ĐỨC DƯƠNG QUẬN CHÚA

"Ngươi cảm thấy mối hôn sự này thế nào?"

Trong lúc xe ngựa tiến về phủ quận chúa, Ân Trường Hoan hỏi Ân Kỳ về Vương tiểu tứ.

Trong xe chỉ còn Ân Trường Hoan và hai nha hoàn, Ân Kỳ trầm mặc một lát rồi ngẩng đầu "Ta cảm thấy rất tốt. Vương tứ công tử nhìn thì ham chơi nhưng thực chất lại là người tốt, ta cũng không muốn phú quý hiển hách, chỉ cần một người có thể cho ta một cuộc sống bình yên là được."

Ân Trường Hoan cảm thấy giọng Ân Kỳ nhẹ nhàng nhưng rất chân thành. Nàng nhẹ gật đầu, tình cảnh của thứ nữ xấu hổ, nếu có thể gặp được một đích mẫu rộng lượng thì họ còn có thể sống tốt nhưng lại gặp phải Trình thị, cả đời còn có thể bị hủy hoại không thương tiếc. Vương tiểu tứ mặc dù không có năng lực nhưng dựa vào phụ thân và ca ca hắn thì cuộc sống hoàn toàn không cần lo khó khăn.

"Đại bá mẫu nói Vương phu nhân rất hài lòng ngươi, nói ngươi cứ suy nghĩ cẩn thận, nếu cảm thấy không tệ thì bà ấy sẽ phái người đi thương lượng với tổ mẫu."

Ân Trường Hoan vừa nói xong, Ân Kỳ lập tức đáp "Không cần suy nghĩ nữa, chỉ cần là hắn thôi."

"Ngươi thật sự không cần suy nghĩ thêm?" Dù sao thì thành thân cũng là một đại sự, Phó Dịch lúc trước đối với nàng tốt như vậy nhưng sau đó chẳng phải vẫn có tư tình với Ân Bạch Tuyết đó sao.

Ân Kỳ lắc đầu, cười khổ trong lòng "Không cần đâu, sợ là nếu suy nghĩ thêm thì sẽ không còn kịp nữa."

Ân Kỳ không ngốc, nàng nói thân thế của Ân Bạch Tuyết cho Ân Trường Hoan, Ân Trường Hoan nhất định sẽ không bỏ qua cho Ân gia, cho nên Ân gia xảy ra chuyện chỉ là việc sớm hay muộn thôi. Nói nàng bất hiếu cũng được, nói nàng vô tình cũng được nhưng phụ thân đã không đối xử với nàng như một nữ nhi cho nên đại nạn lần này không phải là ân oán chờ đến âm tào địa phủ rồi tính đâu.

Ân Trường Hoan hiểu ý của Ân Kỳ, nàng nói "Ngươi hôm nay trở về nếu bọn họ có hỏi ngươi đi phủ Anh Võ hầu làm gì thì ngươi cứ như sự thật mà trả lời, còn nói cho bọn họ là người tác hợp ngươi cùng Vương tiểu tứ là ta."

Người Ân gia sẽ không cho Chu thị mặt mũi, nhưng nếu như nói là Ân Trường Hoan tác hợp thì bọn họ dù không nguyện ý thì cũng phải xem như không mà gả đi, chí ít thì trên danh nghĩa là như thế.

Ân Kỳ biết rõ điều này, vành mắt đỏ cả lên, cúi đầu xúc động nói "Đa tạ quận chúa."

Ân Trường Hoan không để ý, khoát tay "Đây là cuộc trao đổi của chúng ta, không cần cám ơn."

Ân Kỳ vẫn rất cảm kích Ân Trường Hoan, Ân Trường Hoan tuy nói như vậy nhưng nàng lại tin dù không có giao dịch kia thì Ân Trường Hoan vẫn sẽ giúp nàng. Giống như hôm nay ở phủ Anh Võ hầu, Vương tiểu tứ đã nói quận chúa nhìn thì ngang ngược nhưng thực ra là một người rất tốt.

Nhìn thì lợi hại nhưng kỳ thật việc ác gì cũng chưa từng làm, ngược lại đã âm thầm làm rất nhiều chuyện tốt.

"Diệp Hoàn huynh, từ khi chia tay đến giờ vẫn ổn chứ?"

Diệp Hoàn đưa Ân Trường Hoan hồi phủ, đi được nửa đường thì phía đối diện có một công tử cưỡi bạch mã tiến lên chào hỏi hắn, Diệp Hoàn nhíu mày nhìn đối phương một lúc, giật mình nói "Kỷ Thừa huynh?"

Chợt nhớ ra phủ Gia Hòa trưởng công chúa ở gần đây nha.

"Là ta, đã lâu không gặp." Kỷ Thừa chắp tay.

"Đúng vậy, trước đó còn tưởng rằng sẽ được gặp Kỷ Thừa huynh trên trường thi, không ngờ huynh lại đi biên quan."

"Lệnh của phụ mẫu, không còn cách nào." Kỷ Thừa nhìn phía sau xe ngựa Diệp Hoàn, thấy hoa văn trên xe ngựa thì ánh mắt liền dừng lại, giọng có chút kinh hỉ "Người trong xe ngựa là Trường Hoan?"

Nghe thấy Kỷ Thừa gọi thẳng khuê danh của Ân Trường Hoan, Diệp Hoàn hơi nhíu mày nhưng chỉ nhỏ đến mức khó nhìn ra "Đúng là Đức Dương quận chúa."

"Ta muốn gặp muội ấy một chút." Kỷ Thừa vỗ ngựa đi về phía xe đối diện.

Diệp Hoàn càng nhíu mày, hắn muốn ngăn cản nhưng lại không có lý do.

Sắc mặt Diệp Hoàn trầm xuống, Diệp Nhiên nhìn Kỷ Thừa, chẳng lẽ đây mới là tình địch của công tử bọn hắn?

Ân Trường Hoan nghe thấy bên ngoài có người gọi thẳng tên thì liền nhíu mày, nàng không nhớ rõ giọng nói này lắm, người bình thường sao có thể gọi thẳng tên của nàng chứ.

Vén rèm xe, Ân Trường Hoan ngó đầu ra, đúng lúc Kỷ Thừa dừng ở bên cạnh xe ngựa, ánh mắt nhìn vào mặt Kỷ Thừa, một lúc sau nàng nở nụ cười vui mừng "Huynh là biểu ca Kỷ Thừa?"

Ân Trường Hoan mặc dù không chào đón Kỷ Oánh Oánh, nhưng đối với ca ca của Kỷ Oánh Oánh thì lại rất chào đón. Nguyên nhân là do ca ca nàng ta rất tuấn tú nha, khiến Ân Trường Hoan cực kỳ ngưỡng mộ Kỷ Oánh Oánh, mãi cho đến khi Ân Trường Hoan cùng Phó Dịch đính hôn, Kỷ Oánh Oánh đi hỏi Ân Trường Hoan mới biết được Ân Trường Hoan chỉ thích gương mặt kia của ca ca mà thôi.

"Ta còn tưởng rằng muội sẽ không nhận ra ta." Kỷ Thừa tươi cười nhìn Ân Trường Hoan "Quả nhiên là tiểu cô nương mười tám có khác, lúc ta rời khỏi kinh thành thì muội vẫn còn là một đứa con nít, hiện tại đã bắt đầu duyên dáng yêu kiều rồi."

Ân Trường Hoan ra khỏi xe ngựa, đứng ở càng xe nói với Kỷ Thừa "Huynh đã rời đi lâu như vậy thì ta có thể không lớn lên sao, ta còn đính hôn rồi giải trừ hôn ước rồi cơ."

Kỷ Thừa không nhịn không bật cười "Cái tính nết này của muội vẫn giống hệt trước kia, lời gì cũng có thể nói ra được."

Ân Trường Hoan nhỏ giọng hừ hừ "Người làm sai cũng không phải ta, có gì mà không thể nói chứ."

Kỷ Thừa lẳng lặng nhìn Ân Trường Hoan, dáng tươi cười nhạt dần, ánh mắt còn có chút đau lòng "Trường Hoan, muội chịu ủy khuất rồi."

Hắn không ngờ Ân Trường Hoan lại định thân sớm như vậy, hắn càng không ngờ Phó Dịch có thể làm ra chuyện này, cho nên lúc biết bọn họ giải trừ hôn ước hắn liền vội vàng trở về kinh thành.

"Cũng không phải ủy khuất gì " Trước khi Kỷ Thừa rời khỏi kinh thành thì chính là như một đại ca ca rất sủng ái nàng, mặc dù nhiều năm không gặp nhưng Ân Trường Hoan không cảm thấy lạnh nhạt. Nàng nghĩ một lúc rồi nói "À... Đúng là có một chút, nhưng có ngoại tổ mẫu và hoàng cữu cữu nên bọn họ đều đã giúp ta trút giận, một chút xíu ủy khuất kia cũng đã sớm biến mất rồi."

"Vậy là tốt rồi. " Kỷ Thừa hỏi "Muội đi đâu vậy, sao Diệp Hoàn huynh lại đi cùng?"

Ân Trường Hoan quay đầu nhìn Diệp Hoàn, hắn vẫn ngồi trên lưng ngựa, thần sắc cực kỳ ôn nhu nhìn nàng, phảng phất như giữa trời đất chỉ còn lại nàng và hắn. Ân Trường Hoan sửng sốt, bỗng nhiên cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Sao nàng lại mất tự nhiên?

Kỷ Thừa thấy Ân Trường Hoan luôn nhìn Diệp Hoàn, mắt sắc khẽ thay đổi "Trường Hoan?"

"A " Ân Trường Hoan hoàn hồn, mới nhớ tới Kỷ Thừa đang hỏi nàng vì sao lại đi cùng Diệp Hoàn "À, ta cùng muội muội mình đi đến chỗ đại bá mẫu, vừa vặn Diệp đại nhân cũng đi thăm đại bá mẫu, đường huynh ta có việc nên để hắn đưa chúng ta về."

"Thì ra là thế " Kỷ Thừa giật mình cười một tiếng "Đã như vậy thì để ta đưa các muội về đi, lỡ như Diệp đại nhân có việc mà đề trì hoãn thì sẽ không tốt."

"Không cần đây, ta không có chuyện gì bận rộn cả." Diệp Hoàn kéo ngựa tới chỗ Kỷ Thừa, nói "Huống hồ ta đã đáp ứng Ân Lôi là phải đưa quận chúa trở về, nửa đường mà rời đi thì ta sẽ không yên lòng."

Kỷ Thừa cười cười, nhìn Diệp Hoàn, nói "Ta là biểu ca của Trường Hoan thì huynh có gì mà không yên lòng."

Ta là biểu ca của Trường Hoan, huynh chẳng là cái gì, dựa vào đâu mà không yên lòng.

Diệp Hoàn nhìn Kỷ Thừa rồi cười cười, vì sao ư, bởi vì hắn cũng là biểu ca của Trường Hoan. Có lẽ nên bảo hoàng đế khôi phục thân phận hoàng tử của hắn.

"Nhận ủy thác của người khác thì phải hết lòng vì việc của họ, nếu Kỷ Thừa huynh muốn đưa quận chúa về thì không bằng chúng ta đi cùng nhau. " Ngữ khí của Diệp Hoàn rất ôn hòa, phảng phất như Kỷ Thừa đang cố tình gây sự, mà hắn lại bất đắc dĩ chỉ có thể thuận theo "Chỉ là nhìn hướng đi của Kỷ Thừa huynh thì hình như không được tiện đường lắm thì phải."

"Không có gì mà không tiện đường cả." Kỷ Thừa nhìn Ân Trường Hoan, nói "Huống hồ đã là đưa Trường Hoan về nhà, dù không tiện đường thì cũng không cần gấp."

Ân Trường Hoan: Sao nàng như thấy ở giữa Diệp Hoàn cùng Kỷ Thừa có đao kiếm vô hình vậy, giống như cao thủ so chiêu, rõ ràng là không nhúc nhích nhưng kì thực đã giao thủ trăm ngàn chiêu, chẳng lẽ hai người này đều là võ lâm cao thủ.

"Thôi, mấy huynh đều không cần đưa ta về. " Cứ như vậy thì không biết bao giờ nàng mới được về nhà "Dưới chân thiên tử thì có thể xảy ra chuyện gì chứ."

"Không nói với mấy huynh nữa, hôm nay nắng to như vậy mà lại phơi ở ngoài lâu thì về sau ta không còn mặt mũi mà gặp người nữa đâu." Ân Trường Hoan chui vào xe ngựa, màn xe không chút lưu tình mà kéo xuống.

Diệp Hoàn cùng Kỷ Thừa nhìn nhau, đang muốn nói thì màn xe lại bị kéo lên, Ân Trường Hoan lộ cái đầu ra, lo lắng nói "Hai người cũng mau trở về sớm đi, rám đen sẽ khó coi lắm đó."

Nhìn mặt hai nam nhân một lúc, Ân Trường Hoan hảo tâm hỏi Kỷ Thừa "Biểu ca Kỷ Thừa, ta có cách dưỡng da trắng đẹp, huynh nếu muốn thì đến tìm ta nhé."

Khóe miệng Diệp Hoàn hơi nhếch lên.

Ở biên quan suốt bốn năm, dù da Kỷ Thừa có tốt thì cũng không thể tránh khỏi việc đen đi nhiều.

Dù là đã sớm biết Ân Trường Hoan thích người có tướng mạo tuấn tú nhưng lúc này nghe thấy Ân Trường Hoan nói vậy thì khoé miệng Kỷ Thừa vẫn không khống chế được mà nhếch lên "Đa tạ ý tốt của Trường Hoan nhưng không cần đâu, ta ở kinh thành lâu rồi sẽ trắng lại thôi."

"Có đúng không, vậy thì tốt, hi vọng biểu ca có thể sớm trắng lại nha."

Lúc này ngay cả khoé mắt cũng nheo lại "Sẽ trắng mà."

Xe của Ân Trường Hoan chạy xa, Diệp Hoàn nhìn Kỷ Thừa cười cười rồi chắp tay cáo từ "Lần sau nếu có cơ hội sẽ cùng Kỷ Thừa huynh uống rượu ôn chuyện."

Nhìn đối phương trắng hơn hắn, da còn mịn hơn hắn, vì vậy mà khuôn mặt dễ nhìn hơn hắn rất nhiều, Kỷ Thừa tuyệt đối không muốn uống rượu ôn chuyện cùng Diệp Hoàn.

Trở lại Ân gia, Ân lão phu nhân quả nhiên hỏi Ân Kỳ hôm nay đi đâu, Ân Kỳ đỏ mặt kể lại mọi chuyện.

Ân lão phu nhân đương nhiên biết gia đình Vương gia này, bà ta kinh ngạc nói "Ngươi nói Vương phu nhân muốn ngươi làm con dâu?"

Ân Kỳ cúi đầu "Quận chúa nói như vậy với cháu, tỷ ấy nói Vương tứ công tử nhìn thì không đứng đắn nhưng khi làm phu quân cũng khá."

"Sao lại liên quan đến quận chúa?"

Ân Kỳ đỏ mặt như nhỏ ra máu "Việc này vốn là quận chúa nói ra."

Lại thăm dò thêm chút nữa, Ân lão phu nhân mới cho Ân Kỳ rời đi, vừa ra khỏi Nhân Thọ đường, thẹn thùng trên mặt Ân Kỳ đều tiêu tan đi.

Trên đường về phòng thì gặp Ân Bạch Tuyết đang tản bộ trong hoa viên. Sau khi bệnh nặng một trận, Ân Bạch Tuyết bị suy yếu đi rất nhiều.

Ân Kỳ vốn không muốn để ý đến nhưng Ân Bạch Tuyết lại chủ động đi tới trước mặt "Tam muội muội."

Mặc dù làm ra chuyện như vậy nhưng đãi ngộ của Ân Bạch Tuyết vẫn không bị thay đổi nhiều, y phục vẫn là đồ tốt nhất trong phủ, không hổ là trưởng nữ của phụ thân và Trình thị.

Nàng nhàn nhạt nói "Đại tỷ tỷ."

Ân Bạch Tuyết cúi người xin lỗi "Tam muội muội, thật xin lỗi."

Ân Kỳ lúc này mới nhìn thẳng Ân Bạch Tuyết, xùy một tiếng "Người mà tỷ nên nói xin lỗi không phải ta."

Ân Bạch Tuyết không nợ nàng, Ân Bạch Tuyết là thiếu nợ Ân Trường Hoan.

Mặt Ân Bạch Tuyết trong nháy mắt mất tự nhiên "Nghe nói hôm nay quận chúa tìm muội, muội ấy còn tốt chứ?"

"Rất tốt." Có Chu thị sủng ái, có ca ca Ân Lôi yêu thương, còn có Diệp đại nhân và công tử Kỷ Thừa vì tình mà tranh giành nàng, quận chúa còn gì mà không hài lòng với nhân sinh chứ.

Ân Kỳ nhớ tới câu mà Ân Trường Hoan nói với Kỷ Thừa, mỉm cười giễu cợt "Làm sai cũng không phải quận chúa, quận chúa đương nhiên rất tốt, chẳng lẽ đại tỷ tỷ tưởng rằng quận chúa sẽ vì chuyện bị đường tỷ cấu kết với nam nhân của mình mà thương tâm sao?"

Mặt Ân Bạch Tuyết vốn không tốt nay lại càng tái đi.

"Đại tỷ tỷ, người làm thì có trời đang nhìn. " Ân Kỳ nhìn trời cao "Thiếu nợ người khác, sớm muộn gì cũng phải trả."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi