DỮ QUỶ VI THÊ

Hai bên cũng không muốn làm lớn chuyện này lên, chuyện Lâm Đông chết cứ như vậy giải quyết xong.

Ngụy Ninh mặc dù muốn để công an nhúng tay vào cũng không được, người đầu tiên không đồng ý, không phải Ngụy Thất gia, cũng không phải Đông lão đầu mà là Ngụy Tam thẩm, bà vừa nghe thấy gọi công an tới lập tức cao giọng: “Không được, không được, nếu gọi tới bọn họ cũng sẽ nói lung tung, đều sẽ nói là do A Tích làm….”

Một mặt Ngụy Ninh vội nói “Không gọi không gọi” để trấn an Ngụy Tam thẩm, một mặt lại thầm thở dài, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, chuyện này dù không gọi công an tới cũng sẽ truyền khắp mười làng tám xóm, có lẽ còn truyền đến cả huyện khác nữa.

Miệng người đời, làm sao khóa được.

Đông lão đầu đem thi thể Lâm Đông đặt trên cái cáng, sai mấy người hầu nâng lên trên xe, sau đó vào trong nhà Ngụy Tam thẩm, mang “gia nghiệp” dùng để lập đàn tràng dọn đi, còn chưa đến giữa trưa đã rời khỏi thôn Ngụy.

Người trong thôn Ngụy còn đang bàn tán chuyện này say sưa, bình thường không có chuyện gì để giải trí, ngoại trừ đánh bài cũng chỉ có thể nói vài chuyện bát quái trong thôn, mấy chuyện lông gà vỏ tỏi cũng có thể mang ra nói đến vui vẻ, hiện tại xảy ra chuyện tai họa cổ quái, mọi người lại càng hừng hực khí thế thảo luận.

Mà ngay cả những người già răng gần rụng hết thường xuyên kể chuyện xưa cũng lọm khọm mang ghế trúc tới gốc cây hòe kia, kể cho nhau nghe đầu tiên là chuyện xảy ra ở nhà Ngụy Tam thẩm, nói đi nói lại, lại khó tránh khỏi nhớ lại ký ức của mình, liên quan đến chuyện kỳ quái xảy ra trong thôn Ngụy trước kia.

Không nghe không biết, vừa nghe đã giật mình, trong mắt bọn họ chuyện nhà Ngụy Tam thẩm căn bản chẳng là gì, trước kia, khi bọn họ còn bé… chuyện này ít nhất cũng phải bảy mươi năm về trước, bọn họ mới vài tuổi, tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, nhưng đại khái xảy ra chuyện gì vẫn biết, dù sao một năm kia trong thôn Ngụy chết thật nhiều người, người người cứ như chó nhà có tang, hoảng sợ không chịu đựng được ngày nào nữa. Nhắc đến, từng người lại lau nước mắt, người ở đây dường như ai cũng có người thân chết trong kiếp nạn kia.

Sự kiện đó chết nhiều người như vậy, chuyện nhà Ngụy Tam thẩm căn bản không thể sánh nổi, nhưng bọn họ lại mang hai sự kiện này nói đến đồng thời.

Người lúc nhỏ hồn phách chưa vững, dễ nhìn thấy mấy đồ vật không sạch sẽ, đến lúc già, bất cứ lúc nào cũng có thể nhắm mắt xuôi tay, có lẽ lúc nửa chân bước xuống âm ty, dương khí không đủ cũng dễ dàng nhìn thấy thứ gì đó không sạch sẽ.

Có một ông già nói, khi hắn còn bé đã từng thấy, lúc ấy thôn Ngụy cứ như bị âm khí màu xám trắng bao phủ, bên trong có những cái bóng trắm, âm u mà thâm độc, bị dọa tới mức khóc lên tè cả ra quần, khiến mẹ ông giận đến đánh ông. Ngày hôm qua cũng như vậy, mắt ông hiện tại tuy mờ, nhưng cỗ âm khí kia, những cái bóng trắng kia, so với năm đó giống như đúc.

Một bà già đầu bạc ngồi cạnh ông cũng lập tức phụ họa, nói chính mình cũng thấy.

Nhất thời, cuộc thảo luận của mấy ông bà náo nhiệt lên, hấp dẫn cả mấy người tuổi trẻ.

Ngụy Ninh ở cạnh nghe một lát liền kéo Ngụy Thời đi ra.

Hai người quay về phòng khám, vừa vào đến cửa, Ngụy Ninh liền lập tức mở miệng nói: “Mày thấy sao?”

Ngụy Thời gãi gãi cằm. “Tôi thấy chuyện này không đơn giản, không ngờ mấy chục năm trước cũng xảy ra chuyện tương tự, hơn nữa lần đó còn chết không ít người, lúc này gặp phải chúng ta ngăn mọi chuyện lại được, nếu không chắc chắn cũng lại khiến nhiều người chết oan.”

Ngụy Ninh gật đầu. “Anh cảm thấy tên Lâm Đông kia bị kéo vào làm vật chết thay.”

Với câu anh nói, Ngụy Thời tỏ vẻ đồng ý, hắn lấy một món đồ trong túi quần ra, đó là xác một con rùa đen, phía trên vẫn ướt sũng. “Vừa rồi tôi cố ý đến gần cơ thể Lâm Đông, lúc ấy trên trên cái này đọng ra rất nhiều bọt nước, trên người Lâm Đông oán khí rất nặng, hắn là chết oan, nếu hắn là kẻ bày ra “Quỷ độn” sẽ không xuất hiện tình huống này.”

Người chết vì “quỷ độn” phản phệ không coi như bị chết oán, phải là tự làm tự chịu, mặt khác, Lâm Đông là chết oan, hắn nhất định không phải kẻ bày ra “quỷ độn” kia, ngược lại người kia lúc chịu phản phệ lại tìm người tới chết thay nên oán khí mới nặng như vậy.

Sự tình rất rõ ràng, Ngụy Ninh như có điều suy nghĩ mà nhìn cái xác rùa kia. “Anh thấy, chính là gã Đông lão đầu cùng với đạo sư gánh hát kia giở trò quỷ, để anh gọi cho Yến Hoa nhờ một chút, nhà hắn quan hệ nhiều, quen biết rộng, điều tra mấy người này một lần nhất định có thể tra ra cái gì đó.”

Ngụy Thời cũng đồng ý làm như vậy, sau đó, hắn bảo để mai tôi chiêu hồn cho cậu ta.

Hai người lại thương lượng một hồi mới tách ra, trước Ngụy Ninh về nhà Ngụy Tam thẩm, cửa lớn mở rộng không đóng, bên trong trên linh đường là một mảng hỗn độn, giấy hoa, hương tro, tiền giấy, vải trắng vứt lung tung cũng không thấy ai dọn dẹp.

Ngụy Tam thẩm ngồi giữa nhà, trên bàn tứ phươn chính là bài vị của Ngụy Tích.

Ngụy Ninh đi tới, đặt tay lên vai Ngụy Tam thẩm. “Tam thẩm, người vào sau nghỉ ngơi chút đi, còn lại giao cho con, đi thôi, đi thôi.”

Anh cưỡng ép kéo Ngụy Tam thẩm đứng lên, mắt Ngụy Tam thẩm mờ mịt vô thần, vẫn luôn nhìn bài vị Ngụy Tích. “Con nói xem sao mệnh A Tích lại khổ như vậy, lập đàn tràng cũng gặp chuyện không may, đều do bát tự ta không tốt mới hại nó chịu khổ.”

Ngụy Ninh nhanh chóng cắt ngang lời bà, bà con nghĩ như vậy nữa chỉ sợ sẽ nghĩ quẩn trong lòng. “Không phải, không liên quan đến mẹ đâu, là… dù sao chuyện này cũng cổ quái, lần này đàn tràng không làm xong chúng ta mời người về làm lại lần nữa, mẹ đừng nghĩ lung tung.”

Đưa Ngụy Tam thẩm vào phòng ngủ, Ngụy Ninh tìm vài người quen trong thôn Ngụy tới, bắt đầu dọn dẹp ở linh lều và linh đường, thuận tiện còn tìm vài người phụ nữ tới quét tước và dọn lại phòng, mọi chuyện làm đâu vào đấy, phá hỏng so với sửa chữa đơn giản hơn, đến quá xế chiều, mọi chuyện cũng làm xong.

Ngụy Ninh nhìn bài vị trên bàn tứ phương, nơi này người ngoài không được chạm vào, cũng không dám chạm.

Mấy chữ “Ngụy Tích chi linh vị” mạnh mẽ rắn rỏi, vốn phía trên phải viết là “A Tích chi linh vị”, nhưng nếu đã kết âm hôn, nói cách khác Ngụy Tích đã thành gia chủ, không thể tính là chết non nữa nên có mang họ.

Ngụy Tam thẩm không đồng ý làm một khối bài vị mới nên đã bào bỏ chữ “A”, khắc lại chữ “Ngụy” trên đó, nét chữ tương tự, giống như một người khắc lên, trước kia Ngụy Ninh không dám nhìn kỹ mà chỉ liếc mắt một cái, hiện tại không có gì làm, trong lòng cũng không quá sợ hãi nên cầm bài vị tới, tỉ mỉ xem kỹ.

Quả nhiên nét chữ này rất quen thuộc, cứ như đã thấy ở đâu rồi.

Suy nghĩ cả nửa ngày cũng không bắt được trọng điểm, Ngụy Ninh đành phải tạm bỏ qua vấn đề này, anh cầm bài vị lên, đặt lên trên bàn thờ, lại thắp một nén hương, cắm giữa bát gạo trắng.

Ngụy Ninh nhìn bài vị A Tích, vẻ mặt có chút phức tạp, nhìn một lúc, anh thở dài, lúc này, anh đột nhiên cảm thấy bên tai mình có người thổi khí, anh giật mình nghiêng đầu sang chỗ khác, phía sau trống không không có gì, từ từ, anh quay đầu trở về, ánh mắt cổ quái mà nhìn bài vị Ngụy Tích, rốt cuộc…

Lòng nghi ngờ sinh ám quỷ, một khi trong lòng có bóng ma, mặc kệ gặp phải chuyện gì thì đầu tiên trong đầu cũng nghĩ vài chuyện tà môn, Ngụy Ninh vẫn luôn luôn né tránh chuyện này, xem ra, mười mấy năm sinh hoạt bình thường vẫn không thay đổi được kinh hoảng cùng sợ hãi trong người anh.

Tối hôm sau, Ngụy Ninh nói với má Ngụy một tiếng rồi tới chỗ Ngụy Thời.

Buổi sáng Ngụy Thời đã chuẩn bị tốt, hắn lấy ra một cái la bàn. “Hôm nay là ngày âm, âm ty đi tuần, đại quỷ tiểu quỷ đương nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, là lúc tốt nhất để thu hồn.”

Ngụy Ninh gật đầu, Ngụy Thời từng nói qua, hắn tính được một hồn một phách của Ngụy Ninh không rời khỏi thôn Ngụy mà vẫn ở trong thôn, nhưng vì một vài nguyên nhân không biết tên mà không quay về thân thể được, hiện tại, Ngụy Thời muốn trước hết phải tìm được một hồn một phách này đã, sau đó mới để nó về vị trí cũ.

Ngụy Thời bắt tay Ngụy Ninh đặt lên đỉnh đầu. “Đây chính là thông đạo để hồn phách ra vào nhân thể, một lát sau, nếu cảm thấy đau đớn ngàn vạn không được cử động.” Vừa nói, vừa lấy ra một ngân châm ba tấc, thủ pháp chuẩn xác mà châm vào đỉnh đầu của Ngụy Ninh.

Lúc Ngụy Ninh bị kim đâm vào, cơ thể không ý thức mà run rẩy.

Ngụy Thời lại lấy ra mấy cây ngân châm khác, chia ra đâm vào thất khiếu Ngụy Ninh, dưới tai, trước mắt, dưới mũi, dưới môi, nói thật, Ngụy Ninh chỉ nghĩ đến trên mặt mình cắm đầy châm đã cảm thấy không rét mà run, chuyện này so với gặp quỷ cũng kinh khủng không kém, chỉ cần Ngụy Thời run tay một cái có khả năng anh sẽ không còn thấy ánh mặt trời.

“Người có ba hồn bảy phách; hồn có ba hồn, một là thiên hồn, hai là địa hồn, ba là mệnh hồn. Phách có bảy phách, một là thiên trùng, hai là linh tuệ, ba là khí, bốn là lực, năm là trung xu, sáu là tinh, bảy là anh, tôi dùng châm chặn thất khiếu của anh lại là để lúc đang làm pháp chúng sẽ không chạy tới.” Ngụy Thời vừa đâm vừa giải thích.

Lúc này thần trí Ngụy Ninh vẫn tính là tỉnh táo, có thể nói chuyện, đấu võ mồm với Ngụy Thời.

Sau khi làm xong, Ngụy Thời nói phải chờ đến giờ tí mới bắt đầu, Ngụy Ninh nghe xong lập tức phát khùng, giờ tứ mới bắt đầu hiện tại đâm nhiều châm lên đầu anh như vậy làm gì? Sao không đợi đến giờ tí mới đâm? Anh nói với Ngụy Thời, Ngụy Thời gãi gãi cằm, vẻ mặt cười mỉa nói. “Sợ đến lúc đó gấp quá, tay chân lóng ngóng.”

Ngụy Ninh nghe xong, miệng há hốc, không còn lời nào để nói, anh trừng mắt với Ngụy Thời một cái.

Chẳng mấy chốc đến mười hai rưỡi, Ngụy Thời lấy một lá bùa ra, phía trên viết ngày sinh tháng đẻ của Ngụy Ninh, viết hai lá, một lá đặt trong một cái bát, trong bát còn có chút nước gì đó đen đen, một lá dán trên người Ngụy Ninh.

Không lâu sau, lá bùa trong bát bị ướt, mà sau lưng Ngụy Ninh cũng dán đầy lá bùa.

Rốt cục cũng chờ đến giờ tý, tinh thần Ngụy Thời nghiêm túc lên, ra hiệu cho Ngụy Ninh đi theo hắn, đi về phía đông bắc, đông nam, tây nam, tây bắc, bốn phương hướng, quỳ xuống lễ bái, miệng lẩm bẩm.

“Hồn thì phiêu bạc, phách thì sợ hãi, hồn phách không về, mệnh số đảo điên, hôm nay thỉnh thần, thực hiện khai đàn, âm ty có linh, thương xót mệnh này, xin mượn đường….”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi