DỮ NHỮ CUỒNG CA

Khi Diệp Cuồng Ca tỉnh lại thì nhận ra y đang ở trong một căn phòng xa lạ, đỉnh đầu là màn che vàng nhạt, dưới thân là chiếc giường mềm mại, nội thất trong phòng đều được trang trí trang nhã.

Diệp Cuồng Ca chậm rãi chống cùi chỏ, ngồi dậy. Vết thương trên người đã xử lý xong, băng quấn dày đặc, quần áo bẩn cũng bị cởi ra, nhưng vì ở đây ấm áp dễ chịu, nên y cũng không cảm thấy lạnh.

Diệp Cuồng Ca cau mày hồi tưởng, trước khi hôn mê y đã nhìn thấy kẻ nào, hình như là Tiết Tích Dương?

Giữa lúc y đang trầm tư thì Tiết Tích Dương bưng khay đi vào, nhìn thấy y đã tỉnh liền cười vui vẻ

“Diệp huynh nhanh như vậy liền tỉnh? Cũng tốt, ăn một chút gì ngủ tiếp đi.”

Tiết Tích Dương cầm lấy bát cháo, ngồi xuống bên giường.

Đó chỉ là một bát cháo cải xanh, trộn chút thịt nạc, tuy rằng thanh đạm, nhưng lại rất hợp khẩu vị. Tiết Tích Dương nâng bát cháo, nhưng Diệp Cuồng Ca mãi không tiếp nhận, hắn tưởng y thấy không hợp khẩu vị liền mở miệng giải thích: “Diệp huynh bị trọng thương không thể ăn thứ gì quá nặng nề, ăn cái gì thanh đạm lót dạ đã, chờ người thương thế lành lặn, ta lại chẳng vì ngươi mở tiệc ăn mừng?”

Diệp Cuồng Ca bị đối phương hống như trẻ nhỏ cũng thấy có chút bất mãn, y đâu cần mấy thứ quan tâm ấy. Đúng là bây giờ bụng y đang đói, nhưng dù cố đến mấy thì vẫn không nhấc tay lên được.

Sự tình có hơi phiền toái, mặc dù y cũng không muốn, nhưng đúng là không còn cách nào khác.

“Ngươi uy ta.” Diệp Cuồng Ca sai khiến khồn chút khách khí.

“A? Ta…” Tiết Tích Dương sững sờ, lại nhìn Diệp Cuồng Ca bị điểm huyệt không cự động hai tay, trong lòng liền thấy hối hận, tự trách bản thân không suy xét kỹ.

Nhưng mà mấy ngày trước y còn đối đãi với hắn như người dưng, hiện tại lại chủ động yêu cầu hắn uy cháo, cử chỉ này thật thân mật không khác gì người yêu. Hắn có phải đang mơ không?

Đối phương lúc này không mặc áo, chăn đã tuột đến dưới bụng, để lộ ra cơ bắp tinh xảo, mặc dù bị quấn băng nhưng vẻ đẹp không một chút bị tổn hại, hắn thậm chí có thể nhìn thấy da thịt trắng nõn của đối phương, còn có cái điểm hồng hồng kia… Tiết Tích Dương nghĩ đến đây liền cảm thấy nóng trong người.

Diệp Cuồng Ca nhíu mày, không biết cái tên này đang suy nghĩ cái gì, uy cháo mà cũng khó khăn thế sao? Diệp Cuồng Ca thừa dịp tâm trí Tiết Tích Dương còn chưa bay quá xa, lập tức lên tiếng, y sợ sẽ không ăn được cháo, ngược lại còn bị vẻ thẹn thùng e lệ như thiếu nữ của đối phương làm cho buồn nôn.

“Nếu như ngươi cảm thấy khó khăn như thế, thì để người khác làm cũng được. Như nhau cả!”

“Không, không, không, không hề khó, ta làm được.”

Tiết Tích Dương lập tức phục hồi tinh thần, liền vội múc một thìa cháo như sợ bị ai tranh mất.

Tiết Tích Dương cẩn thận mà thổi cháo, hắn không biết tính toán nhiệt độ thế nào, lo lắng không có thổi nguội, để Diệp Cuồng Ca bị bỏng thì đúng là trọng tội

Hắn đột nhiên nhớ tới mẫu thân uy cháo cho hắn hồi còn nhỏ, đầu nghĩ thì tay làm – Tiết Tích Dương dùng miệng mình thử cháo cho Diệp Cuồng Ca.

Diệp Cuồng Ca: “…”

Làm xong rồi thì Tiết Tích Dương mới thấy hắn chơi ngu lấy tiếng, tay đang cầm thìa liền hạ xuống, bắt đầu lo lắng sợ bị Diệp Cuồng Ca ghét bỏ.

Quả nhiên, Tiết Tích Dương vừa ngẩng đầu nhìn Diệp Cuồng Ca đã gặp phải ánh mắt giết người. Hắn liền xúc một thìa mới, không làm bất kỳ một động tác thừa thãi nào, mới thành công uy cho Diệp Cuồng Ca thìa đầu tiên.

Rốt cuộc cũng ăn được, tâm trạng cáu kỉnh của Diệp Cuồng ca cũng theo đó mà hạ xuống, người ở dười mái hiên, không thể không cúi đầu. Huống hồ nên bắt người tay ngắn, căn người miệng mềm, lần này y xem như hào phóng không so đo với đối phương.

Cháo nấu rất dễ ăn. Tiết Tích Dương vô cùng kiên nhẫn thổi người, sau đó đút cho đối phương ăn. Căn phòng an tĩnh chỉ còn tiếng thổi cùng tiếng nuốt cháo luân phiên.

Tiết Tích Dương nhìn Diệp Cuồng Ca nuốt từng miếng cháo do hắn đút, mắc dù vẻ lạnh lùng, lãnh khốc vẫn còn đó, nhưng hắn vẫn mơ hồ cảm thấy sự dịu ngoan. Vì thế mà Tiết Tích Dương lại tìm đường chết mà liên tưởng đến cảnh mẫu thân uy hắn ăn ngày bé, hành động theo đó cũng đổi khác – hắn múc một thìa cháo, thổi ngoại, đưa đến bên miệng Diệp Cuồng Ca, chờ đối phương há mồm chuẩn bị ăn, đột nhiên đêm muôi dời đi, làm cho y vồ hụt.

Diệp Cuồng Ca: “…”

Tiết Tích Dương: “…”

“Ngươi muốn chết à?” Thanh âm lạnh lùng, sắc như dao đâm vào ngực Tiết Tích Dương.

Tiết Tích Dương chỉ cảm thấy hô hấp hơi ngưng lại, chột dạ đến không dám đối đầu ánh mắt Diệp Cuồng Ca. A a a a a a!! Mình là heo sao, tại sao lại phạm lỗi ngu xuẩn ấy? Xong đời rồi!  Diệp huynh tức rồi! Hắn nên làm gì? Quỳ xuống đến cầu xin? Hay là dập đầu nhận sai tốt hơn?

Diệp Cuồng Ca nổi cơn thịnh nộ, chính y lớn như vậy mà lần đầu tiên bị trêu đùa như thế. Đối phương rốt cuộc là gan to, hay là óc bé? Bao nhiêu lần đụng vào giới hạn của y như vậy, nếu không phải vì hiện tại y không nhúc nhích được, thì một phút sau đã tung chăn lên đập cho tiểu tử ngông cuồng ngày một trăm trận

“Diệp huynh, ta sai rồi, ta cũng không dám nữa, ngài tuyệt đối đừng nổi giận, thương tổn được thân thể sẽ không tốt!”

Sự kiện uy cháo kinh tâm động phách cứ như thế kết thúc



Diệp Cuồng Ca ở đây tu dưỡng mấy ngày, chán nản mà nói thì Tiết Tích Dương ngoại trừ đầu óc có vấn đề, thì việc hắn chăm sóc y có thể nói là tận tâm tận lực. Nhờ sự chăm sóc của đối phương cùng với thể chất vốn có của y, Diệp Cuồng Ca cuối cùng cũng bình phục, đã đến lúc phải trở về Diệp các.

Có thể thấy đối phương có ý định cùng y kết thành bằng hữu, trải qua một số chuyện như thế, y cũng không tiện cự tuyệt nữa. Chỉ là y còn chưa rõ ràng lắm nội tâm đối phương, cứ thế tiếp nhận thì thật cũng không nên. Mà nghĩ Tiết Tích Dương thoạt nhìn mảnh khảnh như vậy mà lại cõng y dễ như ăn cháo, hẳn là hắn cũng là người tập võ. Diệp Cuồng Ca định sẽ dùng cách luận bàn võ thuật để thăm dò, dù sao cẩn thận vẫn hơn

Quyết định xong, Diệp Cuồng Ca gọi Tích TIết Dương, nói cho  hắn biết y sắp rời khỏi đây. Nhìn đối phương lộ ra dáng vẻ thương tâm, y cảm thấy có phần phát tởm.

“Chúng ta là bằng hữu đúng không?” Tiết Tích Dương hỏi.

“Ngươi nhận của ta một chiêu.” Diệp Cuồng Ca lập tức vận khí, không chút lưu tình tung một chưởng liền hướng Tiết Tích Dương.

Tiết Tích Dương không rõ đối phương vì sao đột nhiên phát công, bản năng cũng muốn chống đối, chỉ là Diệp Cuồng Ca quá tuyệt tình, hắn dĩ nhiên tránh không kịp, lập tức bị đánh ra xa ba bước.

Đau quáI Tiết Tích Dương cảm giác xương vai hắn sắp vỡ nát. Rõ ràng trước một giây còn vui vẻ, làm sao đột nhiên liền trở mặt?

“Diệp huynh đây là vì sao?” Tiết Tích Dương ôm vai oan ức hỏi, hai con mắt to tròn tràn đầy ủy khuất nhìn Diệp Cuồng Ca vô tình.

“Ờm, ngươi trên vai có vết bẩn, ta thay ngươi phủi thôi.” Diệp Cuồng Ca nói tới dối không đỏ mặt chút nào. Y vốn là chỉ muốn thăm dò một hồi đối phương, chỉ là lúc tung chiêu đột nhiên nghĩ đến mấy ngày nay bị Tiết Tích Dương trêu đùa các loại, dĩ nhiên không tự chủ tăng thêm sức mạnh.

Tuy rằng đối phương gân cốt cường tráng, nhưng phản ứng quá mức trì độn, đối với người không đề phòng chút nào, có lẽ cũng không thể là uy hiếp gì quá lớn

“Nha, vậy ngươi lần sau nhẹ một chút…”

Từ đây, Tiết Tích Dương cùng Diệp Cuồng Ca cũng coi như là bằng hữu.

Trước khi đi, Tiết Tích Dương mời Diệp Cuồng Ca đi tửu lâu. Nguyên lai tửu lâu mới khai trương này là của nhà Tiết Tích Hương, hắn sở dĩ đi Thanh Phong lâu uống rượu là vì muốn tìm hiểu đối thủ. Không nghĩ tới việc kết bạn với Diệp Cuồng Ca.

Bên trong tửu lâu rộng rãi, ánh đèn rực rỡ. Mỗi một tầng bên ngoài lan can đều quấn vải đỏ, có vẻ vô cùng hỉ khí. Diệp Cuồng Ca cùng với Tiết Tích Dương bước vào bên trong. Nói gì cũng đều là tửu lâu, bên ngoài nơi này được trang hoàng tuyệt đẹp, nhưng nội thất bên trong lại có phần giống Thanh Phong Lâu.

Hai người ngừng lại ở lầu ba, Diệp Cuồng Ca nhìn xung quanh, mỗi một bàn chỉcó một vài vị khách, không khí không quá náo nhiệt. Chỉ có một bàn là trống không, có vẻ rất đặc biệt. Bất kể là ghế tựa, đệm dựa vẫn là trên bàn trang sức đều có một phong cách riêng, có lẽ là cố tình phân biệt những chỗ ngồi bình thường.

Chiếc bàn được đặt ở vị trí Diệp Cuồng Ca yêu thích –  bên cửa sổ mà ngồi, tầm nhìn rất tốt.

Tiết Tích Dương tựa hồ biết Diệp Cuồng Ca đang suy nghĩ cái gì, cười hì hì nói: “Diệp huynh không nhìn tới xem sao, đây chính là tiểu đệ đặc biệt vì ngươi chuẩn bị.”

“Hữu tâm.” Diệp Cuồng Ca có phần bất ngờ, không nghĩ tới nhìn vô tâm vô phế như Tiết Tích Dương lại đối với y suy nghĩ nhiều như vậy.

Hai người ngồi xuống ghế, Tiết Tích Dương tự mình rót rượu, tất cả đều là rượu hảo hạng.

“Sau này, bàn này là dành riêng cho Diệp huynh, nếu như lần sau ta không ở đây, Diệp huynh chỉ cần báo lên tên của ta. Tiết đệ xin mời Diệp huynh uống rượu.”

Diệp Cuồng Ca nhìn nụ cười tùy tiện của thanh niên đối diện, lần đầu tiên chú ý đến tướng mạo đối phương, Môi vài sợi tóc mai rủ xuống, đuôi lông mày hay khóe mắt mặc dù vẫn còn nét trẻ con nhưng đường viền hay góc cạnh vẫn rõ ràng. Rất có phong thái của công tử nhà giàu.

Diệp Cuồng Ca tổng kết một phen, và những gì y nhìn nhận là chuẩn xác.

“Vậy liền cảm ơn Tiết đệ.”

Bị Diệp Cuồng Ca nhìn ra có phần thật không tiện. Tiết Tích Dương nghe được hắn lại kêu chính mình Tiết đệ, nhất thời có phần kích động, đối phương đây là thừa nhận bọn họ là bạn bè?

“Diệp huynh không cần khách khí, kia chúng ta là bằng hữu?”

“Tự nhiên.”

Tiết Tích Dương rất là cảm động, hắn còn tưởng rằng  nam nhân tính tình lãnh đạm này sẽ không chấp nhận hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi