[ĐỨC VÂN XÃ] LÊN NHẦM KIỆU HOA, GẢ CHO ĐÚNG NGƯỜI



Từ sau khi nhận được bức di thư, sinh hoạt của mọi người đều bị xáo trộn hoàn toàn, trải qua các cuộc thảo luận liên tục, bọn họ quyết định trước hết sẽ che giấu không cho Châu lão gia biết chuyện này, mặc dù sớm muộn cũng sẽ có ngày để ông ấy biết, nhưng dù sao Châu lão gia cũng đã lớn tuổi, sau khi Đại thiếu gia chết, ông ấy chỉ còn lại một mình Cửu Lương, e là không chịu nổi đả kích này, có thể giấu được ngày nào thì hay ngày đó.
Còn Mạnh Hạc Đường, mọi người cũng đều rất lo cho tâm trạng của y, nhưng y lại không khóc không làm ồn, thậm chí giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, hoàn toàn sống như trước đây, nên ăn thì ăn, cần ngủ thì ngủ, lúc nên cười thì sẽ cười một cái, điều này khiến tất cả mọi người cảm thấy vừa bất ngờ cũng vừa sợ hãi...
Không được! Dương Cửu Lang đột nhiên vỗ bàn: Không thể để huynh ấy tiếp tục như vậy được! Phải khiến huynh ấy khóc mới được!
Đúng đó đúng đó! Mạnh ca thế này quá khác thường, nếu như không để huynh ấy khóc chết đi sống lại một lần thì sợ là sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện! Trương Vân Lôi cũng nghĩ vậy, nhất thời nói với vẻ buồn rầu: Nhưng chúng ta làm sao để huynh ấy khóc ra đây?
Hay là...Hay là con đi đánh huynh ấy một trận nha? Quách Kỳ Lân đề nghị.
Ta đánh con một trận trước đấy! Trương Vân Lôi nguýt hắn một cái: Có ai nghĩ cách như con không!
Quách Kỳ Lân bĩu môi, nghĩ tới nghĩ lui rồi lại nói: Vậy hay là...Chúng ta giả ma dọa huynh ấy?
Trương Vân Lôi ghét bỏ liếc mắt, đạp thẳng vào ghế hắn một phát: Con cút đi cho ta!
Hay là để ta đi khuyên huynh ấy.

Trương Cửu Thái đứng lên, thở dài nói: Lấy độc trị độc, ngựa chết chữa như ngựa sống đi.

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn hắn, chẳng ai còn cách nào khác nên đều gật đầu đồng ý: Vậy cậu thử một chút đi xem sao.

Xế chiều hôm đó, Trương Cửu Thái đến hiệu thuốc nhà họ Châu, Mạnh Hạc Đường đang ở trong quầy bốc thuốc cho khách, còn mỉm cười dặn dò khách là liều thuốc này phải sắc thế nào, hình ảnh này quá bình thường, nhưng cái kiểu bình thường này ngược lại là không bình thường cho lắm.


Tiểu Mạnh.

Trương Cửu Thái gọi y, cố gắng nặn ra một khuôn mặt cười, bước đến trước mặt y: Sắp đến giờ cơm rồi, chúng ta đi ăn một bữa cơm đi? Nghe nói Minh Nguyệt Lâu mới có thực đơn mới, vừa vặn đi nếm thử.
Cũng được.

Mạnh Hạc Đường giương khóe môi, cười đáp lại hắn, xoa bụng nói: Đúng lúc ta cũng đói bụng.
Trương Cửu Thái nhìn khuôn mặt cười của y, trong lòng cảm thấy đau nhói, miễn cưỡng cười vẫy tay với y: Vậy thì đi thôi.

Hai người sóng vai đi về hướng Minh Nguyệt Lâu, trên đường đi Mạnh Hạc Đường vẫn luôn cười, chào hỏi những người quen vô tình gặp trên phố, đi ngang qua quầy hàng nào đó, y còn dừng lại xem một chút, còn Trương Cửu Thái lại thấy mũi cay cay, cố nén lắm mới không rơi nước mắt.
Đến rồi đến rồi!
Sân thượng lầu hai Minh Nguyệt Lâu, Dương Cửu Lang nhìn thấy hai người họ đi tới từ xa, vội vàng ngồi xổm người xuống, phất tay với đám người phía sau, mọi người cũng đồng loạt khom người trốn đi, đợi hai người đi vào Minh Nguyệt Lâu rồi lại cuống quít chạy ra cửa, lén lút quan sát hai người họ.
Tới rồi à? Hôm nay muốn ăn gì? Loan Vân Bình đích thân đến bắt chuyện với họ, lúc nhìn thấy khuôn mặt cười của Mạnh Hạc Đường, y cũng không nhịn nổi mà thấy rất đau lòng, thoáng chốc vành mắt cũng đỏ lên.
Mạnh Hạc Đường như không chú ý đến sự khác thường của y, cười nói: Nghe nói Minh Nguyệt Lâu có món mới, hai bọn đệ cũng không có kiêng ăn gì, Loan ca cứ xem rồi lên món đi.

Được, vậy hai cậu ngồi đây đi, ta đi thu xếp.

Loan Vân Bình dốc hết sức lực mới cười được một tiếng với y, thật sự không ở lại đây tiếp được nữa, vội vàng xoay người chạy bước nhỏ rời khỏi.
Dương Cửu Lang thấy cảnh đó, không khỏi tặc lưỡi: Ta đã sớm nói Loan va là thấy không được thì thôi đừng tới, nhưng huynh ấy cứ khăng khăng không chịu nghe khuyên!
Đừng quan tâm những chuyện đó! Trương Vân Lôi vỗ vai hắn, chỉ vào Mạnh Hạc Đường và Trương Cửu Thái rồi hỏi hắn: Ngươi có nghe họ đang nói gì không?
Nghe được một chút.

Dương Cửu Lang nói, kề lỗ tai lên dán chặt trên khung cửa, hi vọng có thể nghe được một chút.
Tiểu Mạnh à.

Trương Cửu Thái rót tách trà đưa cho Mạnh Hạc Đường, sau đó hắn liếm môi, phân vân rất lâu rồi mới tìm đại một đề tài hỏi y: Lần đầu huynh đến Minh Nguyệt Lâu là khi nào vậy?
Nếu cậu không hỏi cái này thì ta cũng sắp quên mất! Mạnh Hạc Đường cúi đầu bật cười, y nói với giọng xa xăm: Ngày đó Cửu Lang xông vào nhà họ Châu muốn đưa ta đi, Cửu Lương quỳ gối trước mặt Châu lão gia, nói để ta ở lại cậu ấy sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn xem bệnh, lúc đó Châu lão gia mới đồng ý, bốn người bọn ta vì ăn mừng nên nghĩ đến Minh Nguyệt Lâu tụ họp, Cửu Lang cũng nói còn phải bắt Đào Dương về tính sổ sách, kết quả là nửa đường gặp được Đại Lâm, thế mà mấy người bọn ta cùng đến Minh Nguyệt Lâu, Cửu Lang còn nói cậu ấy và Cửu Lương từng có một thời gian ở bên nhau rất tốt đẹp rất vui vẻ, về sau cãi nhau nên mới chia tay đấy!
Mạnh Hạc Đường nói xong còn phì cười, Trương Cửu Thái cũng không nhịn được lắc đầu cười, cố ý trêu y, nhướng mày nói: Ta có thể làm chứng, lời này của Cửu Lang là thật đấy!
Các đó không xa, Quách Kỳ Lân nghe vậy, bấy giờ nhìn về phía Dương Cửu Lang với vẻ không thể tưởng tượng nổi: Mẹ ơi! Hóa ra lúc đó là huynh nói thật hết hả!
Cái gì mà thật! Cậu ta nói thật là thật hả! Dương Cửu Lang vỗ hắn một phát, lại chớp chớp mắt hơi lúng túng, thoáng liếc nhìn Trương Vân Lôi, may mà y không có nghe rồi cho là thật.
Nhưng Mạnh Hạc Đường lại có vẻ tin thật, y hơi ngạc nhiên trợn to mắt: Thật sao?
Còn không phải sao! Trương Cửu Thái gật đầu quả quyết: Hai người họ hồi đó ngày nào cũng như hình với bóng, Cửu Lang còn không ngại trèo tường cũng muốn đến gặp Cửu Lương, tình cảm chân thành, thật lòng đến mức đó, nếu mà nói giữa hai người họ không có gì thì ta cũng không tin!
Mạnh Hạc Đường lắc đầu cười bất đắc dĩ: Vậy quay về ta nhất định phải hỏi Cửu Lang mới được!
Thấy trải đường đã đủ rồi, Trương Cửu Thái căng thẳng siết chặt nắm tay, thở dài ra vẻ tiếc nuối: Thật ra trước kia còn rất hi vọng hai người họ ở bên nhau, dù sao thì Cửu Lương có vẻ như thật tình thích Cửu Lang, mãi đến ngày đó khi Nhị gia phải gả tới đây, ta mới phát hiện ra, trước kia chẳng qua chỉ là ta nghĩ nhiều mà thôi, Cửu Lương có vẻ thích Nhị gia hơn rất nhiều so với thích Cửu Lang!
Nhất thời Mạnh Hạc Đường tò mò: Vì sao vậy?

Một ngày trước khi Nhị gia gả tới, Cửu Lương từng lập ba giao ước với cha của huynh ấy.

Trương Cửu Thái cười cười, duỗi ngón tay ra, thuật lại lời nói lúc đó của Cửu Lương cho y nghe: Thứ nhất, kiếp này chỉ thành thân một lần thôi, không được để sư ca thiệt thòi, cũng đừng làm khổ huynh ấy, thứ hai, khi sư ca gả tới, cả nhà từ trên xuống dưới nhất định phải đối xử với huynh ấy như khách quý, bất kể huynh ấy có tùy hứng thế nào cũng phải nghe theo, không được có ai bắt nạt huynh ấy, thứ ba, đợi sau khi Cửu Lương chết, Nhị gia rời đi hay ở lại, hoàn toàn sẽ do một mình sư ca quyết định, tri kỷ như vậy thì tình nghĩa của huynh ấy đối với Nhị gia sao có thể là giả được?
Lời này không thể kích thích được Mạnh Hạc Đường mà ngược lại là làm Trương Vân Lôi bật khóc trước, lúc này y lùi lại, tựa lên khung cửa che miệng nhỏ giọng nức nở, Dương Cửu Lang thấy thế cũng không nói gì, chỉ đưa tay vịn lấy vai y, vỗ nhẹ vài cái như an ủi.
Mạnh Hạc Đường cũng không phải là hoàn toàn không có phản ứng, y khẽ rủ mắt, cười cay đắng: Thật ra ta cũng cảm thấy cậu ấy thích Biện nhi hơn một chút, có đôi khi ta cũng khó tránh cảm thấy hơi ghen tị.
Thấy rốt cuộc y cũng có phản ứng, Trương Cửu Thái vội vàng truy hỏi: Sao huynh lại nghĩ vậy?
Mạnh Hạc Đường cúi đầu, y lại bật cười: Ngày thứ hai sau khi thành thân, Cửu Lang đến đổi phu nhân về, cậu ấy luôn miệng nói thích ta nên mới không chịu đổi lại, thật ra là đợi sau khi Cửu Lang đi cậu ấy mới nói ra sự thật, cậu ấy nói: Ta với huynh chỉ là bèo nước gặp nhau, không có qua lại gì, càng chưa nói tới tình cảm gì, trước đó sở dĩ giữ huynh lại là vì thành toàn cho sư ca, sau đó cũng chẳng qua là vì để sư ca yên tâm mà đi, huynh ấy không cần phải liên lụy cả đời vì ta, huynh cũng vậy.
Lúc này Trương Cửu Thái phì cười: Nào! Ta hiểu huynh ấy rất rõ, lúc trước huynh ấy cố ý đối xử lạnh lùng với huynh, đó là vì huynh ấy cảm thấy mình sống không bao lâu nữa, không muốn để huynh lãng phí tình cảm với huynh ấy, nghĩ là đợi một ngày nào đó sau khi huynh ấy về trời, huynh có thể thoải mái rời khỏi nhà họ Châu, ai ngờ trái lại là chính huynh ấy đắm chìm vào trước.

Trương Cửu Thái nói, rồi lại hỏi y: Huynh có biết ngày đó sau khi huynh đi, huynh ấy đã nói gì với ta không?
Mạnh Hạc Đường thoáng chốc giương mắt nhìn hắn, lắc đầu.
Huynh ấy hỏi ta là huynh ấy còn có thể sống được bao lâu nữa.

Trương Cửu Thái nói, duỗi ba ngón tay ra: Ba tháng, đó là thời gian dài nhất mà ta có thể đảm bảo với huynh ấy, sở dĩ huynh ấy nói như vậy chính là vì không mong huynh lãng phí tình cảm với một người sắp chết như huynh ấy.

Mạnh Hạc Đường lại cúi đầu, nhẹ nhàng mỉm cười: Chung quy cũng là bèo nước gặp nhau, hiểu nhau không đủ, ta lại hoàn toàn không biết ý tốt đó của cậu ấy.

Cũng đã sắp đến lúc, đột nhiên Trương Cửu Thái bắt lấy cổ tay y, nói còn chưa kịp nói, bản thân đã bật khóc trước: Cửu Lương từng dặn ta không được nói cho huynh biết, huynh ấy định giấu diếm huynh cả đời, nhưng bây giờ huynh ấy đã không còn ở đây nữa, có nói ra hay không, không phải do huynh ấy quyết định!
Nói gì? Mạnh Hạc Đường không hiểu.
Huynh ấy...! Trương Cửu Thái vừa mở miệng đã bắt đầu nghẹn ngào, hắn hít vào một hơi thật sâu, nhíu mày thật chặt, chẳng có thời gian đâu mà lo bờ môi mình đang run rẩy, hắn nói ra hết toàn bộ những điều mà Cửu Lương không cho nói.
Ngày đó huynh bị đưa nhầm đến nhà họ Châu, Châu lão gia vốn là không muốn nhận huynh, nhưng là Cửu Lương trong lúc hôn mê liên tục lẩm bẩm đừng làm khó phu nhân của huynh ấy, Châu lão gia không dám khiến con của ông ấy tức giận nữa nên mới sai người đưa huynh về phòng nghỉ ngơi trước.

Còn có đêm đó, trước đây sau mỗi lần huynh ấy ói máu rồi rơi vào hôn mê đều sẽ rất yếu ớt, vốn huynh ấy nên ở lại chỗ ta một đêm, xác định không có gì đáng ngại mới có thể trở về, nhưng vừa mở mắt ra là huynh ấy đã ầm ĩ đòi về phòng, nói để huynh lại một mình ở nơi xa lạ, lo rằng huynh sẽ sợ.

Còn cả hôm đó nữa, huynh bị tên hầu kia gây khó dễ, cũng là Cửu Lương căn dặn ta đi xem huynh, ở lại với huynh một lúc, huynh ấy nói bản thân không ở bên cạnh huynh, sợ những hạ nhân kia sẽ bất kính với huynh.

Về sau nữa, huynh bị Cửu Lang đưa đi, ta đã đi nói cho Cửu Lương biết, lúc ấy huynh ấy xuống giường còn khó, thế mà nghe thấy huynh sắp bị đưa đi, huynh ấy vẫn cố gắng đuổi tới.

Mỗi một câu hắn nói, trong lòng Mạnh Hạc Đường đều run lên, ngây ngẩn nhìn hắn, luống cuống lắc đầu: Những chuyện này, cậu ấy chưa từng nói với ta.

Trương Cửu Thái không trả lời, hắn lau nước mắt nói tiếp: Cửu Lương biết được mẹ của huynh bị bệnh nặng, huynh ấy đã thỉnh cầu Châu lão gia cho huynh đến hiệu thuốc làm việc, mượn danh nghĩa đến Đông Bắc mua dược liệu, dặn ta đi xem bệnh cho mẹ của huynh.

Huynh ấy nói mỗi khi nhìn thấy huynh ấy, dáng vẻ của huynh luôn là sợ sệt, huynh ấy thỉnh giáo ta phải làm thế nào mới có thể trông có vẻ thân thiện một chút, huynh ấy cố gắng học cách để mỉm cười, y theo chỉ dẫn của ta, luyện tập hết lần này tới lần khác.
Và cả lúc huynh bị bắt cóc, lúc huynh cố gắng tìm bác sĩ chữa bệnh cho huynh ấy, huynh ngày ngày trông chừng huynh ấy, ta không tin là huynh không chút nhận ra, thật ra từ sớm khi bệnh viện được xây lên, huynh ấy cũng đã đến giới hạn, đồng ý kiểm tra sức khỏe và đồng ý cùng lão Tần ra nước ngoài tìm bác sĩ, từng chuyện từng chuyện này chỉ là vì không muốn để huynh thất vọng mà thôi!

Nói đến đây, mọi người trốn ở cách đó không xa đều rơi nước mắt, nhất là Dương Cửu Lang, trong lòng hết sức hối hận, khoảng thời gian đó Cửu Lương luôn vô tình hoặc cố ý dặn dò hậu sự với hắn, hắn chỉ biết sức khỏe của Cửu Lương ngày càng kém, còn tin chắc lão Tần chính là hi vọng sống, hoàn toàn không biết khi đó bệnh tình của Cửu Lương đã sớm trở nên nguy kịch, ráng cố gắng chống chịu mới sống được thêm vài ngày như vậy!
Trương Cửu Thái cũng nhịn không nổi mà òa khóc, nắm thật chặt lấy tay Mạnh Hạc Đường, nước mắt nhỏ tí tách xuống bàn: Tiểu Mạnh, hôm nay ta nói ra những chuyện này với huynh, chính là vì mong huynh có thể buông bỏ, Cửu Lương nằm trên giường bệnh đã quá lâu, huynh ấy cũng đã luôn suy nghĩ thông suốt về chuyện sống chết, đối với tình cảm cũng cực kỳ lợt lạt, tựa như một xác chết di động vậy, nhưng từ sau khi huynh xuất hiện, huynh ấy mới dần dần thay đổi, ta chỉ biết có bấy nhiêu, theo ta thì vẫn còn đó rất nhiều điều mà ta chưa biết, huynh ấy yêu huynh như vậy, chắc chắn là không mong nhìn thấy huynh biến thành một cái xác di động như huynh ấy, cho nên huynh đừng chịu đựng nữa, cũng đừng âm thầm lừa dối chính mình, Cửu Lương thật sự đã không còn nữa rồi!
Nói đến đây, Trương Cửu Thái ngẩng đầu lên, không hề báo trước đối mặt với đôi mắt trống rỗng của Mạnh Hạc Đường, Trương Cửu Thái giật nảy mình, mặt của y không hề có cảm xúc, đôi mắt mở hờ, dáng vẻ này chẳng khác Cửu Lương trước kia một chút nào cả!
Tiểu Mạnh...!Trương Cửu Thái hoảng sợ, vội vàng lắc cổ tay y.
Lúc này Mạnh Hạc Đường mới giương mắt lên, như vừa lấy lại tinh thần, lẳng lặng nhìn hắn, im lặng hồi lâu, đột nhiên Mạnh Hạc Đường như nhớ ra chuyện gì đó, y rút ra một chiếc túi từ trong ngực.
Đây là trước khi Cửu Lương đi đã cho y, nói là giao chiếc túi này lại cho y, cũng xem như là một phần tâm sự, còn dặn y phải chờ hắn về mới được mở ra.
Hai ngày nay, y cứ luôn lừa gạt bản thân, lừa mình dối người, không nhìn tới bức di thư kia thì Cửu Lương vẫn chưa chết, nhất định hắn sẽ còn quay về, bây giờ rốt cuộc y cũng mở túi ra.
Trước khi mở y từng nghĩ tới vô số khả năng, trong túi này rốt cuộc là có thứ gì, nhưng lại hoàn toàn không ngờ tới, lại là một sợi dây chuyền, màu vàng đen, rất nhỏ nhưng được chết tác rất khéo léo, nhìn qua rất giống với chiếc nhẫn của Biện nhi.

Trừ cái đó ra thì còn một tờ giấy, vì y luôn cầm chiếc túi trong tay, nhét trong ngực nên tờ giấy đã nhăn nhúm, Mạnh Hạc Đường mở tờ giấy kia ra, nhìn kỹ từng chữ trên đó.

Trong đó ghi: Ngày mười ba tháng tám, từ nhà Cửu Lang về, nhìn thấy dây chuyền trên cổ tiên sinh, trong lòng hết sức đố kị, chê cười suy nghĩ này của bản thân quá ấu trĩ, nhưng vẫn tìm sư gia mua sợi dây chuyền này, nói là chế tác cùng một vật liệu với chiếc nhẫn của sư ca, tin rằng tiên sinh cũng sẽ thích.

Nay bỏ vào túi cùng với đoạn văn này, nếu có ngày khỏi bệnh, hi vọng tiên sinh có thể chính thức, thật sự gả cho ta --- Châu Cửu Lương thân bút.

Mạnh Hạc Đường lẳng lặng nhìn đoạn chữ viết đó, vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, không biết qua đi bao lâu, rốt cuộc y cũng chậm rãi đứng lên, vừa bước được một bước đột nhiên dừng lại.
Ngay trong chớp mắt đó, trái tim hẫng đi một nhịp mà không báo trước, ngay sau đó từng cơn đau nhói khó chịu ập tới, Mạnh Hạc Đường há miệng thở hổn hển, túm chặt lấy ngực, còn chưa cảm giác được cảm xúc muốn khóc thì nước mắt đã tràn khỏi mi, nước mắt to như hạt đậu từng giọt nối tiếp nhau rơi xuống sàn nhà.

Tiểu Mạnh...!
Trương Cửu Thái thận trọng đứng lên, mọi người cũng đồng loạt đứng bật dậy, lo lắng nhìn y, không dám nói gì với y, cũng không dám rời mắt khỏi y.
Mạnh Hạc Đường dường như đã sớm biết họ trốn ở đó, y không để ý đến họ chút nào, chỉ chầm chậm cúi đầu xuống, nắm thật chặt lấy tờ giấy kia, bờ vai hơi run, chậm rãi trở thành toàn thân đều bắt đầu run lên.
Từng hồi ức đã qua như đèn kéo quân hiện lên trước mắt, Cửu Lương vén rèm che nhẹ nhàng cười với y, Cửu Lương nằm trên giường yếu ớt nhìn y, trước khi đi Cửu Lương quay đầu nhìn lại...
Mạnh Hạc Đường tuyệt vọng nhắm mắt lại, giống như đã bị bịt kín mũi miệng, không thể thở nổi, trái tim như muốn vỡ tan ra, đau thương tột cùng ùn ùn kéo tới....
A--------!
Một tiếng hét như muốn xé rách ruột gan, lúc này Trương Vân Lôi che miệng, trừng lớn đôi mắt đã đỏ bừng, nước mắt từng dòng tuôn trào, mọi người cũng nhíu chặt mày, vành mắt ai nấy đều ửng đỏ.

Rốt cuộc Mạnh Hạc Đường cũng đã òa khóc, rốt cuộc không còn gắng gượng nổi nữa, hai chân mềm nhũn, chậm rãi quỳ xuống đất, nắm chặt lấy lồng ngực mình, tiếng khóc khản đặc vang vọng khắp Minh Nguyệt Lâu!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi