DU THÁI HOA

Type: Mai Hoàng

Hoa Thái U lẩm bẩn: “Liệu cô ta có nghe ra gì từ tiếng đàn không nhỉ?”.

Liễu Âm không cười nữa, yên lặng một lát, rồi khẽ nói: “Nghe ra thì sao chứ?”.

“Ngươi đứng là loại đàn ông vô lương tâm! Ngươi có biết không, cây đàn gãy khi xưa của ngươi là do cô nương đó tự tay sửa lại. Ngươi cũng vừa nhìn thấy đó, nếu không phải vì ngươi, thì cô nương đó đâu có làm những chuyện vớ vẩn chạy tới truyền lời như vừa rồi chứ? Cô nương đó vẫn kiên định cho rằng ngươi chính là nhạc sư áo trắng trước kia.”

“Cô em thỏ nói những điều này làm gì vậy? Cô em đang định tiếp thị cô nương trong lầu xanh của mình với ta sao?”

Liễu Âm chợt lên tiếng ngắt lời Hoa Thái U, đuôi lông mày xếch ngược, cặp môi mỏng khẽ mím lại, sắc mặt lộ rõ vẻ không vui: “Cô ta nghĩ thế nào hay làm gì, có liên quan gì tới ta chứ?”.

Chỉ trong giây lát Liễu Âm lại thành kẻ tấn công lạnh lùng.

Hoa Thái U tử trước tới giờ không hứng thú lắm với việc của người khác, do vậy nàng chẳng rỗi hơi tiếp tục đôi co với Liễu Âm, liền quất ngựa phi thẳng về sơn trang.

Xử lý xong việc công, lại chơi với Ức Nhi một lát, cuối cùng lăn ra ngủ.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, chợt nhiên bị đánh thức bởi tiếng động kỳ quặc.

Nàng vừa mở mắt, đã thấy Liễu Âm đang ngồi trên đầu giường của mình.

Lúc này, chân trời phía đông mới lấp ló tia nắng đầu tiên.

Một người đàn ông đen xì xì như từ dưới đất chui lên trong căn nhà tối om, thế nhưng trên khuôn mặt trắng nhợt của gã vẫn phảng phất nụ cười nham hiểm, đôi môi đỏ máu me đầm đìa…

Máu đầm đìa!

Cảm giác buồn ngủ của Hoa Thái U bỗng chốc bay đi đâu mất, nàng ngồi bật dậy, đang định lên tiếng, đã sợ tới mức mất luôn khả năng nói bởi hành động tiếp theo của Liễu Âm.

Gã đang thay quần áo, không những thế còn đang thay với tốc độ nhanh vô cùng, chỉ với vài động tác đã lột sạch mọi thứ trên người chỉ để lại bộ quần áo lót sát người, tiếp đó nhảy lên giường, chui vào chăn, lấy ga giường lau sạch vết máu trên miệng. Cuối cùng thò cái đầu bù xù ra khỏi chăn, nhe răng quay về phái Hoa Thái U lúc này đang mắt chữ O mồm chữ A nhăn nhở: “Hì hì, dấu vết ‘cái ngàn vàng’ của cô em thỏ này!”.

“…”

Hoa Thái U vừa định nổi cơn tam bành, chợt nghe thấy có tiếng bước chân vọng tới từ bên ngoài, trong đầu cô thoáng hiện dự cảm vô cùng không lành.

Nàng còn đang rối bời, chợt Liễu Âm cấu mạnh một cái vào cánh tay, khiến nàng buột miệng kêu đau do không chút phòng bị, tiếng kêu đó thống thiết, pha lẫn vẻ hoảng sợ.

Tiếp đó dự cảm xấu đã thành hiện thực, không những thế còn khủng khiếp hơn tưởng tượng rất nhiều…

Một toán người phá cửa xông vào, cảnh tượng rung động lòng người không còn nghi ngờ gì nữa phơi bày ra trước mắt, một vài giọng nói đồng thừoi cất lên, giọng nam có giọng nữ có…

“Du Thái Hoa…”

“A Thái…”

“Tỉ tỉ…”

Chỉ một giây sau, Hoa Thái U bị người ta cuộn vào chăn bế đi, tiếp đó phá thủng trần nhà, bay vọt ra ngoài. Sau một hồi lẩn tránh, Liễu Âm vác Hoa Thái U nhảy xuống một vực sâu.

Liễu Âm quả có tài khoắng vật thiên bẩm, bởi thứ được cuộn chặt trong chăn không chỉ là một con người mà cả xiêm y mũ áo nữa. Sau khi Hoa Thái U ăn mặc chỉnh tề xong xuôi, liền ngồi bên khe suối, ngây người nhìn gã đàn ông áo đen bên cạnh.

Trên bụng gã là một vết chém dài từ xương quai xanhh tới bụng dưới, khiến bất kỳ ai nhìn thấy đều không khỏi khiếp sợ, có lẽ do được điểm huyệt đạo và khống chế nội lực trước đó nên máu chảy không nhiều lắm. Hiện giờ, Liễu Âm đã rơi vào trạng thái hôn mê, máu tươi chảy ồ ạt không ngừng, lênh láng, nhuộm đỏ cả vạt cỏ xanh dưới người gã.

Nhận thấy vết máu đã bắt đầu chảy về hướng khe suối, Hoa Thái U không nỡ nhìn thấy dòng suối trong vắt bao năm bị nhuộm tanh mùi, liền bất lực thở dài, tiếp đó kéo một góc vỏ chăn ra thấm.

Nào ngờ vừa chạm vào người Liễu Âm, gã đàn ông dường như đã mất ý thức đột nhiên tỉnh lại, mắt mở ráo hoảnh, cả con người gã toát ra vẻ sát khí lạnh lùng khiến Hoa Thái U rùng mình. Nhưng sau khi nhìn rõ người trước mặt, gã ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Liễu Âm khó nhọc nhếch miệng, giọng nói khàn khàn rất khó nghe: “Nàng muốn cứu ta sao?”.

“Không thế thì làm sao chứ? Ta còn đang đợi ngươi đưa ta lên trên đó nữa kìa! Nếu khinh công của ta không kém như vậy, ta còn rảnh hơi để quan tâm xem ngươi sống hay chết thế nào nữa chắc!”

Hoa Thái U vừa lải nhải vừa hậm hực vừa cẩn thận xử lý vết thương cho Liễu Âm: “Đã ra nông nỗi này rồi vậy mà hãy còn tâm trí chạy tới hãm hại ta, ngươi đúng là điên nặng mất rồi”.

Liễu Âm không nói không rằng, môi gã càng lúc càng nhợt nhạt, chờ tới lúc Hoa Thái U gần như băng bó xong xuôi, hắn mới khẽ lên tiếng: “Trong quần áo ta có thuốc”.

Hoa Thái U theo lời gã lấy ra một lọ thuốc nhỏ, đắn đo một lúc, rồi trực tiếp rắc thứ thuốc bột trong đó lên vết thương của gã. Nàng vốn cho rằng đó chỉ là thuốc trị thương bình thường, ai ngờ  dược tính tương đối mạnh, theo khả năng chịu đựng của gã có lẽ cũng không quá khó chấp nhận.

Kết quả nào ngờ, Liễu Âm đau đớn vô cùng, đột nhiên thét lên một tiếng thảm thiết, tiếp đó bắt đầu nghiến răng lăn lộn quằn quại dưới đất. Hoa Thái U thấy vậy thất kinh, chẳng kịp nghĩ ngợi điều gì, liền vội vàng chạy tới giữ chặt Liễu Âm, để tránh làm trầm trọng hơn vết thương.

Một lát sau, Liễu Âm mới dừng giãy dụa, cả người gã run lên bần bật, mặt trắng bệch, mồ hôi toát ra đầm đìa, giống như mới bị vớt từ dưới nước lên vậy.

Hoa Thái U trước giờ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào như vậy, sự việc lần này khiến nàng sợ hết hồn, chỉ biết ôm chặt gã vào lòng.

Một lúc lâu sau, Liễu Âm mới thở đều trở lại, gắng gượng nói: “Cô em thỏ…sợ à? Yên tâm đi, ta sẽ không…chết được đâu…”.

Thấy Hoa Thái U trợn tròn mắt nhìn mình chằm chằm, hắn liền nhếch miệng khẽ cười nói tiếp: “Lần này đúng là hơi đau một chút, ta không phải…giả vờ đâu…”.

“Rốt cuộc ngươi đang dùng thuốc gì thế?”

“Thuốc dưỡng thương Lão Hổ thảo nổi tiếng, có điều, tác dụng hơi mạnh một chút, gắng chịu thì sẽ nhanh khỏi thôi.”

Hoa Thái U thấy Liễu Âm lúc này tuy đã rất yếu, nhưng vết thương đã ngừng chảy máu, do vậy nàng cũng không hỏi gì thêm nữa.

Sau khi băng bó sơ qua cho Liễu Âm, Hoa Thái U đắp chăn cho gã, tiếp đó một mình buồn rầu nhìn lên bầu trời dài hẹp trên đỉnh đầu.

Cho dù Liễu Âm lần này coi như không chết, nhưng để hồi phục được mức độ có thể bay lên và đi trên tường như trước, chí ít cũng phải dăm bữa nửa tháng. Với địa hình này, chờ tới lúc có người từ phía trên tìm được cách mò xuống cứu, có lẽ đôi “gian phu gian phụ” này không biết đã bay tới nơi nào sống vui vẻ từ lâu rồi…

Nói một cách khác, họ cần phải tìm cách để chuẩn bị cho việc phải sống lâu dài ở nơi khỉ ho cò gáy này.

May mà Hoa Thái U từ trước tới giờ luôn hướng tới chủ nghĩa tinh thần lạc qua cùng nguyên tắc làm người tuyệt đối không chấp nhận số phận sắp đặt. Sau khi phân tích xong xuôi tình hình, nàng liền đi nhặt củi khô, bắn được mấy con chim, xiên được hai con cá.

Lúc quay về, nhận thấy Liễu Âm vốn ngủ vùi từ lâu không biết tự lúc nào đã tỉnh lại, còn tự mình lê tới ngồi một góc ở hang, lúc này đang nhoẻn nụ cười đáng yêu vô hại về phía nàng.

Hoa Thái U kinh ngạc vô cùng: “Lẽ nào thuốc Lão Hổ kia là tiên đơn?”.

Liễu Âm cười tươi đáp: “Chủ yếu là do công phu của ta thâm hậu mà thôi”.

“Chắc người ngươi da dày thịt cứng thì đúng hơn?”

“Rõ ràng ta là người da mỏng thịt mềm, không tin cô em thỏ có thể tự mình tới kiểm chứng mà.”

Hoa Thái U chẳng thèm đôi co với kẻ yếu ớt bệnh tật kia, nàng cẩn thận quan sát vết thương của gã, phát hiện dường như đã có khuynh hướng liền miệng, nàng không giấu nổi vẻ kinh ngạc: “Hiệu quả của loại thuốc này đúng là quá hay, ngươi kiếm được thứ này ở đâu vậy?”.

“Gia truyền đấy.”

Liễu Âm chớp chớp mắt ra vẻ thần bí: “Tiếp theo đây, nàng còn sẽ nhìn thấy thứ thú vị hơn nữa kìa”.

Mấy ngày sau, Hoa Thái U chỉ biết há hốc miệng nhìn vết thương lớn theo lẽ thường sẽ để lại vết sẹo vĩnh viễn, dần đóng vảy, bong vảy, sau đó không hề lưu lại bất kỳ dấu vết gì.

Liễu Âm một tay cầm cá nướng, một tay vỗ vào khuôn ngực mềm mại trắng như trứng gà bóc của mình khoe mẽ: “Thế nào, lợi hại chưa?”.

Trông bộ dạng đắc ý của gã giống như trẻ con vậy.

Hoa Thái U tặc lưỡi khen hay, nàng giơ tay vuốt qua vuốt lại làn da mịn màng không tì vết của gã khen: “Đúng là quá lợi hại! Để ta chém cho ngươi mấy nhát nữa được không? Ta còn muốn xem xem loại thuốc này lợi hại thế nào nữa!”.

“Cô e thỏ à, cô em dã man thật!”

Liễu Âm ban đầu được vuốt ve tới mức sức xuân dâng tràn, vậy mà trong nháy mắt lại bị kích động tới mức phải đáp lại bằng chất giọng ai oán, đau thương vô cùng.

Điều này khiến Hoa Thái U dẹp luôn ý định trêu chọc, nàng nhíu mày nghiêm túc nói: “Ta thấy, loại thuốc Lão Hổ thảo gì kia, sau này ngươi tốt nhất hãy ít dùng. Đã là thuốc thì sẽ có ba phần độc, đừng ham hố trị ngoại thương nhanh mà bất chấp việc để lại hậu họa sau này. Nếu thực sự vết thương đã nhập nội tạng rồi, xem ra ngươi không còn ở đó mà thử nữa đâu”.

Liễu Âm lại lộ nét mặt bất cần: “Nàng dừng thấy ta da mỏng thịt mềm, thực ra đã chịu rất nhiều dày vò”.

Hoa Thái U chỉ cảm thấy lửa giận bốc lên ngùn ngụt: “Dù gì cơ thể là bản thân ngươi, ngươi thích thế nào thì tùy ngươi thôi, chỉ cần tới lúc đó đừng chết tước mặt ta là được! Chết càng xa chỗ tú bà ta càng tốt!”.

Liễu Âm nghiêng đầu nhìn nàng, liền sau đó đi tới dưới bóng cây to bên cạnh, nhặt một chiếc lá lên, cuồi cùng để lên môi thổi một khúc nhạc buồn ai oán, có điều khúc nhạc này rất quen.

Hoa Thái U đang nghĩ xem mình đã từng nghe ở đâu thì Liễu Âm đã búng tay bắn chiếc lá găm vào cành cây lâu năm cạnh đó, tiếp đó quay người lại che miệng khẽ ho một trận, rồi lạnh lùng nói: “Đây là khúc nhạc mẹ ta thích nhất, cũng là khúc nhạc mà sư phụ ta thường xuyên thổi nhất”.

Trong ánh nắng loang lổ, bóng Liễu Âm càng trở nên mỏng manh, có điều cả người vẫn thẳng đứng. mái tóc bay bay quệt qua gò má xanh xao, kết hợp với đôi lông mày dày rợp càng tôn lên đôi mắt sáng.

Hoa Thái U không nói gì, bởi nàng biết hiện giờ thứ gã cần chỉ là lặng lẽ thuật lại mọi chuyện.

“Mẹ ta xuất thân giang hồ, tình cờ cơ duyên trùng hợp quen biết với công tử con nhà sanh gia vọng tộc đang du ngoạn bên ngoài, sau đó hạ quyết tâm yêu người đó, bất chấp sự phản đối của người nhà, thậm chí còn không tiếc đoạn tuyệt tình thân cốt nhục, không hề hối tiếc rời bỏ quê hương đi theo người đó. Có điều khi tới nhà của người đàn ông kia, mới phát hiện hắn từ lâu đã lấy vợ sinh con. Việc năm thê bảy thiếp của công tử nhà giàu vốn là chuyện rất bình thường, người đàn ông đó nói, có thể dành toàn bộ tình yêu cho mẹ ta, nhưng thứ mẹ ta cần lại là một lòng một dạ của ông ta, người mẹ ta cần là một người chồng thuộc về chỉ một mình bà mà thôi. Người đàn ông đó không làm được, bởi vợ của ông ta lại liên quan tới vận mệnh gia tộc nhà ông ta. Mẹ ta không muốn, cũng không ép buộc ông ta, liền một mình mang theo thai nhi trong bụng, rời khỏi người đàn ông đó. Mấy tháng sau, ta chào đời trong một căn lều tranh rách nát vào một đêm tuyết rơi dày. Mẹ ta thậm chí còn không lấy một xu một cắc từ chỗ người đang ông kia, và cũng chẳng còn mặt mũi nào trở về với cha và anh trai, bà một mình nuôi ta khôn lớn. Trong thời buổi loạn lạc như thế này, một người phụ nữ tự thân nuôi con ở nơi đất khách quê người, có thể tưởng tượng được khó khăn đến thế nào.”

Liễu Âm khẽ ngửa đầu, nhìn tầng tầng lớp lớp cành lá phía trên, như thể nhìn thấy quá khứ vô vàn khó khăn tủi nhục trước đây, nhung chí ít lại có một tình cảm ấm áp có thể nương tựa suốt đời, đó là tình yêu sự quan tâm vô tư của mẹ: “Khi ta tám tuổi, sư phụ tìm thấy hai mẹ con ta. Ông là một kỳ tài văn võ song toàn, được nhân sĩ võ lâm ngưỡng mộ kính phục, thế nhưng để tìm theo tông tích của mẹ ta, ông đã vứt bỏ mọi thứ. Sư phụ ta vốn là bạn thanh mai trúc mã của mẹ, nếu không có sự xuất hiện của người đàn ông kia, sư phụ ta với mẹ ta ắt là một cặp trời sinh. Năm xưa khi mẹ ta quyết chí bỏ đi, sư phụ ta đã từng thề độc rằng, đời này kiếp này quyết không gặp lại, do vậy khi sư phụ xuất hiện trước mặt hai mẹ con ta, mẹ ta đã nói với ông ấy qua cánh cửa: “Đã lập lời thề, thì phải tuần thủ thôi”.

Sư phụ nhìn ta qua cánh của mỏng nói: “Được”.

Về sau, cả hai người họ không nói với nhau dù chỉ một từ, và cũng chưa từng gặp lại mặt nhau…Sư phụ ta dựng một túp lều bên cạnh nhà ta, buổi sáng dạy ta đọc sách học võ, buổi tối lại một mình đánh đàn trong sân. Lúc trời sắp sáng, đã chẻ củi, đổ đầy vại nước cho mẹ ta. Mẹ ta thường xuyên làm mấy món ngon, bảo ta mang sang cho sư phụ ăn. Quần áo sư phụ rách, mẹ ta lại bảo ta mang về nhà cẩn thận vá cho ông ấy. mẹ ta và sư phụ cứ sống như vậy chẵn ba năm trời. Cuối cùng mẹ ta do quá vất vả  mà thành bệnh, rồi chết đi. Sư phụ vẫn tuân thủ lời thề ban đầu, ông không sang gặp mặt bà lần cuối. Chỉ đánh đàn hết đêm này sang đêm khác, túc trực bên linh cữu mẹ ta bằng tiếng đàn, tiễn đưa mẹ ta tới nơi an nghỉ cuối cùng…

Sau này, khi xắp xếp lại di vật của mẹ ta, ta phát hiện ra một thùng tư tay. Trong đó ghi lại mọi nốt nhạc được sư phụ ta đánh kể từ ngày đầu mẹ ta gặp sư phụ. Hơn một nghìn đêm dài, hơn hai trăm bản nhạc, đều được sư phụ ta sáng tác vì mẹ ta. Trong đó có một bản nhạc, dường như cứ cách hai ba này sư phụ ta lại đánh một lần. Đó là bản nhạc được sáng tác bằng nước mắt khi mẹ ta quyết ra đi, sư phụ ta nhìn theo bóng mẹ ta bỏ đi cùng người đàn ông kia. Mẹ ta đã viết hiai chữ ‘Buông tay’ nhỏ ở phía dưới bản nhạc đó, bà ép sư phụ ta giữ lời thề, muốn sư phụ ta tuyệt vọng dứt bỏ ý định, sau đó rời bỏ bà, cuối cùng có thể sống cuộc sống của chính mình. Sư phụ ta nhìn tờ giấy đó, chẳng nói chẳng rằng, chỉ kẽ cười rồi buồn bã lắc đầu. Liệu mẹ ta có yêu sư phụ, ta không biết chắc, nhưng ta biết một diều, bà là người hiểu tiếng đàn của sư phụ nhất, bà và sư phụ thực sự là những người hiều nhau. Sau đó không lầu sư phụ ta cũng lặng lẽ qua đời. Sư phụ không thể quên được mẹ ta, nên quyết định đi tìm bà. Cả đời này tuy không có duyên, tuy đã bỏ lỡ, nhưng quyết không buông tay”.

Hoa Thái U nghe tới đây, không nén được cảm xúc khẽ thở dài: “Năm đó, ngươi mới chỉ mười một tuổi”.

Liễu Âm vẫn không đổi tư thế, thần thái lạnh lùng như ban đầu, có lẽ, lúc này Liễu Âm hiện giờ là người đã gỡ bỏ hết mặt nạ, một Liễu Âm chân thực không giả dối. Gã vẫn lặng lẽ, giống như đang thuật lại một câu chuyện của người khác, hồi ức lại nỗi đau của bản thân.

“Trước khi sư phụ qua đời, đã gửi gắm ta cho anh trai của mẹ ta – người cũng là cậu ruột, đồng thời cũng là người thân duy nhất của ta trên đời. sau khi biết tin mẹ ta bị phụ bạc, cậu ta đã ngầm thành lập một tổ chức chống đối với người đàn ông kia, nhằm đòi lại công bằng cho mẹ ta. Có điều, chỉ dựa vào thủ đoạn giang hồ chống đối với con nhà qua, chẳng khác gì lấy trứng chọi với đá. Cậu ta hận người đàn ông kia, đương nhiên cũng không thích ta, chí ít lúc đó ta cho rằng như vậy. Cậu ta trực tiếp vứt ta vào một hẻm núi chuyên đào tạo tử sĩ, chỉ lạnh lùng buông ra một câu: ‘Có thẻ sống sót ra khỏi đây, thì quay về tìm ta’, rồi không còn xuất hiện lần nào nữa. Bảy năm sau, ta sống sót đi ra khỏi hẻm núi chết chóc kia, lúc tới trước mặt cậu, thì ông đã thoi thóp hơi tàn. Ta đã tiếp quản vị trí của cậu, dẹp hết những người bất đồng quan điểm vói mình. Mãi tới lúc đó ta mới chợt hiểu ra, mọi việc cậu làm đối với ta, chính là muốn ta trở nên mạnh mẽ, bởi sẽ chẳng còn ai có thể làm chỗ dựa cho ta nữa, ngoài bản thân ta. Chỉ tiếc là tới lúc ta hiểu được mọi chuyện thì đã quá muộn.”

Hoa Thái U đi tới bên cạnh Liễu Âm, nàng ngắm nhìn khuôn mặt gày gò của gã: “Hiện giờ ngươi còn muốn báo thù không?”.

“Thù? Thù ở đâu kia?”

Nụ cười lúc này của Liễu Âm lại mang vẻ chế giễu: “Đã là lựa chọn của bản thân thì chẳng có gì đáng oán hận cả. Huống hồ người đàn ông kia dẫ chết rồi. Có lẽ tới lúc chết, người đó cũng không biết tới sự tồn tại của ta”.

“Vậy thì vết thương trên người ngươi…”

“không liên quan tới chuyện cũ, nói cách khác là hoàn toàn không can dự gì nữa.”

Liễu Âm quay người lại, đôi môi nhợt nhạt khẽ giật giật: “Ta nói những điều này, chủ yếu là để nàng hiểu ta thêm một chút, đừng luôn cho rằng ta là một kẻ lừa bịp khó lường”.

Hoa Thái U lạnh lùng than: “Đầu tiên là giả chết, tiếp đó điên điên khùng khùng tiếp cận ta, bây giờ lại cố tình hãm hại ta. Người cho là ta sẽ có cảm giác thế nào về ngươi?”.

Liễu Âm bất lực: “Được thôi, vậy ta sẽ nói thật cho nàng nhé! Giả chết là vì ta có thù với Mã Võ nên phải trừ khử hắn, tiếp cận nàng là vì ta thích nàng, còn về lần hãm hại này thì là muốn nàng làm bùa hộ mạng cho ta, thế nào, ta nói vậy đã đủ thẳng thắn chưa?”.

“Ta hiểu rồi. Có ta trong tay, dù gì cũng có thể khiến Thường Ly không thể thoải mái truy bắt ngươi, Tiêu Mạc Dự cũng không dám để Cao Lương Địa xuống tay nặng với ngươi”.

“Đúng vậy, từ đây có thể dễ dàng nhận thấy nàng quả thực có giá trị trong tim bọn họ”.

“Nhưng tiếp theo đây thì thế nào? Lẽ nào ngươi cứ trốn chui trốn lủi mãi không chịu xuất đầu lộ diện?”

“Đương nhiên không thể như vậy! Ngày mai ta sẽ cùng về với nàng.”

Hoa Thái U sững người: “Nếu ta đoán không nhầm, lần này ngươi chắc chắn sẽ bị tóm bởi Thường Ly thôi, nếu không huynh ấy đã không đưa người ngựa xông vào sơn trang của Tiêu Mạc Dự lúc sáng bảnh mắt như vậy. Nói một cách khác, ngươi đã gây chuyện với quan phủ rồi”.

Liễu Âm chớp chớp mắt, trên khuôn mặt lại lộ rõ vẻ cáo già đáng ghét: “Vậy nàng nên biết rằng, quan phủ muốn xử lý vụ án phải dựa vào chứng cứ”.

“Do vậy ngươi trốn ở đây, chờ vết thương kia biến mất…”

“Việc này gọi là vô bằng vô cớ, xem chúng có thể làm gì được ta?”

Liễu Âm vừa cười đểu vừa giơ tay nắm cằm Hoa Thái U: “Ta quá lắm cũng chỉ là lên giường với tú bà của Tiêu Kim lầu mà thôi, việc này chắc cũng không được coi là dụ dỗ con gái nhà lành đúng không, dường như không phạm pháp thì phải?”.

“Ngươi đúng là con thỏ thần kinh chết tiệt!”

Liễu Âm tóm lấy nắm đấm tức giận đang bổ xuống mặt hắn của Hoa Thái U, tiếp đó nhìn nàng khẽ nói: “Nàng hãy nhớ rằng, chưa tới phút cuối, ta tuyệt đối sẽ không buông tay. Còn nữa, trên người ta thực ra có rất nhiều vết sẹo, chỉ có điều, nàng không nhìn thấy mà thôi”.

Ngày hôm sau, quả nhiên Liễu Âm đưa Hoa Thái U về.

Nhưng khi gần tới sơn trang, Hoa Thái U lại yêu cầu dừng lại, tiếp đó ngồi xuống bên đường vẽ lung tung.

Tuy trong lúc hỗn loạn bắt gian phu dâm phụ hôm đó, nhưng nàng vẫn nhìn thấy một người không nên xuất hiện chút nào.

Tại sao họ lại xuất hiện cùng nhau chứ?

“Cô em thỏ, nếu cảm thấy ngượng, hay là bỏ trốn cùng ta đi?”

“Ngươi còn dám nói.”

“Nếu bọn họ chỉ vì chúng ta đầu gối tay ấp với nhau mà không thiết tới nàng nữa, vậy nàng việc gì phải cần bọn họ chứ?”

“Ai đầu gối tay ấp với ngươi hả?”

“Không nằm cùng giường kê cùng gối thì làm sao nàng chảy máu?”

“Bây giờ ta sẽ đánh cho ngươi toàn thân chảy máu luôn!”

Hoa Thái U còn đang đánh Liễu Âm tới tấp, chợt nghe thấy một giọng nói yểu điệu cất lên: “Tỉ tỉ không sao, biểu ca có thể yên tâm được rồi”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi