ĐỨA CON CỦA YÊU QUÁI

Sau một phen cò kè mặc cả, cuối cùng tiền thuê được quyết định mười lăm ngàn một tháng, trả tiền theo năm, ngoài ra còn phải trả trước hai tháng tiền thuê làm cọc, nếu trả phòng trước thời hạn sẽ xem như mất cả tiền cọc lẫn tiền thuê.

Dường như Tiểu Mạnh rất sợ mối làm ăn này thất bại, dùng hết đủ thủ đoạn nài nỉ mãi, thấy Vương Quân dao động đã ngay lập tức cho ký hợp đồng thuê nhà với Vương Quân. Phòng này là anh ta thuê với Hạ Mạc, anh ta đã cố ý gọi điện nói với Hạ Mạc về tình hình căn phòng, sau khi nghe xong, Hạ Mạc cảm thấy không tệ lắm, chỉ là nộp tiền thuê luôn một năm còn phải giao thêm hai tháng cọc thì hơi nhiều.

Nhưng điều kiện phòng ốc rất tốt, còn cho phép nuôi thú cưng, mấu chốt là cách trường cũng gần, nếu bỏ lỡ mất, muốn tìm một căn phòng ngang giá có điều kiện như vậy là chuyện không thể. Cho dù nhà ma có quỷ thật cậu cũng không sợ, cậu còn đang định bắt một con về để thử đây. Cho nên Hạ Mạc dứt khoát chuyển tiền thuê cho Vương Quân.

Vương Quân xử lý tất cả thủ tục rồi giao tiền xong mới biết người cho bọn cậu thuê nhà không phải chủ phòng mà chỉ là cò nhà. Vị cò nhà này vốn không xấu, lúc cô thu tiền có hơi áy náy, ấp úng nhắc nhở Vương Quân, bảo anh ta nhớ cẩn thận. Nhìn biểu cảm của cô hơi sợ hãi, có lẽ từng gặp phải chuyện rất đáng sợ.

Vương Quân biết điều tự thể hiện, tỏ ra ta đây đàn ông nhiều dương khí, dù có gì dơ bẩn cũng không sợ.

Cò nhà muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì nữa, chỉ giao chìa khóa và thẻ vào cổng cho Vương Quân.

Sau khi lấy được chìa khóa, Vương Quân chạy về khách sạn trước. Hạ Mạc ở khách sạn đã dọn dẹp sạch sẽ mấy chiếc vali, mấy hôm trước công ty vận chuyển đã đưa hết hành lý của cậu tới, mười mấy vali đồ hơi nhiều, Hạ Mạc đành phải gọi cho công ty chuyển nhà. Khi Vương Quân về, xe của công ty vận chuyển cũng tới, mấy người cùng nhau khệ nệ dọn sạch đồ mang xuống lầu.

Lúc này trời đã chạng vạng.

Ngày chuyển hoàng hôn là lúc gặp ma quỷ.

Bọn họ vừa ra khỏi khách sạn, trời chợt đổ cơn mưa nhỏ tí tách, sắc trời đột nhiên tối sầm đi. Đúng lúc này, từng chiếc đèn đường sáng lên, giữa ranh giới sáng tối đan xen, trong đám đông ầm ĩ nhốn nháo bỗng có thêm mấy cái bóng mờ, bọn họ ngơ ngẩn đứng đầu đường, để từng chiếc xe và người qua đường cứ đâm thẳng qua người họ. Cũng có một vài cái bóng như tỉnh táo lại, nhẹ nhàng lướt về nơi trong trí nhớ. Nhưng dường như có rất nhiều cái bóng cảm ứng được năng lượng triệu hoán nào đó, tụ tập đi về một phía, chỉ trong giây lát, quỷ hồn trên đường đã ít hơn phân nửa.

Vương Quân chưa bao giờ gặp phải cảnh lạ như thế, trong lòng không khỏi hoảng sợ, lắp bắp nói: “Hạ… Hạ Mạc, chuyện… chuyện gì thế này?” Sao trên đường đột nhiên xuất hiện nhiều quỷ hồn như vậy?

Hạ Mạc bình thản nói: “Tới lễ Vu Lan rồi.” Dù sao thành phố B cũng là thành phố lớn, quỷ hồn cũng nhiều hơn ở quê.

“Lễ Vu Lan là lễ gì?” Vương Quân không kịp phản ứng, thầm nghĩ hình như nhà nước không quy định ngày nghỉ lễ này nhỉ?

“Giữa tháng bảy, lễ của quỷ.”

Truyền thuyết nói ngày 15 tháng 7 âm lịch là lúc quỷ môn Phong Đô mở ra, tất cả quỷ hồn đều có thể quay về trần gian vào ngày này, vì vậy cứ đến lễ Vu Lan hàng năm, các Phật gia, Đạo gia đều cử hành pháp sự long trọng trước và sau dịp lễ để siêu độ vong hồn. Nơi những vong hồn vừa rồi chạy đến chính là nơi tổ chức pháp sự.

Trên thực tế, quỷ môn quan của âm phủ thì không chắc, nhưng lễ Vu Lan quả thật là ngày âm khí thịnh nhất trong năm, vô số vong linh không đi đầu thai đều sẽ tăng vọt năng lực vào ngày này. Một số vong hồn sẽ nương theo pháp sự hai bên Phật Đạo để vào luân hồi, nhưng cũng có một ít vong hồn chấp niệm sâu nặng sẽ không dễ dàng rời đi, ở lại chờ thời làm loạn, hoặc là tìm người thân hoặc là báo thù, hoặc là chết không cam tâm, muốn chiếm đoạt xác người sống để quay về nhân gian.

Cũng vì vậy nên cứ tới ngày này, một số người nhẹ vía sẽ rất dễ gặp ma, thậm chí là bám vào người, có vài người còn có thể nhìn thấy quỷ hồn chỉ bằng đôi mắt phàm của mình. Đủ loại chuyện như thế gây ra vô số việc.

Cho nên mỗi năm cứ đến lễ Vu Lan, Đặc Điều Xử đều sẽ rất bận. Đương nhiên lúc Đặc Điều Xử bận nhất không phải trong ngày lễ Vu Lan mà là sau dịp lễ.

Những năm qua bên tỉnh S, vừa đến lễ Vu Lan, Đặc Điều Xử đã giao các nhiệm vụ khẩn cấp cho mọi người, lễ Vu Lan qua được nửa tháng, trên diễn đàn giao nhiệm vụ đề kín các nhiệm vụ khác nhau. Không chỉ các nhân viên chính thức của Đặc Điều Xử đầu tắt mặt tối, dù là nhân viên ngoài biên chế không hay nhận nhiệm vụ, cứ hễ tới khoảng thời gian này, trừ khi đã xin nghỉ từ trước, bằng không đều sẽ đi làm việc. Trước đây nhiệm vụ bà Mạc nhận phần lớn đều là nhiệm vụ sau lễ Vu Lan, chẳng qua năm nay bà tuyên bố bế quan, đã xin nghỉ từ trước, không cần tham gia nữa.

Vương Quân vốn không phải người trong giới huyền môn, lại vừa mới gia nhập Đặc Điều Xử, anh ta vốn không biết chuyện trong đó, sau khi được Hạ Mạc giải thích sơ qua, anh ta mới bừng tỉnh: “Cho nên cậu tới thành phố B trước là vì lễ Vu Lan đúng không?”

Hạ Mạc gật đầu: “Xem như thế đi.”

Vương Quân nghi ngờ: “Xem như? Là sao?”

Hạ Mạc nói: “Sáng mai anh đến Đặc Điều Xử lấy giúp tôi một tờ giấy chứng nhận, không cần quan tâm nội dung ra sao, chỉ cần có thể miễn đi quân sự giúp tôi là được. Nếu bọn họ không chịu làm chứng nhận cho tôi, vậy anh xin nghỉ hộ tôi, bảo tôi phải đi quân sự, năm nay không tham gia vào nhiệm vụ lễ Vu Lan của Đặc Điều Xử.” Chuyện này vốn nên làm từ sớm, nhưng mấy hôm nay bận tìm phòng ở nên quên mất.

Vương Quân nghe xong, cuối cùng cũng hiểu mục đích của Hạ Mạc, rõ ràng là đang uy hiếp Đặc Điều Xử tìm cách miễn đi quân sự cho cậu, chỉ sợ cậu chạy tới thành phố B là vì tờ chứng nhận này. Đi quân sự có huấn luyện viên canh chừng nghiêm ngặt, trừ khi có lý do chính đáng, bằng không không được nghỉ ngơi ngày nào. Nhiệm vụ của Đặc Điều Xử thì khác, nhận một là nhận nhận hai cũng là nhận, chỉ cần nhận nhiệm vụ thì cấp trên sẽ không bắt bẻ được, dù sao Hạ Mạc cũng chỉ là nhân viên ngoài biên chế mà thôi. Với năng lực của Hạ Mạc, hoàn thành một vài nhiệm vụ vốn không tốn nhiều thời gian của cậu, huống gì còn có đám Đại Hắc Chuột Con giúp đỡ, à đúng rồi, còn có anh ta nữa, thậm chí Hạ Mạc không cần nhận nhiệm vụ là có thể được thảnh thơi nghỉ hơn nửa tháng.

Chỉ trong chớp mắt, Vương Quân đã cảm nhận được tâm trạng của bà Mạc: “Hạ Mạc.”

“Hửm?” Hạ Mạc ngơ ngẩn ứng tiếng.

“Sao cậu không lười chết luôn đi!” Có thể nghĩ ra được cách trốn huấn luyện quân sự như vậy, đúng là trâu bò.

Hạ Mạc bất mãn càu nhàu: “Sao anh giống mẹ tôi thế?”

Trong lúc cả hai nói chuyện, người của công ty chuyển nhà đã dọn hết vali của bọn họ lên xe. Hạ Mạc và Vương Quân thuê thêm một chiếc taxi, đưa Đại Hắc, Chuột Con và Khổng Tô tới phòng thuê mới. Đi tới tiểu khu, xe công ty chuyển nhà đi vào tầng đỗ xe, Hạ Mạc và Vương Quân thì xuống xe bên ngoài.

Vương Quân dùng thẻ quét mở cổng, dẫn Hạ Mạc đi vào tiểu khu. Lúc này trời vừa tối vừa đổ mưa, trong sân rất ít người, cả khoảng sân to như vậy trông rất âm u yên tĩnh.

“Sao, trông cũng được phết nhỉ?” Khi sắp đến bên dưới tòa chung cư, Vương Quân nhịn không được hỏi Hạ Mạc.

“Cũng tạm.” Hạ Mạc còn chưa dứt lời, một cái bóng đỏ từ trên trời rơi xuống, vừa vặn dừng trước mặt Vương Quân khoảng một mét.

Người phụ nữ mặc váy đỏ nằm ngửa trên đất, trên mặt cô vẫn còn nét hoảng sợ, vũng máu loãng dưới thân nhanh chóng tràn ra xung quanh. Vương Quân ngẩn ra một giây, sau đó bước nhanh về phía trước, anh ta đang định cúi xuống xem xét tình hình của người phụ nữ, lại bị Hạ Mạc giữ chặt cổ áo. Anh ta quen thói nhìn về phía Hạ Mạc, chỉ nghe cậu lạnh lùng nói: “Anh nhìn lại cho kỹ.”

Chờ đến lúc anh ta quay lại nhìn người phụ nữ trên mặt đất thì chỉ thấy cô dần trở nên trong suốt, chỉ một lát sau đã biến mất không còn tăm hơi. Vương Quân đứng đờ ra, nhưng không chờ anh ta hồi hồn lại, người phụ nữ đã lần nữa dừng trước mặt anh ta rồi nhanh chóng biến mất. Vương Quân không khỏi ngẩng đầu lên, chỉ thấy người phụ nữ rơi xuống từ tầng cao nhất, lần thứ hai ngã đúng vị trí vừa rồi.

Người phụ nữ cứ lặp đi lặp lại trạng thái lúc chết.

Hạ Mạc nhỏ giọng đọc vài câu chú ngữ, búng tay cái tách, người phụ nữ ngã vào vũng máu nghe thấy âm thanh này bỗng như được người nào đó đánh thức từ trong cái chết. Hồn thể rách nát trong suốt ngưng tụ lại, cô quay đầu qua ngơ ngác nhìn Hạ Mạc, đôi mắt trống rỗng mờ mịt.

Lúc này Hạ Mạc mới thấy rõ mặt người phụ nữ, khác với kiểu mặt rắn đang thịnh hành thời bấy giờ, người phụ nữ có một gương mặt trái xoan vô cùng xinh đẹp, mặt nhỏ, ngũ quan tinh xảo, đường nét như tranh, dù đôi mắt cô vô thần, cả người toàn máu vẫn khiến người ta phải bật thốt.

Không biết vì sao, Hạ Mạc càng nhìn càng thấy người phụ nữ này quen mắt.

“Anh xem có phải cô ấy là cái người diễn phim “Hiệp Đảm Cầm Tâm” không?” Dù Hạ Mạc có khả năng nhìn qua là nhớ thì cũng phải tốn chút sức mới nhớ ra bộ phim xem khi còn nhỏ.

“Mộ Dung Tuyết!” Bộ phim này năm đó rất nổi tiếng, Vương Quân cũng từng xem, khá có ấn tượng. Anh ta không nhớ nổi tên thật của người phụ nữ, chỉ nhớ tên nhân vật cô đóng.

Mộ Dung Tuyết trong “Hiệp Đảm Cầm Tâm” là thánh nữ Ma giáo, sinh tại Ma giáo lớn cũng từ Ma giáo, vừa ngây thơ vừa tàn nhẫn, thông minh ranh mãnh, thủ đoạn ác độc, hết lòng vì người yêu nhưng cuối cùng lại bị phản bội tới đau khổ, chết vì vạn tiễn xuyên tim. Đã qua mười mấy năm, hình ảnh Mộ Dung Tuyết chết đi vẫn được bình chọn là cảnh xuất sắc nhất trong phim võ hiệp. Về sau bộ phim này được làm lại, sửa tới sửa lui nhân vật, diễn viên đổi đi đổi lại vẫn không thể so sánh được với bản này.

Diễn viên đóng vai nam chính nữ chính của bộ phim này mượn nó làm ván cầu để lấn sân vào màn ảnh, một đường đi lên như diều gặp gió, chưa tới hai năm đã cùng cướp mất vòng nguyệt quế của ảnh đế và ảnh hậu. Nam đến nay vẫn hoạt động sôi nổi trong giới điện ảnh, còn thành một cổ đông trong công ty, nghiễm nhiên biến thành ông to. Nữ lại càng khó lường, sau khi giành được vòng nguyệt quế của ảnh hậu liền ẩn mình gả cho nhà giàu, từ đây sống cuộc sống của bà chủ danh gia, thỉnh thoảng xuất hiện cũng chỉ để giao tiếp với các nhân vật máu mặt trong giới làm ăn, hiển nhiên thân phận đã lên một đẳng cấp khác.

Không ít vai phụ trong bộ phim đến nay đều có sự nghiệp không tồi, tuy so ra thì kém vai nam nữ chính, nhưng cũng thường xuyên xuất hiện trên phim.

Duy chỉ có đôi nam nữ thứ.

Nói thật, thiết lập nhân vật của đôi nam nữ thứ còn tốt hơn cả hai nhân vật chính, sau khi phim được phát sóng, hai người bọn họ nổi bật vượt mặt nam nữ chính, có thể nói là cực kỳ hot. Chỉ tiếc lúc diễn viên đóng Mộ Dung Tuyết hot đến mức bốc cháy thì lại nhảy lầu tự sát, có người nói cô đau khổ vì tình, có người nói lúc cô đóng phim đã bị bệnh trầm cảm dằn vặt, lại có người tung tin vịt cô được bố đường bao nuôi, sợ bị vạch trần ra ánh sáng, cho nên chọn cách dứt khoát rời đi, đủ loại bàn tán xôn xao.

Nam thứ cũng xui xẻo, say rượu lái xe tông phải paparazzi bám đuôi chụp ảnh, đầu tiên là bị phạt giam hình sự, về sau được thả ra lại bị công ty cấm cửa, nghiệp diễn bị hủy hoại trong tích tắc, bây giờ đã mai danh ẩn tích trong giới nghệ sĩ, không rõ tung tích.

Năm đó khi Hạ Mạc xem bộ phim này rất thích Mộ Dung Tuyết, lúc Mộ Dung Tuyết chết cậu còn rơi vài giọt nước mắt cá sấu, còn bị Đại Hắc cười cháy mặt một phen. Hạ Mạc thích xem phim nhưng không biết thần tượng ngôi sao như thế nào, cậu nghe được tin diễn viên đóng Mộ Dung Tuyết chết sau khi cô nhảy lầu tự sát được một hai năm, nghe Trương Đằng cũng thích Mộ Dung Tuyết nói thì cậu mới biết.

Tất cả mọi người đều nói diễn viên đóng Mộ Dung Tuyết tự sát, nhưng nhìn cách cô rơi từ trên xuống thì rõ ràng là cô bị ai đó đẩy ngã chứ không giống tự sát.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi