[ĐỨC VÂN XÃ] LÊN NHẦM KIỆU HOA, GẢ CHO ĐÚNG NGƯỜI



Sân thượng lầu hai Minh Nguyệt Lâu.

Đào Dương và Quách Kỳ Lân ngồi bên lan can chơi đùa, Mạnh Hạc Đường và Trương Vân Lôi ngồi bên bàn tròn nói chuyện phiếm, Dương Cửu Lang và Châu Cửu Lương thì đứng ở cửa thang.

Dương Cửu Lang tựa trên lan can, liếc nhìn Mạnh Hạc Đường, quay đầu nói với Châu Cửu Lương: Lần này thì tốt rồi, làm ầm lên một trận xong hẳn là nhà họ Châu các người đều biết là ta bao bọc Mạnh ca, sau này sẽ không còn ai dám tỏ thái độ với huynh ấy nữa.

Cảm ơn.

Châu Cửu Lương mỉm cười với hắn, sau đó chậm rãi cúi đầu, như đang tự trách bản thân không bảo vệ được tiên sinh.

Khách sáo làm gì chứ! Dương Cửu Lang tặc lưỡi, nhíu mày nói tiếp: Nhưng mà y thuật của ngươi vượt xa cha ngươi với Cửu Thái, rốt cuộc là chừng nào mới có thể tiếp quản chuyện làm ăn trong nhà đây? Đường đường là một Nhị thiếu gia mà một chút quyền lực trong phủ cũng không có.

Châu Cửu Lương khe khẽ lắc đầu: Ta bệnh lâu như vậy, mỗi ngày đều vùi trong tiệm thuốc, cũng khó trách là không có phần để nói chuyện.

Dương Cửu Lang không còn lời nào để nói, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài một hơi, đột nhiên nhớ ra gì đó, lại hỏi hắn: Gần đây hai người thế nào rồi?
Thế nào gì? Châu Cửu Lương không hiểu.
Dương Cửu Lang lại tặc lưỡi: Giả điên cái gì, ta nhìn ra hết rồi, ngươi thích huynh ấy!
Châu Cửu Lương khẽ rủ mắt: Thích thì sao chứ? Thân thể của ta trong lòng ta biết rõ, ta không sống được bao lâu nữa, tội gì phải làm lỡ huynh ấy? Huynh cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ huynh ấy đau lòng vì ta mà?
Lần này Dương Cửu Lang không phản đối, lại cúi đầu thở dài.


Cùng lúc đó ở lan can bên cạnh, Quách Kỳ Lân và Đào Dương chơi đến quên cả trời đất, đột nhiên Quách Kỳ Lân thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trên đường cách đó không xa, vội ngạc nhiên vẫy tay gọi hắn.

Này, Cửu Linh! Trương Cửu Linh!
Trương Cửu Linh nghe thấy tiếng kêu, đầu tiên là nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn lên nhìn xuống, thấy Quách Kỳ Lân và Đào Dương trên lầu hai của Minh Nguyệt Lâu, y cũng ngạc nhiên vẫy vẫy tay với bọn họ: Ủa? Đại Lâm! Đào Dương!
Cửu Linh? Dương Cửu Lang nghe thấy tiếng của Trương Cửu Linh, quay đầu đưa mắt nhìn Châu Cửu Lương, Châu Cửu Lương hất cằm với hắn, hai người cũng bước đến bên lan can.

Ủa? Cửu Lang! Cửu Lương! Các huynh cũng ở đây hả! Trương Cửu Linh nhìn thấy hai người bọn họ thì cười càng tươi hơn, cả Bắc Kinh y chỉ quen vài người bạn này thôi, thế mà còn bắt gặp tất cả bọn họ cùng một chỗ.

Thấy bọn họ như đều quen biết nhau, Trương Vân Lôi hỏi: Bạn của mọi người à?
Quách Kỳ Lân gật đầu: Hắn là bạn học của con.

Nó là hàng xóm của ta.

Dương Cửu Lang nói, sau đó nằm bò ra lan can, vẫy tay với Trương Cửu Linh: Cửu Linh, lên uống ly trà đi!
Được! Trương Cửu Linh cũng không có chuyện gì gấp, vui vẻ hớn hở đáp lời, quay người đi lên cầu thang.

Đúng là hiếm thấy nha, mọi người thế mà có thể tụ lại cùng một chỗ.

Trương Cửu Linh lên lầu rồi ngồi xuống, đưa mắt nhìn Quách Kỳ Lân, đột nhiên cười xấu xa nói với Dương Cửu Lang: Đệ nhớ không phải là lúc trước huynh chê Đại Lâm là thằng nhóc xấu xa nên không thèm chơi chung với hắn sao?
Lúc này Quách Kỳ Lân ném ánh mắt sắc như dao về phía Dương Cửu Lang: Huynh từng nói vậy à?
Đừng nghe nó nói bậy! Không có! Dương Cửu Lang cười lấy lòng, lén lút trừng mắt với Trương Cửu Linh, dùng ánh mắt ra hiệu y đừng nói lung tung.

Trương Cửu Linh cúi đầu cười, Quách Kỳ Lân chỉ về phía Trương Vân Lôi và Mạnh Hạc Đường giới thiệu với y: Cửu Linh à, đây là cậu của đệ, bây giờ là phu nhân của Cửu Lang, kia là Mạnh ca, là phu nhân của Cửu Lương.

Lúc này Trương Vân Lôi vội la lên: Phu nhân gì chứ! Chúng ta là bạn tốt!
Tiêu rồi! Lỡ miệng nói rồi! Quách Kỳ Lân sững sờ, Dương Cửu Lang vội đẩy hắn ra, giải thích với Trương Cửu Linh: Cậu ấy là phu nhân trên danh nghĩa của ta, thật ra chúng ta là huynh đệ tốt.

Nói rồi quay đầu hỏi Trương Vân Lôi: Biện nhi, ngươi nói xem có đúng không?
Trương Vân Lôi đối mặt với ánh mắt của hắn, nhất thời nhớ tới lời hắn nói ở nhà họ Châu lúc nãy, thoáng chốc đỏ mặt, vội vàng né tránh ánh mắt của hắn, đưa tay ra với Trương Cửu Linh: Chào đệ, gọi ta là Biện nhi được rồi.

Biện nhi ca.

Trương Cửu Linh khách sáo gọi một câu.
Mạnh Hạc Đường cũng vươn tay về phía y: Chào đệ, ta tên là Mạnh Hạc Đường.

Trương Cửu Linh cũng cười bắt lấy tay y: Đệ biết, đệ đều nghe nói về các huynh cả rồi, chúng ta kết hôn cùng một ngày đó.

Đào Dương nghe vậy đột nhiên hỏi hắn: Nói đi cũng phải nói lại, sao đệ không thấy Vương Cửu Long đi cùng huynh? Đệ nghe sư nương với các cô tán gẫu, nói sau khi thành thân thì hai huynh cứ cãi nhau miết, sao vậy? Bây giờ còn cãi à?

Trương Cửu Linh nghe thấy tên Vương Cửu Long là đau đầu, bấy giờ lạnh mặt, bực bội xua tay: Thôi đệ đừng nhắc tới, nói đến hắn là ta thấy phiền!
Sao vậy? Cậu ấy đối với đệ không tốt à? Châu Cửu Lương hỏi với vẻ quan tâm.
Trương Cửu Linh thở dài, kể khổ với họ: Các huynh không biết đâu, gần đây không biết Vương lão gia bị làm sao ấy, đột nhiên nghĩ ra chiêu ai làm sai là bắt đối phương chịu phạt thay, mấy hôm trước đệ hại Vương Cửu Long quỳ cả ngày, bây giờ hắn đang tìm cách báo thù kìa, đệ không thể chọc hắn mà chỉ có thể tránh thôi.

Dương Cửu Lang nghe vậy thì nhưỡng mày cười: Vậy đệ tránh được bao lâu chứ? Tối đệ ngủ ở đâu? Ở quán trọ à? Hay là về nhà?
Trương Cửu Linh bĩu môi đáng thương: Vậy chỉ có thể về nhà thôi, tránh đi mấy hôm trước, đợi hắn bớt giận rồi thì đệ lại về chứ sao.

Không được đi! Quách Kỳ Lân nhíu mày lo lắng: Huynh mới gả đi mấy ngày đã về nhà, không sợ cha huynh đánh huynh chết à?
Vậy chứ còn cách nào đâu? Trương Cửu Linh nhức đầu thở dài: Nếu cha ta thật sự muốn đánh chết ta, ta chỉ có thể ở gầm cầu thôi.

Đừng! Gầm cầu lạnh lắm đó! Quách Kỳ Lân nói, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cười chỉ về phía Dương Cửu Lang, nói với y: Phải rồi, hiện tại ta cũng không về nhà được, đang ở nhà của Cửu Lang, hay là....!
Này này này! Dương Cửu Lang lật đật đẩy tay hắn ra, không khỏi buồn cười nói: Đệ đang dùng nhà ta như chỗ thu nhận dân tị nạn à!
Trương Cửu Linh nghe vậy thì cũng không vui, bấy giờ đánh lên tay Dương Cửu Lang: Huynh có phải huynh đệ không vậy, có tí việc thế mà cũng không chịu giúp!
Ý của ta không phải vậy.

Dương Cửu Lang cười lấy lòng, liếc nhìn Châu Cửu Lương, lúc này chỉ về phía hắn: Chậc! Đệ có thể đến nhà Cửu Lang ở đó!
Châu Cửu Lương nhún vai: Ta không có ý kiến.

Lúc này đến phiên Trương Cửu Linh không chịu, vội lắc đầu: Thôi thôi thôi, một ngày Cửu Lương ngất ba lần, bầu không khí ở nhà huynh ấy quá nặng nề!
Thấy y đáng thương như vậy, Dương Cửu Lang thở dài bất đắc dĩ, nghĩ cho y một cách: Thật ra theo như ta thấy thì đệ tránh né thế này không phải là cách, chi bằng chủ động phản kích đi, đợi đến khi đệ cưỡi lên đầu Vương Cửu Long được rồi thì kẻ phải chạy ra ngoài tránh không phải là nó à?
Trương Cửu Linh nghe thấy thế thì vội hỏi hắn: Vậy đệ phải phản kích thế nào đây?
Không phải nói là ai phạm lỗi thì đối phương phải chịu phạt thay sao? Đệ kiếm chuyện với nó đi! Dương Cửu Lang vỗ bàn nói.

Trương Vân Lôi nghe là định gieo họa cho cháu trai Cửu Long của y, vội vàng túm lấy Dương Cửu Lang: Này! Như vậy có vẻ không hay lắm đâu!
Quách Kỳ Lân cũng nhíu mày đáp lời: Đúng đấy, huynh nghĩ cái cách ngu ngốc gì vậy!
Sao lại thành cách cùi bắp rồi? Không phải là vì ta giúp cho huynh đệ sao? Dương Cửu Lang nói với vẻ hiển nhiên.

Làm gì có ai giúp cái kiểu như ngươi! Như thế này không phải là đang xúi giục hai đứa nó à? Trương Vân Lôi nói với vẻ ghét bỏ, còn quay đầu lay Mạnh Hạc Đường: Huynh nói xem có đúng không? Mạnh ca.

Hả? Mạnh Hạc Đường hơi sửng sốt, y không quen biết gì với cả hai người đó, thật sự không tiện phát biểu ý kiến lắm, chỉ có thể cười lúng túng, nhỏ giọng đáp theo Trương Vân Lôi: Ta cũng cảm thấy không hay lắm.

Đúng đấy! Trương Vân Lôi gật đầu, lúc này lại trừng Dương Cửu Lang: Ngươi đừng có xen vào chuyện của người ta!
Sao lại là ta sai? Cửu Linh là huynh đệ của ta, ta không muốn nhìn nó bị ức hiếp thôi mà! Dương Cửu Lang trợn to mắt không tưởng tượng nổi, lại đưa tay huých Quách Kỳ Lân: Đệ nói gì đi? Cửu Linh cũng là huynh đệ của đệ mà!
Quách Kỳ Lân nhìn Trương Cửu Long một lát, lại nghĩ đến Vương Cửu Long, nhất thời khó xử đầu nọ đầu kia: Mặc dù Cửu Linh là huynh đệ của ta, nhưng Cửu Long cũng là em họ của ta mà!
Dương Cửu Lang coi trọng nghĩa khí nhất, hắn làm hàng xóm với Cửu Linh hơn hai mươi năm, còn với Vương Cửu Long thì chỉ quen biết thôi, quả quyết đưa tay phản bác: Ta không nói tới cái gì mà em họ hay không em họ, con người của ta xưa nay chỉ giúp người có lý chứ không giúp người thân.

Đào Dương cũng đứng về phía Vương Cửu Long, cười hỏi hắn: Huynh đào đâu ra lý?
Ta...!Một câu khiến Dương Cửu Lang nghẹn đến không còn lời nào để nói, vội quay đầu ném ánh mắt xin trợ giúp về phía Trương Cửu Linh.
Trương Cửu Linh hiểu ý, lập tức giả bộ làm ra vẻ người bị hại, ôm lấy cánh tay của Quách Kỳ Lân với vẻ đáng thương: Đại Lâm à! Huynh đệ! Đệ phải giúp ta đấy! Ta ăn nhờ ở đậu ở nhà họ Vương, chưa quen với cuộc sống ở đó, nếu ta không học cách đánh trả vậy thì hắn muốn hại chết ta không phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao!
Được rồi được rồi! Quách Kỳ Lân không chịu nổi nhìn y như vậy, thở dài, chỉ vào y nhắc nhở: Đùa thì được nhưng không được quá đáng đâu đấy!

Không quá đáng, không quá đáng! Trương Cửu Linh cười, không kịp đợi mà quay đầu hỏi Cửu Lang: Vậy đệ nên làm thế nào? Tình huống hiện tại không có lý do gì để kiếm chuyện hết á!
Kiếm chuyện còn cần lý do à? Dương Cửu Lang nhướng mày, cười nói: Cứ cố ý ở không đi gây sự, cố tình kiếm chuyện thôi!
Là sao? Trương Cửu Linh nhíu mày, muốn hắn nói cụ thể hơn.

Dương Cửu Lang tặc lưỡi, hơi khó quét mắt qua Trương Vân Lôi, thật sự không muốn nghĩ kế gieo họa cho cháu trai của y ngay trước mặt y cho lắm, nên chỉ cho Cửu Linh ví dụ.

Nói thế này đi, nếu bây giờ đệ xuống lầu, đập phá quầy, vậy thì cha Vương Cửu Long cũng sẽ đưa nó vào đại lao đúng không?
Đưa vào đại lao á? Trương Cửu Linh nghe vậy thì giật mình, đột nhiên hơi sợ, chớp mắt mấy cái, cười lúng túng: Mặc dù Vương Cửu Long đáng ghét nhưng cũng không đáng ghét đến mức đó chứ?
Dương Cửu Lang ghét bỏ nhìn y: Cũng đâu phải thật sự kêu đệ đưa nó vào tù, tìm chút chuyện nhỏ để hố nó thôi!
Trương Cửu Linh nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên vỗ bàn đứng lên: Hiểu rồi! Đệ về thử xem!
Nói rồi vội vàng nói tạm biệt mọi người, chạy đi nhanh như chớp.

Trương Vân Lôi không quen Trương Cửu Linh, có mấy lời không tiện nói trước mặt y, lúc này đưa mắt nhìn y đi xa, Trương Vân Lôi đột nhiên vả cho Dương Cửu Lang một phát: Dương Cửu Lang! Ngươi nghĩ ra cái cách gì ngu vậy! Nếu hai đứa nó đánh nhau thật thì ngươi vui lắm đúng không!
Dương Cửu Lang cũng không giận, còn cười với y: Ngươi cứ yên tâm đi, hai đứa nó tuyệt đối là kiểu càng đánh càng hòa hợp.

Cái gì gọi là càng đánh càng hòa hợp? Quách Kỳ Lân không hiểu.
Dương Cửu Lang thở dài bất đắc dĩ, giải thích với bọn họ: Cửu Linh là đứa rất ngang tàn, mọi người xem bây giờ nó thà tránh chứ cũng không đánh trả thì đã nói lên rằng chút lương tâm còn sót lại của nó vẫn cảm thấy hơi có lỗi với Vương Cửu Long, nói trắng ra là Vương lão gia sợ hai đứa nó cứ đánh nhau suốt nên mới cố ý nghĩ ra cái chiêu này, để hai đứa từ từ bồi dưỡng tình cảm từ việc áy náy với đối phương, đồng thời cũng không dám gây rối hay phạm sai lầm gì nữa!
À! Hai cậu cháy khẽ gật đầu, lần này mọi người đều đã hiểu.
Đào Dương im lặng không nói gì đột nhiên lại nói: Vậy huynh có nghĩ đến việc nếu Cửu Linh cứ kiếm chuyện gây rối, cứ khiến Cửu Long chịu phạt thay thì hai người sẽ không bồi dưỡng được tình cảm mà dần dà còn khiến hận thù càng lúc càng tăng thêm không?
Hai cậu cháu nghe vậy thì quay đầu nhìn về phía Dương Cửu Lang, Dương Cửu Lang hơi sửng sốt, gãi gãi ót nói với vẻ không chắc: Vương Cửu Long chắc sẽ không chịu đựng mãi đâu?
Chưa chắc.

Đào Dương nhướng mày cười cười: Dù sao Cửu Linh cũng là người không cùng một họ, nếu Vương lão gia muốn phạt huynh ấy thì chắc chắn sẽ nghĩ đến mặt mũi của cha huynh ấy.

Vậy chắc cũng sẽ không dung túng mãi đâu? Giọng điệu của Dương Cửu Lang càng ngày càng không chắc.

Cho dù không dung túng mãi nhưng cũng sẽ có chừa đường lui.

Đào Dương nói, nhếch môi, nói với vẻ suy đoán: Ta thấy cuối cùng thì một là hai người càng ngày càng thù đối phương, hai là vì để phản kích mà gây rối như phát điên ấy, cuối cùng thì gây ra tai họa lớn.

Dương Cửu Lang nghe vậy thì hít ngược một hơi lạnh, cúi xuống khổ não gãi đầu: Đây đúng là một trở ngại ha!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi