DU THÁI HOA

An Dương tức tối quay người, cất bước bỏ đi.

“Đương nhiên quận chúa không sốt ruột rồi, bởi người đâu có trúng độc.”

Hoa Thái U cong môi giễu cợt, lúc bóng dáng An Dương biến mất ở góc tường, nàng mới giống như đã mệt rũ người, ngồi bệt xuống bồn hoa bị tuyết phủ đầy bên cạnh, lẩm bẩm một mình: “Lẽ nào, mình thật sự chỉ dựa vào ba tấc lưỡi tự lừa mình dối người là có thể xoa dịu bản thân?”

Hoa Thái U nghĩ mãi nghĩ mãi, tròn mười ngày, tới ngày thứ mười một, nghe thấy một thông tin Tiêu Mạc Dự đã kết thúc mỹ mãn những việc liên quan ở Ung Thành, trong tương lai gần sẽ khởi hành về Giang Nam, đi cùng với chàng ngoài đoàn tùy tùng ra, còn có cậu con trai nuôi nữa

Loan Lai một tay bế Ức Nhi một tay mân mê phím đàn, bắt đầu tiến hành dạy âm luật cho cậu bé: “Xem ra, bần tăng cần mang tiểu thí chủ đi tìm một nơi nào đó để tu dưỡng một khoảng thời gian.”

“Ý của ngươi là, ngươi sẽ tung tin giả để tiện che mắt thiên hạ?”

Hoa Thái U dựa vào cửa sổ, thản nhiên trêu đùa chim: “Chàng cờ trống rợp trời đưa hết những người có ý đồ bất lợi đối với Ức Nhi đi, chỗ chúng ta đây xem ra có thể an toàn hơn nhiều. Tới lúc đó, khả năng cử người tiếp ứng Ức Nhi cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

“Đúng vậy.”

“Việc chàng tin tưởng ta toàn tâm toàn ý bảo vệ Ức Nhi cũng là điều đương nhiên, nhưng tại sao chàng lại tin tưởng ngươi như vậy nhỉ?”

“Duyên phận.”

“Vớ vẩn!”

Loan Lai đánh xong nốt nhạc cuối cùng, liền phất tay áo đứng dậy, độ bóng sáng của cái đầu trọc của hắn như muốn đọ sáng với mặt đất phủ đầy tuyết trắng bên ngoài: “A di đà Phật, thiện tai thiện tai. Nữ thí chủ lưu manh dường như đã nghĩ được phương án làm thế nào để phá giải bế tắc rồi?”

Hoa Thái U bị phân tâm, ngay lập tức nhảy dựng lên: “Ngoài cách bị thiêu chết ra, chẳng nghĩ được cách nào cả.”

“Vậy hãy cùng chết với nam thí chủ lưu manh đi.” 

“Ngươi dù gì cũng là một hòa thượng, sao lại khuyên giải người ta tự tìm tới cái chét thế?”

“Sinh tức là tử, tử tức là sinh, tuy sống mà như chết, tuy chết mà như đang còn sống.”

“...Nghĩa là thế nào?”

“Phật dạy không thể nói, không thể nói được.”

“Cút!”

Loan lai vừa bế Ức Nhi đi, thì Ngụy Lưu liền tới, đây là lần gặp lại đầu tiên kể từ sau hôm chia tay đó.

Bụi bám đầy mặt, dung nhan tiều tụy, nhưng trên khuôn mặt lại phảng phất nụ cười rạng rỡ.

“A Thái, ta đã về rồi.”

Hoa Thái U suýt chút nữa đã bật khóc vì câu nói trên, nàng lóng ngóng rót trà: “Huynh... đã đi những đâu vậy?”

“Kinh thành.”

Ngụy Lưu mím môi, ghìm giọng: “Xin lỗi.”

Hoa Thái U run tay, làm đổ ấm trà, nước sôi văng tung tóe, làm bỏng tay nàng.

Ngụy Lưu không bước tới giúp, vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn bộ dáng nhếch nhác của nàng: “Thuốc giải của loại trùng độc đó đã bị phá hủy toàn bộ, người trúng độc nhanh thì hơn một tháng, chậm thì chỉ nửa năm sẽ bị chết.”

“Muội hiểu...”

Vừa nói xong câu này, Hoa Thái U nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nàng đi tới bồn rửa ở góc phòng, nhúng đôi tay đã ửng đỏ vào làn nước lạnh thấu xương: “Thường Ly, cảm ơn huynh.”

“Điều nàng muốn nói với ta, chỉ đơn giản như thế này thôi?”

“Không thế thì sao?”

Ngụy Lưu nhắm đôi mắt vằn đỏ, đột nhiên chàng sải bước đến trước mặt Hoa Thái U, vung tay đập mạnh vào bồn rửa, khẽ gằn lên: “Tại sao nàng không cầu xin ta?”

Hoa Thái U cúi đầu, nhìn đống đổ nát dưới chân: “Thường Ly, giày và áo của huynh đều đã ướt rồi, để muội bảo người lấy đi hong khô.”

Ngụy Lưu nắm lấy cổ tay nàng lặp lại một lần nữa: “Tại sao, không cầu xin ta?”

Ngữ khí thay đổi từ chất vấn mạnh mẽ sang than thở bất lực.

“Cầu xin huynh cái gì kia?”

Hoa Thái U ngước mắt, khẽ cười: “Cầu xin huynh thu hồi quyết đinh từ hôn, xin hoàng thượng ban cho kết hôn một lần nữa, để huynh thành thân với quận chúa An Dương sao?”

“An Dương sở dĩ làm như vậy, đều là vì ta.”

Giọng nói của Ngụy Lưu khàn đặc: “Chỉ cần toại nguyện nàng ấy, Tiêu huynh cũng sẽ không sao, những điều này nàng đều đã biết. Nàng cũng biết, chỉ cần nàng lên tiếng với ta, ta chắc chắn sẽ không từ chối. Tại sao nàng không nói? Lẽ nào...”

Đôi mắt sâu thẳm của Ngụy Lưu thoáng qua vẻ thăm dò: “Lẽ nào nàng lại không bất chấp tất cả vì mạng sống của huynh ấy?”

Hoa Thái U giơ tay chạm vào bộ râu quai nón của Ngụy Lưu: “Thường Ly, huynh yêu An Dương không? Huynh có thật lòng muốn lấy cô ấy không? Huynh có bằng lòng bầu bạn với cô ấy cả đời không?”

“Chỉ cần vì nàng...”

“Nếu chỉ là vì muội...”

Hoa Thái U ngắt lời Ngụy Lưu: “Vậy thì muội gánh vác không nổi đâu, cũng không muốn gánh vác món nợ tình nghĩa này của huynh. Thường Ly, muội là người ích kỷ, sở dĩ không muốn huynh làm vậy, thực ra hoàn toàn không phải là vì muội quá vĩ đại đâu, mà là vì không muốn cả đời này bất an mà thôi. Thứ hạnh phúc mà phải đánh đổi bằng đau khổ của người khác, chi bằng muội dựa vào bản thân mình. Cho dù hạnh phúc muội có được rất ngắn ngủi.”

Ngụy Luu đưa ánh mắt tuyệt vọng, không dám tin nhìn nàng, chàng định nói nhưng mất cả tiếng.

Hoa Thái U rụt tay lại, lùi về sau một bước: “Thường Ly, huynh giúp muội một lần cuối cùng nhé?”

Ba ngày sau, Ngụy phủ mở đại tiệc tiễn Tiêu Mạc Dự, toan bộ những nhân vật tai to mặt lớn trong thành không phân biệt quan phủ hay thương gia, đều tham dự với tư cách khách quý, thêm vào đó việc treo đèn kết hoa được bố trí khoa học mà sang trọng, khiến trong sự náo nhiệt còn mang không khí vui mừng.

Sau khi các quan khách nô nức vào chỗ ngồi, chờ rất lâu vẫn không thấy bắt đầu buổi tiệc, nghe nói dường như đnag chờ một vị khách quý. Mọi người đều rất tò mò, nghiêng đầu ghé tai thảo luận xem rốt cuộc là vị hoàng thân quốc thích nào đại giá quang lâm, mà khiến đường đường thành chủ đại nhân và tất cả các vị quan khách phải cung kính chờ đợi như thế này.

Trong không khí như vậy, bỗng một người áo đỏ xuất hiện ở cổng sân, chậm rãi bước vào từ phía sau, toàn bộ quan khách yên lặng dõi theo.

Người con gái đội mũ phượng, mặc áo cưới, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất cao quý, nàng ta vừa mỉm cười vừa khẽ đưa gót sen đi trong sự chú ý của hàng trăm người.

Ngụy Lưu đứng dậy, cười to công bố: “Bữa tiệc rượu hôm nay là vì hai việc, một là rượu tiễn biệt, hai là rượu mừng. Chư vị phải nhớ ngày mai bù thêm một phần quà, nếu không thì, sau này Tiêu gia không cho mua chịu, thì đừng tới trước mặt ta mà khóc lóc tố khổ đó.”

Đám quan khách đều là những người tinh anh hiểu biết nhân tình thế thái, vừa nghe thấy câu trên, bất kể hiểu hay không, toàn bộ đứng lên chúc mừng, cả hội trường náo nhiệt hẳn lên, không khí vui vẻ tràn ngập.

Ngụy Lưu tranh thủ thời cơ tuyên bố bắt đầu buổi tiệc, đám người hầu kẻ hạ bước vào theo hình xương cá, do vậy mọi sự chú ý đều tạm thời chuyển dịch, không ai phát hiện sự khác thường của tân lang.

Tiêu Mạc Dự từ đầu tói chân giữu trạng thái mắt lờ đờ như bị sét đánh, chỉ biết ngồi bất động ở đó, nhìn không nháy mắt Hoa Thái U xuất hiện trong trang phục cưới đỏ, tiến lại gần rồi dừng lại.

“Một năm trước thiếp đã tự bỏ chàng, hiện giờ, thiếp lại lấy chàng. Trước mặt bao nhiêu người thế này, chàng đồng ý lấy cũng phải lấy, không đồng ý lấy cũng phải lấy thôi. Dù sao nếu chàng dám không chấp nhận, thiếp sẽ lập tức biến hôn trường thành chốn động phòng hoa chúc ngay.”

Sau khi Hoa Thái U nói liền ba câu, Tiêu Mạc Dự mới xem như có phản ứng, chàng chống tay vào bàn chậm rãi đứng vậy, rõ ràng chưa uống giọt rượu nào, nhưng lại giống như đã say tới mức đứng không vững: ‘Nàng...nàng đang làm gì vậy?”

Không biết có phải trùng hợp không nữa, từ trước tới giờ Tiêu mạc Dự luôn mặc y phục trang nhã hôm nay lại mặc áo bào màu đỏ thẫm, đúng là hợp cảnh hợp tình, khuôn mặt xanh xao của chàng ánh lên chút hồng hào hiếm thấy.

“Thiếp đang thành thân với chàng mà, lẽ nào đến cả điều này chàng cũng không nhận ra?”

Hoa Thái U vừa nói vừa đưa tay rót hai ly rượu: “Đã không còn là lần đầu nữa, vậy thì những nghi thức rườm ra như giấy ăn đỏ này, bái đường này, có thể bớt thì hãy bớt đi nhé! Sau khi chúng ta cùng uống ly rượu giao bôi này, thiếp sẽ là con dâu của Tiêu gia,sẽ là thê tử của chàng.”

Tiêu Mạc Dự nhìn ly rượu đã được đưa tới trước mặt, chất lỏng bên trong cốc phẳng như gương, không có chút gợn sóng nào. Chàng giơ tay, lúc bàn tay chàng gần chạm vào cốc thì chàng chợt rút tay lại, nắm chặt tay, nỗi khổ do móng tay đâm vào lòng bàn tay truyền thẳng xuống đáy lòng: “Đủ rồi, ta sẽ không diễn vở kịch này với nàng! Dâu con của Tiêu gia, thê tử của Tiêu Mạc Dự ta, tuyệt đối không phải là loại...mưu mô cay độc như nàng.”

“Đã không có cách nào chọn thời gian chết cùng, vậy thì chí ít, có thể lựa chọn phương thức sống.”

Hoa Thái U hòa nhã, mỉm cười, vẫn cầm chắc hai ly rượu, nàng không cao giọng nhưng lại nói rất rõ ràng đủ để Tiêu Mạc Dự nghe được: “Khiến trùng độc trong người chàng phát tác, là tội lỗi không thể cứu vãng cả đời này của thiếp. Nhưng việc cắt đứt đường sống duy nhất của chàng, lại là quyết định thiếp sẽ không hối hận suốt phần đời còn lại. Bởi vì cho dù chàng chỉ còn lại một ngày thôi, thiếp cũng sẽ khiếng chàng sống vui vẻ. Bởi vì cho dù chỉ lát nữa thôi chàng sẽ chết, thiếp cũng sẽ khiến chàng ngậm cười ra đi không cần phải lo lắng điều gì.”

“Nàng...sao nàng biết?”

“Chuyện của chàng, sao thiếp lại không biết chứ?”

Thần thái của Tiêu Mạc Dự dần thay đổi từ trạng thái chấn động ban đầu sang thái độ bình thản, chàng không nói gì thêm, chỉ lắng nghe, chàng nhìn chăm chú vào người con gái đang đứng trước mặt, người đang khoác áo cưới lên cho chàng.

“Cá mực nhỏ, thiếp sẽ sinh con trai cho chàng, thiếp sẽ nuối dưỡng nó thành tài, thiếp sẽ chứng kiến thời khắc nó lấy vợ sinh con, thiếp sẽ giao Tiêu gia cho nó, thiếp sẽ có con cháu đày nhà, thiếp sẽ trở thành trở thành một bà cụ tóc bạc phơ nhưng lưng vẫn thẳng băng. Tới lúc cuối cùng, thiếp cũng sẽ mỉm cười ra đi với  thân phận là người Tiêu gia.”

“Hoa cải dầu, ta sẽ luôn bầu bạn bên nàng, bảo vệ cho nàng, ta sẽ đợi nàng trên cầu Nại Hà, để cùng nhau chuyển thế luân hồi.”

Tiêu Mạc Dự nhoẻn miệng cười, chàng giơ tay đỡ lấy ly rượu, hai người lồng tay vào nhau uống cạn.

Trong tiếng chúc phúc reo hò tràn ngập hôn trường, tân lang kéo tay tân nương chạy ra khỏi sân đình, cùng lên ngựa rồi vung tay phi nước kiệu.

Cho dù có nhiều cạm bẫy nhiều kế hoạch được giăng ra, thì đều không ngăn cản được những con người yêu nhau thật lòng đến với nhau.

Không biết khi nào sẽ chết, nhưng chí ít có thể biết được một điều, yêu một người, thì phải khiến chàng khi còn ở trên cõi đời này sống vui vẻ không hối tiếc. Cần phải biết, nếu tự nghĩ là đẩy chàng cho người khác sẽ tốt hơn, có lẽ sẽ khiến chàng mãi mãi mất đi nụ cười tự tin kia.

Nhạc kết thúc tiệc cũng tàn, duy nhất còn lại lúc này là nỗi cô quạnh tĩnh lặng sau phút phù hoa huyên náo.

Ngụy Lưu một mình đứng giữa sảnh đường đèn đuốc sáng rực, nặng nề nhìn bầu trời rộng bao la không trăng cũng chẳng sao.

“Lần này biểu ca may áo cưới cho tình địch, thật là hay à nha.”

An Dương chậm rãi bước tới, cười tươi nói tiếp: “Không biết tâm trạng hiện giờ của biểu ca thế nào?”

Ngụy Lưu nhíu nhíu mày liếc nhìn An Dương.

An Dương xì mặt, cười nhạt: “Đều là kẻ thua cuộc, hà cớ gì mà phải mất kiên nhẫn chứ?”

“Thua ư?”

Ngụy Lưu khẽ than dường như không thể nghe thấy, miệng vẫn mím chặt, đuôi lông mày nhếch lên, đứng chắp tay sau lưng. Bóng hình của chàng in xuống mặt đất, giống như một thanh đao đã được tuốt khỏi vỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi