ĐƯA CƠ TRƯỞNG VỀ LÀM VỊ HÔN THÊ



Lục Kiều Hân nghe nghe thấy vậy không muốn anh làm cam liền lấy tay đẩy anh nhưng vì lực cô không bằng lực anh nên anh vẫn đứng y nguyên ban đầu.

- "Dương Tư Thần, đủ rồi đấy tôi không đùa với anh đâu"
- "Tôi nói thật"
Hai người đang đứng vòng vo nói chuyện thì đột nhiên mợ của Lục Kiều Hân đã nhanh chóng bước ra đứng đường sau, vốn tưởng khách nhà nên định ra ra giúp Lục Kiều Hân đón mời vào nhà để họ không cảm thấy khó xử ai ngờ lại không quen biết.

- "Hân Hân, con quen cậu ta sao?"
Chưa để Lục Kiều Hân lạnh lùng từ chối thì Dương Tư Thần nhanh chóng đã mỉm cười nhìn về phía mợ của cô nói, lại còn thể hiện vẻ lịch lãm lấp lánh xung quanh.

- "Chào mợ, con là..."
Không để Dương Tư Thần nói tiếp thì Lục Kiều Hân liền bịt miệng anh lại.

Cô quay về phía mợ mình đang đứng.

- "Mợ! Đây là bạn con, chắc hồi nãy cũng về quê đi ngang qua đây chào hỏi con thôi"
Mợ Lục Kiều Hân vẻ mặt quý khách liền nhìn Dương Tư Thần nói "Ồ, hoá ra là bạn của Hân Hân, thôi con mau vào nhà chơi với bạn.

Hân Hân, mau mời bạn vào nhà đi con"

Nhanh chóng Lục Kiều Hân từ chối "Con, con nghĩ là không cần đâu, bạn ấy còn có nhiều việc lắm"
Chưa dứt lời thì Dương Tư Thần đã đi tọt vào trong, để lại khuôn mặt hằm hằm tức giận của cô phía ngoài.

Tài nghệ ăn nói và phong cách đẹp trai hào nhoáng bên ngoài chưa gì đã làm cho mợ cô quý mến.

- "Vậy con không khách sáo"
- "Con cứ tự nhiên nhé, bạn của con bé thì cũng như con cháu trong nhà"
Dương Tư Thần đi thẳng vào bên trong nhà khiến cho mọi người đang ngồi ăn cũng phải khựng lại mà nhìn.

Mợ của cô đi phía sau cười nói vui vẻ.

- "Chàng trai này là bạn của Hân Hân nhà chúng ta"
Lục phu nhân nhìn thấy thì cũng bất ngờ, từ trước đến nay bà không nghe cô nhắc đến có bạn trai bao giờ.

- "Thật sao? Con bé có bạn trai hồi nào mà tôi mẹ nó còn không biết vậy chứ!"
Đi phía ngoài vào trong Lục Kiều Hân nghe thấy liền nói "Anh ta không phải bạn trai của con"
Mợ cô lên tiếng "Con bé này, bạn là con trai không phải bạn trai thì là gì!"
"...."
Cả nhà cô không ai rời mắt khỏi Dương Tư Thần, anh thân hình cao lớn, khuôn mặt đẹp từng góc cạnh.

Kim Sam Sam đứng lên đi lại phía của Dương Tư Thần.

- "Anh là bạn trai của chị em thật sao?"
Hỏi là hỏi vậy chứ thật ra từ nãy đến giờ con bé cũng bị vẻ đẹp của anh hút hồn.

Dương Tư Thần cười nói thú nhận ngay khiến cho Lục Kiều Hân đang đứng sau không còn lời nào mà giải thích.

Mọi người nồng nhiệt đón tiếp Dương Tư Thần còn mời anh ngồi lại ghế ăn cơm cùng với gia đình.

Mọi người hỏi rất nhiều như thân thế tên tuổi của anh.

Sau khi biết được ai cũng chố mắt lên mà nhìn.


Cậu Lục Kiều Hân ngồi bên cạnh anh vui vẻ hỏi tiếp.

- "Vậy hai đứa quen biết nhau khi nào?"
Không ngần ngại anh liền trả lời "Trong một vụ tai nạn máy bay, Lục Kiều Hân bị thương trong rừng nên con đã cứu"
Ai nấy ngồi đây cũng đều bất ngờ, cậu của Lục Kiều Hân vội quay lại nhìn Lục lão gia và Lục phu nhân nói.

- "Có chuyện này nữa sao? anh chị sao lại không nói cho em biết chứ?"
Hai người bây giờ cũng mới biết được người cứu con gái mình là con trai của thống đốc Dương Tiêu Hồng nổi tiếng.

Lục phu nhân cười nói.

- " Lúc đấy sợ cậu mợ lo nên là...!Cậu xem! bây giờ con bé cũng còn ở đây, cậu yên tâm, con bé không có mệnh hệ gì đâu"
Không nói gì cậu Lục Kiều Hân quay sang Dương Tư Thần "Cám ơn con đã cứu con bé"
Ba mẹ Lục Kiều Hân cũng nói thêm "Dương Tư Thần cám ơn con nhé"
Dương Tư Thần vui vẻ nhận lời, người nhà cô ai cũng đều hiếu khách đã thế anh lại là người mang ơn đối với nhà cô thì càng trân trọng hơn.

Từ khi Dương Tư Thần bước vào thì ai ai cũng chú ý đến một tâm điểm đó là anh, khiến cho Lục Kiều Hân cô ngồi như người vô hình.

Cô liếc anh một cái nhưng cũng cùng lúc hai ánh mắt chạm nhau.

Lục Kiều Hân quay đi chỗ khác khiến anh thấy rõ sự bối rối trong cô.

Cậu của Lục tiểu Hân đột nhiên quay sang anh, ghé sát vào tai nói thì thầm.


- "Dương Tư Thần, cậu ưng con lắm đấy.

Con xem ý của con bé thế nào"
- "Cậu không cần lo, em ấy không thoát khỏi lưới tình của con được đâu"
- "Haha, tốt lắm"
Mợ của cô ngồi thấy liền nói "Hai người nói gì với nhau mà cười tươi thế"
- "Chuyện đàn ông thôi, cả nhà mau ăn đi"
Dương Tư Thần nhìn về phía Lục Kiều Hân đang nhìn mình khó hiểu rồi lại nháy mắt một cái khiến cho cô phải phải chết đứng tại chỗ.

Anh nhếch méo cười.

Một hành động nhỏ bất giác lọt vào mắt của cô bé Sam Sam đang ngồi cạnh cô, Sam Sam nhìn lại cô.

Lục Kiều Hân thốt ra "Đồ thần kinh"
- "Anh ấy thần kinh thật sao?"
Lục Kiều Hân quay lại nói "Là một đại thần kinh".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi