ĐƯA EM ĐẾN HÒN ĐẢO CỦA ANH

[Căn nhà thơ ấu]

Chương 4: Kẻ bắt cóc

Ngoài căn nhà là con đường lát đá và đèn đường tỏa ra ánh sáng ấm áp, nhưng ánh đèn ấy không chiếu tới căn nhà kia. Sau khi vào nhà, hình như họ đã đi vào một chiều không gian hoàn toàn khác.

Vương Kết Hương sờ lần theo góc tường đi về phía trước, một lát sau cô đã tìm được công tắc bật đèn.

“Tách.”

Bóng đèn huỳnh quang trên trần nhà chớp chớp, tỏa sáng yếu xìu.

Đập vào mắt họ là một ngôi nhà dành cho ba người chỉ có một phòng, nhà dọn dẹp sạch sẽ, đồ dùng cũng được bày biện rất chỉn chu. Tấm rèm hoa nhí đẹp đẽ chia căn nhà thành những khu khác nhau, bên tay trái là bàn ăn và bệ bếp, bên tay phải là hai chiếc giường một lớn một nhỏ, một chiếc bàn học thấp lùn kê trong góc.

Cô thoáng thấy tấm ảnh cưới đặt trên chiếc TV ngay trước bàn ăn, Vương Kết Hương đi qua xem.

“Sao lại để cao vậy nhỉ?”

Cô phát hiện mình phải nhón chân mới với tới nóc của TV.

Tay cô…… Đây là tay cô sao? Vương Kết Hương quơ quơ tay, bàn tay bé như chiếc bánh quy kia cũng cử động theo.

Không thể tin nổi, Vương Kết Hương bỗng hoàn hồn, vội nhìn xuống những phần cơ thể khác.

Cô bị thu nhỏ rồi! Áo phao biến thành áo phao trẻ con, đôi chân dài cô luôn lấy làm tự hào nay ngắn ngủn như hai đoạn ngó sen. Chú thỏ trong túi…… Ân Hiển đâu rồi?!

Bấy giờ, có tiếng sấm đì đùng ngoài cửa, Vương Kết Hương quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

Những tia chớp vội vàng giáng xuống hết đợt này đến đợt khác, chiếu rọi một bóng người đứng ngoài cửa sổ.

Ai ở đàng kia đó? Sống lưng cô lạnh toát. Không phải trên đảo Thỏ Con chỉ có mình cô và Ân Hiển thôi sao? Vương Kết Hương lục lọi túi mình, cây búa của cô cũng biến thành một cây búa mini đáng yêu. Dù vậy, cô cầm vẫn thấy đầm tay.

Vương Kết Hương khom lưng, lén lút tới gần bóng người.

Đêm mưa gửi người phương Bắc, thời Đường, Lý Thương Ẩn.”

Tiếng đọc thơ non nớt của trẻ con làm cô khiếp sợ.

Ngày về khó hẹn cho nhau, Ba Sơn mưa tối hồ thu nước đầy. Bao, bao…….”

Vương Kết Hương thấy thằng nhỏ gãi gãi đầu, cúi đầu nhìn sách: “Bao giờ chung bóng song tây.”

Thằng bé đọc đi đọc lại câu này, gõ vào đầu mình.

Vương Kết Hương nhíu chặt đôi mày, chuyển mắt sang bên cạnh bé trai. Cô thấy một giếng nước, thảm cỏ tươi tốt sum sê, mây đen giăng đầy chân trời nhưng lại không phải là đêm tối. Con đường lát đá nơi cô tới đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Cô đã gặp quá nhiều sự lạ, thêm cái này cũng chẳng thấm tháp gì. Vương Kết Hương cố ép bản thân bình tĩnh lại: Cho dù nơi này là đâu, việc cấp bách bây giờ là phải tìm được Ân Hiển. Bây giờ anh ta là một con thỏ, gần đây lại có người. Nếu anh ta chạy lung tung bị tóm lại, thì rất có thể sẽ thành đồ ăn.

Cô nằm bò ra sàn, nhờ ưu thế về ngoại hình hiện tại, Vương Kết Hương tìm trong gầm giường.

Bên ngoài lại có thêm một người khác, nghe giọng thì là đàn ông đã có tuổi. Gã ta đang nói chuyện với bé trai.

“Bé con, cháu đọc thơ ở đây một mình à?”

Bé trai bình tĩnh đáp: “Vâng ạ.”

“Cháu trả lời chú năm nay cháu mấy tuổi được không?”

Thằng bé nói: “4 tuổi.”

Chẳng hiểu sao gã đàn ông lại cười, giọng thân thiết hiền hòa: “Cháu tên là gì?”

“Ân Hiển.”

Vương Kết Hương ngẩng phắt đầu lên, đầu cụng phải ván giường, cô nhe răng trợn mắt vì đau.

Ân Hiển? Vậy là, họ đi vào căn nhà thời thơ ấu này, thì tương đương với vượt qua thời không quay lại hồi anh ta còn nhỏ, Ân Hiển cũng biến thành hình hài thuở đấy sao? Sao ban nãy cô không nghĩ ra nhỉ.

“Người thân nhà cháu không ở nhà à?” Gã đàn ông hỏi không dứt miệng.

Trước đó Vương Kết Hương không để ý đến họ, bây giờ ngẫm kỹ từng lời gã ta nói, cô cảm thấy hơi là lạ. Gã kia cũng nào có quen Ân Hiển hồi bé, ông ta bị rảnh hay sao mà hỏi gì lắm thế?

“Không ở nhà ạ,” Ân Hiển 4 tuổi trông rất ngoan: “Cháu không có chìa khóa vào nhà, đang đợi bố mẹ về ạ.”

“Ồ, bố mẹ về muộn lắm hả?”

Càng nghe càng thấy không ổn, Vương Kết Hương chửi thầm: Bao giờ bố mẹ Ân Hiển về liên quan quái gì đến ông? Ông tính vào nhà thằng bé trộm đồ à?

Ân Hiển cắn cắn môi, vẫn trả lời gã ta vô cùng thành thật: “Dạ, bố mẹ bận đi làm.”

Gã đàn ông càng cười tươi hơn. Khi cười, miệng gã phát ra tiếng khì khì, như có gió lùa qua khóe miệng.

“Cháu thông minh quá, còn bé thế này mà đã bắt đầu học thơ.”

Ân Hiển thời bé giấu tay sau lưng, lắc đầu phủ định.

“Mẹ bắt cháu học. Nếu không thuộc, buổi tối sẽ bị mẹ đánh vào lòng bàn tay.”

“Mẹ đối xử với cháu tệ thế à,” Ông chú bĩu môi, vươn tay với thằng bé: “Bé con, cháu có muốn đi với chú không?”

Bé trai hoang mang ra mặt trước lời mời của gã ta.

“Cháu đừng sợ,” Gã cười tủm tỉm, chủ động nắm tay thằng bé: “Bố cháu bảo chú đến tìm cháu, dẫn cháu tới chỗ làm của bố.”

Vương Kết Hương hoàn toàn không nhịn được nữa: Gã này rõ ràng là người xấu! Nếu gã ta thực sự quen bố của Ân Hiển, vậy tại sao trước đó còn hỏi mấy câu thiếu đàng hoàng kia.

Nghe gã ta nhắc tới bố, Ân Hiển lập tức nới lỏng cảnh giác, không phản kháng chút nào, cứ để gã ta kéo đi.

Không chờ hai người họ đi xa, Vương Kết Hương đã mở cửa ngay, chạy về phía họ.

Chân cô ngắn, nhưng tốc độ chạy vẫn nhanh. Ân Hiển thời bé bị gã đàn ông nắm tay, đó chính là vạch đích của cô. Vương Kết Hương chạy đi với tốc độ cao nhất, đâm người vào giữa họ, tách hai người ra.

Gã kia lảo đảo vì bị cô đập phải, sau khi đứng vững, gã ta đang định gây khó dễ với kẻ đâm vào mình thì……

“Ông muốn làm gì?” Vương Kết Hương đánh đòn phủ đầu, chặn họng gã đàn ông.

“Chú phải hỏi mày câu này mới đúng,” Gã ta xoa cổ tay, tức giận nói: “Con oắt, mày va vào tụi này trước.”

Ân Hiển được Vương Kết Hương bảo vệ đằng sau, cô chống nạnh, dứt khoát thừa nhận: “Đúng vậy, tôi va vào ông đấy. Ông định đưa Ân Hiển đi đâu?”

Người đàn ông không trả lời, Ân Hiển đứng đằng sau vỗ vỗ vai cô.

“Cậu là ai thế?”

Một cô bé lạ mặt xấp xỉ tuổi thằng bé, Ân Hiển hỏi cô rất đỗi ngô nghê: “Chúng mình quen nhau à?”

Vương Kết Hương lườm nó.

“Nhóc à,” Gã kia đẩy mạnh cô ra, lại túm Ân Hiển về phía mình: “Nó muốn đi tìm bố nó với chú, mày có việc gì à?”

“Ông làm gì mà biết bố của Ân Hiển.” Vừa rồi cô đã nghe được toàn bộ đoạn đối thoại giữa hai người, giọng điệu vô cùng chắc chắn.

Người đàn ông cảnh giác hơn hẳn: “Thế mày quen bố của Ân Hiển à?”

“……”

Ân Hiển chớp đôi mắt to nhìn cô.

“Dù sao ông cũng không được dẫn cậu ấy đi!” Cô lười nói lý tiếp, bèn túm thằng bé kéo nó đi luôn.

Nhưng bây giờ, dù có dùng hết sức bình sinh, Vương Kết Hương cũng chẳng thể chống chọi lại một người đàn ông trưởng thành. Gã ta nhẹ nhàng ngăn cô lại, xách Ân Hiển đang không hiểu mô tê gì lên như xách gà con.

Cô phải nhảy lên mới với tới chân gã, không có cách gì túm thằng bé xuống được.

Những hạt mưa to như hạt đậu vẩy xuống mặt đất.

Vương Kết Hương gào thật to, tiếng gào ấy bị nhấn chìm trong cơn mưa nặng hạt.

Trời tối rồi.

Dưới gốc cây cách đó không xa, chiếc xe ba bánh dùng để vận chuyển hàng hóa của gã đang đậu, người đàn ông bế Ân Hiển đi về phía ấy.

“Cháu muốn đi chung với hai người!”

Cô kéo chân gã, không cản được gã, thì chỉ còn hạ sách này.

“Cháu quen bố Ân Hiển. Bố cháu làm thuê cùng một chỗ với bố Ân Hiển, cháu cũng phải đi.”

Vương Kết Hương đã quá rùm beng, người đàn ông nhìn quanh quất, động tác càng thêm nóng nảy.

Ân Hiển quăng cho cô một ánh mắt hoang mang.

“Cậu thấy chưa, chú này không cho tớ đi.” Cô ra hiệu bằng mắt với thằng bé, chẳng rõ nó có hiểu không.

“Này,” Gã xấu xa làm ngơ cô, khiến Vương Kết Hương tức giận: “Sao chú lại không mang tôi theo? Tôi cũng là trẻ con! Trông tôi cũng rất đáng yêu mà.”

Gã đàn ông bảo Ân Hiển ngồi tử tế trong thùng xe, xoay người cho Vương Kết Hương một cái tát.

Bấy giờ, có một người phụ nữ đi tới từ đằng xa, cô thoáng thấy chị ta, định cầu cứu người đó.

Gã đàn ông nhìn theo mắt cô, cũng thấy người phụ nữ kia, chột dạ chặn đứng Vương Kết Hương lại. Cô lập tức giãy giụa, gã nhanh chóng quyết định bế ngang cô lên, ném chung vào xe.

[HẾT CHƯƠNG 4]

Bài thơ Ân Hiển học là bài Dạ Vũ Ký Bắc (Đêm mưa gửi người phương Bắc) của Lý Thương Ẩn thời Đường. Sau đây là bản dịch của Nam Trân:

Ngày về khó hẹn cho nhau,

Ba Sơn mưa tối hồ thu nước đầy

Bao giờ chung bóng song tây

Còn bao nhiêu chuyện núi này mưa đêm!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi