DỤ HÔN


"Tôi định mời chồng của cậu làm bác sĩ gia đình của tôi, mỗi tháng tôi trả một trăm hai mươi nghìn tệ, cậu cảm thấy thế nào?"
".." Cố Tương kinh ngạc, chẳng trách sắc mặt của Giang Trì lại thối như vậy!
Cô nhìn Tô Vãn và nói: "Cô Tô bây giờ giàu quá nhỉ, vung tay một cái là một tháng có thể bỏ ra một trăm hai mươi nghìn tệ thuê bác sĩ gia đình."
Kẻ có tiền đúng là xa xỉ thật!
Đương nhiên Tô Vãn cũng không rảnh ruồi như vậy, nhưng mà...!Giang Trì rất đẹp trai, nếu làm bác sĩ gia đình cho cô ta, sau này cô ta sẽ có rất nhiều thời gian tiếp xúc với anh.

Ý định của cô ta là như thế.
Tô Vãn nói: "Tốt đúng không! Vậy câu cảm thấy thế nào? Hay là cậu đi khuyên chồng cậu đi! Dù tiền lương của anh ta có cao thì cũng chỉ là một bác sĩ thôi...!Hai người vừa mới kết hôn, còn chưa có con đấy.


Nếu sau này có con rồi là phải cần rất nhiều tiền để nuôi con.

Hơn nữa...!cậu nhìn lại cậu mà xem...!bình thường đến mua quần áo cũng không nỡ bỏ tiền ra, giờ một tháng được hơn trăm nghìn tệ, cậu cũng không mất mát gì đúng không."
Bình thường Cố Tương toàn mặc quần áo từ cửa hàng của mình.

Sau khi kết hôn với Giang Trà, cô vẫn như thế, vẫn duy trì cái thói quen này.

Cho nên Tô Vãn tất nhiên là coi thường cô.
Dù sao, giá trị của bộ quần áo mà Tô Vãn đang mặc trên người cũng đủ để cho Cố Tương ăn được hơn mấy tháng.
Cố Tương nói: "Đúng thế, chúng ta quen biết đã nhiều năm như vậy mà cô còn có thể nghĩ đến tôi, thật là đáng quý quá.

Nhưng chồng tôi ấy à, một trăm hai mươi nghìn tệ chưa chắc anh ấy đã để ý đâu.

Nếu cô thật sự có lòng thành thì cứ tặng anh ấy một căn hộ lớn ở khu vịnh Tiểu Long ấy, chưa biết chừng anh ấy sẽ cân nhắc đấy!"
".." Tô Vãn nghe đến đó thì câm nín.

Căn hộ ở khu vịnh Tiểu Long đắt như vậy, nếu cô ta có để đem tặng cho người khác thì chẳng thà để cho mình ở còn hơn!

Cố Tương tiếp tục: "Cô giàu như vậy, chắc sẽ không để ý một chút tiên ấy chứ nhỉ!"
Tô Vãn nhìn ra Cố Tương đang cố tình làm cô ta khó xử: "Cô đang đùa tôi đấy à! Tôi có lòng tốt tìm việc cho chồng cô, cô lại đối xử với tôi như vậy? Nếu cô không đồng ý thì thôi! Chồng cô chẳng phải chỉ có dáng dấp là đẹp trai một tí thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người khác chứ! Chồng chưa cưới của Bạch Vi cũng rất đẹp trai đấy, đáng tiếc có làm được cái gì? Cuối cùng chẳng phải là vẫn đi ngoại tình đấy thôi!"
Cố Tương ngạc nhiên, "Cô biết chuyện Hạ Văn Hiên ngoại tình?"
Tô Vãn cười, "Chuyện đấy ầm lớn như thế, có ai mà không biết? Đám bạn bè trong lớp đều biết hết đấy! Hôm qua mọi người cố ý không nói ra là vì muốn giữ thể diện cho cậu ta thôi.

Chẳng phải cậu ta thích Hạ Văn Hiên là vì cái mã đấy à? Sớm muộn gì chồng cô cũng giống như Hạ Văn Hiên thôi."
Tô Vãn nói xong câu đó, phát hiện sắc mặt của Cố Tương hơi khó coi.

Cho là mình đâm trúng chỗ đau của Cố Tương, Tô Vãn rất đắc ý, "Tôi nói đúng tâm sự trong lòng cô hả? Xin lỗi nhé, tôi không cố ý đâu."
"..." Cố Tương nhìn Tô Vãn, "Cho nên, hôm qua cô biết chuyện giữa Bạch Vi và Hạ Văn Hiên mà còn cố ý đâm trúng nỗi đau của cậu ấy? Tô Vãn, cô vẫn còn là người sao?"
Cô và Tô Vãn không hợp nhau thì thôi đi Nhưng Bạch Vi đối xử với Tô Vãn đâu đến nỗi nào.

Trước kia lúc còn đi học, Tô Vãn không có tiền ăn cơm còn mượn tiền của Bạch Vi đấy thôi.


Cô ta biết rõ chỗ đau của Bạch Vi mà còn đi đâm chọc, Cố Tương phục rồi.
Mặt Tô Vãn tối sầm, "Tôi làm sao không phải người? Cố Tương cô đừng có giả vờ là mình tốt đẹp lắm nữa được không? Tôi không tin cô thật lòng đối xử tốt với Bạch Vi đâu! Cô chơi thân với cậu ta chẳng phải cũng vì cậu ta có tiền sao? Nếu cậu ta không giàu có, cô làm sao mở được cái cửa hàng kia? Tôi nói cho cô biết, nếu cô còn nói tôi như thế, tôi sẽ bảo chồng tôi mua lại cái cửa tiệm quần áo rách nát kia của cô đấy."
Nói đến đây, Tô Vãn cũng phải bật ngón cái cho cái ý nghĩ đột nhiên xuất hiện này của mình.

Đúng rồi! Giờ cô ta giàu có như vậy, tại sao lại không mua lại cửa hàng của Cố Tương nhỉ? Lúc trước mở cửa hàng bị thất bại, trong lòng cô ta vẫn luôn thấy rất khó chịu.

Nếu mua lại cửa hàng của Cố Tương...!Thì tốt quá!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi