DỮ QUỶ VI THÊ

Ngụy Ninh sống qua hai ngày yên ổn.

Mỗi ngày anh đều ra khỏi nhà sớm, đến những nơi đông người ngồi đợi, không gặp chuyện gì đặc biệt kỳ quái, ngẫu nhiên gặp một hai con quỷ cũng là thấy biến mà không sợ, anh dùng biện pháp mà Ngụy Thời dạy và mấy lá bùa lấy từ chỗ Từ lão tam, nhiều lần thoát thân trong cơn nguy hiểm.

Loại sinh hoạt kích thích này khiến Ngụy Ninh không chịu nổi, nếu cứ tiếp tục thế này, thần kinh căng thẳng có ngày phát điên.

Ngụy Ninh luôn đợi tin của Từ lão tam, Từ lão tam nói sẽ chủ động liên lạc với anh, nhưng Ngụy Ninh không kịp đợi, ở ngoài lúc gặp quỷ lập tức gọi cho số điện thoại kia, nhưng vẫn luôn trong trạng thái tắt máy, anh cũng lấy hết gan đến khu dân cư Vạn giai tìm Từ lão tam, cửa phòng căn bản không hề đóng cứ mở toang hoang, bên trong chẳng thấy bóng dáng ai, chỉ thấy cả phòng toàn là lá bùa.

Gió thổi qua, lá bùa trong phòng lại loẹt xoẹt loẹt xoẹt, khiến người khác sợ tới mức chân đứng không vững.

Ngụy Ninh thấy vậy, cảm giác túi gấm trên ngực tự tỏa ra một cỗ âm khí, anh quay người bước đi, rất nhanh đã đi xuống lầu, chạy ra khu dân cư Vạn Giai, từ bên ngoài nhìn vào, cỗ khí đen bao quanh khu dân cư và tòa cao ốc ngày càng đậm, còn lan cả ra xung quanh, trong lòng Ngụy Ninh rét run, âm thầm thề, trừ phi có chuyện quan trọng nếu không tuyệt không bước vào chỗ này nửa bước.

Tốt nhất đừng tùy tiện thề, không lâu sau, Ngụy Ninh tự mình nghiệm chứng câu nói này.

Anh ngồi xe quay về, trên lưng vẫn còn cảm giác lạnh lẽo, không biết không biết gió ở đâu thổi đến cứ quanh quẩn bên lỗ tai anh, trên người Ngụy Ninh nổi từng tầng từng tầng da gà, một người chỉnh lại điều hòa trên xe bus, người khác ngại nóng, anh thì lạnh đến rét run.

Gặp quỷ nhiều rồi cũng phải đúc rút ra ít kinh nghiệm, Ngụy Ninh biết chính mình lại bị quỷ bám theo.

Trong lòng Ngụy Ninh chửi má nó, cái đệt, toàn bộ thành phố B nhiều người như vậy, sao lại có mỗi anh gọi quỷ, mấy con quỷ đó cứ thấy anh như quỷ chết đói thấy miếng thịt thơm, cứ vậy mà bám theo, cắt cũng không cắt được, ngồi cạnh Ngụy Ninh chính là một em gái trẻ tuổi, cũng bắt đầu run theo Ngụy Ninh, miệng theo bản năng nói: “Sao tự dưng lạnh vậy.”

Ngụy Ninh ở bên cạnh không biết sao, cũng không thể nói cạnh cô có quỷ, nếu không bị dọa cho xỉu thì bị chê cười.

May mắn bây giờ vẫn là ban ngày, những con quỷ đó sẽ bị áp chế một chút, Ngụy Ninh xuống xe, không quay đầu mà chạy thẳng về nhà, đi đi, chân càng lúc càng nhanh, chạy được một lúc, không đợi anh về đến nhà, lúc đi qua đoạn ngã tư nhiều cây vắng người, chuyện lạ cuối cùng cũng xảy ra.

Ngã tư này nối thẳng tới tòa nhà của Ngụy Ninh, bình thường anh vẫn đi đường này, chỉ cần đi hai ba phút là tới nhà, cùng lắm là năm sáu phút, thế mà hôm nay cứ đi, đi mãi, đi đến mười mấy phút trên ngã tư mà vẫn chưa tới cuối đường, trong lòng Ngụy Ninh biết mình lại gặp quỷ chặn tường rồi.

Ban ngày mà cũng gặp quỷ chặn tường, không biết là do vận anh quá đen hay do quỷ quá mạnh nữa.

Ngụy Ninh không đi, anh dừng lại, xung quanh yên tĩnh, không có âm thanh của con người, cũng không có bất luận âm thanh gì khác, ngã tư đường này tuy không náo nhiệt nhưng bình thường vẫn có người qua lại, lúc này lại hoàn toàn không có chút nhân khí.

Ngã tư đường vắng tanh, bụi bay đầy trời, cây cối yên như tờ, cành lá không chút đung đưa, đến một cái lá cũng như đông cứng lại, lòng bàn tay Ngụy Ninh bắt đầu đổ mồ hôi, anh dùng sức lau lau vào quần áo, lấy trong túi ra một túi máu gà, còn có cả lá bùa cuối cùng lấy được từ chỗ Từ lão tam, trong miệng không ngừng niệm “Địa tàng bồ tát bản nguyện kinh”

“…gặp phải ngũ trọc ác thế, bất khả tư nghị đại trí lực thần thông, chúng sinh kiên cường, biết khổ nhạc pháp…”

Vừa niệm vừa đi về phía trước, độc thời chọc thủng một lỗ nhỏ trên cái túi máu gà, để máu từ từ nhỏ xuống theo đường anh đi, cứ như vậy vài phút, Ngụy Ninh phát hiện ra đám bụi màu đen đang bay nhanh về phía anh, Ngụy Ninh phản ứng cực nhanh trốn sang một bên, đám khí kia biến thành dáng vẻ của ông chủ mập mạp, toàn thân ông ta cháy sạch sắc mặt thay đổi hoàn toàn gắt gao nhìn chằm chằm Ngụy Ninh, chặn ở trước mặt anh.

Trong lòng Ngụy Ninh sợ hãi, hai chân sớm mềm nhũn.

Anh và ông chủ mập không thù không oán, oan khuất của nhà ổng không dính dáng tới anh, vì sao ông chủ mập cứ xuất hiện trước mặt anh, lúc anh mới quay về thành phố B đã bị dụ tới khu phế tích kia, đi thử việc ông chủ cũng đột nhiên xuất hiện dọa một trận, hiện tại thì sao, trực tiếp đi theo sau anh luôn.

Chẳng lẽ anh ném hồn một lần, dương khí không đủ nên quỷ thấy là đi theo mãi sao?

Ông chủ mập vẫn không nhúc nhích, cứ vậy nhìn Ngụy Ninh, Ngụy Ninh nhìn thấy tròng mắt của lão rớt từ trong hốc mắt ra, sợ tới mức lui lại một bước, đột nhiên, con mắt không có tròng mắt của ông chủ mập chảy nước mắt, từng giọt từng giọt rỏ xuống đất.

Ngụy Ninh từng nghe Ngụy Thời nhắc tới chuyện này, đây là quỷ khóc… mang theo oan khuất khôn cùng mới có thể chảy ra nước mắt, nếu không cùng lắm cũng chỉ kêu la vài tiếng.

Chuyện nhà ông chủ mập, Ngụy Ninh biết, nhưng chuyện này anh cũng không giúp được mà! Mặt Ngụy Ninh cứng lại, “Ông chủ mập, ông chủ Lưu, chuyện của ông tôi không giúp được, dù tôi biết nội tình cũng không có chứng cớ đi tố giác tên La Thế Văn kia, tôi xin ông, đi tìm những người có năng lực giải oan cho ông đi, ông tìm tôi cũng không có tác dụng đâu…”

Anh nói nhiều nữa, ông chủ mập vẫn chắn trước mặt anh.

Mồ hôi trên mặt Ngụy Ninh nhỏ xuống từng giọt từng giọt, trong tay cầm lá bùa mà run rẩy, miệng lắp bắp niệm kinh, nhưng là cuối cùng lá bùa ném xong, máu nên nhỏ xuống đã nhỏ hết, nên niệm kinh cũng đã niệm xong, ông chủ mập cuối cùng cũng biến mất trước mặt anh.

Xung quanh trở nên bình thường, nhiệt khí đập vào mặt anh, xua tan hết cái âm lãnh trên người, cảm giác quay về dương thế thật sự quá tốt, trong lòng Ngụy Ninh cao hứng như được trọng sinh, chờ thần kinh ổn định lại, anh lại nhớ tới ông chủ mập khóc, trong lòng thấy thương xót, chuyện bất bình trên đời này có quá nhiều, mỗi ngày lại được mở rộng.

Ngụy Ninh bị dọa một hồi, quay về nhà.

Kỳ quái chính là, thường ngày lúc anh quay về “Ngụy Tích” nhất định sẽ đứng ở trước cửa chờ anh nay lại không thấy, đầu tiên Ngụy Ninh thả lòng, ngay sau đó lòng lại nhói nên, không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Cứ xem thái độ của “Ngụy Tích” mấy ngày hôm nay thì không thể buông tay sớm vậy được.

Ngụy Ninh nghĩ một chút, ho khan một tiếng, có chút không được tự nhiên mà nói với không khí. “A Tích?”

Không ai đáp lại, trong phòng im ắng, trống rỗng.

Ngụy Ninh lại hô một tiếng. “A Tích, Ngụy Tích, có ở nhà hay ở trong phòng không? Ra ngoài đi.”

Vẫn không ai đáp lại.

Ngụy Ninh đứng ngốc ở trong nhà, trong lòng có chút bối rối, muốn tìm người còn có cách, muốn tìm quỷ thì làm gì có cách nào, anh đứng đó một lúc rồi ngồi xuống ghế salon, mấy ngày nay luôn thấy “Ngụy Tích” nên không cảm thấy trong phòng vắng vẻ, hiện tại đến con quỷ này cũng không thấy tăm hơi, vậy mới phát hiện nhân khí trong phòng này quá yếu.

Ngụy Ninh bật ti vi xem một lúc, lại lấy một quyển sách về nghiệp vụ trong phòng ra đọc, càng đọc càng thấy phiền, anh tùy tiện vứt sách lên ghế salon, đi tới đi lui trong phòng, không dừng được, đủ loại phỏng đoán nảy ra trong đầu, rồi lại tự mình phủ định.

Cuối cùng, anh đi đến mức chân mỏi cả ra, đặt mông ngồi xuống ghế salon, nhắm mắt lại để đại não bình tĩnh lại, đột nhiên, anh cảm giác không khí trong phòng có chút thay đổi, trong lòng Ngụy Ninh có một dự cảm, mở mắt ra thì nhìn thấy trong tay “Ngụy Tích” cầm một con gà đang đứng trước mặt anh, chăm chú nhìn anh.

Đầu tiên Ngụy Ninh thở dài một hơi, sao đó một cơn lửa giận vô danh bùng lên.

Anh trừng mắt nhìn “Ngụy Tích”. “Cậu đi đâu vậy? Gà từ đâu tới?”

Ánh mắt “Ngụy Tích” có chút kỳ quái, dường như tương đối kích động, cậu tùy tiện vung tay một cái, con gà trong tay tự bay vào trong bếp, sau đó cậu đến trước mặt Ngụy Ninh, nhìn anh thật sâu: “Vừa rồi… anh lo lắng cho em sao?”

Ngụy Ninh nghe vậy, lập tức nhảy lên ghế salon.

“Ngụy Tích” nói những câu này là anh hiểu, cậu ta đã sớm quay về, vẫn tránh ở một bên xem náo nhiệt, mệt anh còn lo lắng cho cậu, kết quả hoàn toàn không cần anh phải lo nghĩ, sớm biết thế thì thà lo chuyện của mình còn hơn đi lo cho con quỷ này, trong lòng Ngụy Ninh căm giận nghĩ.

“Ngụy Tích” tóm lấy tay anh. “Em biết ngoài miệng anh bảo em đi tìm vợ, kỳ thật trong lòng không nghĩ thế, em xem trong TV đều như vậy, khẩu thị tâm phi, em sẽ không đi, vừa rồi chỉ ra ngoài đi tìm vật sống thôi, anh đừng lo lắng, vừa rồi em… là em không tốt, anh đừng tức giận, em chỉ muốn xem rốt cuộc anh có để em trong mắt hay không.”

Ngụy Ninh bị cậu chọc giận đến vô lực, chỉ tay vào bếp.

“Ngụy Tích” lập tức phản ứng, rất thành khẩn thừa nhận. “Gà kia là em trộm.”

Khóe miệng Ngụy Ninh run rẩy một chút, tay chân vô lực. “Lần sau không cần trộm, anh sẽ mua về, trộm nhiều, cả tiểu khu sẽ cho rằng có kẻ trộm, đồn ầm lên thành chuyện ma quái, ai.” Ngụy Ninh cảm thấy chính mình già đi vài tuổi, cứ vậy mãi thật không được.

Đúng lúc này, “Ngụy Tích” đột nhiên giữ chặt Ngụy Ninh, vẻ mặt lo lắng nhìn anh. “Trên người anh oán khí nặng nề, gặp phải cái gì rồi?”

Chỗ bị cậu chạm vào rất lạnh. “Là gặp một oan hồn, không có gì đâu, qua rồi.” Anh giải thích, Ngụy Ninh sợ “Ngụy Tích” lo lắng sẽ tìm đến chỗ ông chủ mập nên nhắc lại một lần nữa mình không sao, cái oan hồn vừa rồi cũng không hại đến mình, không cần nghĩ nhiều, vốn chính là bản thân vừa đi hồn, dương khí không đủ mới dễ gặp quỷ.

Nhưng biểu tình của “Ngụy Tích” vẫn rất nghiêm trọng. “Oán khí trên người oan hồn này rất nặng rất tạp, tìm tới anh, sự tình khẳng định không đơn giản.”

Ngụy Ninh nghĩ đến chuyện này liền đau đầu, xua tay như đuổi ruồi, chỉ muốn vứt hết mấy chuyện này ra sau, miệng lung tung nói. “Mặc kệ mặc kệ, mọi chuyện qua rồi, còn nghĩ tới làm gì nữa, hôm nay anh không có hứng.” Trên thực tế anh muốn quản cũng không được, chuyện của dương thế, anh bất lực, chuyện của âm thế, anh càng không muốn dính vào.

“Ngụy Tích” nhìn vẻ mặt phiền táo của anh cũng không nói nữa, thay vào đó hỏi Ngụy Ninh muốn ăn gì, sau đó vào bếp, Ngụy Ninh ngồi một mình trong phòng khách một lát, nghe thấy tiếng động trong nhà bếp cảm thấy không yên, vừa rồi nhìn thấy con gà trong tay “Ngụy Tích” mới nhớ, đồ ăn mấy hôm nay từ đâu mà có cũng thật kỳ quái, cuộc sống độc thân làm anh quên mất trên đời còn có chuyện mua thức ăn, xem ra ngày mai phải đi mua ít đồ về.

Nếu “Ngụy Tích” không chấp nhất muốn anh làm vợ của cậu thì tốt rồi, anh tình nguyện niệm “mễ chú” cho cậu vài năm giúp cậu siêu độ, tình nguyện thay cậu chăm sóc Ngụy Tam thẩm, cũng không tình nguyện làm vợ của một người đàn ông, trong lòng Ngụy Ninh bắt đầu miên man suy nghĩ, cầm quyển sách bên cạnh lên, lại bắt đầu đọc.

Lúc này, mùi dầu mùi thức ăn truyền tới, căn phòng vốn lãnh tĩnh lập tức có không khí hẳn lên.

Hai người ăn cơm xong thì cùng ngồi xem TV với nhau, đó là tiết mục cố định, ngay từ đầu Ngụy Ninh không có thói quen xem tn, nhưng mà “Ngụy Tích” nói anh nhất định phải xem, đại khái là xem một mình quá chán, không có cách nào khác, Ngụy Ninh đành phải đồng ý, nhưng mà thỏa thuận rồi, chỉ xem nửa giờ, nhiều hơn không được, anh còn phải tìm việc làm, sau này còn phải đi làm, lý do rất nhiều, “Ngụy Tích” cũng tỏ vẻ tiếp thu điều kiện này.

TV đang phát một bộ phim truyền hình nhàm chán, Ngụy Ninh ngáp một cái, lúc này, điện thoại của anh vang lên, Ngụy Ninh với tay lấy điện thoại, bên tai lập tức vang lên âm thanh già nua, là Từ lão tam. “Ngụy Ninh à, ta mới từ ngoài quay về, cậu đến tìm ta đi, không đến không sao, không đến không sao, ta đã hiểu được vì sao lại thế, ngày mai chúng ta gặp mặt, ta còn có chút việc phải gặp cậu, việc này là giúp chính cậu.”

Sau khi nói xong liền cúp điện thoại, Ngụy Ninh nhìn di động sững sờ.

“Ngụy Tích” vẫn luôn nhìn anh, mãi tới khi ngắt điện thoại, dường như cậu có cách nghe được đầu dây bên kia Từ lão tam nói gì, cau mày. “Anh không cần đi.”

Ngụy Ninh nghi hoặc nhìn cậu một cái. “Sao lại không cần đi? Lần trước lúc gặp Từ lão tam ông ta nói có cách giúp anh ra ngoài không gặp quỷ nữa, ông ta còn nói anh bị một cỗ oán khí bám theo, không sớm giải quyết xong anh còn chưa được sống yên ổn.

Mặt “Ngụy Tích” nặng như cái quan tài. “Chỉ cần đợi một lần nữa, pháp lực của em khôi phục những cái oán khí đó căn bản không làm hại được đến anh, anh không cần đi.”

“Ngụy Tích” nói, Ngụy Ninh căn bản không nghe vào, muốn anh dựa vào người khác, đặc biệt là một con quỷ đẻ sống qua ngày, chuyện này dù thế nào anh cũng không làm được, nên anh không nói thêm lời nào, tiếp tục xem TV, “Ngụy Tích” ở cạnh nhìn anh một lát, đột nhiên cứ như vậy biến mất trong không khí.

Ngụy Ninh kinh ngạc nhìn, chẳng lẽ vừa rồi không đồng ý nên cậu giận rồi? Nhưng mà lúc này có biến mất Ngụy Ninh cũng không lo lắng, chờ cậu hoàn sinh khí sẽ quay lại, trước đó, Ngụy Ninh cũng có thể thanh tịnh trong chốc lát, anh tắt TV, định quay về phòng ngủ.

Ngày hôm sau, quả nhiên “Ngụy Tích” đúng hẹn lại xuất hiện, Ngụy Ninh nhìn sắc mặt cậu vẫn bình thường, không có gì khác lạ, cảm thấy con quỷ trước mắt càng ngày càng sâu sắc, chuyện đã làm có tức giận cũng chớp mắt rồi bỏ qua, chính mình lăn lộn trong xã hội nhiều năm như thế còn không tu được công lực này, trong lòng Ngụy Ninh ngứa ngáy, nghi thần nghi quỷ mà cảm thấy “Ngụy Tích” đang tính kế mình.

Anh đến chỗ Từ lão tam cung cấp địa chỉ, cũng chính là một nơi trong khu dân cư Vạn Giai, chỗ bọn họ hẹn không phải phòng Từ lão tam thuê mà là một cửa hàng ở đối diện khu dân cư.

Ngụy Ninh tìm được cửa hàng, vừa đi vào liền nhìn thấy Từ lão tam và ông chủ đang nói xấu, râu mép vểnh lê, trong tay còn không ngừng bóc lạc bỏ vào miệng, thấy Ngụy Ninh vội bảo. “Lại đây lại đây, đây là ông chủ Lý, vừa rồi ta vừa nói chuyện với ông một lát, nói cho hắn biết nên làm thế nào để việc làm ăn tốt hơn, ông chủ Lý nói muốn mời ta ăn cơm, tiện gọi cậu đi.

Ngụy Ninh bắt tay ông chủ Lý, ông chủ Lý và Từ lão tam còn nói vài câu nữa, xem ra bọn họ phải bàn chuyện xong mới đi.

“Ông gọi tôi đến chỉ để ăn cơm?” Ngụy Ninh hỏi Từ lão tam.

Từ lão tam trừng mắt. “Gọi cậu tới ăn là để mắt cậu, cậu còn bày đặt làm dáng, ngồi xuống ngồi xuống, ăn gì đo đi, chờ chút, chúng ta sẽ thấy được chuyện lạ.”

Ngụy Ninh bị ông ta nói đến không còn cách nào, không nói nhiều, trực tiếp ngồi xuống, rót cho mình một chén rượu, sau đó ăn lạc với thịt trâu, hai người ông chén tôi chén, từ từ ăn uống mà tiêu tốn một đoạn thời gian.

Ngụy Ninh kể cho Từ lão tam nghe chuyện gặp ông chủ mập mạp, vẻ mặt tl không ra dự kiến. “Việc này tôi sớm đoán được, anh cưới có cậu vừa về thành phố B đã bị oan hồn bám theo, nó không có cách tới tìm La Thế Văn cũng chỉ tìm cậu, lại nói tiếp là do cậu lỗi thời, ai bảo cậu và ông chủ mập có giao tình như vậy.”

Trong đầu Ngụy Ninh buồn bực, uống thêm một hớp rượu. “Sao lại không có cách tới tìm La Thế Văn, không phải lúc nào cũng ở cạnh hắn sao, ngày đó tới văn phòng tôi còn thấy.

Từ lão tam cười hắc hắc. “Cậu thì biết cái gì, nếu thực sự có cách, theo lâu như vậy, La Thế Văn còn có thể vui vẻ như thế sao?

Ngụy Ninh tưởng tượng, cũng đúng, oan hồn lấy mạng vốn chỉ trong tích tắc, để lâu như vậy là không bình thường, nên anh hỏi Từ lão tam. “Vậy rốt cuộc là có chuyện gì, chẳng lẽ Từ Lão Tam có cao nhân che chở?

Từ lão tam lắc đầu. “Phải, mà cũng không phải, cậu chờ chút sẽ biết.

Hai người chơi ở khu giải trí, rốt cục đợi đến lúc bầu trời tối đen, sau đó Từ lão tam kéo theo Ngụy Ninh trộm chui vào khu dân cư Vạn Giai, mai phục dưới lầu mười bốn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi