ĐƯA CHO NHÂN VẬT CHÍNH VÒNG HÀO QUANG

Đưa cho nhân vật chính vòng hào quang – Lâu Bất Nguy


~Editor: Thảo


~Beta: Bê


Chương 44: Kết tóc thụ trường sinh


Kiền Diệu cùng thuộc hạ đi đến sương phòng phía Đông, khi thuộc hạ trước mặt đẩy cửa ra, một chùm ánh sáng lọt qua khe cửa, chiếu lên tấm đệm màu đỏ trong phòng, mà bên trên, có một tiểu quái vật đang ngủ say.


Con Xích Trạch thú này vẫn còn nhỏ, người dài không đến năm thước, dáng dấp tuyệt đối không giống những con mà Kiền Diệu đã từng thấy. Trên người nó phủ một lớp lông mao màu trắng, cái đầu nho nhỏ vùi bên trong thân không ngừng phập phồng, mềm mại nằm sấp thành một khối, nhìn lại thấy rất khả ái.


Thật sự hắn chưa từng thấy qua con Xích Trạch thú nào lớn lên như vậy, hôm đó nó cả người đầy máu nằm dưới chân núi, nếu không phải Kiền Diệu thấy chướng mắt, một cước đem nó đạp vào sơn động bên cạnh, lại phát hiện nó có thể xuyên qua két giới do đạo sư bố trí không chút trở ngại nào, thì có lẽ sẽ bỏ lỡ con Xích Trạch thú này.


Con Xích Trach thú nhỏ này dường như cảm thấy có người đến, lười biếng nâng đầu lên, mở mắt ra nhìn Kiền Diệu một cái, hình như cảm thấy không vui, liền cúi đầu tiếp tục ngáy.


"Ê." Kiền Diệu kêu lên một tiếng, nhấc chân đá móng vuốt trắng như tuyết của nó, nói: "Xấu như vậy mà còn dám coi thường bổn tôn! Thật là, cũng không biết cha mẹ ngươi là thứ gì, mới có thể sinh ra ngươi có bộ dáng như này?"


Kiền Diệu nghiêng đầu, suy nghĩ hồi lâu, sau đó hỏi: "Chẳng lẽ là Kì Châu Bạch Lộc ở cùng một chỗ với một Xích Trạch thú, sinh ra ngươi?"


Kì Châu Bạch Lộc chính là thượng cổ tiên thú, trong truyền thuyết, nó cả người phủ một lớp lông dài màu trắng, nếu một con Xích Trạch thú cùng Kì Châu Bạch Lộc giao phối, sinh ra cái tên nhỏ bé này cũng không phải là chuyện không thể.


Tất nhiên Kiền Diệu cũng chỉ nói đùa, cho đến hôm nay, Kì Châu Bạch Lộc đã chỉ còn tồn tại trong truyền thuyết. Hắn ngồi xuống, đưa tay nâng lên cái đầu nhỏ tròn trịa của con Xích Trạch thú trước mặt, nói: "May mắn là thừa kế thiên phú của Xích Trach thú, nếu không thì có lẽ ngươi đã chết dưới chân núi rồi, đúng không?"


Cũng không biết con Xích Trach thú này có thể nghe hiểu lời mình nói hay không, Kiền Diệu làm bộ thở dài một cái, nói: "Qua mấy ngày nữa ta sẽ phải đưa ngươi đến thành Tây, tuy có chút không nỡ, nhưng không có biện pháp, ai bảo ngươi sinh ra là Xích Trạch thú."


Dứt lời, Kiền Diệu xoay người ra khỏi gian phòng.


Đợi đến khi Kiền Diệu đi khuất, con Xích Trạch thú nhỏ mở mắt ra, dùng móng vuốt gãi gãi cái tai nhỏ đầy lông vừa trắng vừa xù, híp đôi mắt xanh, nhảy xuống khỏi cái đệm màu đỏ mềm mại.


Chỉ thấy một đạo bạch quang chói mắt lóe lên, con Xích Trch thú đã không thấy bóng dáng, chỉ thấy một cậu con trai xuất hiện.


Cậu con trai này khoảng mười bảy mười tám tuổi, mi mục (mặt mày) như họa, tứ chi thon dài, hắn cúi người xuống nhặt lên tấm thảm dưới đất, tiện tay khoác lên người.


————–


"Hoa Tử Nhiễm!"


Sau khi buổi học kết thúc, Hoa Tử Nhiễm đang muốn ngự kiếm rời đi, chợt nghe phía sau có người cao giọng gọi nàng. Nàng quay đầu lại, thấy một người con trai mặc y phục xanh chàm đang hướng nàng đi tới.


Hoa Tử Nhiễm ngạc nhiên hỏi: "Bạch Mộ Chu?"


Bạch Mộ Chu đi tới trước mặt Hoa Tử Nhiễm, nheo mắt nới với nàng: "Nghe nói hôm nay là sinh nhật ngươi, ta đã dốc lòng chuẩn bị, ngươi có muốn đi xem không?"


Hoa Tử Nhiễm thật sự rất kinh ngạc: "Ngươi biết hôm nay là sinh nhật ta?"


"Tất nhiên rồi." Bạch Mộ Chu mở quạt trong tay ra, lắc lắc hai cái, mặt đầy đắc ý: "Những gì ngươi nói bổn công tử đều nhớ!"


"Cảm ơn ngươi." Hoa Tử Nhiễm cười nhẹ rồi gật đầu, Bạch Mộ Chu có thể nhớ sinh nhật nàng khiến cho nàng rất cảm động, thế nhưng nàng càng hi vọng hơn rằng người đó cũng có thể nhớ sinh nhật nàng.


Mặc dù cảm thấy tỉ lệ là rất nhỏ, nhưng đáy lòng Hoa Tử Nhiễm vẫn ôm chút hi vọng, tay phải nàng cầm kiếm không tự chủ siết chặt.


"Đi thôi, đi xem lễ vật bổn công tử hết lòng chuẩn bị cho ngươi."


Lời từ chối của Hoa Tử Nhiễm còn chưa kịp thốt ra, liền bị Bạch Mộ Chu kéo một cái, chạy về phía sau núi.


Sau núi là một biển hoa, Hoa Tử Nhiễm từ trước đây rất lâu đã biết, nhìn xuống biển hoa phía dưới, nàng không hề cảm thấy có chút gì bất đồng với ngày thường.


"Ngươi xem." Bạch Mộ Chu chuyển động hai tay, làm ra các loại thủ pháp, trong nháy mắt những cánh hoa dưới chân núi biến đổi màu sắc, những màu xanh, tím biến đổi thành màu vàng. Sau đó, ở ngay trung tâm biển hoa vàng đó, xuất hiện những đóa hoa không tên màu đỏ kiều diễm như lửa. Cuối cùng, những bông hoa đó dần dần kết lại thành tám chữ "Chúc Hoa Tử Nhiễm sinh nhật vui vẻ" thật to.


Bạch Mộ Chu buông tay, quay đầu nhìn Hoa Tử Nhiễm, hỏi: "Thích không? Đây là do bổn công tử chuẩn bị đã lâu."


Hoa Tử Nhiễm gật đầu, nói: "Cảm ơn ngươi, Bạch Mộ Chu."


Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua đỉnh núi, Bach Mộ Chu nhìn Hoa Tử Nhiễm hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được, đem câu nói trong lòng nói ra: "Hoa Tử Nhiễm, ta thích ngươi." Hắn tựa hồ biết Hoa Tử Nhiễm sẽ từ chối, vì vậy liền nói tiếp: "Có lẽ bây giờ ngươi còn chưa thích ta, nhưng ta hi vọng ngươi có thể cho ta một cơ hội."


" Ta..." Hoa Tử Nhiễm bị lời tỏ tình bất thình lình của Bạch Mộ Chu dọa sợ, nàng lùi vè sau hai bước, cúi đầu trả lời: "Thật xin lỗi, ta đã có người mình thích."


"Là ai?" Bạch Mộ Chu hỏi.


"Ta không thể nói." Hoa Tử Nhiễm vừa dứt lời, liền nghe thấy sau lưng bọn họ truyền tới một âm thanh nam tử: "Không nghĩ tới bổn tôn tùy tiện ra ngoài đi dạo một vòng, lại có thể xem một màn kịch hay như vậy!" Nam tử kia dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Hoa Tử Nhiễm? Hửm...Ngươi là học trò của Thanh Nhai?"


Mà Hoa Tử Nhiễm cùng Bạch Mộ Chu đều cả kinh, hai người xoay người lại, chỉ thấy một người đàn ông áo đen xuất hiện sau lưng bọn họ, mà bọn họ lại không hề cảm thấy gì.


Người này là ai? Hắn muốn gì? Cả hai đều không biết.


"Thời điểm nghe nói Thanh Nhai lại thu nhận học trò nữ, bổn tôn còn tưởng rằng họ lừa gạt mình, không nghĩ đến lại là thật."


Kiền Diệu nhìn Hoa Tử Nhiễm tỉ mỉ từ đầu đến chân, trên mặt mang theo biểu tình có chút thất vọng, nói:" Tướng mạo cũng không phải thật xuất chúng."


"Ngươi là ai?"Hoa Tử Nhiễm hỏi


Kiền Diệu cười một tiếng, nói: " Tiểu cô nương nhớ kĩ, ta là Kiền Diệu!"


Dứt lời, liền xoay người rời đi.


—————


Ban đêm.


Chưa đến mấy khắc đồng hồ nữa, sinh nhật Hoa Tử Nhiễm sẽ kết thúc. Nàng đi qua đi lại trước mái hiên mấy lần, cuối cùng không nhịn được, gõ cửa căn phòng trước mặt, gọi: "Sư phụ."


Một giọng nam trong trẻo lạnh lùng vang lên: "Vào đi."


Hoa Tử Nhiễm đi vào, thấy bên trong chỉ thắp một ngọn đèn, mà Thanh Nhai đang ngồi trước bàn, cầm trong tay một cái ly sứ trắng, cẩn thận lau chùi. Biết nàng vào, y cũng không dừng lại động tác trong tay, chỉ hỏi: "Chuyện gì?"


Hoa Tử Nhiễm mấp máy môi, trả lời: "Sư phụ, hôm nay là sinh nhật con."


"Sinh nhật vui vẻ." Thanh Nhai chỉ ngẩng đầu lên, nhìn nàng một cái, sau đó cúi đầu, tiếp tục động tác trên tay.


Hoa Tử Nhiễm chỉ cảm thấy một mảnh chua xót trong lòng, nàng căn răng, lấy hết dũng khí, nhỏ giọng hỏi Thanh Nhai: "Sư phụ, người có thể ôm con một chút không?"


Nói xong lời này, Hoa Tử Nhiễm cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt thành quyền, chờ đợi câu trả lời của Thanh Nhai.


Nhưng mà ngay sau đó, một tiếng giòn tan vang lên, cái ly sứ trắng Thanh Nhai cầm trong tay rơi xuống đất.


Hoa Tử Nhiễm ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt Thanh Nhai tái nhợt, trên mặt dường như có vô tận bi ai


...


Sư phụ, người có thể ôm con một cái không?


Trong thoáng chốc, thanh âm của Nguyên Khê tựa như vang vọng ngay bên tai hắn.


~ Bê: Ta thấy Bạch Mộ Chu và Hoa Tử Nhiễm nếu thành 1 cặp sẽ rất đẹp mà! Đúng là cái đồ ngạo kiều chảnh dog người ta thật lòng tỏ tình công phu thế mà từ chối đm. Cứ thích trèo cao cơ! Xong ngã sml lại tủi thân biết trách ai bây giờ :>


P/s: Tiểu Bạch xuất hiện rồi đó đoán xem ^^

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi