[ĐỨC VÂN XÃ] LÊN NHẦM KIỆU HOA, GẢ CHO ĐÚNG NGƯỜI



Cú ngã của Trương Vân Lôi trông có vẻ không nhẹ, thực tế đúng là không nhẹ, thử nói xem đứa trẻ to xác như vậy ngã lên ngã xuống một chút thật ra cũng không bị thương gì nhưng còn y thì cứ phải đập mắt cá chân xuống đất.
Lần này Dương Cửu Lang không cười nữa, Quách Kỳ Lân cũng không chạy, Trương Vân Lôi càng không đứng lên nổi, ngồi dưới đất xoa lấy cổ chân mình, hung dữ trợn mắt nhìn Quách Kỳ Lân.

Quách Kỳ Lân vừa định tới đỡ y lên thì bị cái nhìn này dọa đến vội vàng dừng bước, cuối cùng vẫn là Dương Cửu Lang bế ngang y lên lúc này mới đi ra khỏi đình được, lúc đi ngang qua Quách Kỳ Lân, Trương Vân Lôi vẫn không quên chỉ vào hắn mà mắng chửi.

Quách Kỳ Lân! Con chắc chắn không sống qua nổi mười chín tuổi đâu!
Một câu như vậy khiến cả buổi trưa hôm nay Quách Kỳ Lân cứ sống trong lo lắng sợ hãi, tội nghiệp hắn, bên ngoài có Đào Dương truy bắt, không ra khỏi cửa nhà họ Dương được, bên trong còn có ông cậu của hắn truy sát, cũng không dám đi dạo trong nhà họ Dương, chỉ có thể trốn trong phòng không dám bước ra ngoài một bước.

Trong phòng ngủ chính.

Hít~
Dầu hoa hồng lạnh buốt vừa nhỏ mấy giọt lên cổ chân, Trương Vân Lôi lập tức hít một hơi lạnh vào, một bạt tay trút giận đập lên vai Dương Cửu Lang: Nhẹ thôi!

Dương Cửu Lang bị y đánh đến mức hơi bối rối, xòe hai tay ra, cực kỳ vô tội: Ta còn chưa có đụng vào mà? Sao lại đau được chứ?
Trương Vân Lôi còn đang bực mình, bĩu bĩu môi, chộp lấy chai dầu hoa hồng lập tức định ném đi: Cái thứ phế vật gì mà lạnh vậy chứ!
Ấy, đừng ném! Đừng ném! Dương Cửu Lang không trách y cố ý gây sự, trái lại là cảm thấy rất đáng yêu, vội vàng cứu lấy bình dầu hoa hồng kia rồi lại căn dặn Cửu Hàm bưng một bát rượu trắng tới, sau đó châm lửa trong chén rượu trắng, dùng ngón tay phết một chút rượu nóng, nhẹ nhàng xoa lên cổ chân sưng đỏ của y.

Hết lạnh rồi chứ? Dương Cửu Lang mỉm cười với y.
Ừm, không lạnh.

Trương Vân Lôi gật đầu, nhìn chén rượu trắng bốc lửa rồi lại tò mò hỏi hắn: Chiêu này ngươi học ở đâu vậy?
Cái này...!Dương Cửu Lang hơi rủ mắt, im lặng một lát mới nhẹ giọng trả lời: Là ta xem trong sách.

Ngươi còn đọc sách nữa à? Trương Vân Lôi nhíu mày, có chút không dám tin.

Dương Cửu Lang bị y làm cho phì cười: Sao ta lại không đọc sách chứ?
Trương Vân Lôi nhìn hắn từ trên xuống dưới: Nhìn ngươi không giống kiểu người sẽ đọc sách.

Dương Cửu Lang nhíu mày hỏi: Vậy ngươi nói nhìn ta giống loại người gì?
Trương Vân Lôi suy nghĩ một lát, trả lời vô cùng chắc nịch: Ngươi giống kiểu người đốt sách.

Phì! Dương Cửu Lang nhịn không được mà bật cười, vừa đấm bóp cho y vừa nói: Để ngươi đoán đúng rồi, hồi bé cha ta ép ta đọc sách, ta không đọc, cuối cùng còn thật sự đốt cháy thư phòng, may mà dập lửa kịp, không tin thì bây giờ ngươi đi xem thử đi, trước đây nhà ta không chỉ có chút sách đó thôi đâu, cái đống kia còn chất cao hơn cả cái nhà ấy!
Trương Vân Lôi trợn to mắt, hơi khó tin: Trời đất ơi...! Ngươi còn đốt cả nhà, vậy mà cha ngươi lại có thể sẵn sàng tha thứ cho ngươi nữa!
Không vậy thì còn làm gì được? Chẳng lẽ đốt ta luôn à? Dương Cửu Lang mỉm cười, thổi tắt lửa trên rượu trắng, lại thân mật kéo ống quần y xuống.

Được rồi, cố gắng đừng làm tổn thương xương cốt nữa, cả ngày hôm nay ngươi ngoan ngoãn nằm trên giường đi, ngày mai thức dậy sẽ ổn.

Phí hết cả ngày hôm nay, vốn đang định đi chơi một chút mà, Trương Vân Lôi vuốt vuốt cổ chân, gật đầu bất đắc dĩ, đột nhiên nhớ ra gì đó, bổng ngẩng đầu hỏi hắn: À phải rồi! Quách Kỳ Lân đi đâu rồi?

Dương Cửu Lang hơi sửng sốt, lắc đầu: Ta...Ta không thấy nữa.

Lúc này Trương Vân Lôi chỉ ra ngoài phòng: Ngươi nhanh lên! Mau tranh thủ tìm nó cho ta, trước khi chân ta khỏe lại thì đừng để nó đi!.

Đọc t????uyện hay, t????uy cập ngay { T???? ùmT????uyện.????N }
Hả? Dương Cửu Lang nhíu mày khó hiểu.

Trương Vân Lôi hít sâu một hơi, nghĩ đến bộ dạng của mình bây giờ đều là do Quách Kỳ Lân hại, không nhịn được mà nghiến răng mắng: Thằng nhóc thối! Ông đây mà không đánh cho nó một trận thì cmn nó là cậu của ta luôn!
Không đến mức đó chứ? Dương Cửu Lang cười bất đắc dĩ, ngồi ở mép giường nhẹ nhàng dỗ hắn: Được rồi được rồi, đừng giận, thằng bé cũng đâu có cố ý, là tự ngươi đứng không vững nên mới ngã mà.

Nếu không phải nó phá đám làm hại đưa nhầm kiệu thì ta có vội đuổi theo nó không? Trương Vân Lôi tức anh ách la lên.
Dương Cửu Lang ghét bỏ liếc mắt, lại là chuyện đưa nhầm kiệu hoa, còn nói không thích Châu Cửu Lương, không thích vậy sao để ý chuyện đưa nhầm kiệu hoa quá vậy?
Trương Vân Lôi thấy hắn không nói câu nào, cũng sớm thấy hai người bọn họ là một phe, lúc này lại hừ một cái: Còn ngươi nữa! Có phải ngươi biết nó đến nhà ngươi từ trước rồi không? Lúc nãy đi dạo trong viện ta đã thấy ngươi là lạ rồi, có phải ngươi cố ý đưa ta đi loạn để bao che cho nó không? Còn nói cái gì mà muốn làm huynh đệ tốt với ta, nói cái gì mà có duyên với ta, sau này ta không tin ngươi nữa! Đợi ngày mai ta có thể xuống giường rồi ta treo cả ngươi lẫn Quách Kỳ Lân lên mà đánh đấy!
Sao lại kéo cả mình vào rồi? Dương Cửu Lang sợ y sẽ ghét mình, vội vàng cười lấy lòng muốn giải thích: Không phải, ta, ta....!
Trương Vân Lôi không muốn nghe, y xua tay: Thôi thôi! Ta không thèm nghe đâu! Ngươi mau đi tìm Quách Kỳ Lân đi!
Được được được, ta đi tìm cho ngươi.

Tiểu tổ tông này mà nổi giận thì rất dọa người, Dương Cửu Lang không dám chọc y, vội vàng gật đầu đồng ý, sau đó chuồn ra khỏi phòng như bay.
Lúc Dương Cửu Lang tìm tới Quách Kỳ Lân thì thấy hắn đang bận thu dọn hành lý, Dương Cửu Lang giật mình, vội vàng bước tới đè bao quần áo của hắn xuống, hỏi: Đệ đang làm gì vậy?
Còn làm gì nữa? Ta chạy đó! Quách Kỳ Lân đẩy hắn ra, tiếp tục đút quần áo vào gói đồ.

Dương Cửu Lang giật lấy quần áo của hắn ném vào góc giường, vội la lên: Không được! Đệ không được đi! Đệ mà đi là ta xong đời đó!
Ta mà không đi thì ta mới xong đời! Quách Kỳ Lân vội đến mức nhảy dựng.

Dương Cửu Lang cười cười: Ôi trời! Không sao đâu! Chẳng lẽ cậu ấy có thể ăn sống đệ được à?

Chắc chắn là ổng làm được! Quách Kỳ Lân gật đầu hết sức nghiêm túc.

Dương Cửu Lang tặc lưỡi, khuyên hắn không được thì chuyển sang hù dọa: Vậy bây giờ đệ đi thì đệ đi đâu? Đệ không sợ bị Đào Dương tìm được à?
Chuyện này...!Quách Kỳ Lân đúng là có chút do dự.

Dương Cửu Lang thừa thắng xông lên, vội nói tiếp: Đệ suy nghĩ chút đi, cái giá của việc bị Đào Dương bắt về mất đi sự to hay là một trận mắng, đệ nghĩ xem bên nào có lợi hơn?
Ôi trời ơi! Quách Kỳ Lân kêu rên thảm thiết, giận dữ phất tay, ngồi xuống giường: Sao số ta khổ vậy chứ!
Dương Cửu Lang vỗ vai hắn: Được rồi, yên tâm ở lại đây đi, lát nữa về ta sẽ khuyên ông cậu của đệ giúp đệ, nhé?
Quách Kỳ Lân liếc nhìn hắn, cũng chỉ đành khẽ gật đầu.

Cùng lúc đó, trong thư phòng của nhà họ Quách.
Sau khi Đào Dương xử lý công việc xong, lại buồn bực ngán ngầm ngồi ì trên ghế, ngáp dài một hơi, gọi ra ngoài cửa phòng: Cao Tiêu Bảo!
Đến đây đến đây! Cao Tiêu Bảo lập tức chạy vào, cười niềm nở hỏi y: Cô gia có gì cần căn dặn?
Đào Dương hỏi: Cách kỳ hạn ba ngày của Dương Cửu Lang còn bao lâu nữa?
Sắp rồi, qua ngày mai nữa, ngày kia là đến rồi.

Cao Tiêu Bảo trả lời.

Đào Dương đợi không nổi, bực bội hừ một cái, vẫy vẫy tay cho hắn lui xuống, thật là, thời gian trôi qua chậm quá, mới hai ngày thôi mà sao như đã hai tháng trôi qua rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi