DƯ NIỆM



Editor: Nhạc Dao

Beta-er: Uý Hà

“Sao em lại đến đây?” Cố Tần cụp mắt, dịu dàng nhìn Dư Niệm.

Lúc này, những người đó còn chưa đi xa, đang núp trong góc nhìn hai người với vẻ gian xảo.

Dư Niệm ngại ngùng vì bị rình xem, ho khẽ, vén tóc ra sau tai rồi đưa cái hộp trên tay cho anh: “Em đến đưa há cảo cho anh.”

Cố Tần nhướn mày: “Không phải là bánh bao à?”

Sao anh vẫn còn nhớ chuyện kia thế.

Dư Niệm đạp anh một cái:“Anh có ăn không? Không ăn thì em cầm về đây.”

“Cậu ta không ăn thì để tôi ăn cho.”

Cái hộp trên tay bị Hoàng Quốc Huy đột nhiên xuất hiện giật lấy. Dư Niệm sửng sốt, sau đó mỉm cười với ông: “Chào huấn luyện viên.”

“Chào cô.” Nói xong, Hoàng Quốc Huy cố tình mở nắp hộp ra ngay trước mặt Cố Tần. Sau đó, mùi thơm của há cảo bay vào trong mũi của mọi người, khiến cho ai nấy đều đói bụng, nhìn chằm chằm cái hộp như sói đói.

Cố Tần khẽ nhíu mày: “Tôi sẽ để mọi người ăn há cảo với điều kiện là cho tôi nghỉ nửa ngày.”

Anh nói xong liền nhìn về phía Hoàng Quốc Huy.


“Tên nhóc này, còn dám ra điều kiện với tôi nữa đấy.” Hoàng Quốc Huy hơi giận, nhẹ nhàng đấm Cố Tần một cái, rồi vẫy tay với Cố Tần: “Đi đi, nhớ về trước ba giờ.”

Cố Tần cười, cánh tay dài duỗi ra ôm lấy Dư Niệm, rồi đi thẳng ra ngoài.

Dạo này thời tiết giá lạnh, sáng nay vừa có trận tuyết lớn. Tuy giữa trưa có ánh mặt trời rực rỡ nhưng vẫn không xua tan được sự rét lạnh tận xương tuỷ. Ấy vậy mà, Cố Tần vẫn mặc bộ đồ thể thao đỏ hồng đan xen mỏng manh.

Dư Niệm quay đầu nhìn Cố Tần, khi thấy vành tai đỏ bừng vì lạnh của anh thì nhíu mày.

Bước chân của cô dừng lại, lấy khăn quàng cổ xuống dưới ánh mắt khó hiểu của Cố Tần, rồi nhón chân quàng nó lên cổ anh. Trong mắt anh thấp thoáng ý cười, bàn tay thuận tiện ôm lấy eo cô, sau đó hơi dùng sức, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

“Anh có lạnh không?”

“Cũng tạm ổn.” Cố Tần vốn thích lạnh, thời tiết như vậy lại vừa đúng ý anh.

“Tụi mình ăn ở chỗ đó nhé.” Cố Tần chỉ quán ăn bên đường, Dư Niệm gật đầu, theo sát anh.

“Em làm ở cô nhi viện đã quen chưa?” Cố Tần đột nhiên hỏi.

“Dạ rồi, bọn trẻ rất đáng yêu.” Dư Niệm chợt mỉm cười khi nhớ tới những đứa bé ngọt ngào gọi cô là cô giáo.

Khuôn mặt nghiêng của cô bao phủ trong ánh nắng ấm áp, cả người cô dịu dàng đến mức khó có thể diễn tả thành lời, khiến lòng anh khẽ rung động, bàn tay giữ chặt đầu cô, rồi khom lưng hôn xuống. Dư Niệm sửng sốt, sau khi hoàn hồn liền đẩy anh ra.

Trùng hợp thay, lúc này có mấy sinh viên đi ngang qua. Họ liếc hai người rồi dừng lại, ngạc nhiên thốt lên: “Cố Tần?”

Toi rồi, bị người khác nhận ra rồi.

Dư Niệm ngại ngùng, véo eo của Cố Tần. Anh vươn lưỡi ra liếm môi cô, rồi mới lưu luyến buông cô ra. Sau đó, nhìn về phía ba người kia, nở một nụ cười bình thản.

Nụ cười này của anh suýt nữa đã khiến mấy cô gái kia thét lên vì vui sướng, có một cô gái vừa kích động vừa thấp thỏm nhìn Cố Tần, khó khăn lắm mới nói ra được một câu hoàn chỉnh: “Cố Tần, anh có thể… Có thể ký tên cho tụi em không?”

Ánh mắt Cố Tần khẽ lóe, cụp mắt nhìn Dư Niệm, rồi nói: “Chuyện này… Các em phải hỏi bà xã của anh. Nếu cô ấy đồng ý thì anh mới có thể ký tên cho các em được.”

Bà… Bà xã sao?

Dư Niệm ngạc nhiên tột độ.

“Anh nói bậy gì thế…”

“Vậy chị Dư Niệm ơi, chị có thể để anh Cố Tần ký tên cho tụi em được không?”

囧, vậy mà mấy cô bé này cũng hùa theo lời anh kìa.

Dư Niệm nhẹ nhàng gật đầu. Thấy vậy, ba cô gái liên tục thét lên, vội vàng lấy giấy bút rồi đưa cho Cố Tần. Sau khi anh ký tên xong, ba người móc điện thoại ra để chuẩn bị chụp ảnh.

“Xong rồi đây.” Cố Tần trả quyển vở mình đã ký lại, vẫy tay với họ rồi ôm Dư Niệm vào quán ăn đối diện.

“Họ nhìn xứng đôi quá.” Một cô gái dõi mắt nhìn theo bóng lưng của họ, cảm thán nói.

“Đúng vậy, nhìn rất xứng đôi, hâm mộ họ ghê.”


“Hâm mộ họ quá đi.”

Đối thoại giữa ba người đã bị Cố Tần và Dư Niệm chưa đi xa nghe rõ mồn một. Anh nắm chặt tay cô, nói với vẻ trêu ghẹo: “Họ đang hâm mộ em kìa.”

Tuy Dư Niệm không nói chuyện nhưng nụ cười nơi khóe môi càng sâu hơn.

Họ đang đi thì Cố Tần chợt dừng lại, nghiêm túc nhìn thẳng vào Dư Niệm: “Thật ra, anh cũng rất hâm mộ bản thân mình.”

“Hử?”

“Dư Niệm.” Anh nói tiếp: “Đời này thật may mắn khi gặp được em.”

{Em cũng vậy.}

*****

Vào ngày năm tháng tám, Thế vận hội Olympic được cử hành ở Rio de Janeiro. Dù báo giải trí hay cánh săn ảnh thì ai nấy cũng đều quan tâm đến Đại hội Thể thao có quy mô toàn cầu này.

“Nếu Cố Tần thắng được đội Stone thì anh ấy sẽ có cơ hội giành được giải Quán quân.”

Vì hôm nay là ngày Cố Tần thi đấu nên sân vận động đã kín chỗ. Dư Niệm ngồi hàng đầu tiên, bên cạnh là hai cô gái đang nói chuyện phiếm với nhau. Giờ Dư Niệm đã không còn tâm điểm của sự chú ý nên những người bên cạnh không hề nhận ra cô.

“Nghe đồn Cố Tần chuẩn bị xuất ngũ, không biết là thật hay giả nữa.”

“Anh ấy sắp ba mươi, cũng nên xuất ngũ rồi.”

Lúc này, trận đấu đã bắt đầu. Khi thấy cầu thủ vào bàn, các cô gái bên cạnh cũng yên lặng. Cố Tần có vẻ chưa tỉnh ngủ, cụp mắt nhìn xuống đất. Sau khi vào bàn, anh nhìn xung quanh một vòng như đang tìm kiếm ai đó, sau đó dừng ở trên người Dư Niệm.

Khi nhìn thấy Dư Niệm, Cố Tần chợt tỉnh táo lại. Bàn tay cầm vợt của anh vẫy với Dư Niệm, cùng lúc này màn ảnh lớn giữa sân khấu cũng dừng tại chỗ cô. Khi cô nhìn thấy khuôn mặt đang phóng đại của mình thì thấy ngại ngùng, xấu hổ lấy tay che mặt.

Cố Tần mỉm cười, đứng đối diện Thành Nham.

“Giờ mà cậu còn tán tỉnh bạn gái nữa à.” Thành Nham trêu ghẹo anh.

“Anh đang ghen tị với tôi.”

Tuy đây là Thế vận hội Olympic nhưng hai người không mấy lo lắng. Dù sao thì họ cũng đã ngầm đấu với nhau nên cũng biết thực lực của đối phương.

Người phát bóng là Thành Nham. Anh đánh quả bóng ra, nó bay thành một đường cong duyên dáng giữa không trung rồi dừng giữa sân của đối thủ. Thành Nham có thể xem là tuyển thủ hoàn mỹ, dù khả năng đánh bóng hay khả năng ứng đối cũng đều rất tốt. Đồng thời, Cố Tần cũng không kém, nhược điểm duy nhất là chân bị thương. Mấy năm trước, anh đánh bóng theo kiểu bùng cháy ngay từ đầu nên thể lực rất dễ cạn, nhưng nhờ sự huấn luyện trong mấy năm nay mà đã cải thiện được khuyết điểm này.

Hai người đánh qua đánh lại, không phân thắng bại.

Dư Niệm ngồi xem siết chặt tay lại, nhìn Cố Tần với vẻ căng thẳng.

Hoà bảy trận rồi.

Thi đấu đã đến hồi gay cấn, người xem cũng nhìn chằm chằm vào hai người trên sân bóng. Giờ đã là nửa trận sau của cuộc thi đấu, hai tuyển thủ vốn đang hết sức đột nhiên bùng nổ. Cố Tần và Thành Nham không ngừng tăng tốc, khán giả chỉ nhìn thấy hai cái bóng màu đỏ của họ.

Khi quả bóng cuối cùng của Cố Tần đáp xuống giữa sân của Thành Nham, Thành Nham cũng kinh ngạc không thôi. Mọi người im lặng ba giây, sau đó điên cuồng thét lên.


Hai người thở hổn hển, Thành Nham bỏ vợt xuống rồi đi về phía Cố Tần, sau đó ôm anh lên xoay vòng vòng. Sân vận động chợt lắng xuống, tiếng thét chói tai càng lớn hơn nữa.

Cố Tần kéo vạt áo lên lau mồ hôi trên mặt, đôi mắt đen láy nhìn về phía điểm số. Trong khoảnh khắc này, anh bỗng nhiên cảm thấy mơ hồ. Bốn năm trước, anh bị cấm thi đấu, rồi thua dưới tay Thành Nham, kéo theo những lời đồn đãi ồ ạt. Bốn năm sau, anh tìm được tình yêu của đời mình, đạt được giải quán quân, có thể coi như là người thắng trong cuộc sống.

Anh thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc nở một nụ cười rạng rỡ.

*****

Sau đó là lễ trao giải, Cố Tần mặc quốc kỳ đứng ở vị trí Quán quân, bên cạnh anh là Thành Nham và một tuyển thủ Nhật Bản đạt huy chương đồng.

Dư Niệm nhìn Cố Tần đang đeo huy chương, vô thức lấy máy ảnh ra để chụp lại hình ảnh hiếm có này. Bỗng nhiên, cô thấy Cố Tần đi đến gần mình, trong lòng chợt xuất hiện một dự cảm không lành.

Cô chậm rãi bỏ máy ảnh xuống, nhìn thẳng vào mắt anh.

Màn hình lớn phía sau đang phóng to bóng dáng của họ, khiến ai nấy cũng phải ngước nhìn.

“Cố Tần?”

Dưới cái nhìn khó hiểu của Dư Niệm, Cố Tần lấy huy chương trên cổ xuống, rồi đeo lên cho cô. Sau đó, anh nói: “Em có bằng lòng lấy anh không?” Giọng nói của Cố Tần vang vọng khắp sân vận động.

Anh lặp lại câu hỏi thêm một lần nữa.

Trong màn hình lớn, cả khuôn mặt của Dư Niệm đã đỏ bừng, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc, bàn tay đang cầm máy ảnh của cô khẽ siết chặt. Trong thời đại này, mỗi trận đấu sẽ được phát sóng trực tiếp, hành động này của Cố Tần như đã thông báo với toàn thế giới rằng anh yêu cô.

Dư Niệm há miệng, nhưng vì quá căng thẳng nên cô không nói thành lời.

Mọi người xung quanh chợt nhốn nháo, ai ai cũng bảo cô hãy đồng ý với anh đi.

Dư Niệm liếm đôi môi khô khốc, đứng dậy tiến lên vài bước, nâng mặt Cố Tần lên rồi đặt một nụ hôn khẽ khàng xuống môi anh.

“Em bằng lòng.” Dù tương lai có chông gai thế nào thì từ nay về sau, cô đã không còn sợ hãi nữa rồi.

Cố Tần hôn cô mãnh liệt hơn khi đón nhận những tràng vỗ tay nồng nhiệt và vô vàn ánh mắt của mọi người xung quanh. Khoảnh khắc này, anh mới cảm nhận được sự viên mãn của đời mình.

— Hoàn —






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi