DỮ QUỶ VI THÊ

Thanh kiếm gỗ đào trong tay Từ lão tam vốn là hàng tốt, chém vào quỷ hồn thì tất cả đều bị tiêu diệt, ông có thể làm như vậy cũng không phải chưa làm thế bao giờ, nhưng mà lúc này khi ông giơ thanh kiếm lên mắt lại thấy trong đám quỷ hồn có một bóng dáng quen thuộc, nhất thời Từ lão tam há miệng thì thầm một câu: “Chu Nhị…”

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn nhưng gương mặt dại ra, nếu Ngụy Ninh nhìn nhất định sẽ chỉ vào quỷ hồn kia mà nói đây không phải chính là quỷ hồn lần trước “Ngụy Tích” dùng máu quạ đen gọi ra ở khu nhà xưởng bỏ hoang sao, không ngờ đây chính là nhị đồ đệ của Từ lão tam.

Từ lão tam không giơ kiếm lên nổi, ông bị đám quỷ hồn đẩy lui về phía sau.

Từ lão tam không dám mạnh tay sợ không cẩn thận làm Chu Nhị bị thương, chỉ có thể dùng kiếm gỗ đào từng chút từng chút chém vào mấy tên quỷ hồn cạnh mình, kiếm phong quét đến đám quỷ hồn biến thành một luồng khí đen, khí đen tản ra, chẳng mấy chốc khu nhà xưởng đã tràn ngập khí đen.

Mặc dù ông cố gắng chống đỡ nhưng thật rõ ràng là đám quỷ hồn kia không sợ chết mà cứ lao về phía trước như thiếu thân, ông trái đỡ phải đỡ, dần dần cũng rơi vào thế yếu.

Xác ve sầu vốn phát ra ánh sáng đỏ nhưng dưới sự vây hãn của quỷ hồn cũng bắt đầu yếu đi.

Đám quỷ hồn vươn tay liều mạng vươn về phía Từ lão tam, dường như muốn chạm vào người Từ lão tam. Ông đuối sức hét lớn một tiếng, đám quỷ hồn kia hơi dừng lại một chút nhưng ngay sau đó lại bắt đầu tiến về phía ông.

Âm khí quá nhiều khiến trên mặt đất, trên tường, trên nóc nhà đều trở nên ướt sũng, chạm vào đều là nước lạnh như băng. Nước nhỏ tí tách, trong phòng mà tiếng nước như tiếng mưa, còn có trăm quỷ hồn gào thét trong im lặng nữa.

Thanh kiếm gỗ đào trong tay Từ lão tam run rẩy chỉ vào Chu Nhị.

Nếu ông còn như vậy sớm muộn gì đám quỷ hồn cũng xông lên xé ông thành trăm mảnh, nhưng trước mắt là nhị đồ đệ mà ông tìm kiếm đã hai mươi mấy năm, nếu ông tự tay khiến hắn hồn phi phách tán thì dù bước qua cửa này ông cũng sống không bằng chết.

Từ lão tam cắn răng một cái, kiếm vung lên, ba quỷ hồn trước mắt biến thành khí đen, ba luồng khí đen bám vào mặt đất, lớp sương mù màu đen trên tường dung nhập vào ba luồng khí đen kia khiến chúng trở nên dày đặc.

Từ lão tam lấy cờ chiêu hồn trên lưng ra, không biết đã dùng bao lâu mà nó rách rả tơi, vốn màu đỏ giờ đã bạc thếch, phía trên có một chữ “Chiêu” uốn lượn như rồng bay phượng múa, nhìn kỹ hơn thì chữ “chiêu” kia do nhiều chữ nhỏ hơn tạo thành, là một bộ kinh văn cổ quái.

Miệng Từ lão tam lẩm bẩm, máu ở đầu lưỡi phun ra, mấy chục quỷ hồn còn lại rít lên tránh né. Một tay ông vung cờ chiêu hồn, tay còn lay lắc chuông chiêu hồn, đám quỷ hồn nghe thấy tiếng “linh linh linh” dồn dập thì dừng lại, mặt dại ra đứng tại chỗ dường như bị hai bên dẫn dắt, không biết nghe bên nào mới đúng.

Đinh Mậu Thụ đứng một bên nhìn Từ lão tam đánh nhau với quỷ hồn lại có động tác khác, hắn ta quỳ chân sau xuống, lấy từ túi vải ra vài thẻ gỗ, cắm chúng vào vài vị trí nhất định trên mặt đất, sau đó lại lấy ra vai lá bùa đặt trên đám thẻ gỗ.

Chờ hắn làm xong những tên quỷ hồn kia như lại tiếp tục bị khống chế, chúng bắt đầu hướng về phía Từ lão tam, Từ lão tam lắc chuông càng nhanh, cứ như mưa rào, mồ hôi cũng tuôn như suối ướt cả cằm, ông nhìn chằm chằm vào quỷ hồn gọi là Chu Nhị kia.

“…giương cờ chiêu hồn, lệnh cho hồn dừng; dẫn đi qua cầu, độ hóa chúng sinh…”

Nhưng mà không có tác dụng, chúng đã bị trận pháp kia cướp đi hồn khí hồn phách, cũng sớm bị trận pháp không chế, cũng không biết làm sao Đinh Mậu Thụ lại biết cách khống chế trận pháp này.

Đám quỷ hồn kia sẽ không nghe ông đi vào trong cờ chiêu hồn, trong lòng Từ lão tam hiểu rất rõ ràng, nhưng nhìn thấy hồn phách của đồ đệ ngay trước mắt mình, dù thế nào ông cũng muốn thử một lần. Ông trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn thằng học trò thứ hai: “Đồ vô dụng, nói bị người khống chế là bị khống chế thật hả? Năm đó ta dạy bọn mi như thế nào? Đồ vô dụng, vô dụng…”

Ông thì thào mắng, không biết đang mắng người kia hay mắng chính mình.

Đinh Mậu Thụ nhìn ông, phá lên cười, vốn tướng mạo sáng sủa giờ trở nên dữ tợn, Đinh Mậu Lâm đứng bên cạnh hắn cũng có chút kinh ngạc mà nhìn anh trai mình, nhưng mà hắn không nghĩ nhiều mà thừa dịp Đinh Mậu Thụ và Từ lão tam đang giằng co, giơ con dao nhỏ trong tay lên, định tiếp tục chuyện dang dở khi nãy.

Lúc này Đinh Mậu Lâm định làm việc ác đột nhiên hét thảm một tiếng, hắn ôm chặt cổ của mình lăn lộn trên mặt đất.

Đinh Mậu Thụ nghe thấy vậy liền quay đầu nhìn, anh em liền khúc ruột, hắn đang chủ trì trận pháp cũng phải chạy tới đè Đinh Mậu Lâm lại: “Xảy ra chuyện gì, em làm sao vậy?”

Đinh Mậu Lâm há miệng thè lưỡi, cổ họng “ách ách” muốn nói nhưng không thể nói, hắn thở phì phò nhưng vẫn không hít thở đủ. Đinh Mậu Thụ nóng nảy, hắn ta đột nhiên dùng móng tay đâm vào mi tâm của chính mình, vài giọt máu chảy ra.

Sau khi Đinh Mậu Thụ mở mắt âm dương thì nhìn thấy trong ngực Đinh Mậu Lâm có một bàn tay thon dài mà tái nhợt đang bóp chặt phổi của hắn.

Đinh Mậu Thụ thấy cảnh này cười lạnh một tiếng, lấy ra một lá bùa dán vào bàn tay kia, không ngờ ngược lại bàn tay kia lại bóp nát lá bùa trong bàn tay, biến nó thành một vũng nước đen, nước nhỏ tích tích qua kẽ tay.

Đồng thời một cỗ sát khí nồng đậm trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ nhà xưởng.

Sắc mặt Đinh Mậu Thụ đột ngột biến đổi, lùi lại một bước, không chạm vào Đinh Mậu Lâm đang ngã trên mặt đất không biết sống chết thế nào nữa, toàn thân đề phòng mà nhìn về phía trước, ở đó có một thứ gì đó rất mạnh mẽ đang nhìn hắn. Kỳ quái chính là rõ ràng hắn đã mở mắt âm dương vì sao lại không nhìn thấy quỷ hồn đó?

Thật ra pháp lực của Đinh Mậu Thụ không cao cường, vừa rồi có thể đối phó được Từ lão tam chẳng qua là dựa vào trận pháp ở khu nhà xưởng này mà thôi, hiện tại phải dựa vào pháp lực của bản thân hắn đối phó mới một lực lượng mạnh mẽ hơn, hắn toát mồ hôi, từng giọt từng giọt nhỏ xuống.

Nơi đó cũng không có cái gì khác, chỉ có một bàn tay thon dài trắng nõn cứ vậy xuất hiện trong không khí, không nhanh không chậm đi về phía hắn. Trong cơn kinh khoảng cực độ đồng tử Đinh Mậu Thụ co rút lại, hắn liên tục vứt vài lá bùa về phía đó nhưng cánh tay kia không hề chịu ảnh hưởng của chúng, dường như những lá bùa ấy chỉ như lá rụng mùa thu.

Động tác thong dong mang theo sát khí khiến người khác không thở nổi.

Cơ thể Đinh Mậu Thụ run rẩy, cho đến giờ hắn thao túng quỷ hồn đều thuận buồm xuôi gió, qua vài lần đối với đồ vật trong âm giới hắn cũng không quá để trong lòng, giờ hắn mới biết, hắn sai, sai vô cùng.

Những thứ trong âm giới là thứ hắn không thể động vào, càng không được động vào. Năm đó sao hắn có thể ấu trĩ như vậy, suy nghĩ nông cạn như vậy, hiện tại hối hận cũng không được.

Đinh Mậu Thụ tuyệt vọng mà nhìn bàn tay kia đến chỗ mình, cắm vào trái tim mình, sau đó hắn cảm thấy tim mình truyền đến cảm giác đau đớn tột cùng. Hắn ngẩng cổ gào một tiếng thảm thiết sau đó ngã xuống đất.

Trước khi nhắm mắt hắn tay đầu nhìn về phía Ngô Mỹ Phương đang nằm trên đất, khóe mắt nhỏ một giọt nước mắt, rốt cuộc vẫn thất bại, nhưng mà hắn đột nhiên nhớ ra cái gì đó dùng chút sức lực cuối cùng ấn vào món đồ trên tay, ngón giữa truyền đến chút đau đớn. May quá, vẫn còn kịp, Đinh Mậu Thụ cười mà chết.

Đinh Mậu Thụ chết, mà lúc hắn phát ra tiếng kêu kia thì Ngô Mỹ Phương đang nằm trên mặt đất giật nhẹ một cái khó thấy.

Mà lúc này trận pháp đã bị mất khống chế cũng không còn là đối thủ của Từ lão tam, đám quỷ hồn kia gào rít bỏ trốn, ông từng chút bắt lấy nhét chúng vào cờ chiêu hồn, mà quỷ hồn bị gọi là Chu Nhị kia thì bị ông vây lại, muốn chạy cũng không chạy được.

Mỗi khi đám quỷ hồn kia muốn chạy khỏi khu nhà xưởng này liền có một bàn tay vươn ra, chúng thấy cánh tay kia hoặc là cảm nhận được trong đó có nguy hiểm liền quay đầu đi luôn, hoặc là cứ vậy tiến đến liền bị cánh tay kia bắt lấy vứt về phía Từ lão tam; Từ lão tam dùng cờ chiêu hồn thu chúng vào.

Không lâu sau bên trong nhà xưởng được rửa sạch sẽ.

Lúc này Từ lão tam dường như quên chính mình vừa chật vật mà khí thế hừng hực hướng về phía ngoài hô một tiếng: “Ngụy Ninh, vào được rồi.”

Ngụy Ninh vẫn tránh ở ngoài cửa đối mặt với bóng đêm không dám lên tiếng, nghe tiếng của Từ lão tam thì như trút được gánh nặng mà chạy vào, anh nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, còn có ba người nằm đó. “Chết?” Ngụy Ninh nhìn Đinh Mậu Thụ vẻ ngoài không có vết thương nhưng cũng không còn thở, lại vội nhìn Ngô Mỹ Phương: “May quá, cô ấy không sao.”

Đúng lúc này bàn tay kia chậm rãi lộ ra cánh tay, vai, tiếp theo là cả người, chính là “Ngụy Tích”.

Cơ thể “Ngụy Tích” động một cái đã xuất hiện ở cạnh Ngụy Ninh, Ngụy Ninh nhìn kỹ Ngô Mỹ Phương, có chút chần chừ nói: “Em, em tỉnh rồi.” Bả vai Ngô Mỹ Phương run lên, một tiếng khóc ấm ức truyền đến. Ngụy Ninh nghe mà trong lòng cũng không chịu nổi, anh đặt tay lên vai Ngô Mỹ Phương: “Đừng khóc, vì người như thế  không đáng.”

Đột nhiên “Ngụy Tích” giữ chặt Ngụy Ninh, không nói hai lời trực tiếp kéo anh ra xa, cách đến hơn ba bước.

Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng Ngụy Ninh lảo đảo, thiếu chút nữa là ngã xuống đất, anh giật khỏi tay “Ngụy Tích”, lớn tiếng nói: “Cậu làm gì vậy?”

Chẳng lẽ chuyện này mà cũng ghen? Ngụy Ninh đen mặt, anh sớm không còn ý gì với Ngô Mỹ Phương nữa. Mà Từ lão tam ở bên cạnh sắc mặt đột nhiên biến đổi, ngón tay bấm niệm thần chú, Chu Nhị vẫn đứng cạnh ông đã chui vào trong chiếc túi vàng ông mang theo.

Lúc này Ngô Mỹ Phương vẫn không nói gì, khóc vài tiếng liền yên tĩnh, hai tay chống đất đứng dậy.

Ngụy Ninh vừa thấy liền nhận ra không bình thường vì căn bản Ngô Mỹ Phương không phải đang khóc mà là đang cười, còn cười đến vui vẻ, thấy răng không thấy mắt, dưới tình huống này mà còn cười như vậy khiến người ta thấy mà rét run, Ngụy Ninh biết lại có quỷ rồi.

Từ lão tam cầm kiếm gỗ đào trong tay chỉ vào Ngô Mỹ Phương: “Đinh Mậu Thụ, mi còn chấp mê bất ngộ? Cho dù bám vào thân xác khác thì mi có thể làm gì?”

“Ngô Mỹ Phương” nở nụ cười, cẩn thận vén tóc sang một bên: “Tôi không định làm gì cả, chỉ muốn giao dịch với mấy người.”

Từ lão tam vểnh râu mép, nhìn “Đinh Mậu Thụ” từ trên xuống dưới: “Ha, chúng ta với quỷ thì có gì mà giao dịch?”

“Ngô Mỹ Phương” không nói gì mà cứng nhắc kéo chân về phía Đinh Mậu Lâm, sau đó vì cơ thể không linh hoạt nên chỉ có thể quỳ xuống cạnh Đinh Mậu Lâm, nắm tay Đinh Mậu Lâm, kiểm tra cơ thể hắn một chút.

Kế tiếp, “Ngô Mỹ Phương” nhìn Từ lão tam, rồi dừng lại trên người Ngụy Ninh.

“Chẳng lẽ mấy người không muốn biết làm sao cứu Ngô Mỹ Phương sao? Cho dù lần này thoát chết cô ta cũng không sống được bao lâu nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi