Mùng sáu tháng tám là một ngày tốt để tổ chức cưới gả.
Ân Trường Hoan không đến tham dự hôn lễ ở Ân gia mà trực tiếp đến Vương gia dự tiệc.
Ân Trường Hoan vốn là nữ nhi Ân gia nên không cần phát thiếp mời cũng có thể đến, càng không cần Vương gia đến gửi thiếp, nhưng không ngờ Vương phu nhân lại bắt Vương tiểu tứ tự mình đem thiếp mời tới.
Vương tiểu tứ nhi đem thiếp mời cho Ân Trường Hoan không nói, còn bày tỏ tâm ý trước mặt Ân Trường Hoan, nói nhất định sẽ đối xử thật tốt với Ân Kỳ. Điều này làm Ân Trường Hoan dở khóc dở cười, nàng không phải nương của Ân Kỳ, nói với nàng cái này làm gì nhưng mà nghe xong tâm tình nàng lại rất tốt.
Tâm tình tốt nên Ân Trường Hoan nói thêm vài câu, nàng chỉ có kinh nghiệm từ hôn không có kinh nghiệm thành thân. Nhưng vì không chịu nổi khí thế của nàng nên Vương tiểu tứ chỉ mới nghe được vài câu giáo huấn đã đỏ hết cả vành mắt, lập tức thề thốt rằng nhất định sau khi thành thân sẽ cố gắng phấn đấu giúp Ân Kỳ có cuộc sống tốt nhất.
Ân Trường Hoan là tiểu thư chưa lấy chồng nên lúc này phải đợi ở Ân gia mới đúng, đi Vương gia không khỏi sẽ làm cho Ân gia mất mặt nhưng Ân lão phu nhân khi biết được tin này lại không tức giận, còn mỉm cười với Ân Kỳ "Nhị tỷ tỷ ngươi là đi thay ngươi lo liệu chuyện sau này, ngươi đừng hiểu lầm con bé."
Ân Kỳ cụp mắt xuống, ôn nhu nói "Cháu đã rõ ạ."
Suy nghĩ của Ân lão phu nhân rất dễ đoán, trong lòng Ân Kỳ biết rõ liền khịt mũi coi thường, may mà có chỗ tốt là nàng được một lượng lớn đồ cưới.
Lúc cầm tờ giấy ghi đồ cưới trên tay nàng còn rất kinh ngạc, nói thật nàng không cần nhiều đồ cưới, không phải là không muốn mà là vừa nghĩ thôi cũng biết là Ân gia sẽ không cho. Bây giờ lại cho nàng nhiều như vậy, ngoại trừ bởi vì nhà chồng là Vương gia thì còn vì cả quận chúa nữa.
Ân Kỳ đều cảm thấy bọn họ thật nực cười, trước kia không đối tốt với quận chúa hiện tại lại chạy lấy lòng, cũng không biết rốt cuộc là bọn họ thông minh hay vụng về nữa.
Năm ngoái gia chủ của Vương gia mới lên đảm nhiệm chức Hộ bộ thượng thư. Lần này tiểu nhi tử thành thân, người của Vương gia đều nghĩ rằng sẽ không có nhiều người tới, dù sao bây giờ Ân gia bị hoàng đế chán ghét mà vứt bỏ là chuyện rõ rành rành, nhưng Vương thượng thư không ngờ lại có những người này tới. Một người là Diệp Hoàn, sau đó hai huynh muội nhà Gia Hòa trưởng công chúa cũng tới, cuối cùng nhìn thấy nhị hoàng tử Phó Ninh ham mê cầm kỳ thi họa hiếm khi lộ diện cũng tới khiến Vương thượng thư cười không khép được miệng.
Hôm qua lúc hồi phủ hắn có gặp nhị hoàng tử, sau khi nói chuyện phiếm được vài câu thì Phó Ninh nhắc đến chuyện hôn sự hôm nay, Vương thượng thư liền thuận miệng mời hắn đến dự tiệc, nhưng trong lòng Vương thượng thư như chắc chắn rằng hắn sẽ không đến.
Không chỉ người Vương gia kinh ngạc mà ngay cả Ân Trường Hoan cũng rất kinh ngạc. Mẫu phi Phó Ninh từng phạm sai lầm khiến cho Phó Ninh không được hoàng đế sủng ái, thân là nhị nhi tử mà lại mãi không có phong vương, chỉ là Phó Ninh dường như cũng không để tâm, ngày ngày chỉ say mê thư hoạ, sống với nhị hoàng tử phi rất cầm sắt hòa minh khiến không ít người ghen tỵ.
"Nhị biểu ca?" Ân Trường Hoan khi còn bé rất thích Phó Ninh, cảm thấy hắn so với các biểu ca khác thì lại rất ôn nhu, chỉ là đã lâu không gặp nên tình huynh muội tình dần trở nên phai nhạt.
"Biểu muội Đức Dương. " Phó Ninh ôn hòa cười một tiếng.
Ân Trường Hoan rất hiếu kì tại sao Phó Ninh lại tới đây, nhưng hỏi ra thì lại quá thất lễ, nàng nhìn xung quanh rồi nói "Sao huynh lại đi một mình vậy, nhị biểu tẩu không tới sao?"
Phó Ninh ôn nhu nói "Nàng không thích những nơi náo nhiệt như này."
Nhị hoàng tử phi của Phó Ninh quả thật là thâm cư không ra ngoài, mặc dù đã gả vào hoàng gia nhưng số lần xuất hiện có thể đếm trên đầu ngón tay. Ân Trường Hoan cùng Phó Ninh hàn huyên hai câu rồi rời khỏi, không còn thân nhau nên nói được mấy câu đã bắt đầu thấy lúng túng.
Nàng còn chưa đi thì Diệp Hoàn đã tới, trông thấy Ân Trường Hoan, hắn lập tức cất giọng kinh hỉ "Quận chúa."
Ân Trường Hoan do dự dừng bước, Diệp đại nhân có sĩ diện rất lớn, nhiều người đang nhìn như vậy, nếu nàng không để ý tới Diệp đại nhân mà cứ đi thì mặt mũi Diệp đại nhân để đi đâu chứ.
Đúng lúc Ân Trường Hoan đang suy nghĩ thì Diệp Hoàn đi tới, chắp tay hành lễ với Phó Ninh "Bái kiến nhị hoàng tử."
Phó Ninh kinh ngạc nói "Ngươi nhận ra ta?"
Diệp Hoàn nói "Kì khoa khảo năm đó từng vô tình nhìn thấy nhị hoàng tử một lần."
"Thì ra là thế." Phó Ninh nhìn Ân Trường Hoan, rất thức thời cáo từ "Các ngươi cứ trò chuyện đi, ta có việc đi trước."
Mắt Ân Trường Hoan đảo một vòng, nghe Phó Ninh nói xong sao nàng cứ có cảm giác Phó Ninh đã biết Diệp đại nhân thích nàng.
Cảm giác như đang có rất nhiều ánh mắt nhìn nàng, Ân Trường Hoan quay đầu nhìn lại thì thấy mọi người đều đang nói chuyện vui vẻ, giống như tất cả đều là ảo giác của nàng vậy.
Không muốn chính mình phải trở chủ đề để người khác trà dư tửu hậu(*), Ân Trường Hoan nói với Diệp Hoàn là nàng muốn vào phòng khách nữ.
(*) Trà dư tửu hậu: là chỉ thời gian nhàn rỗi sau khi uống trà, cùng những người bạn mạn đàm về đủ mọi đề tài của cuộc sống. Ý câu này là Ân Trường Hoan không muốn mình trở thành đề tài cho người khác buôn chuyện.
Diệp Hoàn mỉm cười thản nhiên, nhìn Ân Trường Hoan bằng ánh mắt đặc biệt ôn nhu, giống như hắn đã biết Ân Trường Hoan nghĩ gì nhưng hắn lại cam tâm tình nguyện giấu cho nàng.
Ân Trường Hoan cảm thấy mặt hơi nóng nên lập tức quay người đi, nhất định là bởi vì hôm nay trời nắng to.
Đi được hai bước nàng đột nhiên nhớ tới chuyện mà Đinh Tiến nhắc tới, theo bản năng quay lại muốn cảm ơn Diệp Hoàn, lúc quay người thì nàng còn nghĩ Diệp Hoàn đã đến phòng khách nam rồi, vậy mà nàng vừa quay đầu đã thấy Diệp Hoàn vẫn duy trì dáng đứng vừa rồi, vẫn là cái nụ cười ôn nhu như nước đó, nhìn thấy nàng, hắn liền hỏi "Có chuyện gì sao?"
Ngón tay Ân Trường Hoan giật giật, nhìn chằm chằm mặt Diệp Hoàn, nuốt nước bọt "Đa tạ Diệp đại nhân đã trợ giúp."
Khoé miệng Diệp Hoàn cong lên nhưng rất nhanh hắn đã mím môi về bình thường, còn bày ra bộ dạng không hiểu Ân Trường Hoan đang nói gì.
"Quận chúa đang nói gì vậy, tại hạ nghe không hiểu?"
"Nghe không hiểu sao?" Thật muốn cười vào cái câu nghe không hiểu này, sĩ diện của Diệp đại nhân quả nhiên không nhỏ, làm chuyện tốt nhưng lại không muốn người ta biết, đúng là vừa ngốc lại vừa đáng yêu.
Ân Trường Hoan cười giảo hoạt, muốn trêu chọc Diệp Hoàn "Nếu Diệp đại nhân nghe không hiểu thì có lẽ là ta hiểu lầm rồi."
Ân Trường Hoan nói xong liền chăm chú nhìn Diệp Hoàn, rất nhanh nàng đã phát hiện ra sâu trong mắt Diệp Hoàn hơi trầm xuống, ánh mắt cũng không còn sáng như trước, giống như quả cà tím bị đóng băng vậy.(*)
(*) Cà tím bị đóng băng: chỉ những người bơ phờ, thiếu băng lượng.
"Diệp đại nhân, sao huynh lại có thể đáng yêu đến thế chứ?"
Ân Trường Hoan che miệng để không bật cười thành tiếng, mặt mày cong lên, đôi mắt vừa đen lại vừa sáng, cực kỳ giống con búp bê vải mà mười năm trước Diệp Hoàn nhặt được, con búp bê vải đó có một con mắt làm bằng ngọc đen rất trân quý.
Diệp Hoàn cười xán lạn "Quận chúa vui là được."
Ân Trường Hoan im bặt, mặt nàng lại nóng lên.
Diệp đại nhân thật sự không biết tướng mạo của hắn như vậy thì có thể tùy tiện cười trước mặt người khác sao?
"Ân Trường Hoan." Kỷ Oánh Oánh cũng không biết từ chỗ nào bước đến đây, ngạc nhiên hỏi Ân Trường Hoan "Sao mặt ngươi hồng vậy?"
Ân Trường Hoan vốn đã thấy không được tự nhiên lại nghe thấy Kỷ Oánh Oánh nói vậy liền quay người trả lời "Ngày hôm nay nắng to quá nên vậy."
Kỷ Oánh Oánh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đang âm u lập tức thấy tức giận, Ân Trường Hoan thật sự là càng ngày càng không coi nàng ra gì, nói dối thì cũng phải lựa cái lời nào đáng tin hơn chứ, nói như vậy là xem thường nàng ngốc sao.
Nói chuyện với Vương phu nhân được vài câu, Ân Trường Hoan đang suy nghĩ xem nên ngồi chỗ nào thì nghe thấy Diệp Hành gọi. Ân Trường Hoan nhìn sang, ngồi ở đó còn có Cố Như Nguyệt, Cố Như Vận, Diệp Vi và còn có Kỷ Oánh Oánh vì việc vừa nãy mà luôn lườm nàng không ngừng.
Ân Trường Hoan cười một tiếng, có Kỷ Oánh Oánh ở đây thì sẽ không nhàm chán, nàng vui sướng nhưng lại ngồi xuống chỗ bên cạnh Diệp Hành, cười thản nhiên nói với Kỷ Oánh Oánh "Kỷ Oánh Oánh, nửa tháng không gặp, sao ta cảm thấy ngươi hình như mập lên vậy?"
Thân hình là cái mà nữ nhân quan tâm nhất, nói một cô nương lên cân là một hành vi làm người ta đau đớn cỡ nào chứ.
Nghe vậy Kỷ Oánh Oánh giật mình, lập tức quay đầu nhìn Diệp Vi như muốn hỏi gì đó, sau đó Diệp Vi lắc đầu thì nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ân Trường Hoan, ngươi thật..." Nói còn chưa dứt lời thì Kỷ Oánh Oánh nhớ đến Kỷ Thừa, nương không đồng ý cho ca ca cưới Ân Trường Hoan, hiện tại nàng lại cãi nhau với Ân Trường Hoan không phải là hại ca ca khó theo đuổi sao?
Vì ca ca, Kỷ Oánh Oánh hít sâu một hơi, đưa cho Ân Trường Hoan bánh quế mà nàng thích ăn nhất, đồng thời nở một nụ cười tươi, ôn hòa nói "Trường Hoan, ngươi rất thích ăn bánh quế đúng không? Cái này ta vừa nếm rồi, hương vị rất ngon đó."
Ân Trường Hoan đang nói chuyện với Diệp Hành, nghe vậy liền hoảng sợ nhìn Kỷ Oánh Oánh cười rất nhẹ nhàng, mở to mắt "Kỷ Oánh Oánh, đầu óc ngươi bị hồ đồ sao?"
Kỷ Oánh Oánh cắn chặt răng, nàng nhịn!
Ân Trường Hoan đưa tay sờ trán Kỷ Oánh Oánh, nhíu mày nghi ngờ nói "Không nóng mà, sao lại nói mấy câu kỳ quái vậy chứ?"
"Ngươi mới kỳ quái ấy." Nếu Kỷ Oánh Oánh có thể tiếp tục nhẫn nữa thì không phải Kỷ Oánh Oánh, gạt phăng tay Ân Trường Hoan ra, nàng không nhịn được nói to "Cho ngươi ăn thì ngươi cứ ăn đi, sao nói nhảm lắm thế hả!"
Ân Trường Hoan không so đo chuyện Kỷ Oánh Oánh gạt mạnh tay nàng, nàng bình tĩnh thu tay về "Này mới đúng, lời nói với cái ngữ khí kia...
Nàng phủi phủi tay, chậc chậc nói "Làm hại ta nổi cả da gà."
Kỷ Oánh Oánh: Nàng ta rốt cuộc có biết hai chữ tốt xấu là gì không vậy.
Ở chỗ khác, Diệp Hoàn nhìn Ân Trường Hoan đã đi xa rồi đến phòng khách nam khách, thấy Cố Nguyên phất tay với hắn, bên cạnh còn có nhị hoàng tử Phó Ninh và Kỷ Thừa.
"Đệ cũng tới?" Diệp Hoàn đi tới hỏi Cố Nguyên, sau đó chào hỏi Kỷ Thừa.
"Trước kia Vương đại nhân từng tới Nam Dương." Cố Nguyên nhìn Diệp Hoàn, hỏi "Nhị hoàng tử nói mình vừa tới thì huynh liền đến mà, sao huynh mãi mới tới đây vậy?"
Diệp Hoàn nhìn Phó Ninh, thì ra hắn không nói đến việc Ân Trường Hoan cũng ở đó.
Phó Ninh cười nhạt, ánh mắt Diệp Hoàn khẽ thay đổi, thản nhiên nói "Gặp được quận chúa nên ở lại hàn huyên vài câu."
Kỷ Thừa quay ra "Trường Hoan cũng tới?"
Diệp Hoàn khẽ nhíu mày nhưng lại nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, rồi rất nhanh đã tản ra "Đúng vậy, bây giờ đang ở phòng khách nữ."
Thần sắc Phó Ninh lạnh nhạt, bưng trà nhưng lại không uống ngụm nào.
Cố Nguyên không hiểu rõ chuyện giữa Ân Trường Hoan và Ân gia nên hỏi "Hôm nay người thành thân không phải muội muội Đức Dương quận chúa sao, sao nàng ấy lại tới Vương gia sớm như vậy?"
"Vì sao lại không thể tới Vương gia? " Diệp Hoàn nhìn về phía Cố Nguyên, ánh mắt lãnh đạm "Quận chúa là quận chúa, đương nhiên không thể giống người bình thường."
"Diệp Hoàn huynh nói có lý." Kỷ Thừa đột nhiên nói tiếp "Trường Hoan vừa là quận chúa vừa là nữ nhi Ân gia, muội ấy muốn đi đâu đương nhiên là theo tâm ý bản thân rồi."
"Kỷ Thừa huynh nói rất đúng." Diệp Hoàn nâng chén trà lên, làm động tác chạm cốc với Kỷ Thừa, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Cố Nguyên nhíu mày, vì sao hắn cảm thấy Kỷ Thừa và Diệp Hoàn lại đồng quan điểm với nhau vậy, bọn họ lại đồng quan điểm đều là vì bảo vệ Đức Dương quận chúa?
Xem ra không chỉ nữ nhân kinh thành kỳ quái, ngay cả nam nhân kinh thành cũng không khá hơn là mấy.