[ĐỨC VÂN XÃ] LÊN NHẦM KIỆU HOA, GẢ CHO ĐÚNG NGƯỜI



Nhà họ Vương.
Nghịch tử!
Vương lão gia gân cổ gào lên, dọa cho tất cả mọi người trong phòng đều giật mình, Vương Cửu Long cũng khó tránh nuốt nước bọt, hắn nhìn Vương Dụ Tôn với vẻ trách móc, bất đắc dĩ quỳ dưới đất.
Trương Cửu Linh cuống quít đứng lên: Bác trai!
Con gọi ta là cái gì? Vương lão gia quay đầu nhìn y, mặt mũi ông ấy đầy vẻ không hài lòng: Hai đứa thành thân bao lâu rồi, sao còn gọi là bác trai nữa!
Eh...Cha.

Trương Cửu Linh vội sửa lời, không có thời gian quan tâm những thứ không quan trọng này, y vội giải thích thay cho Vương Cửu Long.
Cha, thật ra lần này không phải lỗi của Vương Cửu Long đâu, là con thích chơi dế nên mới bảo cậu ấy bắt cho con, cũng là con cứ khăng khăng đem vào tiệm chơi, dế chạy vào giỏ lương thực là do con không coi chừng, đây đều là lỗi của con, người muốn phạt thì phạt con đi!
Cái gì mà lỗi của ngươi! Vương Cửu Long ngắt lời y, hắn lại hung hãn trợn mắt nhìn Vương Dụ Tôn, nghiến răng nói: Nếu không phải cậu ta cứ nhất định phải giành giật thì làm gì con dế nó chạy! Thế mà còn độc ác đi tố cáo trước nữa chứ!
Vương Dụ Tôn liếc nhìn hắn, không nói gì.

Vương lão gia thì không vui, bỗng nhiên ông ấy vỗ bàn, chỉ vào Vương Cửu Long mắng: Con im miệng đi cho ta! Ta kêu hai đứa con đến cửa hàng lương thực để hỗ trợ, chứ ta kêu hai đứa đến đó chơi hay sao? Tôn nhi không cho hai đứa chơi thì nó có lỗi gì! Các con gây ra họa, Tôn nhi tới báo cáo với ta thì có gì sai! Ta thấy kẻ gian ác tố cáo trước là con mới đúng!
Vương lão gia nói đúng, Vương Dụ Tôn đi tố cáo là không sai, Trương Cửu Linh không còn lời nào để nói, cúi đầu không dám lên tiếng, Vương Cửu Long thì vẫn không phục, hắn ngang ngược hừ một cái: Nó làm vậy thì không có gì sai, nhưng mà làm người ta thấy ghét!
Con!
Cái vẻ chết cũng không biết hối cải này của hắn thật sự sắp làm Vương lão gia tức chết, ông ấy thở gấp một hơi, đột nhiên mắt ông ấy tối sầm lại, đầu choáng váng, Vương lão gia hít vào, ôm chặt lấy lồng ngực liên tục thở dốc.


Ôi...! Lão gia! Vương phu nhân hoảng sợ, cuống quít bước tới thuận khí cho chồng: Lão gia người bớt giận đi, đừng nóng giận không tốt cho sức khỏe!
Chung quy Vương lão gia cũng đã có tuổi rồi, không thể nổi nóng như vậy được, một hồi lâu sau ông ấy mới tỉnh táo lại, đưa mắt nhìn đứa con trai đáng thất vọng của mình, ngón tay ông run rẩy chỉ vào hắn: Con, con đi ra ngoài thư phòng quỳ cho ta! Quỳ một ngày một đêm!
Cha! Trương Cửu Linh lên tiếng xin xỏ cho hắn: Bây giờ trời đang rất lạnh, quỳ một ngày thì thôi không nói đi, một đêm không phải là sẽ rét chết sao ạ!
Con cũng im đi! Lần này Vương lão gia thật sự tức điên lên, trừng mắt nói với Trương Cửu Linh: Cửu Linh, con tới nhà chúng ta thì con cũng là con của ta, ta cũng sẽ không khách sáo với con, nếu con mà còn xin cho nó nữa thì con đi quỳ chung với nó đi!
Trương Cửu Linh nhíu chặt mày, vội vàng lắc vai Vương Cửu Long, nhỏ giọng khuyên hắn: Ngươi mau nhận lỗi đi!
Ta không có sai! Quỳ thì quỳ! Vương Cửu Lang cũng đang nổi nóng, đột nhiên hắn đứng dậy, lần nữa trừng Vương Dụ Tôn, sau đó quay người bỏ đi.

Trương Cửu Linh không nói tặc lưỡi, cuống quít đuổi theo hắn, Vương Dụ Tôn nhìn hết cảnh này, cúi đầu cười thầm.

Vương Cửu Long đánh cược, thật sự chạy ra ngoài thư phòng quỳ, Trương Cửu Linh nhìn bóng lưng hắn từ phía xa, nhất thời thấy áy náy nên cũng đi theo quỳ xuống bên cạnh hắn.
Vương Cửu Long thấy lạ nói: Sao ngươi lại quỳ?
Trương Cửu Linh quay đầu nhìn hắn, bĩu môi nói xin lỗi: Lần này đều tại ta nên mới hại ngươi bị phạt quỳ, xin lỗi nha.

Ngươi nói gì cơ? Vương Cửu Long còn tưởng là mình nghe lầm, hắn hơi bất ngờ nhìn y: Ngươi không sao đó chứ, thế mà ngươi lại đang nói xin lỗi với ta á! Ngươi, có phải ngươi va đầu vào chỗ nào rồi không vậy?
Trương Cửu Linh lườm hắn với vẻ ghét bỏ, không thèm quan tâm tới hắn.
Vương Cửu Long cũng không lộn xộn, trong lòng hắn thấy rất ấm áp, si ngốc nhìn sườn mặt y, chậm rãi giương môi cười.

Trời giá rét đúng là rất khác, đã mấy ngày rồi mặt trời không ló dạng, mặt đất vừa cứng vừa lạnh, Trương Cửu Linh mới quỳ được một lúc mà đầu gối đã bắt đầu đau rồi, y liên tục lắc lư cơ thể để điều chỉnh tư thế.
Vương Cửu Long thấy y như vậy thì hắn hơi đau lòng, nhưng vì mặt mũi nên lại ngại không nói rõ với y, hắn giả vờ như bình thường, dùng cùi chỏ huých vào y: Này, ngươi đứng lên chút đi.

Chi vậy? Tuy Trương Cửu Linh không hiểu, nhưng vẫn nghe lời hắn mà đứng lên, đầu gối đau đớn buốt nhức, làm hại y suýt chút đã run chân quỳ ngược xuống.

Vương Cửu Long cởi áo khoác của mình ra, gấp thành một cái nệm êm thật dày, đặt xuống nơi y vừa quỳ, cười nói với y: Trời lạnh, quỳ lâu sẽ đau đầu gối.

Trong lòng Trương Cửu Linh hết sức cảm động: Vậy còn ngươi? Ngươi không đau à?
Ta không sao đâu mà! Vương Cửu Long nhướng mày cười: Từ nhỏ ta đã bị phạt không biết bao nhiêu lần rồi, ta đã luyện được kinh nghiệm từ lâu! Nhà ngươi thì không có quy tắc đó, chắc chắn là ngươi chịu không nổi.

Hắn nói vậy trái lại khiến Trương Cửu Linh thấy hơi xấu hổ, y cũng vội muốn cởi áo khoác ngoài của mình ra, chồng cho hắn một cái nệm, Vương Cửu Long lật đật ngăn y lại: Đừng cởi đừng cởi, đêm xuống lạnh đấy!
Vậy ngươi không lạnh à? Trương Cửu Linh càng thấy ngại.

Vương Cửu Long giơ cánh tay vỗ lên cơ thể mình: Ta rất khỏe mạnh, sao lại sợ lạnh chứ?
Trương Cửu Linh không phản đối, cãi nhau ầm ĩ lâu nay nên y vẫn chưa quen với một Vương Cửu Long quan tâm chăm sóc như thế, mặt y nóng ran, cũng may là da đen nên không nhìn ra.


Vậy nếu ngươi lạnh thì phải nói tới ta đấy! Trương Cửu Linh buộc nút thắt áo lại, quỳ lên áo của hắn, đúng là rất mềm mại, đầu gối không đau chút nào, Trương Cửu Linh không khỏi cười nói: Đúng là không đau này, cũng không lạnh, ngươi hay thật, giàu kinh nghiệm ghê!
Ta cần cái kinh nghiệm này làm gì cơ chứ! Ngoài miệng Vương Cửu Long thì ghét bỏ nhưng hắn vẫn bật cười, đúng là càng nhìn càng thấy đáng yêu, nhắc tới thì cũng phải cảm thán thế sự vô thường, nếu quay lại ba tháng trước, có đánh chết hắn cũng sẽ không nghĩ có ngày mình lại thích tên này.

Ca! Ca ơi?
Phía sau hòn non bộ ở bên cạnh truyền đến tiếng của Sam Sam, Vương Cửu Long tỉnh táo lại, cùng Trương Cửu Linh quay đầu qua nhìn, Sam Sam nhìn xung quanh, sau khi xác định là không có ai, lúc này mới rón rén chạy tới.
Muội sao thế? Vương Cửu Long thấy vẻ mặt của em gái mình kỳ lạ, không thể không hỏi: Không thể nào là cha định đuổi ta ra khỏi nhà chứ!
Sam Sam không có tâm trạng để trêu hắn, nàng ấy nhíu chặt mày nói: Ca, không xong rồi, cha vừa mới giao hết công việc kinh doanh trong nhà cho đường ca rồi!
Vương Cửu Long hừ một cái: Không phải đúng như ý ông ấy muốn à? Ta phải chúc mừng ông ấy được như ý nguyện ấy chứ!
Đến giờ nào rồi mà huynh còn giở thói trẻ con ra nữa! Sam Sam vỗ hắn một cái, vội vã nói tiếp: Muội còn nghe huynh ấy khuyên cha nên về quê Thiên Tân để dưỡng lão, ca à, muội luôn cảm thấy cái tên đường ca này rất lạ, trước là huynh ấy giả vờ ngoan ngoãn giỏi giang, để cha giao công việc kinh doanh cho huynh ấy quản lý, sau đó lại nhắm vào huynh đủ kiểu, giờ còn dụ dỗ bảo cha về Thiên Tân đi, huynh nói xem huynh ấy có...!
Ý của muội là Vương Dụ Tôn muốn chiếm đoạt tài sản nhà muội sao? Trương Cửu Linh suy đoán tiếp lời nàng.

Sam Sam nhẹ gật đầu, Vương Cửu Long cũng không chắc lắm: Ta thấy không thể nào đâu, sao đệ ấy có cái gan đó được? Hồi nhỏ đệ ấy...!
Đồ đần!
Sam Sam và Trương Cửu Linh cùng nhau vỗ lên gáy hắn một phát, Vương Cửu Long kêu rên, hắn nhìn họ với vẻ đáng thương, Sam Sam thở dài với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: Ca ca à huynh có thể nào nghiêm túc một chút được không, huynh ấy hồi nhỏ là hồi nhỏ, huynh nhìn huynh ấy bây giờ đi, làm gì còn chút dáng vẻ nào của khi còn bé chứ? Con người ai cũng sẽ thay đổi mà!
Trương Cửu Linh cũng gật đầu: Ta từ lâu đã thấy hắn kỳ lạ rồi, cứ giả vờ ngoan ngoãn để tranh thủ sự tín nhiệm, hắn còn liều mạng thể hiện bản thân vào những lúc chúng ta ham chơi, thế mà ta còn tin là hắn vì ăn nhờ ở đậu nên mới có bổn phận phải như thế!
Đúng đó đúng đó! Sam Sam cuống quít nói nhỏ: Muội từng nhiều lần chứng kiến huynh ấy đi tố cáo các huynh với cha rồi!
Hai người họ ngươi một câu ta một câu hoài nghi Vương Dụ Tôn, còn Vương Cửu Long thì làm thế nào cũng không cảm thấy như vậy, tuy nói chuyện Vương Dụ Tôn đi tố cáo đúng là không phải người, nhưng tội danh có ý đồ đoạt gia sản này thì hơi lớn quá, ít nhất phải có chứng cứ rồi mới định tội người ta được chứ.

Trương Cửu Linh thì không giống hắn, y nhận định Vương Dụ Tôn chắc chắn không có ý tốt gì, vội nói nhỏ với Sam Sam: Thế này đi, hai bọn ta còn đang bị phạt quỳ, muội cứ âm thầm quan sát hắn đi, xem hắn có động tĩnh gì.

Được! Sam Sam gật đầu, vừa định đi, đột nhiên nàng ấy xoay đầu lại, đẩy Vương Cửu Long nói: Ca ca huynh cũng phải nghĩ cách đi được không!
Được được được, ta sẽ nghĩ kỹ.

Vương Cửu Long gật đầu liên tục, nhìn bóng lưng em gái chạy đi, hắn lắc đầu cười bất đắc dĩ.

Trưa hôm nay, Sam Sam cứ đi theo sau lưng Vương Dụ Tôn, theo hắn đi vào cửa hàng lương thực, Vương Dụ Tôn chỉ thản nhiên đi dạo một vòng rồi đi ra, chậm rãi đi trên đường, sau đó lại vào một cửa hàng bánh ngọt, mua một túi bánh ngọt, cuối cùng đi về hướng tiệm thuốc nhà họ Châu.

Mạnh Hạc Đường đang đứng sau quầy, y còn chưa thoát khỏi sự đau khổ vì đã mất đi Cửu Lương, cả ngày y đều mê man lờ mờ, Vương Dụ Tôn vừa bước vào cửa đã đi thẳng tới chỗ y, gõ gõ lên mặt bàn quầy, cười gọi y: Tiên sinh?
Tiếng gọi tiên sinh này rơi vào tai y, trái tim của Mạnh Hạc Đường không khỏi run lên, lúc này y bật cười, bỗng ngẩng đầu lên.

Vương Dụ Tôn thấy y kích động như vậy, khó tránh hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại trạng thái bình thường, lần nữa hắn nhướng mày cười: Xin hỏi tiên sinh, gần đây khẩu vị không tốt, nên uống thuốc gì đây?
Vào khoảnh khắc nhìn thấy là hắn, ánh mắt của Mạnh Hạc Đường lập tức tối lại, nhưng theo lễ phép, y vẫn miễn cưỡng nặn ra một khuôn mặt tươi cười với hắn: Là ngài à.

Phản ứng của y như vậy là sao chứ? Trong lòng Vương Dụ Tôn thấy hết sức kỳ lạ, không đùa nữa, hắn đặt túi bánh ngọt kia lên quầy, mở ra rồi đẩy đến trước mặt y: Mùi vị này không tệ, nếm thử xem.


Cái này...!Mạnh Hạc Đường nhìn hắn với vẻ khó hiểu.
Vương Dụ Tôn nhướng nhướng mày: Cho chút thể diện đi, ta cố tình mua cho huynh đấy.

Cảm ơn.

Mạnh Hạc Đường không tiện làm hắn bẻ mặt, y gật đầu với hắn, cầm một miếng lên cắn một ngụm nhỏ, không nếm ra một chút mùi vị gì, nhưng y vẫn giương môi cười với hắn: Ngon lắm.

Huynh thích là được rồi.

Vương Dụ Tôn cười nói với y: Hôm nay thời tiết rất tốt, huynh đi theo ta mua vài thứ được không?
Ta? Mạnh Hạc Đường khẽ nhíu mày: Sao lại là ta?
Vương Dụ Tôn cúi đầu ra vẻ đáng thương: Vì huynh là người bạn duy nhất của ta ở nơi này.

Hắn nói vậy, Mạnh Hạc Đường cũng không tiện từ chối, mặt y hơi ngượng nghịu: Nhưng ta còn phải ở đây trông chừng tiệm thuốc.

Không sao, ta ngồi đây đợi huynh.

Vương Dụ Tôn không khách khí, kéo một cái ghế ra, bước đến trong góc yên tĩnh ngồi xuống, mỉm cười nhìn y.
Hắn từng an ủi mình vào lúc mình khổ sở nhất, còn tận hai lần, Mạnh Hạc Đường cũng không tiện lạnh nhạt với hắn, y vẫy tay gọi Trương Cửu Thái, dặn dò hắn vài câu, sau đó bước tới trước mặt Vương Dụ Tôn, mỉm cười với hắn: Ta xin nghỉ nửa ngày, đi mua đồ với ngài trước vậy.

Thật sao? Vương Dụ Tôn nói với vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, sau đó lại ra vẻ hối lỗi: Nhưng mà như vậy sẽ không gây thêm phiền cho huynh chứ?
Mạnh Hạc Đường rủ mắt mỉm cười: Không sao, họ còn ước gì ta chịu ra ngoài một chút nữa.

Vương Dụ Tôn không hiểu ý của y, hắn liếc nhìn Trương Cửu Thái, đúng lúc Trương Cửu Thái cũng đang nhìn hắn, giây phút hai mắt chạm nhau, vội vàng gật đầu cười với hắn, lúc này Vương Dụ Tôn mới đứng lên, mỉm cười với Mạnh Hạc Đường: Vậy chúng ta đi thôi.

Mạnh Hạc Đường không nói gì, y đi theo hắn ra khỏi tiệm thuốc, Trương Cửu Thái đưa mắt nhìn theo bóng lưng họ đi xa, trong lòng hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, Cửu Lương vừa mới mất, Mạnh ca đã sầu não suốt ngày, huynh ấy chịu ra ngoài đi dạo một chút cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn là nhốt mình trong phòng khóc đến không biết ngày đêm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi