ĐƯA CHO NHÂN VẬT CHÍNH VÒNG HÀO QUANG

Đưa cho nhân vật chính vòng hào quang – Lâu Bất Nguy


~ Editor: L.H


~ Beta: Bê


Chương 3: Vợ yêu của tổng tài bá đạo chạy trốn


Lúc này bọn người ở phía sau cũng sắp đuổi đến, Bạch Hi Vũ cúi đầu nhìn Tần Tắc Dung ngã trên mặt đất, vươn tay chọt chọt y hai cái, thấy y như trước không có phản ứng, Bạch Hi Vũ thở dài, cởi xuống áo gió trên người mình khoác lên trên người Tần Tắc Dung.


Ôi chao người anh em, tiếc quá anh không thể nhìn thấy phong thái tuyệt đỉnh của lão tử rồi.


Người tới cũng không nhiều, chỉ có ba người, cũng không có mang theo các loại đồ vật phản xã hội như súng ống đạn dược, Bạch Hi Vũ tỏ vẻ tuy rằng lúc này không thể tìm thấy gậy gộc để dùng, nhưng bản thân vẫn là có thể giải quyết.


Một tên cao kều quan sát Tần Tắc Dung đang dựa ở gốc cây phía sau Bạch Hi Vũ, đối với Bạch Hi Vũ nói: "Đem Tần Tắc Dung giao cho bọn tôi, bọn tôi liền thả cô đi."


Bạch Hi Vũ quay đầu nhìn thoáng qua Tần Tắc Dung phía sau, nhíu mày một cái nhẹ đến không thể thấy, sau đó thuận tay bẻ một nhánh cây dài không đến một thước ở bên cạnh, đối diện với ba người kia mà lắc lắc đầu, ánh mắt kiên định, ngữ khí kiên quyết: "Tôi sẽ không bỏ A Dung."


Một trong hai người còn lại nhìn nhánh cây trong tay Bạch Hi Vũ, trào phúng kêu lên: "Không lẽ cô nghĩ chỉ cần dùng một cành cây là có thể đánh thắng được ba người chúng tôi, ha ha ha ha ha thú vị ghê."


"Không thử thì làm sao biết được?" Bạch Hi Vũ vẻ mặt tùy ý, khóe môi hơi nhếch, thể hiện hết phong thái của một cao thủ.


Nói như thế nào thì lão tử cũng là người đã đi qua mấy trăm cái thế giới, tuy rằng hiện tại lão tử không có nội lực, cũng không có tu vi, nhưng ít nhất chiêu thức thì lão tử cũng đã luyện qua đến thuần thục.


Người đứng đối diện khinh miệt cười cười: "Vậy tốt thôi, chúng ta liền thử xem cái thân thể nho nhỏ kia của cô em có thể bảo hộ được Tần thiếu hay không? Lên!"


Những người hôm nay có thể đến đây mà đuổi giết Tần Tắc Dung đều là những người đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, công phu đánh nhau tự nhiên sẽ không kém chỗ nào, đổi lại là người khác ở đây mà đối chiến với ba người này thì ngày hôm nay chắc muốn làm giỗ ở đó luôn rồi.


Nhưng Bạch Hi Vũ thì lại khác, ba người này đối với hắn còn chưa tạo được uy hiếp.


Bạch Hi Vũ thân trên mặc chiếc áo sơmi trắng được may thủ công tinh xảo, phía dưới là một cái quần bò xanh thẫm, thời điểm đánh nhau luôn có vài động tác thi triển không tiện, nhưng vừa nghĩ tới bên trong chính mình còn đang mặc một cái một cái quần cộc in hoa giá mười đồng mua ở bên đường Tiền Hải, Bạch Hi Vũ cảm thấy vẫn là trước làm như vậy đi.


Dù sao, hắn cũng không muốn trong tương lai lúc bị người khác nhắc đến sẽ làm cho Tần Tắc Dung cảm thấy chuyện này không chỉ như là ăn phải cái bánh nướng đã bị chó gặm qua, mà là cái bánh nướng còn bị chó liếm thêm lần nữa.


Cho nên mới nói, công việc đưa vòng hào quang, chúng ta là phải làm một cách thật nghiêm túc.


Bạch Hi Vũ động tác nhạy bén, tuy rất ít xuất chiêu, nhưng chiến đấu với ba người cũng không hề rơi vào thế bất lợi, ba người đều là vẻ mặt khiếp sợ, ai cũng không nghĩ tới Bạch Hi Vũ bộ dạng như đàn bà này cư nhiên có thể đánh đến lợi hại như vậy. Bọn họ thoáng nhìn nhau trao đổi ánh mắt, thập phần ăn ý mà cùng ra đòn mạnh hơn.


Đòn của bọn họ cũng không có ảnh hưởng gì đối với Bạch Hi Vũ, thậm chí lúc này hắn còn có thể một bên thì đánh còn một bên mà tư duy treo ngược cành cây, may mắn là ba vị bạn học của chúng ta không biết, đầu óc sáng sủa một tí mà biết đường đánh từ phía sau để Bạch Hi Vũ bị phân tâm, như vậy Bạch Hi Vũ không nhất định có thể bảo hộ được Tần Tắc Dung.


Bạch Hi Vũ nghĩ đến Tần lão gia và Tần nhị gia đang đấu trí ở bên kia chắc cũng không có gì không tốt, trong mỗi kết cục của một câu chuyện đều có khoảng thời gian nhân vật phản diện tạm thời đạt được thắng lợi.


Cho nên kế tiếp, sẽ càng có nhiều người đuổi giết bọn họ. Mà trước đó, hắn còn muốn đem Tần Tắc Dung giao vào trong tay nữ chính, bảo đảm y có thể sống đến khi kết thúc câu chuyện, cùng với tình tiết kế tiếp bình thường phát triển.


Cành cây nắm trong tay Bạch Hi Vũ nhẹ nhàng run lên, hắn cười tủm tỉm mà đối ba người này nói: "Không được rồi các tiểu đồng học, anh đây không có thời gian theo mấy cưng chơi đùa." Sau đó ra quyền, nhấc chân, một bên còn dùng tay vung nhánh cây tiến hành toàn phương thức càn quét tiêu diệt, hắn xuất chiêu tàn nhẫn nhiều lực, lại cực kỳ nhanh chóng, ba người trốn tránh không kịp.


Mấy phút đồng hồ sau, Bạch Hi Vũ nhìn ba nam nhân té trên mặt đất, chớp chớp mắt: "Yêu các ngươi, bye bye."


Sau đó ôm lấy Tần Tắc Dung hướng vào trong rừng mà chạy, thời điểm xác định ba người kia không đuổi kịp bọn họ, hắn lại đem Tần Tắc Dung phóng xuống dưới.


Xét thấy kỹ thuật băng bó của nữ chính đến hắn cũng không phải dám chắc chắn, vì suy nghĩ đến sự an toàn cho sinh mệnh của Tần Tắc Dung, Bạch Hi Vũ nương theo ánh trăng cẩn thận kiểm tra miệng vết thương trên đầu của Tần Tắc Dung một chút , lại thông qua tổng bộ dùng khoa học kỹ thuật kiểm tra một chút, thấy không có gì vấn đề gì lớn, lúc này mới yên lòng lại.


Nhanh chóng tính toán một chút nên dùng tư thế ôm nào ít dùng sức nhất, cuối cùng Bạch Hi Vũ khoác tay Tần Tắc Dung lên vai, chống đứng lên, bước đi như bay mà hướng đầu rừng cây phía đông chạy tới.


Nơi này mặc dù là vùng ngoại thành, nhưng cách khu dân cư cũng không xa, Bạch Hi Vũ tự nhiên là biết, cứ tiếp tục hướng phía đông đi không xa liền là Thanh Hoa phố.


Mà nhà số 73, phố Thanh Hoa, chính là nhà của nữ chính.


Ánh trăng ảm đạm, trên đường cái không có một bóng người, Bạch Hi Vũ một bên khiêng Tần Tắc Dung một bên cảm khái, may mắn câu chuyện này là dựa theo quy luật cơ bản mà đi, đuổi giết đều phát sinh vào buổi tối, bằng không thật không biết phải như thế nào mới mang theo Tần Tắc Dung chạy đến cửa nhà nữ chính.


Bạch Hi Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, phát hiện lúc này nhóm nhân vật phản diện phỏng chừng đã hành động, một hồi có thể đến càn quét đến nơi đây .


Bạch Hi Vũ đem Tần Tắc Dung đặt ở trước cửa nhà nữ chính, đem áo gió trên người hắn lại khoác trở về trên người mình, vừa định gõ cửa, thì ngừng lại, đem tây trang màu đen trên người Tần Tắc Dung cởi xuống, mới gõ gõ cửa nhà nữ chủ, sau đó lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai chạy trốn đến một góc tối xoay người nhìn lại.


Nhưng đợi năm sáu phút cũng không thấy nữ chủ đi ra, Bạch Hi Vũ gấp đến độ đều phải bứt hết tóc của chính mình, cuối cùng bất đắc dĩ từ bên cạnh tìm đại hai cục đá, hướng cửa nhà nữ chủ mà ném. (Bê: Không còn cách nào khác à :)))


Cái vị nữ chính này quả nhiên là báu vật, vừa nhìn liền thấy cùng cái loại người bên ngoài yêu diễm đê tiện không giống, cho dù là có vị tổng tài giá trị bản thân đến mấy trăm triệu nằm ở ngoài cửa, cũng là một dạng phải hô gió gọi mưa mới bắt đầu đi ra.


Bất quá, chờ lát sau nữ chính đi ra, Bạch Hi Vũ liền càng thêm chắc chắn cái vị nữ chính này là một cô gái thanh cao không giả tạo, trên người nàng khoác một cái khăn tắm màu trắng, rõ ràng là bộ dáng mới vừa tắm rửa xong.


Bạch Hi Vũ tỏ vẻ có thể lý giải, chắc là tắm rửa đi, nghe không thấy tiếng đập cửa bên ngoài cũng thực bình thường, hơn nữa ở tình huống này, chờ đến khi Tần Tắc Dung tỉnh lại hoàn toàn có thể giúp Tần Tắc Dung làm một số việc "gì đó", nhân tiện xoa dịu tâm hồn đang chấn thương của y.


... Có điều, nếu nói như vậy, để nữ chính như trúng thưởng thế này, chỉ sợ nội dung cốt truyện sẽ bị thay đổi, giống kiểu truyện kinh dị đêm khuya: cái gì mà người mẹ thanh cao chạy trốn gì gì đó.*


~Mình nghĩ Tiểu Bạch đang muốn nói đến một bộ ngôn tình ở Trung Quốc. Mình thì chả bao giờ đọc ngôn nên sẽ không biết nội dung câu chuyện thế nào đâu :))) Mọi người có thể tìm hiểu thông qua từ khóa "一吻成瘾: 妈咪带球跑" trên gg.


Não bổ vẫn là não bổ, Bạch Hi Vũ đối với chính sự đều không thể bỏ qua.


Nhìn đến cô gái đem Tần Tắc Dung kéo từng chút trở vào nhà xong, Bạch Hi Vũ mới yên lòng.


Hắn tìm mấy bình nước khoáng rỗng trong các thùng rác chung quanh, còn có một ít túi nilon đã dùng rồi, đem mấy thứ này góp lại, sau đó nhét vào tây trang của Tần Tắc Dung. (Bê: Đọc lại giờ vẫn thấy phí bộ tây trang :))))


Bạch Hi Vũ khoác thêm áo gió, khiêng lên một đống rác rưởi bên ngoài thì tô vàng nạm ngọc*, từ xa nhìn giống như là trên vai hắn đang khiêng một người.


*trông sang trọng


Hắn khiêng đống phế lộn này đi đến bên kia vùng ngoại thành, còn chưa tới phiến rừng cây nhỏ, Bạch Hi Vũ chợt nghe thấy có tiếng người đang đuổi theo.


Bạch Hi Vũ tìm một khoảng đất trống cỏ cây rất thưa thớt, ánh trăng sáng ngời mà dừng lại, cố ý lay động nhánh cây bên cạnh một chút làm ra một ít tiếng động, ngay sau đó đã có người la lên: "Ở nơi đó! Đuổi theo!"


Bạch Hi Vũ mỉm cười, quyết đoán đeo theo một đống rác rưởi hướng phía ngược lại Thanh Hoa phố mà chạy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi