ĐỨA CON CỦA YÊU QUÁI

Đảo mắt đã tới cuối học kỳ, ngoài dự đoán của mọi người là Hạ Mạc luôn không được xem là học sinh xuất sắc lại thi được hai trăm điểm. Dù đề thi không tính là khó, số người thi được hai trăm điểm trong lớp khá nhiều, nhưng bà Mạc vẫn mừng không khép nổi miệng. Vì để thưởng cho Hạ Mạc, bà hào phóng mua hẳn vài bộ đồ mới cho cậu, lại thay đổi cách chế biến, nấu ít món ngon, còn dẫn cậu ra tiệm ăn, nhưng Hạ Mạc vẫn giữ khuôn mặt ủ rũ như cũ, miệng nhỏ dẩu lên như bị người khác nợ tám trăm ngàn vậy.

“Sao vẫn còn giận vậy?” Bà Mạc cũng bó tay, đành phải ngồi xuống dỗ con.

Hạ Mạc ngúng nguẩy xoay người đi, chĩa mông vào bà: “Mẹ nói chuyện cũng không được đâu, đừng nói chuyện với con.”

Thì ra trước đó Hạ Mạc cứ đòi đến thành phố B tìm Thẩm Nặc, thành phố B xa như vậy, đến bà Mạc cũng chưa từng đi, sao có thể đồng ý với cậu. Vì để thuyết phục bà Mạc, Hạ Mạc đã kể hết tất cả mọi chuyện trước kia lừa bà, bao gồm cả đóa hoa kỳ lạ, thiên kiếp, truyền thừa trong tộc, Mộng Hồn Châu v…v… Dù sao Hạ Mạc cũng chỉ là đứa trẻ, có rất nhiều chuyện không nghĩ được xa như bà Mạc. Mấy năm nay thỉnh thoảng bà Mạc cũng suy đoán thân thế của Hạ Mạc, nhưng mãi tới khi Hạ Mạc kể hết ra, bà mới phát hiện chỉ sợ suy đoán của bà không bắt kịp nổi chân tướng.

Vì thế bà Mạc đã quay về thôn họ Hạ tìm Hoàng Đại Tiên, dù Hoàng Đại Tiên sống chết không chịu nói ra thân thế của Hạ Mạc, nhưng từ thái độ tránh né của nó, bà Mạc không khó để đoán ra thân thế của Hạ Mạc không bình thường, rất có thể cậu không chỉ đơn giản là hậu duệ Mộng Mô như đã nói, hơn nữa dường như cậu còn vướng vào một mối nguy hiểm nào đó.

“…Những thứ khác bà không cần biết, điều duy nhất tôi có thể nói cho bà lúc này là Hạ Mạc cách người trong giới huyền môn và Thẩm Nặc càng xa, nó sẽ càng an toàn, chỉ cần chờ Hạ Mạc lớn lên…” Sau khi lớn lên sẽ như thế nào, Hoàng Đại Tiên không nói, dù bà Mạc gặng hỏi như thế nào, nó cũng không chịu nói thêm.

Hạ Mạc chỉ là học sinh tiểu học, huyền môn đã sớm xuống dốc, bây giờ mấy đại sư bán tiên gì đó trên thị trường đều là lừa đảo, muốn để Hạ Mạc rời xa bọn họ cũng không khó. 

Nhưng chuyện Thẩm Nặc lại không dễ, Hạ Mạc không ngừng làm loạn, bà Mạc bị cậu phá đến mức bó tay, hơn nữa Hạ Mạc là thằng nhóc ngốc nghếch to gan chuyện gì cũng dám làm, bà lo sẽ có ngày cậu trộm chạy đi tìm Thẩm Nặc, lỡ người khác không tìm được sẽ đánh mất cậu, cuối cùng rơi vào đường cùng, đành phải hứa với Hạ Mạc chờ cậu thi cuối kỳ xong, nếu thi được hai trăm điểm sẽ dẫn cậu đi thành phố B tìm Thẩm Nặc.

Sau khi được hứa hẹn, quả nhiên Hạ Mạc không làm loạn nữa, công việc bận rộn khiến bà Mạc sớm đã quên sạch lời hứa của mình, nhưng Hạ Mạc vẫn còn nhớ. Vừa gửi bảng điểm, Hạ Mạc đã đòi đến thành phố B tìm Thẩm Nặc, bà Mạc lập tức từ chối ngay khiến Hạ Mạc tức giận không thôi, đã mấy ngày rồi vẫn không vui nổi.

“Không nói thì thôi, mẹ vừa mua vé tàu hôm sau đi thành phố B, nếu con không đi thì…”

“Con đi, con đi!” Hạ Mạc nhảy cẫng lên, khuôn mặt không còn đen như đít nồi nữa, sau đó lại bất mãn: “Sao mẹ không nói cho con sớm, hại con tức mấy hôm liền, ăn cũng không vui nổi. Hôm sau đi rồi, con phải mang ít đồ ngon đến cho Thẩm Nặc, không biết bây giờ anh ấy sao rồi.”

Hạ Mạc vui vẻ không thôi, hiếm khi hào phóng vét sạch số tiền quý báu bỏ heo, chẳng qua bình thường cậu thích ăn vặt, tiêu không ít tiền, cho nên quỹ tích góp không nhiều lắm, cuối cùng không thể không lấy một ít tiền tiêu vặt học kỳ sau bà Mạc để dành, lúc này mới gom đủ để mua mấy món quà cậu thấy khá ổn, nhét vào vali, định đến lúc đó đưa cho Thẩm Nặc.

Lớn tới ngần này rồi mà nơi xa nhất Hạ Mạc từng đi cũng chỉ là lên tỉnh, đây là lần đầu tiên cậu đi xa nhà đúng nghĩa. Đây cũng là lần đầu cậu đi tàu hỏa, vừa lúc gặp dịp cao điểm tải khách trong dịp xuân về, hai mẹ con chen chúc mãi mới vất vả lên được tàu tìm thấy chỗ ngồi, mệt đến mức nằm liệt ra không muốn nhúc nhích. Trước kia bà Mạc cũng chưa từng ngồi tàu, khi bà đi mua vé, nhân viên bán vé chưa kịp để bà nói thì đã bán cho hai vé ghế cứng.

Từ tỉnh bọn họ đi tàu hỏa đến thành phố B mất mấy chục tiếng, dù sao bà Mạc cũng là người đã quá tuổi năm mươi, vừa phải ôm đồm hành lý vừa phải canh con trai, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ, sau mấy tiếng ngồi tàu, hai cái đùi đều sưng lên, nằm liệt tại chỗ không muốn cử động.

“Mẹ, con xin lỗi.” Cuối cùng Hạ Mạc cũng nhận ra mình đúng là tùy hứng.

“Không sao, mẹ cũng chưa từng đi tới nơi xa như vậy, coi như là du lịch đi.” Bà Mạc xoa đầu con trai: “Có đói không? Muốn ăn gì chưa?”

Đây là lần đầu bà Mạc ngồi tàu, bà không biết tình hình trên xe, cho nên hỏi thăm người xung quanh một chút, nghe nói đồ trên tàu vừa đắt vừa dở, cho nên đã mua rất nhiều mì ăn liền mang theo. Lúc ấy trong mắt rất nhiều người, đặc biệt là ở nơi nhỏ như huyện Q, mì ăn liền là món ngon đắt đỏ. Có nhiều lúc khi mọi người ngồi tàu đều ăn mấy món lương khô như màn thầu hay bánh trứng.

Bà Mạc không nỡ để con gặm màn thầu, cho nên đã mua không ít mì mang theo, vị nào cũng có.

Trưa nay ở ga tàu Hạ Mạc chỉ ăn có ít mì, bụng đã sớm đói meo.

“Con muốn ăn vị bò kho, phải ăn hai gói, cho thêm xúc xích nữa!” Hạ Mạc nói.

Bình thường cậu ăn khá nhiều mì, lúc nào cũng bày ra đủ đường, nếu là ở nhà, chỉ sợ có xúc xích thôi chưa đủ, thể nào cũng phải cho thêm hai quả trứng gà, nếu trong nhà còn thịt kho thừa, cậu cũng muốn bỏ thêm vào. Mà bà Mạc không cấm con ăn, còn cho cậu thêm ít rau hành, lúc nào cũng phải nhìn cậu ăn bằng hết mới thôi.

Bà Mạc lấy một cái hộp cơm sắt ra khỏi túi và hai gói mì, cùng Hạ Mạc nhanh tay xé gói, bỏ mì và gia vị vào trộn, cuối cùng Hạ Mạc còn bỏ hai chiếc xúc xích vào làm đầy hộp, trông khá phong phú.

“Mẹ, mẹ ngồi đây đi, để con đi ngâm mì cho, con biết nước sôi ở đâu.” Không đợi bà Mạc nói gì, Hạ Mạc lập tức bưng hộp cơm chạy ra ngoài.

Chỉ trong chốc lát, Hạ Mạc đã bưng hộp cơm đựng đầy nước sôi quay về, vài phút sau, cậu mở hộp cơm ra, mùi thơm nồng lan tỏa, người trong nửa khoang xe đều ngửi thấy mùi này. Hạ Mạc còn chưa ăn được mấy miếng, trong toa đã có tiếng trẻ con khóc ầm lên, lúc này nhân viên cũng đẩy xe ăn tới bán bữa tối, không lâu sau, trong xe lập tức ngập tràn mùi đồ ăn.

Hạ Mạc ngồi ăn ngon lành, đột nhiên nghe thấy dưới ghế có tiếng sột soạt vọng lên, cậu cúi đầu nhìn, chỉ thấy một con chuột bạch cực kỳ béo. Trên người chuột bạch ướt dầm, bụng tròn phình lên, trừ đầu vẫn còn nhìn ra màu lông trắng, toàn thân đều bị vết máu bết dính phủ lấy, đuôi đã bị chặt đứt. Dường như nó đang trốn tránh gì đó, đôi mắt đen lớn bằng hạt đậu hoảng hốt nhìn ra xung quanh, cơ thể mập mạp run bần bật như đang cực kỳ sợ hãi.

Lúc này có một người đàn ông trung niên mặc đồ bình thường đi tới, trong tay gã cầm một cái đĩa tròn bằng đồng, hơi giống la bàn tổ truyền nhà bà Mạc lại vừa không giống, kiểu dáng của nó đơn giản hơn nhiều. Kim đồng hồ trên đĩa hơi đong đưa, chợt chỉ thẳng vào hướng Hạ Mạc, gã đàn ông mắt sáng lên, nhanh chóng bước tới.

Thấy thế, con chuột trốn dưới chỗ ngồi Hạ Mạc lộ ra vẻ tuyệt vọng, cất bước bỏ chạy, nhanh như chớp đã chạy ra khỏi toa xe. Chiếc đĩa không hề phản ứng, kim đồng hồ vẫn chỉ thẳng vào Hạ Mạc.

Gã đàn ông cố gắng hít vài hơi, nhưng không ngửi thấy thứ mùi gã muốn trong không khí.

Hạ Mạc ngẩng đầu, chủ động nở nụ cười ngây thơ: “Chú ơi, chú đang tìm gì vậy ạ?”

Gã đàn ông không nghi ngờ cậu, thuận miệng nói: “Chú đang tìm một con chuột hư hỏng, cậu nhóc có thấy không?”

Hạ Mạc như nghe thấy chuyện gì đáng sợ lắm, sợ tới mức trắng cả mặt, quay đầu trốn vào ngực bà Mạc: “Mẹ, mẹ, trên tàu có chuột, con không đi tàu nữa đâu, con muốn về cơ, hức hức hức…”

Hạ Mạc mà sợ chuột? Nực cười.

Bà Mạc ngầm hiểu ý, khuôn mặt phình lên, bày ra dáng vẻ ngang ngược vô lý: “Cái tên này bệnh à? Mắc gì đang yên đang lành đi dọa con bà? Ông không biết con tôi sợ nhất là chuột à?”

“Xin lỗi, xin lỗi…” Gã đàn ông không muốn gây thêm rắc rối, liên tục xin lỗi, nhanh chân rời đi. Gã vừa ra khỏi thùng xe, chiếc kim vừa rồi giữ nguyên lại lần nữa chuyển động, chỉ vào hướng con chuột vừa chạy.

Chờ đến lúc gã đàn ông đi xa, Hạ Mạc mới dần nín khóc ngoan ngoãn ăn hết số mì còn thừa dưới sự dỗ dành của bà Mạc, bà Mạc lấy cớ đi rửa bát, dẫn Hạ Mạc vào nhà vệ sinh khóa trái cửa, nhỏ giọng hỏi Hạ Mạc: “Vừa rồi là sao?”

Hạ Mạc dùng giọng còn nhỏ hơn nói với bà: “Vừa rồi con đã thấy con chuột tên kia nói, hơi thở trên người nó khá giống với Đại Hắc, rất có thể là tiểu yêu. Gã đàn ông kia… Hừm, con có cảm giác gã không tốt lắm, không phải người tốt.” Cho nên cậu cố ý tiếp cận gã, sau đó giả khóc câu chút thời gian, xem như tiện tay giúp con tiểu yêu chuột kia.

Bà Mạc nói: “Bên ngoài không thể sánh bằng được ở nhà, bớt gây phiền toái cho mẹ, đừng quên lần này chúng ta ra ngoài là để tìm Thẩm Nặc.”

Hạ Mạc ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng lại nghĩ vì sao gã đàn ông kia muốn bắt con chuột đấy nhỉ? Hơi thở của chuột hơi kỳ lạ, vừa giống yêu vừa không giống, chẳng lẽ là giống loài mới? Chờ quay về hỏi Hoàng Đại Tiên xem thử.

Nghĩ xong, Hạ Mạc ngáp một cái, vứt chút chuyện nhỏ này ra sau đầu.

Hôm nay vội vàng chạy tới cho kịp chuyến tàu, buổi sáng uể oải, giấc ngủ trưa buổi chiều kéo đến, giờ phút này Hạ Mạc chỉ thấy mí mắt như bị rót chì, nặng đến mức không mở nổi. Chờ bà Mạc rửa sạch hộp cơm quay về chỗ ngồi, Hạ Mạc ngồi cuộn trên ghế, đầu gối lên đùi bà Mạc, chỉ lát sau đã ngủ say.

Bóng đêm dần hạ xuống, đèn trong xe cũng tắt, toa xe ồn ã cả ngày từ từ yên tĩnh lại, phát ra từng đợt ngáy.

Hạ Mạc mơ màng cọ lên đùi bà Mạc, đổi sang một vị trí thoải mái khác, khóe miệng dần nhếch lên.

Giờ ăn khuya, không, thời gian ăn tiệc tới rồi.

Trong không khí nổi lên mùi hoa như có như không, người vốn ngủ trên tàu nay ngủ còn say hơn, những người chưa ngủ cũng đi vào mộng đẹp không biết từ bao giờ.

Hạ Mạc khống chế năng lực của mình, cẩn thận đi qua từng giấc mơ, lớn như vậy nhưng đây là lần đầu cậu ngủ gần với nhiều người tới thế, giấc mơ nhiều không kể xiết, không ăn no thì quá tiếc.

Tuy mì ăn liền cũng ngon nhưng quá ít, cậu vốn ăn không no.

Dựa theo thuật pháp tổ truyền, cảnh trong mơ đều là thức ăn của bọn họ, chỉ cần năng lực mạnh, bọn họ có thể ăn luôn cả kẻ canh gác giấc mơ. Nhưng Hạ Mạc còn nhỏ, năng lực cũng chưa lớn đến mức tối đa của truyền thừa, hơn nữa cậu đã quen với lối sống loài người, không thể ăn hết mớ hỗn độn trong giấc mơ được, so với những thứ đó, cậu thích ăn đồ ăn của chủ giấc mơ hơn.

Cũng không biết nên nói cậu may mắn hay nơi này gần toa ăn nhất, cho nên không ít người đều mơ đang ăn gì đó, có lẽ do chiều nay tô mì của cậu thơm quá, cho nên những người này đều mơ đang ăn mì.

Sao cứ phải thế nhỉ?

Thịt kho tàu, gà hầm cay, bò kho, cá hầm dưa chua… Nhiều đồ ngon như vậy, sao cứ phải ăn mì làm gì?

Không được, cậu phải tìm giấc mơ khác xem sao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi