ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG: HOA SEN XANH

Kháp Na thất kinh:

- Công chúa! Sao nàng lại phải uống thuốc độc?

Mukaton ôm bụng quằn quại, khó khăn lắm mới thốt lên vài tiếng:

- Thiếp uống thuốc của chàng.

- Thuốc của ta?

Kháp Na thoáng nghi hoặc rồi chợt hiểu ra, gương mặt đột nhiên trắng bệch:

- Trong thuốc có độc? Kẻ nào đã bỏ vào?

Mukaton thở dốc, lời nói đứt quãng:

- Thiếp cầu xin chàng mở cửa… nhưng chàng không chịu… Thiếp biết chàng vô cùng khinh ghét thiếp… Nếu thiếp… nếu thiếp không uống bát thuốc đó… chàng sẽ không bao giờ chịu nghe thiếp nói và càng không tin thiếp.

Không biết sức mạnh nào đã giúp Mukaton ngồi dậy, Kháp Na vội lao đến, đỡ cô ấy tựa vào vai mình. Mukaton thở dốc một hồi rồi mới tiếp:

- Chính Dankhag đã bỏ thuốc độc.

Kháp Na kinh hãi, hai mắt trợn tròn:

- Vì sao cô ta lại làm vậy? Cô ta muốn ta chết ư?

Mukaton bật cười, hàm răng nhuộm máu đen, gắng gượng nói:

- Vì chàng không thèm ỏ ê đến cô ta. Chàng có biết cô ta có thai rồi không? – Cô ấy nắm chặt cánh tay của Kháp Na, gào lên thảm thiết. – Chàng có biết cô ta hằng ngày cưỡi ngựa ra ngoại thành làm gì không? Để lén lút gặp mặt tam ca của chàng, Yeshe đó.

Kháp Na há hốc miệng, sau một cơn ho dữ dội, cậu ấy mới run rẩy hỏi Mukaton:

- Đứa bé là con của tam ca ư?

- Chuyện này hoàn toàn chính xác. Thiếp cho người theo dõi cô ta và tận mắt nhìn thấy bọn họ làm những việc đồi bại. Thiếp muốn báo với chàng đi bắt cặp gian phu dâm phụ đó nhưng không ngờ hôm sau, tam ca của chàng đã lên đường đi Vân Nam!

Cô ấy bật cười hả hê vẻ đắc ý, giọng nói nhanh và gấp, hai mắt như phát sáng:

- Tuy không bắt được quả tang nhưng thiếp đã mua chuộc được người hầu thân thiết của cô ta nên biết rằng, cô ta chậm kinh đã hơn ba tháng.

Tôi đứng bên, thấy bờ môi của Mukaton đã bắt đầu tím ngắt, tử khí bao phủ gương mặt cô ấy, bây giờ có lẽ là thời khắc tỉnh táo cuối cùng.

Mukaton vẫn nỗ lực cất tiếng, có lẽ vì biết mình không còn nhiều thời gian. Và rồi bàn tay ôm chặt bụng lúc trước buông thõng như thể cô ấy không còn đau đớn nữa.

- Bụng bầu của cô ta sẽ ngày một lộ rõ, không thể tiếp tục che giấu. Thế nên cô ta muốn hãm hại chàng. Tên hầu Wangtso của chàng đã bị cô ta và Yeshe mua chuộc, bát thuốc hôm nay là do hắn sắc. Thiếp đã cho người trói Wangtso lại, chàng có thể tra khảo hắn.

Kháp Na không nén nổi sự phẫn nộ, đường gân xanh nổi rần rật trên cổ, gương mặt khôi ngô, tuấn tú đỏ bừng bừng vì tức giận:

- Nếu ta chết, tam ca sẽ là người con út của phái Sakya, con của cô ta sẽ được kế thừa giáo phái một cách danh chính ngôn thuận. Nhưng nếu ta không chết, cô ta sẽ bị thả trôi sông vì tội hư thông, và đứa con đó cũng chẳng thể sống sót. Thế nên cô ta mới ra tay với ta. Thật là độc ác!

Lúc đến chào từ biệt, Yeshe từng nói với Bát Tư Ba rằng, con trai của hắn sẽ giúp hắn giành lại mọi thứ. Chúng tôi đều nghĩ rằng người vợ Mông Cổ mà Yeshe cưới về đã mang bầu, nào ngờ, không phải vậy. Nếu căn cứ theo thời gian thì Dankhag đã có thai được hơn ba tháng, Yeshe rời khỏi Yên Kinh một tháng trước, vậy tức là, trước khi đi, hắn biết Dankhag mang thai nên rất có thể chính hắn đã xúi giục Dankhag hạ độc Kháp Na!

Kháp Na bật dậy, trên người chỉ rặt một manh áo mỏng, chân trần lao ra ngoài, đẩy cửa, ra lệnh:

- Người đâu, mau bắt trói Dankhag lại cho ta!

Lúc quay lại bên giường, cậu ấy vẫn không thôi run bần bật vì giận dữ. Ánh mắt Mukaton dần khép lại, cô ấy run rẩy chìa tay về phía Kháp Na, Kháp Na vội nắm chặt tay vợ:

- Công chúa, sao nàng không nói cho ta hay? Vì sao lại dại dột như vậy? Vì sao phải uống thuốc độc?

- Kháp Na, lúc đến tìm chàng, thiếp đã hạ quyết tâm. – Viền mắt sưng to, hơi thở khó khăn, cô ấy ráng sức nhìn Kháp Na. – Nếu chàng chịu gặp thiếp, thiếp sẽ không uống. Nhưng nếu chàng vẫn lạnh lùng với thiếp như mọi khi, thiếp sẽ liều mình!

Kháp Na đau đớn lắc đầu:

- Vì sao nàng phải khổ sở như vậy?

- Kháp Na… chàng nghĩ xem, thiếp có khác gì một cái xác không hồn, sống hoài như vậy có ý nghĩa gì chứ?

Nước mắt cô ấy trào ra, rơi xuống vai Kháp Na, cô ấy nghẹn ngào:

- Thiếp biết rằng… ngoài thân phận, địa vị, thiếp không có điểm nào xứng đôi vừa lứa với chàng… Chàng không yêu thiếp cũng phải. Nếu chàng chịu cho thiếp… một đứa con thì cuộc đời thiếp… còn có chút hy vọng. Nhưng… thiếp đã ba mươi hai rồi… thiếp… không chờ được nữa, chi bằng chết đi… và chấm dứt chuỗi ngày… có chồng mà như quả phụ này!

Kháp Na nhói buốt tâm can, ôm chặt Mukaton, gào khóc:

- Công chúa ơi, ta xin lỗi, ta xin lỗi! Nàng không nên lấy ta!

- Kháp Na, thiếp không hối hận vì đã lấy chàng… Thiếp chỉ ân hận vì đã đối xử không phải với chàng khi chàng còn nhỏ.

Cô ấy run rẩy chìa tay ra, muốn chạm vào gương mặt của Kháp Na. cậu ấy vội nắm lấy bàn tay cô ấy, đặt lên má mình. Mukaton mỉm cười như chìm đắm trong hồi ức, miệng lẩm bẩm:

- Lúc thiếp cưới chàng… chàng vẫn còn là một chú bé… ai nấy đều cười nhạo thiếp. Thiếp đánh mắng chàng bởi vì… thiếp không cam lòng. Nhưng chàng ngày một trưởng thành… ngày một khôi ngô, tuấn tú. Không biết từ khi nào, mỗi lần thấy chàng…  tim thiếp lại đập thình thịch. Nếu chàng chịu… mỉm cười với thiếp, thiếp… sẽ hân hoan cả ngày trời. Thiếp vui lắm… Người đàn ông điển trai nhất thành Lương Châu là… chồng thiếp. Nhưng thiếp rất sợ… Thiếp không xinh đẹp, không dịu dàng, không thích đọc sách, và thiếp… đã nhiều tuổi. Hễ có cô gái nào… liếc mắt với chàng là thiếp lại nổi cơn ghen. Bởi vậy… thiếp đã gây ra bao điều xấu xa.

Kháp Na đã không còn sức để khóc ra tiếng nữa, quay đầu ra ngoài cửa, gào thét điên dại:

- Thái y! Thái y đâu rồi?

Mukaton đổ người vào lòng Kháp Na, bàn tay lần theo từng đường nét thanh tú trên gương mặt như tạc khắc của cậu ấy. Từ đôi mắt đẫm lệ đến gò mà nhô cao, từ sống mũi thanh tú đến bờ môi dày dặn, thắm đỏ. Cô ấy thở dài mãn nguyện:

- Sau này thiếp mới hiểu… chàng lạnh nhạt với thiếp… là tại thiếp. Từ sau lần thiếp và cô ta bị chàng mắng mỏ, thiếp… đã thật lòng hối cãi… Thiếp muốn xứng với chàng. Nhưng… hơn một năm trôi qua và chàng không hề nhận ra…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi