gần đây Tương Tương thế nào? Sống chung với thằng Trì có quen không? Nó có bắt nạt cháu không?"
Cố Tương nhìn thoáng qua Giang Trì, cô nói: "Quan hệ giữa cháu và anh ấy tốt lắm ạ, sao anh ấy lại bắt nạt cháu được?"
Giang Trì ngẩng đầu liếc Cố Tương, ở trước mặt người lớn thì là cháu gái ngoan ngoãn, vậy mà cứ ở trước mặt anh là lại khiến anh đau đầu.
Anh không được thích đến như thế cơ à?

Ông nội nói: "Quan hệ tốt à, vậy thì tốt rồi, tối nay hai đứa ngủ lại đây nhé! Tương Tương vẫn còn chưa ở lại qua đêm ở chỗ này đúng không! Vừa hay Giang Trì cũng ở đây, để nó đưa cháu đi tham quan một vòng nhé.

Bên ngoài mặc dù tốt, nhưng cũng nên làm quen một chút với nhà của mình chứ, đúng không?"
Cố Tương liếc Giang Trì, cô nói: "Chồng cháu bận lắm ạ, vẫn không nên làm phiền anh ấy thì tốt hơn."
"Con bé này, sao lại nói như thế?" Ông nội nhìn về phía Giang Trì, "Lát nữa cháu đưa vợ đi tham quan một vòng đi."
Giang Trì đáp: "Vâng."
______________
Ban đêm bên ngoài lộng gió, biệt thự của nhà họ Giang rất lớn, nhà dựa vào hồ, buổi tối có thể nhìn thấy mặt trăng in bóng lên mặt hồ.
Cứ đến tối là Cố Tương lại chỉ muốn nắm lì trong nhà, thật ra cô chẳng muốn ra ngoài tí nào vì quá lười.

Giang Trì vẫn luôn đi theo phía sau cô, anh rất yên lặng.

Bình thường lúc gặp anh, cô luôn thấy anh gọi điện thoại rất nhiều, nhưng đêm nay lại yên tĩnh lạ thường,
Hai người không giao lưu gì với nhau, dù sao cũng chẳng có chuyện gì để nói.
Cố Tương cũng lười để ý đến Giang Trì, cô cầm điện thoại di động nói chuyện với Bạch Vi.
Hà Giai là bạn của bọn họ, cô ấy sinh con, chuẩn bị làm tiệc đầy tháng.

Bạch Vi hỏi cô: "Cậu nói xem, tớ nên tặng cái gì nhỉ?"
Cố Tương đáp: "Mua cái gì cũng được, nếu không cậu cứ đưa thẳng phong bì."
"Đưa phong bì có trực tiếp quá không?" Bạch Vi nói: "Tớ cảm thấy mua đồ đến vẫn tốt hơn."
"Thế nào cũng được." Cố Tương cười, "Vậy sau này tớ mà sinh con, cậu cứ truyền hình trực tiếp luôn nhé, để tớ tự đi mua."
Giang Trì ở sau lưng, nghe cô nhắc đến đề tài này, khóe miệng bất giác cong lên..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi