DỤ TÌNH DẪN ÁI

Biết được kết quả, nhiệm vụ chuyến này của Ngư Nhược Nhi rốt cuộc hoàn thành, kết quả mặc dù không quá thoả mãn, nhưng miễn cưỡng còn có thể tiếp thu.

Theo lý thuyết, hoàn thành sự tình, bọn họ nên chuẩn bị quay về Vân Tiên sơn mới đúng, nhưng là bọn họ lại ở lâu vài ngày, thậm chí là một tháng.

Giải dược vừa ra, Đông Phương Ly chuyện tình cũng lần lượt mà đến, thân là võ lâm giang hồ Đại gia trưởng, dù sao cũng phải thay mọi người làm cái gì, còn có một tà giáo đang nấp ở nơi bí mật gần đó chờ y xử lý.

Từ khi Đoan Mộc sơn trang tuyên bố tin tức giải dược chế ra, nhưng người trước đó bị hạ dược đều đến đây xin giải dược, có người tại khôi phục ký ức sau, thống khổ chạy ra ngoài, có người lại vẻ mặt vui sướng.

Ngư Nhược Nhi đoán rằng, nếu hắn khôi phục ký ức, hẳn là cũng sẽ chạy ra Đoan Mộc sơn trang ba. Nhớ tới chuyện phụ thân chết đi, cùng nhớ tới chính mình giết không nên giết người như nhau, vừa thống khổ lại khó có thể tiếp thu.

Những người bị kê đơn này, hầu như đều từng bị Thần Nguyệt Giáo bức bách đi làm không thể nhận ra chuyện, có càng sâu tới động thủ sát nhân, sự sau mới bị kê đơn, hảo một thủ đoạn hủy thi diệt tích, nhượng những người đó phạm vào sai lầm không biết chính mình vì sao phạm, song song xóa đi ký ức bọn họ về Thần Nguyệt Giáo.

Thủ đoạn đê tiện, thành công ẩn dấu chỗ ở chân chính của Thần Nguyệt Giáo, bọn họ công phu so ra kém người, cũng không thể trước khi mục tiêu đạt thành đi tìm chúng, vài chục năm ân oán, cái này chỉ sợ rước lấy họa diệt môn.

Không thể phủ nhận, chúng nghiên cứu chế tạo đi ra vong dược, thành công nhượng võ lâm nhấc lên một trận khủng hoảng, tiến tới bắt đầu lo sợ chúng.

Ẩn nấp vài thập niên, có lẽ chúng chính là đang đợi thời khắc này.

Tĩnh tọa trong đại sảnh người đến người đi, Đông Phương Ly nhất nhất nghe những người khôi phục ký ức miêu tả lại, ghi lại nơi ở của Thần Nguyệt Giáo, tìm ra nơi ở chân chính.

Từ sóm tới khuya, người tiếp kiến từ lâu như hằng hà, càng miễn bàn liên tục vài ngày xuống tới, thân thể uể oải sớm tiếp cận cực hạn.

Nhìn ra y mệt mỏi, Đoan Mộc Tĩnh tại chạng vạng thì, thay y đỡ tiếp kiến một vài người, để cho bọn họ uống qua giải dược, ở lại sơn trang nghỉ ngơi một ngày đêm lại ly khai.

Lúc này, Ngư Nhược Nhi tại ngoại nhàn đi dạo một ngày đêm cũng trở lại Đoan Mộc sơn trang, cùng Đông Phương Ly bận suốt một ngày đêm so sánh với, hắn xem ra khí sắc vô cùng tốt.

Vừa vào phòng khách, trên mặt Đông Phương Ly liền treo nụ cười nhạt, đứng dậy đến gần hắn.

Chưa mở miệng nói ra bất luận cái gì, Ngư Nhược Nhi trước hết vì uể oải trên mặt y mà mặt lộ vẻ vô cùng kinh ngạc.

“Ngươi trông mệt chết đi.”

“Là có điểm.” Hai tay dang ra, cười ôm lấy hắn. “Ngươi đâu? Cả ngày không gặp ngươi, đã chạy đi đâu?”

“Cùng Hùng Nhất đi phụ cận chợ chơi, chỗ đó thực náo nhiệt.” Nói, khóe miệng hơi giơ lên, chìm đắm tại hồi ức du lịch vui sướng.

“Chỉ cuống chợ?”

“Đương nhiên không, còn ăn không ít gì đó, Có gà nướng, bánh bơ, bánh bao…” Nói đột nhiên nhớ tới chuyện hôm qua, nói: “Ngươi sẽ không như ngày hôm qua, ăn sáng sau sẽ không lại ăn bất luận cái gì đông tây đi?”

“Ân.” Đáp nhẹ thanh, mệt mỏi đem thân thể trọng lượng thả trên người hắn.

Nhất thời, Ngư Nhược Nhi có điểm chột dạ.

Vừa bận liền quên ăn, so ra, mình xem ra quá nhàn nhã rồi.

Xấu hổ nở nụ cười nói: “Na… Ngươi đói bụng không? Muốn ăn cái gì?”

Nghe vậy, Đông Phương Ly trong mắt hiện lên nhất mạt dị quang. “Bắt đầu nghĩ đến quan tâm ta? Sao vậy? Thay ta dẫn theo cái gì đông tây?”

Gương mặt mang theo tươi cười bỗng cứng đờ.

Đông tây?! Hắn hai tay trống trơn trở về, có thể mang cái gì!

Rụt lui cái cổ, Ngư Nhược Nhi cười hiền nói: “Ta… Đã quên…”

Thẹn thùng a… So với y luôn luôn chăm sóc cho mình thì, bản thân xem ra đúng là …

Đông Phương Ly đương nhiên không thèm để ý, làm sâu sắc nụ cười trên mặt, nhún vai nói: “Ta sớm đoán được.” Đột nhiên, đứng thẳng thân thể buông ra hắn, kéo hắn ly khai phòng khách. “Hoàn hảo ta không đói bụng, bằng không trở về phòng sau ngươi chờ bị ăn …” Tưởng trêu ghẹo người ben cạnh một chút, không ngờ lại bị người vô ý khác nghe được, Đoan Mộc Tĩnh nghe được đầy mặt đỏ bừng, ho nhẹ.

“Đông Phương, trước khi đi liền cùng Tiểu ngư nhi chơi đùa.”

Đông Phương Ly xoay người nhìn hắn. Ngư Nhược Nhi ngẩn ra sau, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hướng đông Phương Ly.

Đi? Phải đi đâu?

“Thần Nguyệt Giáo vị trí cụ thể nếu đã biết đại khái, kế tiếp, sự tình cũng nên chấm dứt.”

“Ta biết.” Y lẳng lặng nói, trên mặt không mấy cảm xúc.

Đoan Mộc Tĩnh thấy y không tiếp tục nói xong, liền thay y nói tiếp. “Ta biết ngươi hận Thần Nguyệt Giáo, muốn tự mình giải quyết chuyện này, nhưng chúng ta thế giao cũng không phải giả, cần hỗ trợ liền nói thẳng, Đoan Mộc gia nhất định hỗ trợ đến cùng. Dù sao… Năng lực chân chính của Thần Nguyệt Giáo chúng ta chưa biết được, ngươi đan thương thất mã (đơn độc) dễ có nguy hiểm.”

“Ta biết.” Y đột nhiên cười nói: “Ta không thương hảo đại hỉ công, tiêu diệt tà giáo đương nhiên không thể do một mình ta tới đón, hơn nữa… Sự tình giải quyết sau, vị trí này thủy chung nên trả … “

“Di! Chờ một chút! Đây là hai chuyện khác nhau!” Đoan Mộc Tĩnh vội vàng nói: “Ta hiện tại ngày quá đắc khỏe, ngươi đừng tưởng sấn lúc này đem gánh nặng trả lại cho ta, ta sẽ không tiếp.”

Đùa cái gì! Có cơ hội có thể bỏ qua vị trí Minh chủ này, đương nhiên quăng phải quăng rất xa mới được.

Cho tới nay Đoan Mộc thế gia luôn ngồi trên vị trí này, cũng bởi vì người giang hồ chờ mong, hầu như coi nó là chuyện đương nhiên, mọi người sở vọng, bọn họ chỉ có thể ngạnh da đầu tiếp.

Nhưng trên thực tế bọn họ ước gì có người đi ra tiếp nhận vị trí này, cũng rất thích ý chắp tay đem cho. Mặc kệ đương sơ Đông Phương Ly muốn vị trí này là vì cái gì, chí ít hắn tâm nguyện tạm thời đạt thành, đương nhiên có thể tha tận lực tha a.

Đông Phương Ly cười mà không đáp, cầm tay Ngư Nhược Nhi xoay người ly khai.

Muốn so với ta sao? Sẽ xem cuối cùng là ai da mặt dày hơn.

※ ※ ※

“Các ngươi chuẩn bị xuất phát đi Thần Nguyệt Giáo?”

Vừa trở về phòng, Ngư Nhược Nhi liền đối với y ném ra những lời này, hơi nhíu mi, lo lắng.

Đông Phương Ly cởi áo khoác ngồi ở cạnh giường, cười vỗ vị trí cạnh người, ý bảo hắn ngồi.

Kinh qua mấy ngày ở chung, đương nhiên minh bạch ý tứ này là cái gì.

Ngư Nhược Nhi sắc mặt đạm đà, yên lặng đi tới bên cạnh y ngồi xuống, còn chưa kịp nói, chỉ thấy y đột nhiên xống tới ben người, một hồi sau, y dĩ nhiên nằm ở trên đùi hắn.

“…” Trừng mắt nhìn người đang yên vị trên đùi mình, bắt đầu phát hiện y kéo mình trở về phòng là có ý xấu.

Biết hắn không mệt, liền dùng phương pháp này lưu chính mình ở lại trong phòng, thực đê tiện…

Mặc dù tưởng như thế, chính mình lại kéo chăn qua một bên, nhẹ nhàng đắp trên người y.

Vấn đề vừa nãy, y giống như còn chưa trả lời mình…

Mân chặt đôi môi lặng im nghĩ, Đông Phương Ly vốn đang nhắm mắt lại đột nhiên kéo tay hắn, nói: “Ngày mai có thể hảo hảo cùng ngươi một ngày đêm, rồi sau đó chúng ta phải xuất phát.”

Chúng ta… sao?

Từ này y dùng quá vài lần, nhưng lần này lại có cảm giác không đồng dạng như vậy.

“Ta cũng theo cùng đi sao?” Hắn nói.

“Không, chỉ có ta và người Đoan Mộc gia đi trước, ngươi và Hùng Đại bọn họ tạm ở lại.” Nhắm mắt thả lỏng, thanh âm cũng mang theo ủ rũ.

Chẳng biết vì sao, lời này yvừa nói ra, Ngư Nhược Nhi lại có vẻ có điểm hoảng hốt.

Giơ tay gãi gãi đầu, vội vàng nói: “Ngươi muốn đem ta ở lại đây?”

“Tạm thời.” Hai mắt đóng chặt bỗng dưng mở ra, một đôi mắt đẹp thẳng ngoắc ngoắc nhìn hắn. “Tại đây chờ ta, ta sẽ trở về đón ngươi.”

“Ta không thể cùng đi?”

“Quá nguy hiểm, ta sợ ngươi theo, xảy ra cái gì ngoài ý muốn.”

Có y tại, chính mình sao ra cái gì ngoài ý muốn?

Hắn rất muốn nói như thế, nhưng nhớ tới lần này ra ngoài là động đao động thương, loại sự tình này không ai có thể bảo chứng, nói không chừng, chính mình còn có khả năng trở thành trói buộc của y.

Tái mân môi, đôi mắt đẹp kia nhìn làm hắn tim đập nhanh hơn, Ngư Nhược Nhi hồng mặt quay đầu, dùng một tay khác che khuất hai mắt y, nói: “Ta đã biết, ngươi mau ngủ đi.” Y cũng không phải không về, chỉ là… Tâm chính là có điểm phiền muộn, có điểm lo lắng…

Đông Phương Ly làm sâu sắc tiếu ý bên mép, nhắm mắt kéo xuống tay hắn, chặt nắm. “Ta ngủ một chút, bữa tối gọi ta một tiếng.”

“Ân…” Đáy lòng nhất thời có thật nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng thấy y mệt mỏi, liền không muốn nói nhiều quấy rối y, chỉ là…

Nhìn tuyệt mỹ dung nhan kia, không hiểu sao tim hắn liên tục đập nhanh hơn.

Kỳ quái… Gương mặt này hắn thấy có điểm đã quen, sao còn có thể cố tình có cảm giác đập như trống? Hơn nữa… Cảm giác từ đáy lòng đối với y tựa hồ trở nên càng ngày càng nhiều, càng ngày càng phức tạp…

Đường nhìn không tự giác rơi vào nội sam dưới chăn bông. Y phục hoàn chỉnh, hắn sao lại có tà niệm…

Mặc cho cảm tình dưới đáy lòng chung quanh lan tràn, tình tự không chịu nổi mà tăng vọt, hắn cúi người cấp tốc tại trên môi Đông Phương Ly trôm hôn một cái, đứng dậy sau hồng mặt giả vờ vô sự nói: “Ngươi nên hảo hảo vô thương trở về, một điểm thương cũng không cho có.”

Vị đang ngủ say kia khóe miệng bỗng chốc cong lên, nói: “Đương nhiên, ta như thế nỗ lực lấy thân thể dụ dỗ ngươi, còn không có quải tới hứa hẹn suốt đời của ngươi, có thể nào thụ thương?”

“…” Gương mặt búp bê phút chốc đỏ bừng, cúi đầu trừng y.

Nếu có cơ hội, hắn nhất định phải chiêu cáo thiên hạ, nói cho mọi người tên võ lâm minh chủ này là kẻ lừa đảo! Bao bên dưới gương mặt thiên tiên này, chính là trái tim đầy thú tính! Luôn đang suy nghĩ biện pháp đến áp mình!

Nghiến răng nghiến lợi nghĩ, cổ đột nhiên bị người kéo xuống, còn chưa kịp hiểu, đôi môi đã bị người gối trên đùi ngậm lấy.

Hồi lâu, Đông Phương Ly mới thỏa mãn buông ra đôi môi khéo léo kia, thả lỏng tâm trí, nặng nề ngủ.

Ngư Nhược Nhi đỏ mặt, đờ ra nhìn gương mặt ngủ say của y, một lát, nhẹ nhàng rút về tay bị cầm, khẽ vuốt tóc y, hai gò má y…

Suốt đời một đời sao…

Nếu y thật muốn cùng mình qua, miễn cưỡng đáp ứng cũng vô phương…

Khóe miệng không tự giác vung lên nhất mạt cười, bắt đầu huyễn tưởng sau này…

Tuy rằng nhớ không nổi chuyện trước đây khiến hắn có nho nhỏ tiếc nuối, nhưng hồi ức hiện tại… Tựa hồ cũng không xấu…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi