DƯ SINH MỘ YÊN


Năm hai đại học, bọn họ cũng được học đào sâu vào chuyên ngành nhiều hơn là những môn kiến thức chung như năm nhất.

Nghe nói Khoa Biên tập có một nữ giảng viên tên là Diệp Kha Lâm dạy môn phỏng vấn.

Nói về phỏng vấn đương nhiên đó là kỹ năng cần thiết cho bất cứ ai theo học biên tập.

Đừng tưởng phỏng vấn chỉ đơn thuần là ta hỏi ngươi trả lời mà môn học này chính xác đòi hỏi kỹ năng khai thác thông tin một cách thuần thục, càng moi được nhiều thông tin bí mật thì bài viết sẽ càng có được đánh giá cao.

Tuy nhiên, những người thường được phỏng vấn dĩ nhiên toàn là những con cáo già, rất giỏi che giấu cảm xúc, phía trước họ còn có tầng tầng kịch bản trả lời đã chuẩn bị trước, đâu dễ gì có thể ép họ mở miệng, đặc biệt là đối với những ai mới vào nghề mà với những đám sinh viên tiểu tốt càng khó khăn.
Nói về Diệp Kha Lâm, bà ta quả thật là một chuyên gia ở lĩnh vực này, trong giới không ai không biết.

Nhắc đến cái tên Diệp Kha Lâm, những con cáo già dày dặn đều phải đổ mồ hôi, hoặc là thẳng thừng từ chối tiếp xúc hoặc chỉ có thể phơi bày mọi thứ trước mặt bà ta.

Chỉ là mấy năm nay Diệp Kha Lâm đã lớn tuổi, dần dần lui về trong tòa soạn, hiếm khi nhận ra ngoài phỏng vấn.

Vả lại bà cũng đã tiếp nhận giảng dạy tại Đại học Q theo lời nhờ vả từ Đổng Duyệt nên cũng muốn tập trung truyền dạy hết những kinh nghiệm đúc kết được, tìm ra nhân tài có thể kế thừa mình.

Tất nhiên, Diệp Kha Lâm cũng không phải một người dễ tính, gương mặt bà luôn toát ra khí thế không giận mà uy, tiết học của bà chưa từng có ai dám cúp học ngoại trừ Hạ Di Bình.
Mặc dù gần đây mức độ nhận diện của Hạ Di Bình cũng dần tăng lên nhưng vẫn chưa phải là quá nổi tiếng, vả lại cô cũng chưa có vai chính nào nên đối với một người như Diệp Kha Lâm mà nói, Hạ Di Bình chẳng qua cũng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt.

Hạ Di Bình gần như vắng mặt ở tất cả các tiết học của Diệp Kha Lâm.

Hôm nay là tiết học gần cuối trước khi kết thúc môn học cũng là ngày bốc thăm lựa chọn nhân vật bọn họ sẽ phải phỏng vấn nhưng đến giữa tiết Hạ Di Bình cuối cùng mới chịu xuất hiện.

Tất nhiên, trong ánh mắt của Diệp Kha Lâm nhìn Hạ Di Bình ngoài việc thấy cô là một người tương đối có nhan trị thì chính là thiếu kỷ luật càng thiếu tôn trọng bản thân.

Thế nhưng bà cũng không muốn mở miệng, cứ xem Hạ Di Bình như một hạt cát vô tình bay vào mắt làm bà có chút khó chịu mà thôi.
"Về bài luận kết thúc môn học.

Như tôi đã thông báo trước đó, các em sẽ tiến hành bốc thăm nhân vật mà các em sẽ phải phỏng vấn.

Dù là ai, dù bằng bất cứ giá nào cũng phải gặp mặt trực tiếp và moi được thông tin từ họ sau đó viết thành một bài hoàn chỉnh giống như những bài phỏng vấn thường được đăng tải.

Bên cạnh đó các em còn phải viết một bài luận tóm tắt quá trình diễn ra để tôi có thể dựa trên đó mà có cơ sở đánh giá khách quan nhất." Diệp Kha Lâm nói xong một hơi cũng đưa ánh mắt sắc bén nhìn một vòng lớp học, Tần Hàm Yên có cảm giác dường như cô Diệp nhìn mình có phần lâu hơn thì phải.
"Các em, lần lượt lên bốc thăm." Diệp Kha Lâm ngồi về vị trí ra lệnh.
Cả lớp Biên tập lần lượt xếp hàng tiến về chỗ của Diệp Kha Lâm.

Tất cả bọn họ đều mang tâm lý lo lắng, nhỡ đâu trúng một nhân vật lợi hại nào đó bản thân chỉ có thể trầy da tróc vẩy.

Hạ Di Bình lại càng lo lắng hơn, cô đang trong quá trình chuẩn bị cho việc tuyển chọn diễn viên, lấy đâu ra thời gian đi phỏng vấn, trong lòng thầm thở dài.
Mỗi người lần lượt chọn được nhân vật quay về chỗ ngồi với tâm trạng khác nhau, nhiều hơn là ủ dột.

Trong nhóm ba người, Đặng Chân là người lên bốc thăm trước, người cô bốc được là Tổng giám đốc hiện tại của Hoàn Vũ - Cảnh Huy, Đặng Chân cảm giác đầu óc mình sắp bốc khói đến nơi, phải biết người ta là nhân vật như thế nào, muốn gặp là gặp hay sao.

Cô quay về chỗ, chỉ thiếu muốn ôm Tần Hàm Yên kêu trời: "Yên Yên, lần này tôi xong rồi."
Tần Hàm Yên thì dường như bình tĩnh hơn: "Cậu xem, anh ta là Tổng tài một công ty giải trí, việc nhận phỏng vấn cũng như ăn cơm bữa, anh ta chắc sẽ không làm khó một sinh viên như cậu đâu đúng không?"

Đặng Chân sau khi nghe xong mới hết ủ rủ, xem như cũng có mấy phần may mắn: "Được rồi, tôi nhất định sẽ làm được."
Lần này tới phiên Tần Hàm Yên bốc thăm, cô tiến lên phía trước, hít một hơi thật sâu.

Khi Tần Hàm Yên mở lá thăm ra, cô cảm giác bản thân sắp đứng hình ngay tại chỗ.

Cô đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Diệp Kha Lâm, chỉ thấy Diệp Kha Lâm nở nụ cười: "Hàm Yên, nhân vật của em là?"
Tần Hàm Yên lấy lại vẻ bình tĩnh, lễ phép trả lời: "Là cô Diệp ạ."
Diệp Kha Lâm gật đầu, tỏ ý cô quay về chỗ, Tần Hàm Yên mới từ từ lui về nhưng mi tâm vẫn nhíu.

Đặng Chân và Hạ Di Bình ngồi dưới đều sốt ruột, khi biết được cái tên Tần Hàm Yên sẽ phỏng vấn lại càng há hốc mồm, phen này chỉ trời mới có thể cứu Tần Hàm Yên.
Hạ Di Bình là người cuối cùng lên bốc thăm, người mà cô bốc trúng là cái tên vô cùng quen thuộc: Thị trưởng Hải Thành - Trương Hạn.

Hình như cũng không đến nổi nào, quan trọng cô phải làm sao mới có thể sắp xếp được thời gian?
"Được rồi, các em có một tuần để hoàn thành, sau một tuần không có bài tôi sẽ mặc định các em không qua." Diệp Kha Lâm giọng điệu vô cùng tự nhiên như thể đã nói đi nói lại nhiều lần, chỉ có đám sinh viên ngồi bên dưới là âm thầm toát mồ hôi hột.
Tan học Đặng Chân mới có cơ hội thở ra một hơi, tiết học của cô Diệp quả thực rất đáng sợ, dù cô không nói gì nhưng đám người bọn họ đều không dám lớn tiếng nửa lời hay xì xào bàn tán.

Đặng Chân chạy lại bên cạnh Hạ Di Bình: "Di Bình à, cuối cùng cậu cũng chịu xuất hiện, tôi còn tưởng cậu không học môn này."
"Không có, chỉ là có hơi bận." Hạ Di Bình cũng cảm thấy bản thân hơi quá đáng, chỉ là không còn cách nào khác, theo nguyên tắc nghỉ học quá nhiều sẽ bị đình chỉ nhưng may mắn cô nhờ một chút quan hệ cùng với lần trước có nhờ vả qua Trương Nguyệt nên thuận lợi qua ải.
"Nhân vật của cậu là Thị trưởng Trương, xem như cũng may mắn, nếu cần tôi nói với A Nguyệt một tiếng." Tần Hàm Yên từ nãy đến giờ vẫn để ý từng nhất cử nhất động của Hạ Di Bình, lúc này mới lên tiếng.

Mặc dù cô biết Hạ Di Bình nếu cần sẽ nhờ vả nhưng nội tâm vẫn có hơi lo lắng, dù sao gần đây bận như vậy.
"Yên Yên à, sao không thấy cậu quan tâm tôi như vậy a ~" Đặng Chân lại giở giọng trêu chọc, cô vẫn ghi nhớ chuyện bức ảnh lần trước.
Tần Hàm Yên gõ đầu Đặng Chân: "Cậu đó, không phải tôi đã nói sao, phỏng vấn Hoàn Vũ Tổng tài thì có gì phải lo?"
Đặng Chân xì một tiếng, trong miệng lẩm bẩm: Đồ trọng sắc khinh bạn.
Tần Hàm Yên không nghe thấy nhưng Hạ Di Bình lại nghe rõ mồn một, cô đưa mắt nhìn Đặng Chân, sau đó nhìn Tần Hàm Yên như thể muốn tìm kiếm điều gì đó.
- -
Một tuần cho một bài phỏng vấn quả thực không hề dễ dàng.

Những người được phỏng vấn đương nhiên là những nhân vật có máu mặt, hẹn được đã không phải dễ.

Chưa kể tới việc bài viết hoàn thành họ có hài lòng hay không, sau đó lại còn có thêm bài luận.

Về phần Tần Hàm Yên, bốc trúng Diệp Kha Lâm cũng không biết là phúc hay họa, cô cũng chỉ có thể làm hết sức mình.

Hôm nay, không cần Tần Hàm Yên mở lời, Diệp Kha Lâm đã hẹn gặp riêng cô.

Địa điểm gặp mặt là nhà của Diệp Kha Lâm.

Ban đầu Tần Hàm Yên vẫn có mấy phần lo sợ, suốt một đêm cô thức trắng để chuẩn bị cho tốt, đến nỗi mắt toàn quầng thâm, thế nhưng khi bước chân vào ngôi nhà của Diệp Kha Lâm, dường như không khí nơi đây khiến cô dường như có thể quên đi căng thẳng.
Đó không phải là một biệt thự nguy nga tráng lệ hay một căn chung cư cao tầng đầy đủ tiện nghi mà nó chỉ đơn giản là một căn nhà gỗ bốn bề là cây cối nằm yên tĩnh ở một góc ngoại ô Hải Thành.

Phía trước cổng là những sợi dây leo đã bắt đầu già cỗi nhưng cành lá vẫn xum xuê uốn lượn thành vòng.

Sâu vào trong có một hồ nước yên tĩnh, bên dưới có vài bông hoa sen màu trắng đang hé nở trước ánh mắt si mê của những chú cá đang lượn lờ tìm kiếm ánh bình minh.

Trước hiên nhà đầy rẫy những bông hoa đầy màu sắc, mà ngay bên cạnh Diệp Kha Lâm đang nghiêng người tưới nốt những chậu hoa cuối cùng.


Bà đã để sẵn cửa, Tần Hàm Yên chỉ việc một đường đi thẳng vào, vừa nhìn thấy cô Diệp Kha Lâm lập tức nở nụ cười hiền hòa, khác với bộ dạng nghiêm túc thường ngày.
"Hàm Yên, giúp tôi tưới cây." Diệp Kha Lâm nói xong rất tự nhiên đặt bình nước vào tay Tần Hàm Yên sau đó xoay lưng vào nhà.

Tần Hàm Yên nhận lấy, ngoan ngoãn cúi đầu tưới cây, cô cũng rất yêu thích cây cỏ, vườn cây ở nhà cũng một tay cô và Khương Huệ chăm sóc, đương nhiên những việc thế này không hề khó khăn, vả lại còn có vẻ rất hưởng thụ, mấy khi có thể thư thái như thế này ở Hải Thành phồn hoa.

Diệp Kha Lâm vào nhà rót nước, khi quay ra nhìn thấy Tần Hàm Yên đang say mê ngắm nhìn những bông hoa, bà không vội bước tới mà chỉ tựa vào cửa lẳng lặng quan sát, ánh mắt rất đỗi diu dàng.

Khi Tần Hàm Yên xoay người, Diệp Kha Lâm ngay lập tức thu hồi dáng vẻ ban nãy, bà hắng giọng: "Đến, ngồi xuống đi."
Tần Hàm Yên cúi đầu lễ phép, nhanh chóng bước đến chiếc bàn gỗ ngay bên cạnh ngồi xuống.

Diệp Kha Lâm đẩy ly nước đến trước mặt cô: "Uống chút nước đi."
Tần Hàm Yên đưa hai tay cầm ly nước, tương đối dè dặt: "Cảm ơn cô Diệp."
"Nếu là người khác, thái độ thế này rất khó để có được tin tốt." Diệp Kha Lâm như có như không mà nói, giống như đang muốn nhắc nhở Tần Hàm Yên.
Tần Hàm Yên nhấp ngụm nước, hít một hơi sâu, gương mặt dần trở nên trấn tĩnh: "Cô Diệp dạy phải ạ."
"Tôi thường nghe Đổng Duyệt nhắc về em, có vẻ bà ấy rất thích em." Tất nhiên Tần Hàm Yên là người Đổng Duyệt vô cùng tâm đắc, nói vài lời tốt trước mặt Diệp Kha Lâm cũng là lẽ thường tình.
"Cô Đổng quả thực là người tốt, giúp đỡ em rất nhiều." Tần Hàm Yên vẫn âm thầm ghi nhớ nhờ có Đổng Duyệt mà cô có thể sớm hơn tiếp cận với công việc mơ ước.
"Vậy em thấy tôi là người thế nào?" Diệp Kha Lâm nhìn Tần Hàm Yên, đôi mắt trở nên sâu xa.
Tần Hàm Yên tất nhiên biết không thể xem thường người ngồi trước mặt, cũng không thể không nói lời thật lòng: "Em chưa có dịp nói chuyện nhiều với cô Diệp.

Với em cô là người có địa vị, có tài năng lại rất nghiêm khắc, chỉ là vẫn chưa thực sự hiểu cô.

Không biết hôm nay em có phúc phần được biết nhiều hơn một chút hay không?"
Diệp Kha Lâm nghe thế mới bật cười thật to: "Đổng Duyệt nhìn người quả không sai, rất biết tranh thủ thời cơ.

Hàm Yên, có biết pha trà không?"
Tần Hàm Yên hơi sửng sốt với câu hỏi không đầu không đuôi của Diệp Kha Lâm, thế nhưng cô vẫn nghiêm túc trả lời: "Có biết một chút, chỉ là lâu rồi vẫn chưa có cơ hội thử lại."
"Được rồi, vậy hôm nay nếm thử trà tôi pha nhé." Diệp Kha Lâm nói xong ngoắc ngoắc tay ý bảo Tần Hàm Yên đi theo.

Bà dẫn Tần Hàm Yên vào một gian phòng khác, Tần Hàm Yên trố mắt nhìn, nơi này bày đủ loại trà còn có dụng cụ pha chế không thiếu thứ nào.

Diệp Kha Lâm bảo Tần Hàm Yên ngồi xuống, sau đó động tác rất thành thục mà pha trà, đợi một hồi bà đẩy một tách đến trước mặt Tần Hàm Yên: "Nếm thử đi."
Tần Hàm Yên nhận lấy, đưa lên mũi ngửi mùi hương đang tỏa ra nghi ngút, hương thêm dịu ngọt nhưng có cảm giác vô cùng thanh tĩnh.

Tần Hàm Yên nhấp thử một ngụm, cảm giác đầu tiên là đắng nhưng ngay sau đó là vị ngọt bùi tràn vào khoang họng.

Tần Hàm Yên đặt tách trà xuống: "Là Long Tĩnh thượng hạng."
Diệp Kha Lâm không hề giấu giếm vẻ hài lòng, vô cùng tâm đắc gật đầu: "Rất biết thưởng thức, hôm nào rảnh đến đây, tôi dạy em pha trà."
"Thế thì còn gì bằng." Tần Hàm Yên vui vẻ đáp ứng.

Cô nhìn một vòng căn phòng sau đó tiếp lời: "Cô Diệp là người A thị?"
Diệp Kha Lâm nghe xong nhướng mày, ánh mắt có mấy phần hứng thú: "Nói xem, làm sao em biết?"
Tần Hàm Yên mỉm cười: "Chẳng phải đó là bức tranh ngôi làng nổi tiếng tại A thị sao? Em cũng chỉ đoán bừa, không ngờ đúng thật là đồng hương."
Độ cung trên khóe môi Diệp Kha Lâm ngày càng hiện rõ: "Quả nhiên, là do tôi bất cẩn haha.

Tôi quả thật là người A thị, nhưng đó là câu chuyện mấy mươi năm về trước rồi."

"Người nhà cô đi làm hết rồi ạ?" Tần Hàm Yên quan sát từ nãy đến giờ, theo đánh giá của cô Diệp Kha Lâm chính là ở một mình, nhưng cũng không thể hỏi trực tiếp, chỉ có thể đi đường vòng.

Quả nhiên Diệp Kha Lâm cũng không che giấu: "Tôi sống một mình, không có người thân."
"Cô Diệp, thất lễ rồi."
"Không sao.

Hàm Yên, em rất giống một người bạn cũ của tôi." Diệp Kha Lâm khi nói câu này, ánh mắt có mấy phần hoài niệm, Tần Hàm Yên có thể nhìn ra trong ánh mắt ấy thấp thoáng một tia chua xót.
"Ồ, hai người đã lâu không gặp sao?" Tần Hàm Yên tỏ vẻ hiếu kỳ.

Tất nhiên Diệp Kha Lâm vẫn nhìn ra mục đích của cô thế nhưng bà vẫn vô cùng phối hợp: "Đã không gặp hơn 18 năm rồi, cũng không biết giờ người đó ra sao.

Tôi chỉ biết lần cuối gặp nhau cô ấy vừa sinh con xong."
Chuyện xưa cứ thế ùa về, Diệp Kha Lâm tựa đầu vào ghế, có vẻ mệt mỏi, Tần Hàm Yên cũng không tiện hỏi thêm nữa: "Cô Diệp, còn bài phỏng vấn..."
Diệp Kha Lâm xoa xoa mi tâm: "Hôm nay em biểu hiện rất tốt, không khiến tôi thất vọng.

Còn về những thứ nãy giờ tôi nói với em, muốn viết sao cũng được.

Cần gì có thể mail cho tôi, tôi sẽ trả lời."
"Cô Diệp, vậy cô nghỉ ngơi đi, em xin phép về trước." Tần Hàm Yên biết Diệp Kha Lâm đang giúp mình, cô biết người như cô Diệp nếu không muốn nói sẽ không ai có thể khai thác được gì.

Còn về phần những câu hỏi cô đã chuẩn bị, cứ gửi mail cho Diệp Kha Lâm là xong.
Diệp Kha Lâm nghe thế cũng gật đầu: "Về đi, lần sau lại đến." Tần Hàm Yên lễ phép lui ra ngoài, tiện tay đóng cổng, thong thả bước trên con đường mòn, sau đó bắt xe quay về ký túc xá.
- -
Chỉ còn hai ngày nữa là đến hạn nộp bài, phần Tần Hàm Yên cơ bản đã xong, bên phía Đặng Chân nghe đâu cũng thuận lợi chỉ là Hạ Di Bình vẫn im hơi lặng tiếng.

Tần Hàm Yên cảm thấy lo lắng thay cho Hạ Di Bình, rốt cuộc vẫn nhịn không được mà chủ động nhắn tin cho Hạ Di Bình.
Tần Hàm Yên: [Di Bình, cậu đã làm xong bài phỏng vấn chưa?]
Hạ Di Bình vừa kết thúc buổi tập huấn, nhìn thấy tin nhắn của Tần Hàm Yên nhanh chóng trả lời: [Vẫn chưa.]
Tần Hàm Yên: [Cậu đã hẹn được Thị trưởng Trương chưa?]
Hạ Di Bình: [Vẫn chưa.]
Tần Hàm Yên: [Cậu muốn học lại à?]
Hạ Di Bình: [Không phải, chỉ là chưa có thời gian.]
Tần Hàm Yên cảm thấy cục tức nhảy lên tới họng rồi, thật không biết Hạ Di Bình đang nghĩ gì, cô lập tức chạy đến chỗ Trương Nguyệt: "A Nguyệt, có thể nhờ cậu chút chuyện không?"
Trương Nguyệt đang miệt mài với mấy số liệu phía công ty vừa gửi đến, nghe Tần Hàm Yên nhờ vả lập tức gác lại công việc: "Chuyện gì thế?"
"Cậu...!Có thể giúp tôi hẹn gặp ba cậu không? Chỉ một lát thôi, càng sớm càng tốt." Tần Hàm Yên cảm thấy mình vội đến sắp điên rồi.
"Có thể, nhưng để làm gì?" Trương Nguyệt khó hiểu, Tần Hàm Yên không có lý do gì muốn gặp Trương Hạn.
"Tôi có bài phỏng vấn cần hoàn thành, nhân vật yêu cầu là ba cậu."
Trương Nguyệt nhíu mày: "Phỏng vấn? Không phải cậu đã hoàn thành rồi sao?"
"Là một bài khác, cậu có thể giúp tôi không, sau này tôi sẽ giải thích." Tần Hàm Yên rất lo sẽ không kịp thời gian.
"Được rồi, đợi tôi một lát." Trương Nguyệt lấy điện thoại, nhanh chóng gọi cho Trương Hạn.
Tần Hàm Yên như ngồi trên đống lửa, ánh mắt nhìn chằm chằm Trương Nguyệt, qua hồi lâu chỉ thấy Trương Nguyệt thở dài: "Ba tôi đang đi công tác ở Bắc Thành, hiện tại không thể về ngay."
"Có thể cho tôi địa chỉ không, tôi sẽ đến đó." Tần Hàm Yên cũng không ngại đi một chuyến, dù sao thì chỉ cần gặp được Trương Hạn mọi việc có thể được giải quyết.
Trương Nguyệt khó hiểu nhìn Tần Hàm Yên, nhưng vẫn đáp ứng: "Được, vậy tôi giúp cậu hẹn ba tôi."
Trương Nguyệt lại lần nữa gọi cho Trương Hạn, hẹn được thời gian gặp mặt là ngay buổi tối hôm nay, cô thấy Tần Hàm Yên thay đồ xong vội vội vàng vàng, cũng chưa bao giờ thấy cậu ấy như vậy đành lên tiếng: "Hàm Yên, tôi đưa cậu đi."
"Tôi có thể đi một mình, không thể phiền cậu như vậy." Tần Hàm Yên tất nhiên không đồng ý, một người lo chuyện bao đồng là đủ, làm sao có thể kéo Trương Nguyệt vào.
"Không sao, tôi có xe chở cậu đi sẽ nhanh hơn.

Vả lại tôi gặp ba bàn chút việc." Trương Nguyệt nói lời này cũng không phải để Tần Hàm Yên đỡ áy náy, cô quả thật có việc muốn trao đổi với Trương Hạn.
Tần Hàm Yên nghe thế cũng không từ chối nữa, nhanh chóng gật đầu đồng ý: "Được, vậy phiền cậu rồi."
Từ Hải Thành đến Bắc Thành thị lái xe mất khoảng hai tiếng đồng hồ, Trương Nguyệt rất chuyên tâm lái xe thỉnh thoảng quay sang nói vài câu với Tần Hàm Yên đang ngồi ghế phó lái.

Chỉ là Tần Hàm Yên vẫn đang tập trung chuẩn bị câu hỏi phỏng vấn, nào đâu quan tâm đến Trương Nguyệt nên cô đành phải ngậm ngùi mở nhạc rồi tự ngâm nga.
8 giờ tối, xe dừng trước một khách sạn năm sao tại Bắc Thành, bảo vệ hướng dẫn Trương Nguyệt đến đổ xe dưới tầng hầm.


Xong xuôi đâu đó Trương Nguyệt dẫn theo Tần Hàm Yên đến gặp Trương Hạn, vì đã thông báo trước nên lễ tân rất vui vẻ chào đón bọn họ, dẫn họ lên phòng tổng thống ở tầng 10.
Trương Hạn biết con gái đến nên đã ngồi đợi sẵn, chỉ là hắn biết Trương Nguyệt có chuyện nhờ vả nên trước tiên cũng chưa nhắc đến chuyện công ty.

Hắn nhìn hai người sau đó mở lời: "Cháu là Tần Hàm Yên?"
Tần Hàm Yên lễ phép gật đầu: "Chào Thị trưởng Trương."
"Gọi bác Trương là được, ta có nghe A Nguyệt hay nhắc đến cháu." Vốn dĩ Trương Hạn cũng không có thời gian để ý Tần Hàm Yên là ai, nhưng vì Trương Nguyệt nhiều lần nhờ hắn giúp đỡ chuyện ở Hội sinh viên nên ít nhiều cũng có tìm hiểu, hắn biết đây là một người ưu tú, thích hợp làm bạn với Trương Nguyệt.
"Dạ bác Trương, hôm nay cháu đến là có việc nhờ vả." Tần Hàm Yên biết Trương Hạn cũng không có quá nhiều thời gian ở đó nghe cô dông dài nên đi thẳng vào vấn đề.
Trương Hạn gật đầu: "Có thể bắt đầu.

A Nguyệt, có thể rót giúp ba cốc nước không?"
Trương Nguyệt không nói gì, chỉ lẳng lặng đi rót nước đặt trước mặt hai người sau đó tìm một góc ngồi xuống im lặng quan sát.
Đối với người như Trương Hạn, đương nhiên các vấn đề Tần Hàm Yên có thể hỏi đều xoay quanh việc công, cụ thể là chính sách điều hành tại Hải Thành trong thời gian tới, cách nhìn của Trương Hạn về một số vấn đề tệ nạn hoặc bang phái tại Hải Thành.

Nói chung Trương Hạn rất nhiệt tình, cũng không cho thấy muốn che giấu điều gì.
"Bác Trương, nghe nói những năm gần đây có một số bang phái đang nổi lên, phía sau họ là hai đại gia tộc nổi tiếng, không biết có chuyện này không?"
"Đúng là có chuyện này, ta vẫn đang cùng với Cục trưởng Cục cảnh sát quan sát.

Đương nhiên sẽ không cho phép bọn họ một tay che trời, Hải Thành là nơi có pháp trị."
Hai bang phái mà Tần Hàm Yên nhắc đến chính xác là không đội trời chung, đã từng xảy ra rất nhiều mâu thuẫn.

Tuy thời gian gần đây cũng gọi là yên bình, nguyên nhân cũng chỉ vì bọn họ đang chuyển sang kinh doanh, gầy dựng cơ đồ.

Đó cũng chính là hai đại tập đoàn trong tam đại tập đoàn xưng bá gần đây.
Với sự hỗ trợ của Trương Hạn, Tần Hàm Yên rất nhanh chóng hoàn thành bài phỏng vấn.

Trời đã khuya nên cũng không thể về ngay trong đêm, vả lại Trương Nguyệt vẫn còn có chuyện thảo luận với Trương Hạn nên đã thuê thêm một gian phòng hai giường cho Tần Hàm Yên.

Trong lúc hai người kia bàn công việc, Tần Hàm Yên quay về phòng tranh thủ viết xong bài phỏng vấn cùng bài luận.

Trương Nguyệt nói chuyện xong về phòng vẫn thấy Tần Hàm Yên chăm chú, cô cũng không làm phiền mà nhanh chóng tắm rửa rồi đi ngủ trước, ngày mai cô còn phải lái xe.
Một đêm dường như là thức trắng, Tần Hàm Yên mệt mỏi đưa tay xoa bóp cần cổ mỏi nhừ.

Lúc lên xe chính xác là lập tức lăn ra ngủ, lại lần nữa để Trương Nguyệt chơi với máy phát nhạc.

Nhìn Tần Hàm Yên như thế, Trương Nguyệt chỉ âm thầm thở dài, làm sao cô không biết người bạn này của cô là đi lo chuyện bao đồng, điều buồn cười là cô vậy mà cũng chạy theo, thực ra công việc công ty cô có thể trao đổi qua điện thoại, chẳng qua là tìm cái cớ giúp Tần Hàm Yên.
Ngủ một giấc suốt hai tiếng đồng hồ, xe cũng đã dừng ở ký túc xá.

Tần Hàm Yên bước xuống xe, đôi mắt vẫn bần thần nhưng ít nhiều cũng đã đỡ hơn ban nãy.

Cô lại móc điện thoại ra nhắn tin cho Hạ Di Bình.
Tần Hàm Yên: [Bình, bài phỏng vấn của cậu sao rồi?]
Hạ Di Bình: [Tôi đã nói tôi sẽ lo được mà.]
Tần Hàm Yên: [Tôi biết cậu có chừng mực, chỉ là hôm qua vô tình gặp được Thị trưởng Trương, tôi có hỏi vài câu cũng viết thành bài hoàn chỉnh, cậu không ngại chứ?"
Hạ Di Bình: [Ý cậu là cậu đã thay tôi hoàn thành?]
Tần Hàm Yên: [Chỉ là tiện tay, tôi thấy cậu bận như vậy, nếu cậu không ngại tôi gửi bài sang cho cậu nhé? Cậu có thể chỉnh sửa nếu muốn.]
Hạ Di Bình vừa sắp xếp ổn thoả công việc, đang đau đầu làm sao để hẹn gặp Trương Hạn và hoàn thành bài phỏng vấn, thời gian nộp bài chỉ còn tính bằng giờ.

Ngay giờ phút đang lo lắng thì Tần Hàm Yên lại xuất hiện như một cứu tinh, khiến cô không thể hiểu rõ cảm giác của mình lúc này, Tần Hàm Yên, cậu vẫn tốt như vậy, Hạ Di Bình thầm nghĩ.
Hạ Di Bình: [Vậy, cảm ơn cậu, Yên.]
Tần Hàm Yên: [Đừng khách sáo.]
Tần Hàm Yên nghĩ, đợi gửi bài xong có thể ngủ bù một giấc rồi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi