ĐỨC DƯƠNG QUẬN CHÚA

Các phụ tá không nghĩ ra liền đi tìm Diệp Nhiên với Diệp Mặc nghe ngóng, chỉ là ngay cả Diệp Nhiên cùng Diệp Mặc cũng đều mờ mịt, gần đây đâu có phát sinh cái gì để thái tử phi ban thưởng bọn hắn nhỉ.

Diệp Nhiên suy tư một lúc lâu chững chạc đàng hoàng nói "Có lẽ là đồ thái tử phi quá nhiều nên muốn dọn dẹp nhà kho."

Chúng phụ tá cùng nhau lườm hắn một cái, dọn nhà kho? Sao hắn không nói thẳng ra là tiền bạc của thái tử phi quá nhiều nhưng lại không dùng được.

Trong đó một phụ tá nói "Nhưng hộ vệ a, lời này của ngươi là coi chúng ta là hài tử ba tuổi ư."

Diệp Nhiên oan uổng, có nỗi khổ không nói được, đây quả thật là ý nghĩ của hắn.

Diệp Hoàn không yên lòng Ân Trường Hoan, cho nên thường bảo hắn đi theo Ân Trường Hoan xuất cung, nhiều lần cũng đã biết tại sao Ân Trường Hoan muốn mở thư viện, lại thêm hắn ngẫu nhiên nghe thấy công công coi giữ khố phòng cảm khái tài sản Ân Trường Hoan, hắn cảm thấy suy đoán của hắn rất có lý, nhưng những này là việc riêng của Ân Trường Hoan, hắn không nên nói nhiều.

Để chứng minh suy đoán của hắn chính xác, hắn trực tiếp hỏi Diệp Hoàn "Thái tử, hôm nay thái tử phi đột nhiên thưởng cho chúng ta rất nhiều đồ tốt, không dối gạt ngài, huynh đệ chúng ta có chút không biết làm sao."

Diệp Hoàn nghe xong liền biết Ân Trường Hoan vì sao lại làm như thế, buồn cười nói "Thì là ban thưởng cho các ngươi."

Diệp Nhiên và Diệp Mặc trao đổi ánh mắt nghi hoặc, vì sao lại ban thưởng?

Chỉ cần không đụng vào ranh giới cuối cùng thì Diệp Hoàn đều rất dễ nói chuyện, thế là Diệp Nhiên lại hỏi "Vì sao lại ban thưởng ạ?"

Tâm tình Diệp Hoàn đang tốt "Ban thưởng cho vì các ngươi không giống Thẩm phụ tá của phủ Đoan vương dám đi lừa gạt chủ tử."

Diệp Nhiên và Diệp Mặc có biết chuyện của phủ Đoan vương, nghe xong là bởi vì tên họ Thẩm kia, tâm tình lập tức có chút phức tạp.

Một phương diện bọn hắn rất chướng mắt kẻ ngu xuẩn dám đi lừa gạt chủ tử, một phương diện vừa hi vọng có thể có nhiều người như vậy, nói không chừng bọn hắn còn có thể thêm mấy lần ban thưởng, ban thưởng nào có ngại nhiều.

Dạng người này không thấy nhiều, Diệp Nhiên linh cơ khẽ động, mặc dù không biết có nhiều không nhưng có thể lợi dụng a. Hắn hỏi Diệp Hoàn "Chúng ta có nên nói cho Đoan vương gia chân tướng việc Đoan vương phi bị ngã không?"

Nếu không nói cho Đoan vương chân tướng, không chừng Thẩm phụ tá này còn lừa gạt Đoan vương nữa, vậy có lẽ bọn hắn còn có thể được ban thưởng thêm.

Diệp Hoàn nói "Không cần."

Hôm qua Diệp Hoàn cũng đã hỏi Ân Trường Hoan vấn đề này, Ân Trường Hoan lúc ấy đã trả lời hắn như vậy, không chút do dự nào. Nàng nói như bây giờ rất tốt, mỗi người đều vì hành vi của bọn họ mà trả giá, đem chân tướng nói ra ngoại trừ tạo thêm sóng gió thì không có chỗ tốt nào.

.

Từ An cung, Ân Trường Hoan nhàm chán tìm Kỷ Oánh Oánh nói chuyện.

Kỷ Oánh Oánh đang mang thai, Triệu thái hậu không yên lòng nên từ hôm qua không cho nàng đi.

Người mang thai lại càng dễ buồn ngủ, lúc Ân Trường Hoan tới thì Kỷ Oánh Oánh vẫn đang ngủ, có cung nữ định đi đánh thức bị ngăn lại, Ân Trường Hoan muốn rời khỏi thì nghe thây Triệu thái hậu gọi, nói muốn nói chuyện cùng nàng.

Ân Trường Hoan mờ mịt trừng mắt nhìn, Triệu thái hậu muốn nói chuyện cùng nàng? Xem ra không giống dáng vẻ tìm nàng để kiếm chuyện.

Trời đổ mưa đỏ(*)?

(*) Trời đổ mưa đỏ: tức là muốn nói đến hiện tượng chưa bao h xảy ra lại đột ngột xuất hiện.

Hành lễ xong, Triệu thái hậu bảo Ân Trường Hoan ngồi đối diện, hòa khí hỏi "Sang đây thăm Oánh Oánh sao?"

Đây thực sự là Triệu thái hậu ư? Tim Ân Trường Hoan như treo lên, Triệu thái hậu muốn làm cái gì?

Nàng cẩn thận nói "Đúng vậy, trong cung quá nhàm chán nên muốn tìm nàng trò chuyện."

"Oánh Oánh cũng một mực la hét nhàm chán." Triệu thái hậu cười từ ái "Nó hiện tại mang thai, ai gia thật sự là không yên lòng được, vẫn là ngươi tốt, ngoại tổ mẫu ngươi gần như vậy, muốn gặp mặt một lúc là có thể gặp được."

Ân Trường Hoan cười một tiếng, càng không hiểu Triệu thái hậu muốn làm gì, cẩn thận nói "Phủ quận vương Nam Dương cũng không cách hoàng cung quá xa, Kỷ Oánh. . . Oánh Oánh nàng vào cung cũng rất nhanh."

"Nhanh thì nhanh, nhưng nó đang mang thai, ai gia sao có thể bắt nó chạy tới chạy lui, thật sự chỉ muốn bắt nó ở lại trong cung." Triệu thái hậu nhìn Ân Trường Hoan, ngữ trọng tâm trường gọi tên Trường Hoan.

Nghe thấy Ân Trường Hoan rùng mình, nổi cả da gà.

Triệu thái hậu không phát giác gì, còn từ ái nói "Ngươi cũng đã thành thân được một thời gian rồi, sao vẫn luôn không có động tĩnh vậy?"

Ân Trường Hoan nhíu mày, đây là muốn nhét người vào Đông Cung sao?

"Ai gia cũng là tổ mẫu của ngươi, câu nói dù có móc tim móc phổi cũng phải nói, loại chuyện này không thể thẹn thùng, vẫn luôn không mang thai phải sớm tìm đại phu khám, ngươi còn trẻ, điều trị thân thể tốt sẽ dễ dàng mang thai."

Ân Trường Hoan: . . . Cái này phát triển không đúng lắm.

"A. . . Đa tạ thái hậu nương nương quan tâm." Ân Trường Hoan sửng sốt một hồi mới cân nhắc nói "Ta trước đó có điều trị thân thể, cho nên không quá thích hợp mang thai, chỉ là thái y nói hiện tại đã tốt, mang thai là chuyện sớm muộn thôi."

Ân Trường Hoan ngại ngùng nói việc mình sợ sinh hài tử, Triệu thái hậu quan tâm nàng mặc kệ là thật hay giả, nàng cũng nên đáp lại.

"Thật?"

"Thật, ngoại tổ mẫu cũng biết."

Nghe được Trịnh thái hậu biết chuyện này, Triệu thái hậu lúc này mới lộ ra biểu cảm yên tâm, oán trách Trịnh thái hậu "Ngoại tổ mẫu ngươi thật là, sao không sớm cho ngươi điều trị thân thể. Không ngờ ngoại tổ mẫu ngươi khôn khéo tài giỏi cả một đời, đến phiên thân ngoại tôn nữ lại hồ đồ như vậy."

Ân Trường Hoan lúng túng cười, không nói nên lời, cũng may Triệu thái hậu cũng không ép nàng nói tiếp, dặn dò Ân Trường Hoan vài câu phải sớm mang thai, đúng lúc Kỷ Oánh Oánh ở bên trong tỉnh dậy, Ân Trường Hoan như được đại xá đi đến chỗ Kỷ Oánh Oánh.

Thật vất vả bắt được "tay cầm" của Trịnh thái hậu, sau khi Ân Trường Hoan đi Triệu thái hậu còn nói cùng ma ma tâm phúc là Trịnh thái hậu không đúng.

Ma ma tâm phúc nghe xong một lời khó nói hết, nhịn nửa ngày mới hỏi "Thái hậu sao đột nhiên lại cân nhắc thay thái tử phi?"

Triệu thái hậu ngữ khí tựa như người vì tương lai của tôn bối "Nó cùng Oánh Oánh có quan hệ tốt, Kỷ Thừa lại coi nó như là thân muội, ai gia hiện tại thay nó cân nhắc còn không phải là hi vọng tương lai nó có thể đem phần nhân tình này cho huynh muội Kỷ Thừa sao."

"Vậy sao trước khi quận chúa mang thai, ngài không nói cái này với thái tử phi?"

Thần sắc Triệu thái hậu cứng đờ, sâu kín nhìn ma ma, trước kia sao không phát hiện ngươi nói nhiều như vậy chứ!

Thấy Triệu thái hậu thờ ơ, ma ma lập tức chuyển chủ đề, sắc mặt tự nhiên nói Kỷ Oánh Oánh cần bồi bổ thân thể, phảng phất như vừa rồi cái gì cũng đều chưa từng phát sinh.

Triệu thái hậu trong lòng hừ một tiếng, vì cái gì mà trước khi Oánh Oánh mang thai thì không nói với Ân Trường Hoan lời này? Đương nhiên là bởi vì bà muốn chắt trai của bà lớn hơn của Trịnh thái hậu, điều này rất quan trọng nha.

Triệu thái hậu khác thường, Ân Trường Hoan đem chuyện này nói cho Kỷ Oánh Oánh nghe "Ngươi hiểu rõ ngoại tổ mẫu mình, ngươi nói xem vì cái gì mà bà ấy đột nhiên quan tâm ta như vậy."

Kỷ Oánh Oánh thuận miệng đoán mò "Khả năng không phải là muốn quan tâm ngươi, chỉ là ngươi thành thân trước ta mà ta lại có mang trước cả ngươi, muốn nhân cơ hội khoe khoang một chút mà thôi."

Ân Trường Hoan: . . .

Nếu nàng mà có một thân ngoại tôn nữ thế này thì đã sớm đánh chết, giữ lại làm gì.

Kỷ Oánh Oánh giữ Ân Trường Hoan ở lại Từ An cung dùng cơm trưa, lúc sắp tới giờ dùng bữa thì Cố Nguyên tới, còn mang một bao hạt dẻ rang đến, bảo cung nữ cầm đĩa đến chia một nửa hạt dẻ cho Ân Trường Hoan, sau đó hắn tự tay bóc cho Kỷ Oánh Oánh, vừa bóc được một cái lập tức rót nước mật ong cho cho Kỷ Oánh Oánh, cho nàng uống nhiều nước để tránh bị nghẹn.

Hạt dẻ vẫn còn ấm, Ân Trường Hoan cầm một hạt dẻ không thử bóc ra mà nhìn tên cửa hàng trên bọc giấy, nghi hoặc hỏi "Trong cung không phải cũng có hạt dẻ sao?"

"Hương vị chỗ này ngon hơn." Kỷ Oánh Oánh ăn hạt dẻ nên nói không rõ "Nhà này có danh tiếng lâu năm, ngươi không cảm thấy thơm ngọt mềm mại hơn sao?"

Cố Nguyên nói "Nàng ấy thích ăn hạt dẻ nhà này nên hôm qua lúc tiến cung có căn dặn ta hôm nay nhất định phải đem hạt dẻ đến."

Ân Trường Hoan mỉm cười: Tại sao nàng lại phải ở đây bồi cặp phu thê này ăn hạt dẻ chứ.

Ăn trưa cũng chưa ăn Ân Trường Hoan liền rời đi, chẳng lẽ ở lại nhìn Cố Nguyên cùng Kỷ Oánh Oánh dính lấy nhau.

Lúc ăn trưa Diệp Hoàn thì không về Đông Cung, bữa tối sau khi Ân Trường Hoan đi Từ Ninh cung dùng cùng Trịnh thái hậu thì Diệp Hoàn vẫn chưa trở về. Lúc hắn trở lại Đông Cung thì trời đã tối đen, có thể còn chưa làm xong việc nên lại đi thư phòng, lúc tiến vào tẩm điện đã qua giờ Hợi(*).

(*) Giờ hợi: là khoảng thời gian từ 21h-23h.

Bình thường cái giờ này Ân Trường Hoan đã ngủ say, thế là sau khi rửa mặt xong Diệp Hoàn yên tâm ngồi ở chỗ Ân Trường Hoan để của hồi môn, cầm cái lọ ngưng lộ lên.

Thứ này đúng là dùng quá tốt, Diệp Hoàn đổ ra ít ngưng lộ, động tác thuần thục bôi lên mặt, từ cằm đến trán, từ mặt đến sau tai, không bỏ sót chỗ nào.

"Chàng đang làm gì đấy?"

Động tác trên tay Diệp Hoàn dừng lại, đầu kêu ầm một tiếng, xong rồi, bị bắt tại trận.

Tình huống khẩn cấp, biến thành người khác khả năng sẽ thẳng thắn để được khoan hồng, nhưng Diệp Hoàn không, hắn rất nhanh trí, trong nháy mắt nghĩ ra một ý ―― mộng du.

Nếu như hắn nói hắn bị mộng du thì liệu Trường Hoan có tin không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi