ĐƯA CHO NHÂN VẬT CHÍNH VÒNG HÀO QUANG

Đưa cho nhân vật chính vòng hào quang – Lâu Bất Nguy


~Editor: Hề Tịch


~Beta: Bê


Chương 54: Kết tóc thụ trường sinh


"Con không ngủ được nên ra ngoài lượn vài vòng." Bạch Hi Vũ liếc nhìn bốn phía, cây ngô đồng trong sân vươn cao, ngả bóng tầng tầng to nhỏ trên mặt đất. Mấy vũng nước nhỏ cách đó không xa, sóng gợn lăn tăn, hắn thu hồi tầm mắt nhìn Thanh Nhai, nơi đây ngoại trừ y, không còn có người nào khác, mở miệng hỏi: "Sư phụ sao lại đến đây?"


"......" Vạn vật đều im lặng, thần sắc Thanh Nhai phản chiếu dưới trăng không rõ, bóng cây trải dài trên người y, y dường như đưa tay ra muốn làm gì đó, nhưng cuối cùng lại khắc chế thu tay về.


Y trả lời Bạch Hi Vũ, "Vi sư tưởng rằng, con lại bỏ đi mất rồi."


Bạch Hi Vũ nhận ra trong giọng nói Thanh Nhai có gì đó kỳ quái, hắn cũng không hiểu rõ ràng ý của y, hoặc là nói, hắn giả vờ không hiểu, cũng không muốn hiểu, đành cười dáp: "Đồ đệ còn nơi nào để đi nữa chứ."


"Con từng bỏ đi rất nhiều lần." Mi mắt Thanh Nhai buông xuống.


Y cố tình nói thật chậm rãi, Nguyên Khê có lẽ sẽ không bao giờ biết được lời này có ý nghĩa gì. Trong bảy năm hắn rời đi, y từng mơ thấy nhiều lần hắn trở về, nhưng khi tỉnh lại, chung quy vẫn không thấy được người.


Nếu nói mất đi rồi tìm lại được là phúc đức ba đời, kiếp trước tạo phúc, kiếp này gặt hái nhân quả, như vậy chia ly cũng chính là chuyện đau khổ nhất đời người.


Thanh Nhai cố gắng đè nén ác niệm và sợ hãi trong lòng, bước tới gần Bạch Hi Vũ, cúi đầu nhìn hắn nói: "Nguyên Khê, đừng đi nữa."


Con sẽ không đi, lời này trong miệng Bạch Hi Vũ cứ luân chuyển trong miệng Bạch Hi Vũ, đến cùng vẫn không nói ra được.


Hắn không muốn lừa gạt Thanh Nhai, càng không thể lừa gạt bản thân mình.


Lá rơi cùng cỏ khô chất đống dưới chân, mềm mại, ẩm ướt, Bạch Hi Vũ cúii đầu, hắn thế nào rồi cũng phải rời khỏi thế giới này, dù Thanh Nhai có giống người kia bao nhiêu đi nữa.


Huống hồ, nếu thật là người kia, thì cũng không thể cản được.


Thấy Nguyên Khê im lặng hồi lâu không lên tiếng, trong lòng Thanh Nhai càng ngày càng trầm trọng, y không hiểu chuyện đến nước này, hắn tại sao vẫn không cho y một lời bảo đảm.


Trời biết nếu có thể, y hận không thể nhốt người trước mặt lại, giam cầm ở nơi chỉ mình y biết, khiến hắn ở mãi bên cạnh y, không thể rời xa mình dù nửa bước, nhưng y lại làm không được.


So với việc giam cầm hắn, y càng muốn thấy được nụ cười của người này.


Gió thu xuyên qua cây ngô đồng, bay qua mặt nước, vũng nước lại thêm gợn sóng.


"Nguyên Khê, con..." Thanh Nhai mấp máy miệng, không biết bản thân muốn hỏi cái gì, muốn nói cái gì, cuối cùng chỉ nhỏ giọng thở dài, xoa đầu Bạch Hi Vũ, nhẹ giọng: "Thôi, đi nghỉ ngơi sớm một chút."


Bạch Hi Vũ ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt Thanh Nhai. Lúc này, những câu đùa bỡn ngày thường kia hắn vẫn nói thế mà lại không nói được một câu, chỉ có thể nói với Thanh Nhai: "Sư phụ, người cũng trở về đi."


Thanh Nhai gật đầu, nhưng vẫn đứng yên. Y nhìn theo bóng dáng Bạch Hi Vũ đi về Thính Vũ Các, nhìn hắn đẩy cửa bước vào, xoay người một cái đã vào trong, đang giơ tay đóng cửa.


Bạch Hi Vũ nhoẻn miệng cười: "Sư phụ ngủ ngon."


Ánh Trăng chiếu lên khuôn mặt đó, nụ cười vừa u buồn lại vừa ấm áp, là nét mặt Thanh Nhai chưa từng thấy qua.


Thanh nhai dùng sức nở nụ cười, "Ngủ ngon."


Sau khi đóng cửa, Thanh Nhai vẫn còn đứng chôn chân bên ngoài, y ngửa đầu nhìn lên trời, cảm thấy bản thân nên thỏa mãn, cuối cùng Nguyên Khê cũng trở về.


Nhưng bây giờ y vẫn có cảm giác cô độc cùng sợ hãi.


Người bên trong Thính Vũ Các vừa đốt đèn, ánh nến yếu ớt xuyên thấu qua cửa sổ trải lên người y. Thanh Nhai cúi thấp đầu, canh giờ này rồi chắc Nguyên Khê cũng đã buồn ngủ, y xoay người, rời khỏi nơi đây.


Hắn không biết, lúc này bên trong Thính Vũ các, Bạch Hi Vũ đang lặng yên ngồi trước bàn, cầm bút lông vẽ linh tinh lên giấy, trong miệng còn lầm bầm một cái, hai cái, ba cái,.... Trên mặt hắn dần dần nở nụ cười, vui mừng như con nít được kẹo.


Không một ai biết hắn đang làm gì.


Thanh Nhai trở lại Vũ Nhai hiên liền lật xem sổ sách mượn từ Thanh Hoàn, thu hoạch được chút thông tin phương pháp chữa trị nội đan hữu ích, đem một số nội dung không quan trọng gạch bỏ bằng mực đỏ, viết lại gọn gàng thành một cuốn.


Y nâng lên rồi hạ xuống cuốn sách kia vài lần, vô cùng muốn thử nghiệm thứ ghi chép bên trong, nhưng Nguyên Khê chắc chắn sẽ không đồng ý. Cười khổ một cái, y ngàn lần cũng không dám trách mắng đồ đệ này của mình.


Thanh Nhai không dám ép buộc hắn, càng không nỡ nhốt hắn lại, tâm tư của y, cảm tình của y càng không dám hé lộ cho hắn biết.


Muốn chữa khỏi nội đan cho Nguyên Khê cần rất nhiều loại thuốc quý hiếm mà Hằng Vụ sơn không có, đó giờ Thanh Nhai lại không lưu tâm để ý mấy thứ này, ngoại trừ mấy gốc đào trồng ở Thính Vũ các, vườn linh thảo của y đã bỏ trống từ rất lâu rồi. Y buông bút, chậc chậc, sợ là phải nhờ đến sự giúp đỡ của sư huynh rồi.


Thanh Hoàn vô cùng hào phóng, nghe tin Thanh Nhai muốn nhờ mình tìm linh thảo, không thèm suy nghĩ, phàm là vật hắn có liền đưa hết cho y. Chỉ là khi Thanh Nhai rời khỏi, Thanh Hoàn hỏi y một câu: "Thanh Nhai, đệ nói cho sư huynh biết, rốt cuộc là nội đan của ai bị thương?"


Thanh Nhai đem đồ nhét vào túi trữ vật, trả lời: "Chờ đệ trị tốt nội đan của hắn, liền dẫn người tới ra mắt sư huynh."


Thanh Hoàn nhíu mày, lại hỏi: "Đệ thích hắn?"


Hắn không ngờ, lúc này câu trả lời của y lại là: "Ừm."


Thanh Hoàn vui vẻ không thôi, kèm theo đó là vẻ mặt lo lắng. Con đường tu đạo dài vô tận, nếu có người có thể cùng y bồi bên cạnh là chuyện tốt, chỉ sợ..... đối phương là loại bất lương, muốn lừa gạt đệ đệ mình.


Theo thái độ Thanh Nhai, người này so với Nguyên Khê năm đó còn có thể kẻ tám lạng người nửa cân.


Chẳng lẽ là Nguyên Khê thật?


Nhưng ngọc bài của Nguyên Khê năm đó đã vỡ nát, chứng tỏ y tử vong từ lâu. Lắc lắc cây phất trần trong tay, Thanh Hoàn cảm thán, có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.


Sau khi Thanh Nhai trở lại Hằng Vụ sơn liền bắt tay luyện đan chữa bệnh cho Nguyên Khê ngay. Y đem linh đan diệu thảo bỏ vào dục dũng (thùng lớn đựng nước để tắm rửa), đổ nước vào rồi dùng thiên hỏa đun sôi, đến khi hoàn thành các công đoạn liền tự mình tới Thính Vũ các gọi Bạch Hi Vũ.


Bạch Hi Vũ vừa vào phòng đã thấy dục dũng chứa nước thuốc đang sôi ùng ục giữa phòng, linh thảo trong thùng xoay tròn tứ phía, hơi nước trắng nóng bỏng tỏa ra liên tục, hắn đột nhiên nghĩ muốn ăn lẩu vô cùng.


Thanh Nhai đứng kế bên bảo: "Mau bước vào đi."


Bạch Hi Vũ trợn tròn mắt không thể tin nổi, nhìn bộ dạng của hắn, Thanh Nhai đành phải giải thích: "Nhanh bước vào đi, vi sư giúp ngươi chữa trị nội đan."


Bạch Hi Vũ run run lùi về sau hai bước, cẩn thận hỏi: "Sư...sư phụ, đệ tử mà trèo thẳng vào trong sẽ có án mạng xảy ra đó."


Thanh Nhai nở nụ cười, kéo Bạch Hi Vũ qua, "Nước không nóng, không chết người đâu."


Bạch Hi Vũ mới không tin, hắn vươn một ngón tay chọc thử vào thùng, vừa chạm tới mặt nước liền lập tức rụt tay về, một lát sau mới cảm thấy thật sự không nóng. Thanh Nhai đứng bên cạnh ôn hòa nói: "Được rồi, mau vào đi, nhanh lên."


Bạch Hi Vũ nghiêng đầu hỏi: "Sư phụ, người không ra ngoài sao?"


Dáng dấp sợ trước sợ sau, qua sông đoạn cầu này của hắn có chút khả ái, Thanh Nhai đưa tay vỗ đầu hắn một cái, nghiêm túc bảo: "Vi sư lát nữa còn phải thi triển linh lực bảo vệ con."


Do ngày thường hình tượng của y quá tốt, Bạch Hi Vũ hoàn toàn không nghĩ đến mấy việc xấu xa đầu óc đen tối được, không hề càm ràm trong nháy mắt đã tự lột mình sạch sẽ vô cùng.


Thanh Nhai đứng đằng sau hắn, vóc dáng thiếu niên cao to thon gầy trắng nõn, hoàn toàn yên tâm để lộ cả người trước mặt y. Thiếu niên không biết rằng, món ngon trước mặt, vị sư phụ mà y tôn kính trong đầu đang diễn ra mấy cảnh đỏ mặt cấm trẻ em xem, lòng càng thêm rục rịch.


Thanh Nhai nhanh chóng cúi đầu xuống.


Bạch Hi Vũ đứng trên băng ghế, giơ chân bước vào dục dũng, độ ấm của nước vừa phải, cả người hắn cảm thấy vô cùng thư hoãn dễ chịu, quả thực thoải mái chỉ muốn thở dài một hơi.


Nhìn hắn hoàn toàn bước vào trong bồn, Thanh Nhai lập tức ngồi xuống, phóng linh lực ra bao trọn cả dục dũng suốt một ngày một đêm.


Đợi y mở mắt ra đã là chạng vạng tối hôm sau, bên ngoài nắng chiều le lói, mà Bạch Hi Vũ vẫn còn mê man ngủ.


Y đứng lên đem Bạch Hi Vũ trần truồng ôm lấy, thả nhẹ lên giường rồi dùng khăn lau khô, cuối cùng lấy chăn đắp kín người hắn rồi ngồi xuống, kiểm tra đan điền của hắn, lại phát hiện nội đan của hắn vẫn không có tí tiến triển nào.


Bạch Hi Vũ vừa mở mắt liền thấy Thanh Nhai đang nhíu chặt đôi mày, thấp giọng hỏi: "Sư phụ, người làm sao vậy?"


"Vì sao... không có tác dụng... Nguyên Khê???" Thanh Nhai nắm tay Bạch Hi Vũ, vẻ mặt tràn đầy đau đớn.


Bạch Hi Vũ rất muốn nói với y rằng, cho dù làm sao cũng sẽ không hề có tác dụng. Hơn nữa theo đúng kịch bản, chỉ sợ rằng hắn lại sắp phải rời đi lần nữa, chi bằng không nói gì, để Thanh Nhai ôm chút hi vọng nhỏ nhoi này mà không phải đau đớn tiếp nhận sự thật.


Không biết là có vấn đề gì, nhưng mà nam chính trong mấy thế giới gần đây đều có cảm tình hết sức mãnh liệt đối với hắn, kết cục tình cảm lại sâu đậm thật sự.


Bất quá hắn vẫn luôn tỉnh táo, biết rõ thứ hắn thực sự muốn là gì.


Còn Thanh Nhai.... Hắn hy vọng, y đối với hắn mãi mãi chỉ có thể là tình thầy trò.


Bạch Hi Vũ an ủi Thanh Nhai, nói: "Có lẽ vài ngày sau sẽ có tác dụng ha?"


Thanh Nhai không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn, một lúc sau y mới mở miệng: "Nếu thật sự không có tác dụng, vi sư sẽ đem nội đan của mình chia cho con một nửa."


Bạch Hi Vũ sửng sốt, vội ngăn cản: "Sư phụ không thể làm vậy, sách ghi chép chưa chắc đã đúng, hơn nữa con lại là âm dương...."


Không chờ hắn nói xong, Thanh Nhai liền đứng dậy, đắp kín mền cho hắn rồi cúi đầu nhìn hắn: "Để sau rồi nói, lát nữa con muốn ăn cái gì?"


—————————-


Quyết Dương phong, trong phòng nghị sự.


Thanh Liên vẻ mặt âm trầm, nhìn Trăn Linh đang quỳ dưới điện, lớn tiếng hỏi: "Trăn Linh, trưa ngày hai mươi tám tháng mười, ngươi ở đâu, làm gì?"


Diệp Trăn Linh ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt tỏ vẻ ngây thơ vô tội, cao giọng trả lời: "Đệ tử ngày đó luôn ở trong phòng, không hề bước ra khỏi cửa."


"Còn dám nói láo?" Thanh Liên giơ tay vỗ lên bàn, lực lớn tới nỗi cái bàn rung lên bần bật. Hắn thất vọng cực kì, không nghĩ tới đồ đệ hắn đích thân dạy dỗ nhiều năm lại biến thành dạng người thế này, hắn lắc đầu, "Trăn Linh, ngươi khiến vi sư thật quá thất vọng."


"Đồ nhi không hiểu ý vi sư", Diệp Trăn Linh gân cổ cãi, nhất quyết không thừa nhận.


Thanh Liên hỏi: "Là Nguyên Hành, ngươi dám khẳng định ngày đó không hề giở thủ đoạn với thức ăn dành cho Nguyên Hoành sao?"


"Chuyện đồ nhi không làm, tại sao đồ nhi phải nhận?"


"Vậy ngươi nói vi sư nghe, đây là cái gì?" Thanh Liên cầm một cái mặt nạ da người ném xuống.


Diệp Trăn Linh nhìn tấm mặt nạ, đây là thứ nàng đã sử dụng ở Tư Quá nhai, không ngờ lại lọt vào tay sư phụ, chỉ trách bản thân không đủ tỉ mỉ xóa sạch dấu vết.


Thấy nàng không lên tiếng, Thanh Liên đứng lên, "Ta phát hiện thứ này ở vách núi sau lưng Tư Quá nhai, mặt trên chỉ có một mình khí tức của ngươi, Nguyên Cơ cũng chứng minh ngày ấy chỉ có ngươi mượn hắn tấm mặt nạ này. Trăn Linh, ngươi còn muốn lừa dối vi sư đến lúc nào đây?"


Thanh Liên đến trước mặt Trăn Linh, tiếp tục nói: "Vi sư biết ngươi còn lưu luyến Nguyên Khê, nhưng Nguyên Hành là đồ đệ thân truyền của sư thúc ngươi, chưa tới lượt ngươi xen vào."


Y vừa dứt lời, Trăn Linh đã nhanh chóng ngẩng đầu dậy, cả khuôn mặt đều ác độc đến vặn vẹo cả đi, nàng hung độc cười: "Hoa Tử Nhiễm là đồ đáng chết."


Thanh Liên quát to: "Nguyên Kính, nàng là sư muội của ngươi đó."


Nguyên Kính.... sư phụ đã bao lâu không gọi nàng bằng cái tên này, khi đó người nói Trăn Linh nghe thật êm tai, cho dù sau này người vì luật lệ của Tử Tiêu tông môn mà lấy lên khác cho nàng, các sư bá sư thúc vẫn gọi nàng bằng tên Trăn Linh.


Nàng suýt nữa quên mất bản thân còn một cái tên, là Nguyên Kính, nhưng bây giờ sư phụ lại.... tầm mắt nàng che phủ đầy lệ, lắc đầu kêu lên đầy thê lương: "Sư phụ, người không hiểu.... người không bao giờ hiểu..."


Thanh Liên có chút không đành lòng, nhưng vẫn trầm giọng hỏi: "Ta không hiểu cái gì, Trăn Linh, ngươi nói cho ta nghe, vi sư không hiểu điều gì?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi