DƯ SINH MỘ YÊN


Một khoảng thời gian sau khi kết hôn, Mộ Đông Du và Liên Chỉ Nguyệt gọi điện tới thúc giục Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm trở về nhà tổ Mộ gia chơi một chuyến.

Trước sự mong đợi của hai ông bà, hai người đành thu xếp công việc đến An Thành một chuyến, cũng xem như vừa thăm ông bà, vừa thăm hai người mẹ.
Lần này Tần Hàm Yên muốn tự mình lái xe, Ngạn Bách Hàm thấy cô nhiệt tình như vậy cũng không miễn cưỡng.

Nàng sẽ thành thật ngồi ở bên cạnh làm bạn đường, khi nào Tần Hàm Yên mệt thì đưa nước, đói thì đút thức ăn, nhàm chán liền nói chuyện.

Còn có...
Hình như cái này không tiện nói ra.
Chiếc xe bốn bánh lăn trên địa hình vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Nhờ có Ngạn Bách Hàm ngồi bên cạnh nên Tần Hàm Yên cũng không cảm thấy mệt mỏi, rất nhanh liền về đến An Thành.
Hiện tại thời tiết đã vào thu, không khí mát mẻ trong lành.

Cảnh sắc tự nhiên cũng theo đó mà làm cho người ta có cảm giác dễ chịu.

An Thành là một vùng đất rộng lớn vừa có sông, vừa có núi nên được rất nhiều người ưa thích và lựa chọn đến đây du lịch, nghỉ dưỡng.
Lần đầu tiên đến Mộ gia, trong lòng Ngạn Bách Hàm vừa lo lắng vừa mong đợi.

Dù khoảng thời gian gần đây cũng xem như là đã quen thuộc với ông bà ngoại nhưng nói gì thì nói thì nàng từ nhỏ đến lớn chưa một lần ghé qua.

Vả lại đây là nơi mẹ nàng được sinh ra và lớn lên, cũng không biết nó sẽ như thế nào.
Tần Hàm Yên theo chỉ dẫn rẽ tay lái hướng đến cổng lớn nhà họ Mộ.

Mộ Đông Du, Liên Chỉ Nguyệt, Mộ Thiên Dung và quản gia đã ở đó đợi sẵn.
Khác với nhà họ Ngạn, nhà tổ Mộ gia là một căn biệt thự theo phong cách xưa, chủ yếu làm bằng đá và gỗ quý, nằm ngay giữa mặt hồ, hướng về phía Nam.
Từ xa xa đã nhìn thấy những mái nhà uốn cong, những cây cột to đùng và cả vườn cây cảnh, hoa lá như ẩn như hiện.
Người hầu Mộ gia nhanh chóng gõ cửa, ngỏ ý thay Tần Hàm Yên đi đổ xe.

Tần Hàm Yên giao lại chìa khóa, cùng Ngạn Bách Hàm nắm tay nhau đi đến trước mặt Mộ Đông Du và Liên Chỉ Nguyệt.
"Ông ngoại, bà ngoại, Thiên Dung tỷ."
Hai người cười rạng rỡ đồng thanh chào hỏi, không hề nhìn ra một chút mệt mỏi của việc đi đường xa.
Mộ Đông Du liên tục gật đầu, đưa tay vuốt chòm râu trắng.

Liên Chỉ Nguyệt tiến lên xoa xoa đầu Ngạn Bách Hàm, vẻ mặt hiền từ: "Nhanh, vào nhà thôi."
Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm nhanh chóng đi theo, cả nhóm người tạo nên một không khí ấm áp khó tả, cùng sánh vai vượt qua mấy hoa viên cùng khung cửa mà vào nhà lớn.
"Dẫn hai đứa nó đi tắm rửa sạch sẽ rồi đến thắp hương cho tổ tiên."
Mộ Đông Du hướng quản gia phân phó, lần này hắn là muốn cháu ngoại và cháu dâu chính thức ra mắt tổ tiên nhà họ Mộ, để họ có thể được tổ tiên che chở.
"Ông thật là, gấp gáp gì chứ.

Để hai đứa nhỏ ăn uống nghỉ ngơi cái đã."
Liên Chỉ Nguyệt quở trách, Mộ Đông Du nghe thế liền gật gù, không dám phản bác.
"Phải rồi, tiểu Hàm, Hàm Yên, hai em thích ăn gì để chị kêu nhà bếp chuẩn bị?"
Mộ Thiên Dung hướng hai người dò hỏi.

Thật ra là bọn họ cũng đã có chuẩn bị nhưng sợ không hợp khẩu vị Tần Hàm Yên cùng Ngạn Bách Hàm.
"Em không kén ăn, tiểu Hàm cũng vậy." Tần Hàm Yên thay Ngạn Bách Hàm trả lời.
"Được rồi, để Thiên Dung đi xuống bếp hối thúc, bà ngoại dẫn hai đứa về phòng."
Liên Chỉ Nguyệt nói xong liền kéo tay Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm, mỗi người một bên lôi đi mất.
Biệt thự Mộ gia được xây theo không gian mở, phía trước các phòng ngủ thường có rất nhiều cỏ cây hoa lá cùng hồ nước.


Phòng của Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm là một căn phòng đặc biệt tốt, buổi sáng đón nắng, buổi chiều hướng hoàng hôn.

Liên Chỉ Nguyệt đã cho người thu dọn từ sớm, vừa nhìn đã biết vô cùng dụng tâm.
"Hai đứa ở đây.

Tắm rửa nghỉ ngơi một lát liền ra ăn cơm.

Chuyện khác tính sau."
Liên Chỉ Nguyệt phân phó, Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm cũng chỉ có thể tuân lệnh làm theo.
"Bà ngoại à, cảm ơn bà."
Đối với người bà ngoại mới lần thứ hai gặp mặt này, Ngạn Bách Hàm dường như cũng không còn cảm giác xa cách.

Đây là thứ tình cảm mà nàng khiếm khuyết bao nhiêu năm, giờ đây xem như cũng được bù đắp.
"Khách sáo gì chứ.

Hai đứa đó, nhanh chóng cho bà một đứa cháu ngoại là được."
Liên Chỉ Nguyệt vừa nói vừa cười lộ ra mấy nếp nhăn trên trán.
Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm nghe xong nhanh chóng nhìn nhau, trên mặt bắt đầu hiện rõ vẻ lúng túng.

Ngạn Bách Hàm tiến lên cầm lấy tay Liên Chỉ Nguyệt: "Bà ngoại à, chúng con vẫn còn trẻ, vẫn nên từ từ."
Liên Chỉ Nguyệt vỗ vỗ tay Ngạn Bách Hàm: "Được được, nhưng đừng để bà đợi quá lâu, cũng lớn tuổi rồi."
"Được rồi, hai đứa vào tắm rửa đi."
Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm gật đầu, cùng nhau đi vào trong.

Liên Chỉ Nguyệt sau đó cũng rời đi.

Tắm rửa xong Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm trở lại phòng khách.

Liên Chỉ Nguyệt liền muốn để hai người ăn cơm tối nhưng theo lễ vẫn nên cúng bái tổ tiên trước thì mới phải phép.
Tần Hàm Yên lên tiếng đề nghị: "Bà ngoại, con và tiểu Hàm vẫn nên thắp hương cho tổ tiên trước rồi dùng bữa cũng không muộn ạ."
Ngạn Bách Hàm cũng phụ họa: "Đúng rồi đó ạ."
Đối với điều này Mộ Đông Du vô cùng hài lòng, hậu bối biết xem trọng lễ nghĩa ngày nay hiếm có khó tìm.

Mà Mộ Đông Du hắn lại có diễm phúc có cháu gái và cháu dâu hiểu chuyện như vậy.

Hắn vuốt vuốt bộ râu, mỉm cười đắc ý.
"Hai đứa nói phải.

Quản gia, đã chuẩn bị xong chưa?"
Mộ quản gia nhanh chóng đáp lời: "Thưa lão gia, đã chuẩn bị xong."
Mộ Đông Du, Liên Chỉ Nguyệt cùng quản gia dẫn hai người Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm đến từ đường.

Vừa nhìn đã thấy vô cùng uy nghiêm bề thế.

Nhiều đời tổ tiên nhà họ Mộ đều được thờ cúng ở đây.

Ngạn Bách Hàm chú ý tới, phía dưới hàng gần nhất còn có bài vị của mẹ nàng.

Trong lòng nhất thời dâng lên xúc động.

Mộ Đông Du hành lễ trước, hắn cầm ba cây nhang Mộ quản gia đưa tới, cung kính cúi đầu: "Các vị tổ tiên, hôm nay Mộ Đông Du, con cháu Mộ gia đời thứ 18 đưa cháu gái Ngạn Bách Hàm và cháu dâu Tần Hàm Yên đến ra mắt các vị.

Từ nay hai đứa nó sẽ là Mộ gia con cháu đời thứ 20.

Mong các vị chiếu cố để hai đứa thuận buồm xuôi gió, đời đời hạnh phúc."
Ngạn Bách Hàm và Tần Hàm Yên sau đó cũng nhận lấy một nén hương từ chỗ Mộ quản gia, cung kính quỳ xuống hành lễ.
Mộ Đông Du và Liên Chỉ Nguyệt đứng kế bên không khỏi tỏ ra vô cùng hài lòng, liên tục mỉm cười.
Cơm tối Mộ gia được làm theo phong cách cung đình, vô cùng công phu.

Ngạn Bách Hàm và Tần Hàm Yên từng ăn qua vô số sơn hào hải vị nhưng cũng chưa từng nhìn thấy một bàn cơm kỳ công tỉ mỉ đến từng chi tiết như thế này.

Quả thực là mở rộng tầm mắt.
Không phải người Mộ gia mỗi ngày đều ăn cơm như vậy, chẳng qua đây là lần đầu tiên Ngạn Bách Hàm chính thức nhận tổ quy tông nên có phần hơi hoành tráng một chút.
"Tiểu Hàm, nhờ phúc của em mà lâu lắm rồi chị mới được ăn lại mấy món này."
Mộ Thiên Dung phần lớn thời gian đều ở quân đội, những dịp lễ hội lớn ở Mộ gia cũng chưa chắc đã được về nên đúng thật lần này vừa trùng hợp, vừa nhờ phúc Ngạn Bách Hàm.
"Được rồi, ngồi xuống ăn cơm." Liên Chỉ Nguyệt lên tiếng.
Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm đợi trưởng bối ngồi xuống trước rồi mới ngồi vào.

Ngạn Bách Hàm như nhớ ra điều gì đó liền hỏi Mộ Thiên Dung.
"Phải rồi tỷ tỷ, ở đây nửa ngày sao vẫn không nhìn thấy bá bá?"
Mộ Thiên Dung vừa giở chén đũa vừa trả lời Ngạn Bách Hàm: "Ông ấy bận rộn trong quân, ít khi về nhà.

Em không cần để ý."
Ngạn Bách Hàm tỏ ý đã hiểu, cũng không hỏi thêm.
"Nào, ăn đi.

Xem có hợp khẩu vị không."
Mộ Đông Du gắp một miếng bỏ vào chén của Ngạn Bách Hàm, rồi lại nói với Liên Chỉ Nguyệt: "Bà gắp cho Hàm Yên, tôi không gắp tới."
"Cũng đâu mượn ông giành phần." Liên Chỉ Nguyệt lại quở trách, Mộ lão tướng quân cũng chỉ có thể im lặng giả vờ không nghe thấy.
Nhìn bàn thức ăn đẹp đẽ như thế này, đúng là không nỡ động đũa.

Cứ có cảm giác chạm vào là sẽ phá đi sự dụng công của đầu bếp.

Nhưng mà thức ăn đã được Liên Chỉ Nguyệt và Mộ Đông Du gắp cho, hai người cũng không thể không ăn được.
Ăn xong bữa cơm cũng đã trễ, hôm nay hai người đi đường mệt nhọc nên hai ông bà cũng không cố tình giữ lại nói chuyện mà để họ trở về nghỉ ngơi.
Ngạn Bách Hàm và Tần Hàm Yên nói chúc ngủ ngon với Mộ Đông Du và Liên Chỉ Nguyệt rồi mới nắm tay nhau về phòng.
Trên đường trở về, ánh trăng len lỏi chiếu xuống hoa viên vẽ nên một khung cảnh tuyệt mỹ.

Ngạn Bách Hàm nhìn Tần Hàm Yên mỉm cười, tâm tư như được rót mật.
Lần nữa rửa qua cơ thể, thoa kem dưỡng da rồi mới lên giường, đúng là có cảm giác thư thái vô cùng.
Ngạn Bách Hàm chui vào lòng Tần Hàm Yên, tham luyến ngửi lấy hương bạc hà mát lạnh: "Lão bà, không ngờ Mộ gia đã đi đến tận đời thứ 20."
Tần Hàm Yên vỗ vỗ lưng nàng: "Ngày trước sống tại An Thành từng nghe uy danh của Mộ gia, chỉ là hôm nay bước vào mới hiểu như thế nào là gia tộc trăm năm."
Ngạn Bách Hàm trở mình, tìm một tư thế thoải mái hơn: "Nếu mẹ em còn sống thì tốt rồi."
"Lúc về chúng ta sẽ ghé thăm mẹ." Tần Hàm Yên an ủi.
Nằm một lát, như nhớ ra điều gì đó, Tần Hàm Yên nhỏ giọng hỏi Ngạn Bách Hàm: "Em có nghĩ đến chuyện lúc chiều bà ngoại nói không?"
Ngạn Bách Hàm nghi hoặc: "Là chuyện nào a."
Liên Chỉ Nguyệt nói nhiều như vậy, làm sao nàng nhớ hết được.
"Là chuyện sinh con." Tần Hàm Yên nhắc nhở.

"Tần tổng, chị thích trẻ con sao?"
Lời này Ngạn Bách Hàm nghiêm túc hỏi, nếu Tần Hàm Yên bảo thích nàng sẽ cân nhắc.
"Không phải chị có thích hay không mà là em có muốn hay không.

Đối với chị, suy nghĩ của em vẫn là ưu tiên."
Tần Hàm Yên nói lời tâm tình làm cho tâm Ngạn Bách Hàm trở nên ấm áp.

Nàng suy nghĩ một lát mới hướng Tần Hàm Yên trả lời: "Nếu thực sự muốn sinh, vẫn nên là em sinh."
Sau đó nàng lại điểm ngón tay vào ngực Tần Hàm Yên: "Chị không được."
Tần Hàm Yên nghe thế liền trở người đè lên nàng: "Ai nói chị không được.

Có muốn thử không?"
Rõ ràng ý Ngạn Bách Hàm là bảo sức khỏe Tần Hàm Yên không được do di chứng từ lần trước, nhưng Tần Hàm Yên cứ cố tình hiểu sai lệch.

Nếu đã như vậy thì Ngạn Bách Hàm nàng tiếp đến cùng, để xem ai sẽ xin tha trước.
Đến cuối cùng cả hai đều mệt mỏi rã rời mà thiếp đi.

Sáng hôm sau Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm miễn cưỡng cố gắng dậy sớm bởi vì biết hai ông bà đang đợi họ bồi tiếp nói chuyện.
Ăn sáng xong trở ra thì thấy Mộ Đông Du đang viết thư pháp, nét chữ có lực, cổ tay linh hoạt không khỏi khiến người khác trầm trồ.
Thấy Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm đi tới, Mộ Đông Du dừng tay: "Lại đây xem."
Tần Hàm Yên ngắm nhìn, đưa ra mấy lời bình phẩm.

Mộ Đông Du càng thêm hài lòng về đứa cháu dâu này.
"Nào Hàm Yên, con cũng viết một chữ cho ta xem."
Đối với những người như Mộ Đông Du, nhìn chữ có thể đoán được tính người.

Huống chi nghe ra có vẻ Tần Hàm Yên có am hiểu về thư pháp, hắn càng tò mò hơn nữa.
Tần Hàm Yên nghe lời đặt bút viết một chữ Tâm, chữ này tuy đơn giản nhưng khi nhìn cô viết lại mang đến một cảm giác khác biệt.

Mộ Đông Du rất hài lòng mà Ngạn Bách Hàm cũng tự hào về lão bà của mình.
Khi ba người trở lại phòng khách, Liên Chỉ Nguyệt và Mộ Thiên Dung đã ngồi chờ sẵn.

Trên bàn có một ấm trà cùng ít bánh quế hoa.
"Hàm Yên, nói mẹ con hôm nào rảnh đến đây trò chuyện cùng hai ông bà già này."
Dù sao cũng là quan hệ thông gia.

Với lại bọn họ từng gặp qua Khương Huệ, rất xem trọng nhân cách của bà.

Một người phụ nữ hữu lễ mới có thể dạy ra một đứa con tốt như Tần Hàm Yên.
Tần Hàm Yên cung kính vâng một tiếng.
"Các con định khi nào đến thăm Liên nhi?" Mộ Đông Du hỏi.
Ngạn Bách Hàm trả lời: "Con và Hàm Yên định trên đường về sẽ ghé qua.

Chỗ đó cũng gần nhà Hàm Yên, vừa thuận tiện."
Mộ Đông Du gật đầu.

Đã nhiều năm như vậy rồi, vẫn là chưa quên được dáng vẻ Mộ Liên Hoa.
"Tiểu Hàm, tiểu Yên.

Hai con kể cho chúng ta nghe làm thế nào đến được với nhau đi."
Liên Chỉ Nguyệt tò mò đã lâu nhưng vẫn chưa có dịp hỏi.

Lần này nhân lúc có thời gian liền đem chuyện trong lòng hỏi ra.
Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm nhìn nhau, sau đó Ngạn Bách Hàm chủ động đem chuyện cũ kể lại.

Trong giọng nói ngập tràn vui vẻ cùng hạnh phúc.

Tần Hàm Yên cũng sẽ nói vài câu, phụ họa cùng Ngạn Bách Hàm.

Hai già một trẻ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng đặt vài câu hỏi, thời gian chầm chậm trôi qua, rất đỗi êm đềm.
"Tiểu Hàm, nghe nói em bắn súng rất giỏi.

Có muốn thử sức cùng chị không?"
Mộ Thiên Dung tìm được cơ hội xen vào, cô đã muốn so tài cùng Ngạn Bách Hàm từ lâu.
Ngạn Bách Hàm không có từ chối: "Được.

Dù sao lần trước em cũng nói muốn cho lão bà của em mở mang tầm mắt.

Xem như đúng dịp."
Hai ông bà nghe vậy cũng rất hào hứng, liền nhanh chóng đi cùng bọn trẻ đến trường bắn của Mộ gia.
Vì nhiều đời Mộ gia đa số làm quan nên có chỗ luyện tập là điều dễ hiểu.

Nơi đây có đầy đủ trang bị hiện đại, súng cũng là tốt nhất.
Hai người vào trong đeo đồ bảo hộ, đám người Mộ Đông Du, Liên Chỉ Nguyệt, Tần Hàm Yên và quản gia đứng bên ngoài quan sát.

Đương nhiên cũng có không ít người hầu.
Mộ Thiên Dung chủ động lên tiếng: "Tiểu Hàm, thi đấu ba phát quyết định thắng thua.

Chị bắn trước."
Ngạn Bách Hàm không có ý kiến, quan sát Mộ Thiên Dung thể hiện.
Mộ Thiên Dung hướng hồng tâm, chuẩn sát bóp cò.

Bảng điện tử lần lượt hiện lên: 10-10-10
Bên ngoài Mộ Đông Du hài lòng gật đầu, mấy người còn lại cũng vỗ tay không ngớt.

Chỉ có Ngạn Bách Hàm là tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Nàng hướng người đứng bên ngoài nói gì đó, người đó nhanh chóng mang đến một miếng vải đen giúp nàng che mắt lại.
Tần Hàm Yên nãy giờ bất lộ thanh sắc cuối cùng cũng hơi mỉm cười.

Em ấy lại muốn giở trò.
Mộ Đông Du và Liên Chỉ Nguyệt cũng nín thở nhìn theo động tác của Ngạn Bách Hàm.

Chỉ thấy sau vài giây im lặng, bảng điện tử lại lần nữa hiện lên ba con số: 10-10-10
Những tràng pháo tay so với lúc trước càng lớn hơn, Mộ Thiên Dung hướng Ngạn Bách Hàm giơ ngón tay cái: "Giỏi lắm."
Mộ Đông Du bên ngoài vô cùng hài lòng, không nhịn được khen mấy câu: "Đúng là con cháu Mộ gia, không làm ta thất vọng."
Theo sau câu nói của Mộ Đông Du là giọng Mộ Liên Thưởng: "Tiểu Hàm không vào quân đội thật quá đáng tiếc."
"Bá bá."
Tần Hàm Yên chào hỏi, Ngạn Bách Hàm và Mộ Thiên Dung cũng ra tới.
"Tranh thủ trở về gặp hai đứa.

May mắn lại có thể nhìn thấy màn biểu diễn này."
Mộ Liên Thưởng vô cùng tán thưởng tài năng của Ngạn Bách Hàm, trong quân đội của hắn tìm người như nàng không phải không có.

Nhưng đối với đứa cháu gái này vẫn có mấy phần thiên vị.
Tần Hàm Yên tiến lên thay Ngạn Bách Hàm lau đi một ít mồ hôi, động tác ôn nhu khiến cho đám trưởng bối phải xoay mặt đi chỗ khác.
"Được rồi trở về thôi, trời nắng lên rồi."
Liên Chỉ Nguyệt lên tiếng, cả nhóm người liền nghe lời rời đi.
Ở tại Mộ gia ba ngày Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm mới lên đường đến khu nghĩa trang An Nguyệt.
Nơi này khung cảnh vẫn như xưa, chỉ có điều không khí lần này có hơi vi diệu.

Hai người đến thắp hương cho ông bà ngoại Tần Hàm Yên trước rồi mới đến mộ của Mộ Liên Hoa.
Tần Hàm Yên nắm tay Ngạn Bách Hàm: "Ông bà ngoại, đây là cháu dâu của hai người."
Ngạn Bách Hàm cũng làm giống như vậy khi đứng trước mộ Mộ Liên Hoa: "Mẹ, đây là con dâu của mẹ."
Hai người nhìn nhau mỉm cười, tia nắng xuyên qua khe hở chiếu đến trước mặt.

Cũng không biết là nắng vàng rực rỡ hay là nụ cười kia rực rỡ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi